← Ch.1694 | Ch.1696 → |
Phấn chấn!!
Giờ phút này tất cả tu sĩ Sơn Hải Giới đều vô cùng phấn chấn! - Tu sĩ Sơn Hải, tử chiến đến cùng!! Cửu Đại Sơn Hải Giới, tất cả tu sĩ Sơn Hải toàn bộ kích động, lập tức phản công chém giết nhưng đáy lòng bọn họ còn có mong đợi, mong đợi... trên thiên của bọn họ, bọn họ có thể tận mắt nhìn thấy hình ảnh tan vỡ này.
Bọn họ đang đợi, mỗi một tu sĩ Sơn Hải đều đang đợi!
Chờ đợi... trời sập!
Từ đó, trời kia cũng... không giấu được trong mắt tu sĩ Sơn Hải nữa, làm cho phong ấn 33 Thiên kia, một cái lại một cái cuối cùng toàn bộ vỡ nát, làm tu sĩ Sơn Hải... từ nay về sau ngẩng đầu có thể thấy được tinh không thật sự, bầu trời mênh mông chân chính!
Như Chí Tôn Tiên Giới năm đó, nam nhân dương cương đỉnh thiên lập địa!
Dị tộc luống cuống, tất cả dị tộc lúc này đều run lên, bọn họ nhìn tinh không tan vỡ trong đại lục Đệ Nhất Thiên, trong lòng bọn họ lần đầu tiên xuất hiện khủng hoảng, sợ hãi đối với Chí Tôn Tiên Giới còn sót lại huyết mạch dường như từ từ sinh ra.
Vô số dị tộc đều run lên, bọn họ mặc dù còn đang phản kháng, mặc dù còn đang vùng vẫy đó là bởi vì còn có mong đợi, mong đợi... đại lục Đệ Nhất Thiên cũng sẽ không tan vỡ thật sự!
Chủ Tể rống lên, Chí Tôn nổi giận, thiên địa biến sắc, nổ vang càng thêm vô tận, đại lục Đệ Nhất Thiên run lên rầm rầm, phần lớn mảnh vỡ rơi ra, dường như trời muốn sụp!
Còn ý chí của thế giới Đệ Nhất Thiên truyền ra vô tận bi ai, dường như sắp tử vong...
Thậm chí từng khối thi thể đều bất ngờ rơi xuống từ trong khe nứt đại lục Đệ Nhất Thiên, còn có tàn tích của công trình, còn có mảnh vỡ thành trì thậm chí gần phân nửa thành trì đều rơi xuống.
Trời cao chấn động! - Không!! Từng tiếng thê lương gào thét bỗng nhiên truyền ra từ mấy phương hướng của Sơn Hải, tất cả địa phương đều truyền ra thanh âm này, đều là từ phân thân dị tộc Đạo Tôn kia.
Phân thân của đang giao chiến cùng chủ Đại Sơn Hải nhưng trong chớp mắt hắn vô tâm tái chiến, tất cả thân phân hắn đều run rẩy, cặp mắt đỏ thẫm có điên cuồng, có huyết lệ.
Bởi vì hắn thấy được ở nơi rơi xuống chỉ còn lại phân nửa thành trì Đệ Nhất Thiên, mà tòa thành trì kia... thuộc về vùng đất của hắn, thậm chí nơi đó có phần lớn thân tộc hắn!!
Nhưng giờ này, thành trì tan vỡ, kết quả của thân tộc kia của hắn có thể tưởng tượng. - Mạnh Hạo!!
Tất cả phân thân dị tộc Đạo Tôn đều gào thét thảm thiết, lúc nảy không tiếc trả giá cao nào, thiêu cháy sinh mạng, bỏ ra loại thiêu cháy trong nháy mắt kiềm chế các chủ Đại Sơn Hải.
Bởi vì lúc này không phải tất cả chủ Sơn Hải cũng giống với dị tộc Đạo Tôn này, có quyết đoán thiêu cháy sinh mạng, chần chờ ngắn ngủi này khiến cho toàn bộ phân thân dị tộc Đạo Tôn này vọt ra.
Ở giữa không trung hóa thành nhiều cầu vồng thiêu cháy, ngưng tụ lẫn nhau trong khoảnh khắc, hóa thành thân ảnh, trở thành Đạo Tôn hoàn chỉnh!
Tuy rằng phân thân hắn bị thương rất nhiều, tuy rằng bị Mạnh Hạo chém chết hai phân thân, nhưng dưới sinh mệnh đã thiêu cháy, trong nháy mắt đã khôi phục, mang cừu hận, mang điên cuồng chạy thẳng tới Đệ Nhất Thiên.
Giờ phút này tất cả dị tộc đều nhìn cảnh tượng này, đều chấn động, đều đang đợi Đạo Tôn của bọn họ có thể ngăn trở quê nhà tan vỡ!
Hai mắt dị tộc Đạo Tôn này chảy ra huyết lệ, hắn mang theo điên cuồng, mang cừu hận của hắn đi rầm rầm, tốc độ cực nhanh, chạy thẳng tới Đệ Nhất Thiên, nhưng trong khoảnh khắc hắn vọt tới, Đệ Nhất Thiên nổ vang, một tiếng vang thật lớn long trời lở đất, thậm chí chấn động cả Sơn Hải Giới, khiến cho tu sĩ Sơn Hải Giới cùng dị tộc đều bị đinh tai nhức ốc, toàn bộ dừng chém giết lẫn nhau, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía đại lục Đệ Nhất Thiên.
Bọn họ thấy được một khe nứt lớn với khí thế không cách nào hình dung, trong tiếng nổ vang, xuyên qua cả đại lục, trong tiếng nổ vang đó, một khối bề mặt có kích thước chừng một phần đại lục... bỗng nhiên từ trên lục địa Đệ Nhất Thiên bị chia ra, tiếng động ma sát ngập trời, ầm ầm vượt qua sấm sét.
Đại lục có kích thước chừng một phần, giống như kích thước một tòa tinh không Sơn Hải, lúc này nghiêng dần, từ từ... cong xuống!
Khi cong xuống, tất cả kiến trúc trên đại lục rơi toàn bộ, cho đến khi hoàn toàn buông xuống, có thể thấy được chỉ còn một tia quan hệ với chủ thể giữa đại lục.
Nhưng vào lúc này, thân ảnh Mạnh Hạo xuất hiện ở đó, hắn nâng tay lên, một quyền ầm ầm đánh tới mặt đất, tiếng vang ngập trời, khi mọi người nhìn thấy mà giật mình, tia quan hệ cuối cùng kia... tách ra! "Ầm ầm ầm!"
Kích thước mảnh vỡ chừng một phần, vào lúc này ầm ầm rơi xuống, chạy thẳng tới Sơn Hải Giới, quá mức khổng lồ, dừng như có thể đập vỡ hết thảy. Nhưng khi rơi xuống, lại bị ý chí Sơn Hải quét ngang, trực tiếp tan vỡ, trở thành vô số mảnh vỡ, giống như một đóa hoa nở rộ trong vườn hoa xinh đẹp của tinh không.
Sơn Hải Giới an tĩnh, dị tộc an tĩnh, mọi người đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Thân thể dị tộc Đạo Tôn kia run rẩy, hắn gào thét thảm thiết, thanh âm này mang theo tuyệt vọng, mang theo cừu hận, thậm chí còn mơ hồ mang một chút... hối hận
Là hối hận phân thân, vẫn là hối hận không nên xuất hiện hay là hối hận cuộc chiến này... Đáp án chỉ có hắn biết được.
Trong tiếng nổ vang, khối đại lục thứ hai rơi ra khỏi, sau đó là khối thứ ba, khối thứ tư, khối thứ năm...
Cả tinh không bốc cháy lên, biển lửa vô tận khuếch tán, rọi sáng cả Sơn Hải Giới, mà đại lục kia vào lúc này, vô số khe nứt xuyên qua bốn phương tám hướng, một khối lại thêm một khối mặt đất đều không đủ nặng mặt ngoài, rơi xuống Sơn Hải Giới.
Cho đến một lúc lâu, mọi người đều hít sâu, trong nháy mắt, một thành âm rung chuyển Sơn Hải Giới, rung chuyển Đệ Nhất Thiên, vượt qua tất cả thanh âm, một tiếng vang lớn mãnh liệt nhất, nổ vang truyền ra! "Ầm!!"
Thanh âm này như sấm sét bình địa, chuyển động ngập trời, vang vọng tinh không, thậm chí làm Sơn Hải Giới đều chấn động... một loạt thanh âm hút khí nổi lên trong nháy mắt.
Đệ Nhất Thiên... sập!!
Mỗi một tu sĩ Sơn Hải Giới vào lúc này đều thấy được Nhất Thiên Đại Lục đó, giờ phút này chia năm xẻ bảy hoàn toàn!
Vô số mảnh vỡ rơi xuống, đại lục Đệ Nhất Thiên như một tấm gương nát, lúc này mất đi khả năng lơ lửng ở tinh không, toàn bộ rơi xuống...
Lúc này rơi xuống, phá thành mảnh nhỏ tan rã toàn bộ!!
Trời sập!
Cú sập này không chỉ có đại lục Đệ Nhất Thiên còn có lòng tin của tất cả dị tộc, lần này trong Sơn Hải Giới, tất cả dị tộc đều kịch liệt run rẩy, không có người lên tiếng, trong mắt mỗi người đều mờ mịt cùng tuyệt vọng...
Nhà không còn...
Sinh sôi nảy nở vạn vạn năm, nhà của bọn họ lúc này không còn...
Tộc nhân không còn...
Vô số tộc nhân đã từng sinh hoạt bình dị, lúc này không còn, toàn bộ đều biến mất khi Đệ Nhất Thiên tan vỡ, chia năm xẻ bảy, cùng với tàn tích của thành trì cùng thi thể tộc nhân như mưa rơi xuống, hết thảy... đều không còn.
Một luồng tuyệt vọng làm tất cả dị tộc lúc này mất đi chiến ý, bọn họ run rẩy, bọn họ khiếp đảm...
Ngược lại tinh thần tất cả tu sĩ Sơn Hải Giới lúc này nổi dậy triệt để!!
← Ch. 1694 | Ch. 1696 → |