← Ch.1914 | Ch.1916 → |
- Cũng có thể nói, trước giờ vẫn không phải là một hình dạng, chẳng qua là năm đó tu vi của ta không đủ, cho nên không thể nhìn ra. Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ khi, ánh mắt của hắn quét qua chiến trường, chợt thấy được một nữ nhân!
Nữ tử nhân này chính là người năm xưa đuổi giết mình, bị mình cắn xuống một miếng thịt. Thời khắc này nàng cũng đang cùng một vị Chí Tôn cửu nguyên Thương Mang Phái chém giết.
Hơn 1000 năm trôi qua, này nữ tử vẫn là cửu nguyên sơ kỳ, tu vi không có chút tăng tiến nào. Điều này khiến Mạnh Hạo nheo mắt lại, trong lòng hắn luôn có một suy đoán, mặc dù suy đoán này hắn rất khẳng định, nhưng vẫn không thể nào bình thường lại được.
Thời khắc này, nữ nhân kia phát ra tiếng hét vang, cùng vị Chí Tôn cửu nguyên Thương Mang Phái giao chiến kịch liệt.
Nữ tử này trong trận chiến năm xưa không ngừng quấn lấy Mạnh Hạo, khiến Mạnh Hạo phải trả giá rất lớn, giờ khắc này nàng ở trong mắt Mạnh Hạo đã là con kiến, hắn chỉ cần nhìn thoáng qua liền mất đi hứng thú.
Nhưng khi ánh mắt của hắn vừa nhìn đến, thân thể nữ tử này liền run lên, mặc dù nàng không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng... Thân ảnh quen thuộc trên lưng lão thằn lằn đang ở ngoài chiến trường kia, khiến cho nàng cảm thấy áp lực chưa từng có.
Con kiến mà năm xưa nàng khinh miệt, thậm chí không thèm để ý kia, hiện tại không ngờ đã trở thành tồn tại khiến cho cả vũ trụ này cũng phải run rẩy, người ta muốn diệt nàng, quả thật dễ như trở bàn tay.
Thậm chí chỉ một ánh mắt tùy ý của Mạnh Hạo, cũng lập tức khiến cho nữ tử này run rẩy, bị ánh mắt ẩn chứa lực lượng quy tắc kỳ dị vô hình của Mạnh Hạo rung chuyển căn nguyên. Nàng phun ra một ngụm máu tươi, lập tức vội lui về sau.
- "Làm sao hắn lại trở nên mạnh như vậy chứ?!"
- "Điều này không có khả năng, năm xưa hắn chính là chó nhà có tang, vậy mà hiện tại, không ngờ... không ngờ chỉ một ánh mắt của hắn, đã có thể khiến ta không chịu nổi, thậm chí mỗi một nhân vật xung quanh hắn kia, cũng đều kinh khủng đến cực hạn! Nữ tử chua xót lần nữa lui về sau, trong tiếng giao chiến ầm ĩ, bị chìm vào bên trong chiến trường.
Dường như, mảnh thế giới này, khi ánh mắt Mạnh Hạo không chú ý tới, sẽ không có bất kỳ đặc sắc gì vậy, dường như, nơi ánh mắt của hắn, mới là tất cả ánh sáng vậy.
Đúng lúc này, từ phương hướng Tiên Thần đại lục đột nhiên truyền ra một cỗ sóng gợn, tinh không lập tức nổ vang, xuất hiện một lão già. Hắn mặc một bộ áo bào màu xám tro, sau lưng đeo ba thanh đại kiếm, khí thế như đại hồng thủy, tu vi bạo phát ra ngập trời, thậm chí ngay cả cửu nguyên bình thường tựa hồ cũng sắp bị áp chế. Người này chính là... Cửu nguyên đỉnh phong.
Lão già này Mạnh Hạo sao có thể lạ lẫm được chứ? Năm xưa khi hắn tự bạo Sơn Hải Giới, muốn rung chuyển Tiên Thần đại lục, chính là lão già này đã truyền ra tiếng thở dài, ra tay hóa giải lực lượng tự bạo của Sơn Hải Giới, khiến cho Mạnh Hạo bị thương nặng, thất bại trong gang tấc.
Thời khắc này, lão già này lại lần nữa xuất hiện, nhìn trên người của hắn, không có thấy vẻ tùy ý năm xưa nữa, mà tỏ ra nghiêm nghị trước giờ chưa có. Vừa đi ra, hắn liền phất tay áo lên, xung quanh lập tức tràn ngập ra khói xám cuồn cuộn bay lên không, truyền ra tiếng nổ vang, tựa như vị trí của hắn chính là trung tâm lôi đình vậy, theo bước chân hắn đi tới, chung quanh không ngừng truyền ra tiếng sấm ầm ầm.
- Mạnh Hạo! Lão già này vừa xuất hiện, tu vi trên người lập tức hóa thành lực lượng bài xích mãnh liệt áp tới tất cả tu sĩ Thương Mang Phái xung quanh, khiến phần lớn những tu sĩ này phun ra máu tươi, đồng loạt lui về sau, khiến những Chí Tôn thất nguyên, bát nguyên đều hít sâu một hơi, thậm chí cửu nguyên bình thường cũng co rút đồng tử lại, cảm nhận được áp lực vôcùng kinh khủng từ trên người lão già này.
Lão già này, khi tu vi đạt tới cửu nguyên đỉnh phong, đã trở thành một trong những người mạnh nhất dưới Siêu Thoát, có thể so sánh cùng những lão quái vật bên cạnh Mạnh Hạo kia.
Trong Thương Mang Phái, người duy nhất có thể cùng lão tranh phong, chỉ có lão nhân chưởng giáo, về phần thiếu niên áo bào vàng, Sa Cửu Đông, Bạch Vụ Trần Tiên so sánh với lão già này, vẫn còn kém nửa trù.
Giờ phút này lão già áo bào xám gầm lên một tiếng chấn động tinh không, khiến vô số tu sĩ thất khiếu chảy máu, rồi lập tức bạo tăng tốc độ đến cực hạn, cả người hóa thành một luồng ánh sáng màu xám tro, trực tiếp xuyên qua chiến trường, đánh về phía Mạnh Hạo đang quan chiến bên ngoài.
Chưởng giáo hừ lạnh, không chút ngăn cản, theo lão thấy, tên kia muốn đi tìm chết thì cứ để cho hắn chết.
Tinh không chấn động, tiếng nổ vang trời.
Ngay khoảnh khắc lão già mặc áo bào xám sắp vọt tới, vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn như thường, nhưng hai mắt con mối bên cạnh hắn lại lộ ra vẻ lạnh lùng, nháy mắt hóa thành một tia chớp màu trắng bay ra, đồng thời nó liền thả ra vô số con kiến từ trong cơ thể, tạo thành một, mỗi con trong đó đều vô cùng dữ tợn, dường như thế gian này không có thú gì chúng không thể cắn nuốt vậy. Đám mây kiến trực tiếp lao tới, bao phủ lão già kia lại.
Về phần con mối chúa kia thì ánh mắt hiện ra vẻ lạnh lẽo, trong cơ thể truyền ra dao động tu vi khuếch tán, trực tiếp ảnh hưởng tinh không xung quanh, bất ngờ tạo thành một cỗ lốc xoáy khổng lồ.
Lão già bị vậy trong cỗ lốc xoáy này đồng tử lập tức co rút lại, con mối này hắn không thể không coi trọng. Thời khắc này tu vi trong cơ thể hắn liền nổ vang, ngăn cản vô số con kiến kia, đồng thời cũng bất lực giết về phía Mạnh Hạo, chỉ có thể ở phía trước Mạnh Hạo hơn mười dặm, cùng con mối chúa kia chiến đấu tới trời đất u ám, chấn động bốn phương tám hướng.
Mà ở chiến trường xa xa, dưới mũi nhọn tấn công của đám người chưởng giáo, Tiên Thần đại lục đang liên tiếp bại lui về sau, nhân số tử vong vượt qua Thương Mang Phái gấp mấy lần.
Cho dù là cường giả Tiên Thần đại lục, trên chiến trường này cũng khó tránh khỏi tử vong, bị đại quân Thương Mang Phái giết chết không ít, sắp sửa rơi vào tình thế nguy ngập.
Sắc mặt Mạnh Hạo từ đầu đến cuối không có biến hóa chút nào, hắn không tin Tiên Thần đại lục chỉ có những lực lượng này, với nội tình Tiên Thần đại lục, cuộc chiến tranh này chỉ là mới bắt đầu mà thôi.
Mạnh Hạo không hề nóng nảy. Báo thù có rất nhiều phương pháp, hắn muốn chính là khiến cho đối phương cũng giống như 33 Thiên vậy, bị triệt triệt để để phá hủy. Về phần tu sĩ Thương Mang Phái tử vong, điểm này với tu vi Siêu Thoát của Mạnh Hạo, cho dù là thần hình câu diệt, hắn cũng có thể lần nữa hồi sinh.
Tiếng chém giết rất nhanh liền trở nên càng thêm kịch liệt. Khi đại quân Tiên Thần đại lục lần nữa lui về sau, lập tức từ bên trong Tiên Thần đại lục lần nữa bạo phát ra một cỗ khí thế ngập trời. Đó chính là một nam nhân trung niên, người này mặt không đổi sắc, trong tay cầm một cây phất trần gồm 3000 sợi tơ, như ẩn chứa ba ngàn đại đạo, phất tay một cái là hào quang ngập trời. Trong tiếng nổ ầm ầm, hắn trực tiếp sát nhập vào đám người, không ngờ liền khiến cho đại quân tu sĩ Thương Mang Phái chợt im lặng xuống.
- Người dám đụng vào Tiên Thần đại lục ta, tru diệt cửu tộc! Nam nhân trung niên hờ hững lên tiếng, phất trần vung ra, lập tức một cỗ gió lốc từ trên người hắn bốc lên, trong nháy mắt liền khuếch tán ra ngập trời. Thiếu niên áo bào vàng trong Thương Mang Phái thét lớn một tiếng, hợp lực cùng Sa Cửu Đông đã hóa thành bão cát, một sáng một tối trực tiếp lao tới ngăn cản nam nhân trung niên.
← Ch. 1914 | Ch. 1916 → |