← Ch.1625 | Ch.1627 → |
- Thân là danh sách... Hồn của ngươi hai lần... bất diệt!
Bên ngoài Cổ Môn, ngón tay kia vừa rời đi, đột nhiên máu thịt bị vỡ nát đã tiêu tán trong phút chốc xuất hiện trở lại, tốc độ cực nhanh không cách nào hình dung, nháy mắt đã ngưng tụ lại.
Hoá thành... Mạnh Hạo!
Hồn hắn đã bị diệt nhưng vào giờ khắc này, thân thể hắn hình thành. Cặp mắt Mạnh Hạo khẽ chớp, rồi đột nhiên mở ra. Sâu bên trong đôi mắt hắn, dường như ẩn chứa cảm giác đã trải qua một thời gian dài.
Bởi vì, thân thể hắn tan vỡ ngay bên ngoài Cổ Môn. Nhưng thời gian ở đây không giống những nơi khác. Mạnh Hạo một lần nữa sống lại, thân thể hắn đã ngưng tụ lại là nhờ điều này.
Đây không phải là căn nguyên, nhưng lại là mầm móng của căn nguyên. Là mầm móng của... căn nguyên thời gian!
Từ xưa đến này, căn nguyên thời gian cùng với căn nguyên không gian đều giống như căn nguyên sinh tử, khó có thể thu hoạch được. Hiếm thấy người nào có thể thu được nó.
Nhưng cơ duyên xảo hợp, trong cơ thể Mạnh Hạo lúc này dĩ nhiên đã tồn tại một mầm móng căn nguyên thời gian.
Mạnh Hạo lúc này mới hiểu được. Hải Mộng Chí Tôn tặng cho mình hai hồn bất diệt, cũng không phải hoàn toàn là hồn bất diệt. Mà là trong một khắc kia, tự hồn thu được ấn ký, phân chia ra ba phần. Nhưng ba phần kia cùng với tu hành đồng thời tăng trưởng, mặc dù đã hai lần tử vong nhưng vẫn bất diệt như cũ!
Chẳng những hồn mà máu thịt còn hơn như thế. Đây là một loại quy tắc pháp môn đặc thù của một cảnh giới, nó thuộc về... lực lượng Chí Tôn!
Gần như ngay lúc Mạnh Hạo mở mắt, Cổ Môn sắp tiêu tán đột nhiên phát ra ánh sáng lóng lánh, ngưng tụ trở lại. Mây mù bốn phía sắp tiêu tán cũng cuồn cuộn trở lại. Thân ảnh bên trong, phát ra tiếng gào thét thê lương, không thể tin được.
Vô số người không mặt điên cuồng chạy ra. Giờ khắc này, ngón tay trong mây mù kia cũng rống giận ngập trời, ầm ầm lao ra, một lần nữa muốn giết chết Mạnh Hạo.
Nhưng Mạnh Hạo đã chết một lần, hắn làm sao có thể chịu chết lần nữa. Hắn sống lại, sắc mặt âm lãnh, cái cảm giác chết chóc đó hắn cả đời cũng không muốn thử lại. Nhìn thấy những người không mặt kia đang vọt tới, nhìn thấy ngón tay kia đang tới gần trong tiếng nổ vang rầm trời, khoé miệng Mạnh Hạo lộ ra nụ cười lạnh.
Không chỉ hồn của hắn, thân thể của hắn dần khôi phục mà cả... tu vi của hắn cũng đang khôi phục!
Hắn nâng tay lên vỗ mạnh vào Cổ Môn. Một cái vỗ này, tu vi La Thiên Đạo Tiên của hắn bạo phát, lực lượng trong thân thể nổ vang. Chí Tôn Kiều biến ảo, tất cả thần thông ngưng tụ vào một chỗ, sáp nhập vào bàn tay hắn hoá thành lực lượng, một lần nữa đẩy mạnh Cổ Môn.
"Ầm"
Trong khoảnh khắc tay hắn chạm vào Cổ Môn, Cổ Môn nổ vang. Vốn chỉ là một khe hở nhỏ giờ đây đã hoàn toàn mở ra!
Ánh sáng từ khe hở điên cuồng bộc phát ngập trời, lại có một loạt tiếng nỉ non bị chôn vùi bao năm tháng phảng phất truyền đến, quanh quẩn quanh tai Mạnh Hạo, vang vọng khắp bốn phương tám hướng.
Những người không mặt kia thê lương hét thảm, bị tia sáng bao phủ không thể đến gần, trơ mắt nhìn Mạnh Hạo mở Cổ Môn. Mạnh Hạo đứng trước cửa, toàn thân bị tia sáng bao phủ, dường như được thăng hoa!
Cũng ngay lúc đó, ngón tay lúc trước giết Mạnh Hạo rống giận ngập trời, điên cuồng lao đến không tiếc thân mình đang bị tan rã, máu thịt bầy nhầy. Nó xuyên qua màn sáng lao về phía Mạnh Hạo. Mắt thấy nó sắp đến, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, thân thể lui về phía sau một bước.
Chỉ có một bước!
Nhưng lại là chênh lệch giữa trời và đất, bước này chính là bước vào trong Cổ Môn. Chỉ trong nháy mắt, ngón tay kia chợt ngừng, dừng ở trước mặt Mạnh Hạo, cách khuôn mặt của hắn chỉ khoảng một tấc.
Nhưng một tấc này, giống như là khoảng cách giữa trời và đất, không thể vượt qua, không cách nào vượt qua!
- Diệt sát chi thù, Mạnh mỗ nhất định sẽ báo đáp thật tốt. Hôm nay ta không phải là đối thủ của ngươi nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ lôi ngươi ra khỏi mây mù, cho ngươi thử cảm giác chế chóc của Mạnh Hạo ta! Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng, thanh âm bình tĩnh, lại ẩn chứa hàn ý cùng kiên quyết.
- Cổ Môn, khai! Mạnh Hạo nói xong, liền vung tay áo. Trong chớp mắt, Cổ Môn phía sau hắn bạo phát ánh sáng, sáng khắp mười ngàn trượng. Những tia sáng kia như những lưỡi kiếm sắc bén, ầm ầm khuếch tán khắp bốn phía. Nơi ánh sáng đi qua, mây mù tiêu tán, những người không mặt kia nếu không chạy vào sương mù cũng sẽ bị tiêu tán. Những người không kịp chạy vào, bị tia sáng xuyên thấu lập tức phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, hình thần câu diệt, tan thành tro bụi.
Ngón tay kia run rẩy. Trong mây mù, tiếng gào thét không cam lòng ngập trời, ngón tay lập tức lui về sau. Nhưng trong khoảnh khắc mây mù sắp tiêu tán, ngón tay đang dần rút về, cặp mắt Mạnh Hạo nhoáng lên hàn ý, hắn... từ bên trong bước ra.
Một màn này, chớ nói bốn phía không có người, cho dù là có người nhất định sẽ thất kinh, không thể tin nổi. Giờ khắc này, ai cũng nghĩ hắn sẽ hoàn toàn bước chân vào Cổ Môn, tiến lên Cổ Cảnh
Nhưng giờ khắc này, không ngờ Mạnh Hạo căn bản là không tiếp tục mở Cổ Môn mà là cất bước đi ra. Thậm chí ngay đến chủ nhân của ngón tay kia cũng không thể nào dự liệu được, người độ kiếp lần này lại kỳ quái như vậy!
Mạnh Hạo vốn là có thù tất báo. Hắn không chủ động trêu chọc người khác nhưng nếu là người khác trêu chọc hắn, hắn nhất định sẽ không buông tha. Lại càng không nói đến lần này đối phương đã giết hắn một lần. Thù này, dĩ nhiên đối với Mạnh Hạo chính là không đội trời chung!
Trong nháy mắt, hắn đã bước ra, trong tay hắn gương đồng xuất hiện. Chiến Binh với tốc độ không thể nào hình dung, ầm ầm biến ảo tạo thành chi binh mạnh nhất trong tất cả các pháp bảo của Mạnh Hạo. Tu vi La Thiên Đạo Tiên của hắn tưởng chừng đã cạn kiệt nay lại ầm ầm vận chuyển, hoàn toàn bộc phát. Trong khoảnh khắc, mỗi một tấc thân thể hắn đều phát ra một luồng lực lượng vô cùng mạnh mẽ.
Chí Tôn Kiều bên trong thân thể hắn nối tiếp với thiên địa. Còn ở bên ngoài, Chí Tôn Kiều biến ảo khôn lường khiến tinh không thất sắc, sấm chớp nổ vang. Trong chớp mắt, một ngọn lửa xuất hiện toả ra khắp bốn phương tám hướng. Mạnh Hạo bước tới hai bước, hướng về phía ngón tay đang co rút kia, chém xuống một đao!
"Ầm, ầm, ầm"
Tiếng vang ngập trời, giờ khắc này, Mạnh Hạo giống như Chiến Tiên, khí thế vô cùng lớn khiến tinh không nổ vang. Thậm chí mây mù bốn phía dưới phong tư của Mạnh Hạo cũng trở nên mỏng manh. Phía dưới quầng sáng, tộc nhân của Mạnh gia đều nhìn thấy hết, tâm thần ai nấy đều chấn động. Mạnh Hạo lúc này so với Cổ Môn kia càng rực rỡ hơn.
Các tu sĩ bên ngoài cũng chứng kiến một màn này, hai mắt co rút lại, đầu óc rối loạn.
Bọn họ nhìn thấy Cổ Môn phía sau kia dường như chỉ làm nền cho Mạnh Hạo. Ánh sáng từ đó phát ra như một tấm áo choàng của Mạnh Hạo. Mạnh Hạo nhấc mạnh Chiến Binh trong tay hắn, chém mạnh xuống ngón tay kia!
Một dải tơ dài đột nhiên nở rộ trong tinh không. Dải tơ này như xé rách tinh không, một luồng lực lượng kinh thiên không cách nào hình dung, ầm ầm bạo phát... Ngón tay kia mặc dù nhanh chóng lui về phía sau nhưng vẫn bị dải tơ này đuổi kịp, trực tiếp chém xuống.
- Đoạn! Mạnh Hạo rống lớn. Thanh âm hắn truyền khắp bốn phía. Trong tiếng nổ vang, đầu ngón tay to lớn kia trong phút chốc đã bị chặt đứt một đoạn!
Nói là một đoạn nhưng đối với ngón tay khổng lồ kia mà nói chỉ là một trượng, chỉ là một phần nhỏ mà thôi. Máu tươi màu lam chảy ra, có tiếng gào thét thê lương. Thứ trong mây mù kia trước nay chưa từng điên cuồng gầm thét như vậy, nó đang đau đớn kịch liệt, bao nhiêu năm rồi đây là lần đầu tiên, nó... bị thương!
Nó ở trong đám mây mù này đã quá lâu rồi, chỉ việc giết chết những La Thiên Đạo Tiên. Nhưng giờ này, nó đang bị thương!
- Ngươi chết chắc rồi, ta nguyền rủa ngươi... ngươi nhất định phải chết. Một khi Cổ Cảnh tắt ánh sáng, ta nhất định sẽ quay trở lại! Tiếng gào thét thê lương truyền tới. Ngón tay thu hồi vào trong mây mù. Giờ khắc này, mây mù khắp bốn phía toàn bộ biến mất
Tinh không trước Cổ Môn, hào quang rực rỡ, ánh sáng vô tận chiếu rọi khắp bốn phía khiến cho hai bên đang giao chiến phía dưới giờ khắc này cũng ngưng lại. Toàn bộ người đều đang ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo.
Sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt. Hắn thu hồi chiến binh. Hắn bước ra bước này cũng là vô cùng mạo hiểm. Nhưng tính cách hắn là thế, ra cửa không chiếm tức là đánh mất, bị thua thiệt không cắn ngược lại thì không phải là Mạnh Hạo.
Cặp mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, quét qua đoạn ngón tay kia. Trong đầu hắn thời khắc này chỉ toàn là đạo pháp nguyền rủa. Hắn nâng tay lên, đánh xuống một trảo, lập tức đoạn tay kia bay tới, bị hắn thu lấy bỏ vào bên trong túi trữ vật.
Hắn xoay người, đi về phía Cổ Môn. Bước một bước, hắn chính thức đi vào Cổ Môn. Cổ Môn nổ vang, ánh sáng một lần nữa lấp lánh, toả sáng khắp mười ngàn trượng. Thanh âm từ viễn cổ kia vang vọng trong tinh không. Mạnh Hạo đắm chìm trong quầng sáng kia, tu vi tiêu hao của hắn trong nháy mắt đã khôi phục, không chỉ khôi phục, mà sau đó còn ầm ầm bạo phát, bắt đầu... tăng cường!
Nhập Cổ Cảnh, tu vi tăng lên!
Hai mắt Mạnh Hạo nhắm nghiền. Giờ khắc này trong cơ thể hắn tản ra ý tang thương, khí tức cổ xưa kia là dao động đặc thù của Cổ Cảnh!
Bốn phía an tĩnh, Mạnh gia cũng như thế, các tông phía ngoài cũng vậy. Ngag cả mấy người đứng trên lá liễu ở phía xa xa kia cũng đều đang kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo.
Bọn họ tận mắt chứng kiến chi kiếp Cổ Môn kinh khủng kia, tự hỏi chính mình, cho dù là mình cũng không có khả năng thành công, mà người thanh niên trước mắt họ lúc này, đã thành công vượt qua!
Đồng tử kia cũng trầm mặc, với tu vi của hắn, mặc dù là Đạo Tôn ngũ nguyên cũng không chắc sẽ vượt qua.
- La Thiên Đạo Tiên... Đồng tử nhẹ giọng lẩm bẩm, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp.
- Kế tiếp hắn sẽ hấp thu ánh sáng Cổ Môn, tự thân ngưng tụ... Hồn Đăng!
- Không biết người này có thể mở ra bao nhiêu Hồn Đăng... Từ trước tới nay tối đa chỉ có 29 ngọn đèn của Đệ Tứ Sơn Hải Địa Tạng! Hồn Đăng càng nhiều, tiềm lực càng lớn, tương lai càng mạnh, nhưng nguy hiểm cũng càng lớn.
Nhưng một tu sĩ nếu e ngại cái chết thì không thích hợp để tu hành. Với tính cách của người này, nhất định sẽ mở ra rất nhiều Hồn Đăng... Cặp mắt đồng tử nhoáng lên một cái, hắn nâng tay lên hướng về Mạnh gia.
- Truyền mệnh ta, toàn lực tiêu diệt Mạnh gia, khiến cho hắn vì quan tâm mà rối loạn, tâm thần không yên khai mở Hồn Đăng, do đó sẽ không mở được nhiều nhất. Cách này chính là muốn chặn lại con đường tương lai của hắn, thiếu một ngọn cũng đều ảnh hưởng đến đạo hạnh sau này của hắn!
← Ch. 1625 | Ch. 1627 → |