← Ch.1813 | Ch.1815 → |
Cùng lúc đó, khi mọi người phấn chấn ở Đệ Cửu Tông này, giữa không trung Đệ Cửu Tông, mơ hồ có sương mù tràn ngập, không ngừng bao phủ, rất nhanh che khắp một vùng, che trời phủ đất.
Chỉ có điều vì rực rỡ của bát trọng thiên, khiến cho mây đen này bị giấu đi, nhìn không đặc biệt rõ ràng, nhưng cường giả trong tu sĩ nơi này vẫn nhận ra trong bốn phía thiên địa, cảm giác uy lực càng ngày càng mãnh liệt.
Dần dần, người cảm nhận được luồng uy lực này, sau khi ngẩng đầu, nhìn kỹ lại, mọi người từ từ biến sắc.
- Đó là... lôi kiếp!
- Đây là lôi kiếp gì, không ngờ vô biên như thế...
- Ta nghĩ tiên kiếp nổi lên năm đó của Phương Mộc sư huynh, lôi kiếp này... chẳng lẽ vì hắn mà đến? Mọi người thất thanh, bọn họ thấy được mây đen kia đến với tốc độ mắt thường có thể thấy được, trong chớp mắt đã bao trùm cả Đệ Cửu Tông, thậm chí còn đang khuếch tán.
Yên Nhi mặc dù không trải cảnh tượng tiên kiếp của Mạnh Hạo năm đó nhưng lúc này lòng nàng cũng run lên, nàng nghe được lời nói của mọi người bốn phía, cũng cảm nhận được trong mây đen kia tồn tại khí tức kinh khủng làm thiên địa biến sắc.
Cường giả Đạo Cảnh, Đạo Chủ, còn có Đạo Tôn bốn phía, thậm chí cả Chí Tôn thất nguyên cũng đều biến sắc, ngưng thần nhìn lại, nếu như cảnh tượng này phát sinh trước bát trọng thiên, bọn họ sẽ không để ý đến, Phương Mộc nơi đó sống chết có mệnh.
Nhưng lúc này, bát trọng thiên xuất hiện, tầm quan trọng của thân phận Mạnh Mạnh đã hoàn toàn bất đồng với lúc trước, hắn đã không còn là đệ tử nội môn của phân tông cái gì mà là có thể trở thành đệ tử thân truyền của của cả Đệ Cửu Tông, thậm chí hắn rất nhanh sẽ khai sáng một kỳ tích trước nay chưa từng có ở Thương Mang Phái, khiến cho thanh danh của Đệ Cửu Tông cũng bởi vì vậy mà lan truyền rộng khắp.
Đối với đệ tử như thế, Đạo Cảnh cũng thế, Đạo Chủ, Đạo Tôn, còn có Chí Tôn thất nguyên trú đóng nơi này đều quyết không cho phép lôi kiếp đến quấy nhiễu Mạnh Hạo.
Chí Tôn thất nguyên hừ lạnh, thân thể bỗng nhiên vọt ra, tu sĩ Đạo Tôn, Đạo Chủ, Đạo Cảnh phía sau hắn cũng lần lượt bay ra, rậm rạp chằng chịt, nhân số không ít, tản ra tu vi, rõ ràng muốn giúp Mạnh Hạo hóa giải lôi kiếp.
Mây đen cuồn cuộn, tia chớp ầm ầm đánh xuống, chạy thẳng đến Thương Mang Thai trong nháy mắt, lập tức Chí Tôn thất nguyên kia huy tụ trực tiếp tán loạn.
Tựa hồ bị cảnh tượng này chọc giận, trong chớp mắt, mấy trăm sấm sét, ầm ầm đánh xuống, sau đó là mấy ngàn, tiếng nổ ngập trời, tạo thành Lôi Trì, rung động bốn phương tám hướng.
Cùng lúc đó, trong Thương Mang Thai, lúc này thân thể Mạnh Hạo vụt qua, trực tiếp bước lên tầng thứ chín tháp cao, mới vừa bước vào, vô số tấm bia đá lớn nhỏ không chừng lập tức xuất hiện chung quanh hắn, trên những bia đá này đều khắc văn tự, vẽ ấn ký.
Mỗi một tòa trên tấm bia đá bất ngờ tồn tại một bộ công pháp, nhìn kỹ công phu nơi này nhiều, chừng một triệu trở lên, trước mặt Mạnh Hạo cũng có một tấm bia đá.
Tấm bia đá này là tấm bia đá duy nhất trống không nơi này.
Không cần suy tư nhiều, Mạnh Hạo liếc nhìn mấu chốt khảo hạch tầng thứ chín tháp cao này, cái kia chính là... sức sáng tạo!
Sáng tạo ra thuật pháp thần thông, lạc ấn trên bia đá trống không này, căn cứ vào uy lực thuật pháp sẽ quyết định vị trí xếp hàng trong tầng thứ chín này.
Thần thức Mạnh Hạo bỗng nhiên tản ra, Tiên Hồn Đăng trong cơ thể hắn lúc này còn đang mở ra, vô luận là trình độ hay là số lượng đều từng không giống với bổn tôn.
Khi nơi này mở ra, tu vi của hắn không ngừng nâng cao, lúc này hít sâu một hơi, thần thức Mạnh Hạo bao phủ tất cả tấm bia đá nơi này, yên lặng quét qua một vòng, đang cảm ngộ, trong lòng hắn bỗng nhiên động đậy.
"Sáng lập một thần thông đối với ta mà nói không khó nhưng không có tác dụng lớn, không bằng mượn nơi này hoàn thiện Phong Thiên Cấm... của ta!" Cặp mắt Mạnh Hạo lóe sáng, khoanh chân tĩnh tọa, hai mắt khép kín, thần thức tản ra, trong vô số tấm bia đá từ trước đến nay, cảm ngộ từng công pháp nơi này, lại từ trong đó rút ra từng tia Phong Thiên Cấm sáp nhập vào trong cơ thể hắn.
Cùng lúc đó, Phong Thiên Cấm trong cơ thể hắn chấn động càng mạnh, càng phát ra rõ ràng, càng phát ra phức tạp, càng phát ra rực rỡ, Mạnh Hạo không ngừng cảm ngộ uy lực, khiến cho Phong Thiên Cấm này càng thêm hoàn mỹ.
Dần dần, một luồng khí tức cường hãn tràn ra từ trong cơ thể hắn, khí tức này mạnh ngập trời, cũng có một luồng khí phách vô thượng dường như một khi tản ra sẽ phong thiên!
Bá đạo vô cùng!
Trong ngưng tụ cùng cảm ngộ, sấm sét ngoài Thương Mang Thai dường như phát giác, càng kinh người hơn, rầm rầm đánh xuống, mấy chục ngàn tia sấm sét đồng loạt bùng phát, rung chuyển mặt đất, bị Chí Tôn thất nguyên cùng với mọi người khác đánh tan vỡ tản ra.
Trong mây đen truyền ra tiếng rống giận, ngay sau đó, chừng một trăm ngàn tia sấm sét đồng thời phủ xuống, những sấm sét này rậm rạp chằng chịt, ầm ầm đánh xuống, giống như lôi bạo, làm người khác nhìn lại lập tức biến sắc.
Còn trong Thương Mang Thai, thân thể Mạnh Hạo run nhè nhẹ, theo cảm ngộ của hắn, Phong Thiên Cấm trong cơ thể hắn càng phát ra hoàn chỉnh, trình độ phức tạp đã vượt ra khỏi gấp mấy lần của quá khứ, còn đang hoàn thiện.
Cũng chính là đến trình độ này, Mạnh Hạo bỗng nhiên ý thức được, vỡ nát của đệ cửu cấm năm đó, mặc dù có La Thiên quấy nhiễu, khi đó hắn cho rằng đệ cửu cấm đã hoàn mỹ, lúc này nhìn lại cũng không hoàn mỹ.
Lúc này, dưới sự bổ sung không ngừng, Mạnh Hạo hấp thu công pháp bốn phía, liên tục trong hoàn thiện, Phong Thiên Cấm này dĩ nhiên hoàn toàn bất đồng cùng quá khứ.
Không biết đã trải qua bao lâu, trong cơ thể Mạnh Hạo truyền ra một tiếng nổ vang, ấn ký Phong Thiên Cấm kia rốt cuộc hoàn mỹ toàn bộ, tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn ngưng tụ ra, chỉ là một hình dáng nhưng ngay khi Mạnh Hạo cho rằng đã đủ, bỗng nhiên, lại từ trong hình dáng này phân ra từng sợi tơ, không ngờ... trong cơ thể Mạnh Hạo, bắt đầu hợp thành Phong Thiên Cấm... thứ hai!
Cảnh tượng này làm tinh thần Mạnh Hạo chấn động, hắn cảm ngộ lần nữa, toàn thân toàn ý sáp nhập vào trong Phong Thiên Cấm, không ngừng tìm hiểu, không ngừng mượn một triệu công pháp đã hoàn thiện bốn phía, hắn thấy được hình dáng ấn ký Phong Thiên Cấm thứ hai.
Hình dáng hai ấn ký này nhìn như giống nhau nhưng lại tồn tại chi tiết bất đồng, dường như... một ấn ký, không thể nào là Phong Thiên Cấm chân chính hoàn mỹ, cho nên cần hai cái, mà trước mắt dường như hai cái cũng không thể, vì thế... xuất hiện cái thứ ba!
Sau đó cái thứ tư, thứ năm, thứ sáu... tinh thần Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt, hắn lúc này kích động phấn chấn, Phong Thiên Cấm lúc này mới xem như lột xác cùng thăng hoa!
Khi cái thứ bảy xuất hiện, Mạnh Hạo cảm thấy vẫn còn chưa đủ, vì thế cái thứ tám xuất hiện, cho đến cái thứ chín cũng xuất hiện, tinh thần Mạnh Hạo nổ vang ngập trời, hắn hô hấp dồn dập, nhìn hình dáng chín ấn ký trong cơ thể kia.
Hình dáng chín ấn ký này đều là Phong Thiên Cấm!
Cặp mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên mở ra, hít sâu, nhìn về tấm bia đá trống không phía trước, cặp mắt lóe sáng, nhấc tay lên, đặt trên tấm bia đá, trong chớp mắt ấn ký thứ nhất xuất hiện, lạc ấn trên tấm bia đá này.
Tấm bia đá này chấn động ầm ầm, tia sáng rực rõ trên đó làm cho người khác cảm giác trực tiếp đạt đến đỉnh phong.
Mạnh Hạo sửng sốt, đây mới là một trong chín ấn ký của hắn mà thôi, nhưng chính một cái như vậy đã làm tầng thứ chín... đạt đến trạng thái đỉnh phong.
Thậm chí Mạnh Hạo còn cảm nhận được một luồng ý Chí Tôn, hắn hít sâu, lẩm bẩm nói nhỏ: - Chí Tôn Pháp... một ấn ký chính là Chí Tôn Pháp!
Mạnh Hạo như đang suy nghĩ, hai tay bấm quyết lần nữa, không chậm trễ chút nào lần nữa đặt tay lên tấm bia đá, thần niệm, cũng đặt ấn ký thứ hai vào tấm bia đá này, ấn ký thứ hai vừa rơi xuống, cả tấm bia đá ầm ầm run lên.
Khi run run, Mạnh Hạo thấy rõ ràng hai ấn ký kia đang dung hợp lẫn nhau, khi dung hợp, ý Chí Tôn mãnh liệt hơn, không ngừng nâng cao, cuối cùng "ầm" một tiếng, một luồng khí tức mãnh liệt trực tiếp bùng phát từ trên tấm bia đá này.
Đó là ý thần thông trình độ vượt qua Chí Tôn Pháp!
Gần như khi ở thần thông này xuất hiện, bốn phía lập tức truyền ra tiếng nổ vang, đó là một triệu tấm bia đá bốn phía, thanh âm vỡ vụn từng cái một, khiến Mạnh Hạo trợn mắt há hốc mồm, hắn thấy được một triệu tấm bia đá bốn phía này trong chớp mắt, toàn bộ tự mình tan vỡ.
Giống như tự biết xấu hổ!
Đó là... thần thông có một không hai, tất cả công pháp thần thông, xấu hổ vỡ tan, như không dám xuất hiện trước mặt ở nơi này!
Cái này... chỉ là dung hợp của hai ấn ký, cảnh tượng này làm Mạnh Hạo kích động, hắn nhìn tấm bia đá, bỗng nhiên thần niệm sáp nhập vào bàn tay, đặt trên tấm bia đá, in ra hình dáng ấn ký thứ ba.
Ấn ký thứ ba này trong nháy mắt xuất hiện, rơi vào tấm bia đá trên núi, vừa định dung hợp nhưng chỉ dung hợp được một phần, một luồng nguy hiểm đủ để khí tức kinh tâm của người nhìn thấy trực tiếp bùng phát trên tấm bia đá này.
Nguy cơ khí tức này tràn đầy kinh khủng không cách nào hình dung, trong chớp mắt, thậm chí ngay cả tấm bia đá đều không thể thừa nhận, "ầm" một tiếng, tấm bia đá duy nhất tồn tại... lúc này trực tiếp tan vỡ, chia năm xẻ bảy, tan vỡ nổ tung!
Nó không thể chịu đựng được lực lượng dung hợp của ba ấn ký!
Một ấn ký, Chí Tôn Pháp!
Một ấn ký, vạn pháp băng!
Ba ấn ký, vượt qua vô cùng, ngay cả tấm bia đá khảo hạch tầng thứ chín cũng không thể chịu đựng, tan vỡ vỡ vụn.
Cảnh tượng này làm Mạnh Hạo đứng lên, trong mắt hắn có kích động, thân thể hắn run nhè nhẹ, hắn ngửa mặt lên trời cười to.
- Tuy rằng ta còn chưa thể thi triển chân chính, chỉ có thể lạc ấn thần niệm nhưng... chín ấn ký quy về làm một trong cơ thể ta, chính là giờ phút xuất hiện đệ cửu cấm, cũng chính là lúc ta có thể thi triển hoàn chỉnh! Hắn rốt cuộc tìm ra phương hướng, điều phải làm chính là ngưng tụ toàn bộ chín ấn ký này lại.
Hành trình lần này của Thương Mang Thai, đến nơi này là thu hoạch lớn nhất của Mạnh Hạo, chưa từng có trước nay.
Khi hắn đứng dậy, tầng thứ chín Thương Mang Thai này phá thành mảnh nhỏ, trong khoảnh khắc tiêu tán, ánh sáng sáng chói, ầm ầm bùng phát, ngoại giới nhìn lại, bọn họ thấy rõ ràng trên bát trọng thiên trong chớp mắt... xuất hiện cửu trọng thiên!
Cửu trọng thiên, kinh động bầu trời, rung chuyển thế giới.
Một loạt thăng trầm nặng nề vượt qua khỏi tất cả tiếng chuông trước đó, vào lúc này, trong Đệ Cửu Tông, ngập trời, khuếch tán bốn hướng, đồng thời trên đại lục thứ tám, trong Đệ Bát Tông cũng xuất hiện tiếng chuông kinh thiên!
Tu sĩ Đệ Bát Tông còn đắm chìm trong áp lực rời đi của Mạnh Hạo, lúc này đột nhiên nghe được tiếng chuông, đều ngây ngẩn cả người.
Cùng lúc đó, Đệ Thất Tông, Đệ Lục Tông, Đệ Ngũ Tông, Đệ Tứ Tông, Đệ Tam Tông, Đệ Nhị Tông... còn có Đệ Nhất Tông kia.
Chín đại tông cả Thương Mang Phái toàn bộ trong chớp mắt đều truyền ra tiếng chuông mang thanh âm phong cách cổ xưa của thế giới, tiếng chuông chín đại tông đồng thời quanh quẩn, truyền khắp Thương Mang Phái, truyền khắp Thương Mang Tinh!
Rung chuyển vô số tu sĩ, kinh động vô số cường giả, đều rung động không biết chuyện gì xảy ra!
Rất nhanh, tiếng động "ồ" lên, thanh âm "ù ù" giống như cuồng phong quét ngang mỗi một khu vực Thương Mang Phái...
oOo----------
← Ch. 1813 | Ch. 1815 → |