← Ch.1848 | Ch.1850 → |
Thân ảnh Mạnh Hạo nhanh như tia chớp, trong chớp mắt đã bay vào địa cung, dựa theo cảm ứng mảnh vỡ gương đồng vội vã lao đi.
Giữa không trung, Băng Sơn cự nhân cùng Hỏa Phượng đều biến sắc, diệu dụng của mảnh vỡ gương đồng khiến cho bọn họ trở tay không kịp. Lúc này mặt đất bị phá mở ra, ai người chấn động không kịp suy nghĩ nhiều cũng bay nhanh vào địa cung, muốn ngăn cản Mạnh Hạo lại.
- Không thể để cho hắn cầm chí bảo đi được! Giờ phút này, hai vị cao thủ đỉnh phong của giới này mang theo tâm trạng lo lắng, ầm ầm tiến vào địa cung, triển khai tốc độ cao nhất truy kích.
Nhưng tốc độ của bọn họ vẫn hơi kém hơn mộtchút so với Mạnh Hạo. Mạnh Hạo như một dải cầu vồng ầm ầm lao đi trong địa cung, cho dù địa cung này có vô số phân nhánh, nhưng tâm thần của Mạnh Hạo lại cảm nhận được, mảnh vỡ gương đồng cuối cùng như ngọn lửa hừng hực thiêu cháy trong đêm tối, vô cùng rõ ràng.
Hắn không hề dừng lại chút nào, tại một một ngã ba, hắn như đã biết trước đương vậy, lập tức lựa chọn chính xác được phương hướng bay đi, tốc độ vì thế mà càng lúc càng nhanh.
Phía sau hắn, người khổng lồ dĩ nhiên đã rút nhỏ lại bằng Hỏa Phượng, vừa truy kích vừa nôn nóng không yên, nhất là người khổng lồ kia không ngừng gầm thét, nhưng lại không có tác dụng gì.
Thời gian dần trôi qua, sau hơn một tháng truy kích, bọn họ vẫn không đuổi kịp Mạnh Hạo. Mà Mạnh Hạo theo quá trình không ngừng xuyên qua tìm kiếm, rốt cục cũng thấy được... mảnh vỡ gương đồng!
Đó là một chỗ hố sâu, bên trong một nửa là băng dịch, một nửa là dung nham, ở giữa là một miếng gương đâm vào, như chia hố sâu thành hai phần âm dương.
Mà ở xung quanh còn có khí tức bàng bạc như băng cùng hỏa lưu động, tạo thành một cảnh tượng kỳ dị.
Mạnh Hạo lập tức xuất hiện, cúi đầu nhìn xuống, trong mắt lộ ra vẻ mong đợi. Tay phải hắn không chần chờ chút nào, phát ra một trảo về phía hố sâu.
Lập tức hố sâu chấn động như muốn bạo phát, mảnh gương bên trong không ngờ lại trở nên run rẩy, từ từ buông lỏng, dường như muốn bay ra.
Đúng lúc này, bên trong băng dịch có gầm nhẹ truyền ra, rồi một con hung thú như rắn như rồng bỗng nhiên bay ra, thân thể của nó hoàn toàn từ hàn băng hợp thành. Vừa xuất hiện, nó đã phát ra khí thế kinh người, gầm thét lao thẳng tới Mạnh Hạo.
Cùng lúc đó, ở bên trong dung nham cũng bay ra một con rồng lửa, gào thét phóng tới Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo hừ lạnh, tay phải giữ nguyên động tác bắt lên không thay đổi, tay trái bấm quyết, hướng về phía dưới nhấn một cái. Lập tức lực lượng Phong Yêu cấm pháp chợt tràn ra, tạo thành một lực lượng xung kích đẩy hai con rồng băng, rồng lửa bắn ra.
Hai con rồng uốn người gào thét, định lần nữa vọt tới thì ấn quyết tay trái của Mạnh Hạo chợt biến đổi, từ trên người hắn lập tức tràn ra hai cỗ sương khói, trong chớp mắt ngưng tụ thành hai thân ảnh tựa như thân ảnh của hắn. Vừa xuất hiện, hai thân ảnh liền chia ra xông về phía hai con rồng băng rồng lửa, bất ngờ đẩy hai con rồng dính chặt lên vách tường, tryền ra tiếng động ầm ầm.
Cùng lúc đó, hai phân thân này liền lóe lên, trở thành hai đạo phong ấn, khiến cho hai con rồng vùng vẫy gầm thét như thế nào, cũng không thể thoát ra.
Ngay sau đó, mảnh vỡ gương đồng trong hố sâu càng thêm run rẩy, dần dần nâng lên. Mà giờ khắc này, bên trong lối đi phía sau Mạnh Hạo, Băng Sơn cự nhân cùng với Hỏa Phượng vừa cảm nhận được cả thế giới chấn động, vẻ mặt liền đại biến, tốc độ liền tăng nhanh hơn, chỉ trong mấy hơi thở đã trực tiếp từ lối đi chạy ra!
- Dừng tay!! Vừa chạy ra hai người lập tức rống to, nhưng vẫn chậm một bước. Vào giờ khắc này, hố sâu ầm ầm bạo phát, dung nham, băng dịch chợt dâng lên, cuối cùng một mảnh vỡ gương đồng cũng cấp tốc bay ra, bị Mạnh Hạo bắt vào tay.
Hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời, thậm chí hô hấp cũng trở nên dồn dập. Hắn tìm kiếm suốt mấy trăm năm, vào giờ khắc này rốt cục cũng thu thập xong toàn bộ các mảnh gương đồng.
Trong nháy mắt, mảnh gương đồng này như truyền ra tiếng hoan hô, rồi lập tức hòa tan, trở thành một sợi tơ đen sáp nhập vào áo giáp trên người Mạnh Hạo, khiến cho bộ khôi giáp này thoạt nhìn trở nên hoàn chỉnh hơn. Đồng thời, một cỗ khí túcw kinh người từ áo giáp cũng bạo phát ra ngập trời.
Thiên địa chấn động, thế giới nổ vang. Sau khi không còn mảnh vỡ gương đồng, hố sâu dung nham cùng băng dịch này liền dung hợp lại với nhau, khiến toàn bộ mặt đất đều rung rẩy, băng sơn hòa tan, ngọn lửa dập tắt, một cổ lực lượng hủy diệt bao phủ khắp trời đất.
Thân thể Băng Sơn cự nhân run rẩy, phát ra tiếng kêu thê lương. Hỏa Phượng cũng trở nên chua xót trong, thấy Băng Sơn cự nhân muốn xông ra, nàng liền cắn răng, lập tức xuất thủ, nhưng cũng không phải giết về phía Mạnh Hạo, mà là... ngăn cản Băng Sơn cự nhân!
Trong tiếng nổ ngập trời, Băng Sơn cự nhân rống giận.
- Hỏa Phượng, ngươi muốn làm gì?!
- Hắn đã chiếm được mảnh vỡ chí bảo, ngươi cho rằng chúng ta liên thủ có thể đoạt lại chí bảo kia được sao? Hỏa Phượng vừa ra tay vừa lên tiếng. Băng Sơn cự nhân hô hấp dồn dập, song phương không ngừng giao đấu truyển ra tiếng nổ âm ầm, lời nói cũng từ trực tiếp lên tiếng biến thành dùng thần niệm trao đổi.
Mạnh Hạo đứng ở cách đó không xa, nhìn một màn này cũng không tiếp tục xuất thủ, mà đang cảm thụ lực lượng triệu hoán của 8 mảnh vỡ gương đồng. Hắn có loại cảm giác rất mãnh liệt, rằng mình có thể triệu hoán được gương đồng trở về!
Không lâu sau, Băng Sơn cự nhân hét lớn một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ và không cam lòng, đình chỉ giao đấu cùng Hỏa Phượng. Hỏa Phượng xoay người ngóng nhìn Mạnh Hạo, hít sâu một hơi, rồi hóa thành hình người sau, hướng về Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu thật sâu.
- Đạo hữu, lúc trước chúng ta lỗ mãng, xin đạo hữu bỏ qua cho, ước định của chúng ta lúc trước, có thể tiến hành rồi.
Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn lại, thế giới này hắn vốn có thể không để ý tới, nhưng dù sao cũng vì mình lấy mảnh vỡ gương đồng đi, mới đẩy thế giới này lâm vào hủy diệt.
Mạnh Hạo trầm mặc một lát, hai tay lập tức bấm quyết, tu vi trong cơ thể rầm rầm bạo phát, khí thế càng ngày càng mãnh liệt, đến cuối cùng, gần như tràn ngập thiên địa. Phong Yêu cấm pháp lập tức thi triển, theo đệ nhất cấm, đệ nhị cấm, đệ tam cấm... cho đến đệ bát cấm xuất hiện, thần thông mạnh nhất của Mạnh Hạo - bát cấm quy nhất lần nữa ngưng tụ ra trước người hắn.
Chỉ có điều, lần này, dưới áo giáp do 8 mảnh vỡ tạo thành gia trì, uy lực thần thông này liền khiến cho địa biến sắc, phong vân vần vũ. Mà sắc mặt của Băng Sơn cự nhân cùng Hỏa Phượng thì đều đại biến.
- Phong! Mạnh Hạo tỏ ra ngưng trọng, hai tay nâng lên hướng về phía dưới hố sâu, bỗng nhiên nhấn một cái. Lập tức lực lượng phong ấn trong nháy mắt phóng ra, trực tiếp sáp nhập vào trong băng dịch và dung nham đang dung hợp trong hố sâu.
Tốc độ dung hợp của dung nham và băng dịch lập tức chậm lại, nhưng dường như vẫn còn từ từ dung hợp.
Những tiếng răng rắc lập tức truyền ra, mồ hôi trên trán Mạnh Hạo chảy xuống, tu vi trong cơ thể lần nữa bạo phát. Trong tiếng nổ ầm ầm, uy lực của phong ấn do bát cấm quy nhất tạo thành hoàn toàn truyền ra, rốt cục cũng khiến cho dung nham cùng băng dịch trong hố sâu không tiếp tục dung hợp lẫn nhau nữa. Tuy rằng không tách được ra, nhưng cũng không chuyển biến xấu nữa!
Cùng lúc đó, băng nguyên nơi mặt đất, sau khi hòa tan hết một liền ngừng lại, tuy rằng nhiệt độ tăng lên rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn còn là băng nguyên.
Mà tại khu vực dung nham, biển lửa lần nữa xuất hiện, cho dù phạm vi bị thu nhỏ lại, nhiệt độ cũng giảm xuống không ít, nhưng chung quy vẫn coi như bảo tồn được. Khiến cho hai tộc quần ở trung tâm sau thời gian hoảng loạn ngắn ngủi, cũng không gặp nguy cơ hủy diệt.
- Mạnh mỗ đã nói thì nhất định sẽ làm được, với tu vi hiện tại của ta vẫn không thể giải quyết hoàn toàn việc ở giới này, nhưng phong ấn này cũng đỉ để duy trì trong vòng vạn năm, bạo phát hủy diệt sẽ không xuất hiện.
Một khi tu vi Mạnh mỗ đủ mạnh, sẽ lần nữa tới đây giải quyết nguy cơ của giới này. Mạnh Hạo nhìn hố sâu, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Băng Sơn cự nhân cùng với Hỏa Phượng.
Băng Sơn cự nhân phẫn nộ nhìn Mạnh Hạo, mà Hỏa Phượng lại cười khổ hướng về Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu.
Mạnh Hạo trầm mặc, cũng hướng về hai người ôm quyền, cúi đầu thật sâu.
- Thứ này vô cùng trọng yếu đối với Mạnh mỗ, có chỗ đắc tội... xin thứ lỗi, sau này Mạnh mỗ tất có báo đáp. Mạnh Hạo biết đối phương không tin, nhưng hắn nói rất nghiêm túc.
Dứt lời, Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, theo lối đi địa cung chạy thẳng tới cửa ra.
Phía sau hắn, Băng Sơn cự nhân cùng Hỏa Phượng nhìn nhau, đều thấy được sự uất ức trong mắt đối phương, nhưng lại không có cách nào. Sau một lúc lâu, hai người liền thở dài một tiếng, cũng lựa chọn rời đi.
Có mảnh vỡ gương đồng cuối cùng, tốc độ Mạnh Hạo tăng nhanh hơn, lần này chỉ mất hai mươi ngày liền rời khỏi lối đi trong lòng đất, bay vào bầu trời. Hắn hít sâu một hơi, cúi đầu liếc nhìn mặt đất, lúc ngẩng đầu, tu vi hắn liền "ầm" một tiếng bạo phát, rồi trực tiếp bay nhanh trong bầu trời thế giới này. Mấy tháng sau, thân ảnh Mạnh Hạo bỗng nhiên bay ra khỏi đóa hoa to lớn kia, xuất hiện trong tinh không mênh mông.
Lần nữa trở lại tinh không, ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, đè xuống kích động trong lòng. Hắn không lựa chọn triệu hoán gương đồng ở chỗ này, mà bay nhanh về phía xa.
Trên đường bay, hắn thử cảm nhận phân thân đời thứ chín, vẫn như cũ chỉ có thể cảm nhận được một sợi dây liên hệ mờ mịt. Chuyện liên quan đến phân thân đời thứ chín trải qua, hắn vẫn không cách nào thấy được, không thể biết được, như có một màn sương mù che đậy hết thảy thiên cơ, chỉ có thể cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc mà đáng sợ đang nổi lên trong cơ thể phân thân đời thứ chín.
- Đời thứ chín này rất quỷ dị, chẳng lẽ là do nguyên nhân đời thứ chín ngưng tụ chính là đệ cửu cấm? Mạnh Hạo mơ hồ có đáp án, đệ cửu cấm Phong Thiên Cấm này uy lực vô cùng tolớn, dường như không hợp với thế giới này, cho nên trong lúc cuối cũng sắp sửa hoàn toàn ngưng tụ ra, liền xuất hiện loại biến hóa mà ngay cả hắn cũng đều không thấy được rõ ràng.
Lại qua đi mấy tháng, tại một nơi hoang vu vắng vẻ trong tinh không mênh mông, nơi này có một đại lục, trên đó không có bất kỳ sinh mạng nào, hiển nhiên là đã bỏ hoang từ rất lâu.
Đại lục này chính là nơi mà mất mấy trăm năm phi hành trong tinh không, Mạnh Hạo phát hiện ra chỗ kỳ dị, dường như lực lượng Thương Mang ở nơi này vô cùng mỏng manh. Vì vậy nơi này đã được Mạnh Hạo lựa chọn làm vị trí triệu hoán gương đồng.
Xung quanh Mạnh Hạo bố trí rất nhiều trận pháp, cũng có rất nhiều cấm chế, hắn không biết thời điểm triệu hoán gương đồng sẽ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn hay không, nhưng kinh nghiêm từng trải nhiều năm đã nhắc nhở hắn, lần này phải chuẩn bị thật đầy đủ!
Lần này chuẩn bị, hắn dùng mất mười năm đi bố trí, cho đến khi xung quanh nơi này nhìn như bình thường, nhưng trên thực tế lại trở thành đầm rồng hang hổ, hắn mới hơi yên tâm. Sau đó hắn hít sâu một hơi sau, khoanh chân ngồi trên một tẳng đá lớn, hai mắt sáng lấp lánh. Hai tay hắn bỗng nhiên bấm quyết rồi vung lên, lập tức 8 mảnh vỡ gương đồng lập tức bay ra, vây quanh hắn, dường như tạo thành một trận pháp kỳ diệu.
Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ chấp nhất và chờ mong càng thêm mãnh liệt.
- Gương đồng, Anh Vũ... chúng ta sắp sửa gặp lại rồi!
- Dùng lực lượng 8 mảnh gương, triệu hoán gương đồng từ địa phương xa xôi, trở về! Tay áo Mạnh Hạo vung lên, trong đầu hiện lên từng hình ảnh đã trải qua. Một lát sau, hai tay hắn lập tức bấm quyết, thần thức bỗng nhiên tản ra, cùng dung hợp với 8 mảnh gương, dường như mở ra trận pháp kỳ diệu nào đó, truyền ra tiếng sấm cuồn cuộn. Ngay sau đó, 8 mảnh gương liền xích lại, dung hợp với nhau, tạo thành một... chiếc gương chỉ khuyết có một mảnh!
Vào giờ khắc này, mặt gương phát sáng, hấp thu lực lượng thần thức Mạnh Hạo rồi hướng lên trời, phát ra một... luồng hào quang chấn động cả tinh không, chiếu rọi bốn phía không gian vô tận.
- Gương đồng... Trở về!
- Anh Vũ... Trở về!
← Ch. 1848 | Ch. 1850 → |