Vay nóng Tinvay

Truyện:Ngã Dục Phong Thiên - Chương 0262

Ngã Dục Phong Thiên
Trọn bộ 1965 chương
Chương 0262: Lý thi kỳ (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1965)

Siêu sale Shopee


Trong lúc im lặng, sóng gợn nhàn nhạt khuếch tán ra bên ngoài. Mạnh Hạo thét lên một tiếng, lùi ra sau ba bước, nhưng hàn quang lóe lên trong mắt, ngay lúc lùi ra sau mạnh mẽ nghịch chuyển, bước ra trước một bước.

Bước này hạ xuống như đạp ở trong lòng thanh niên áo trắng, khiến y chấn động tinh thần, toàn thân như giật mình một cái, lại bị uy áp vô hình ép cho không thể không lùi ra sau ba bước, sắc mặt tái nhợt hẳn đi. Nhưng dù sao y cũng dựa vào pháp bảo lực, lúc ngẩng đầu lên thì sắc mặt đã bình thường trở lại, nhìn Mạnh Hạo thật kỹ.

- Tại hạ Lý Thi Kỳ, không biết đạo hữu có thể báo tục danh hay không?

Tên của thanh niên áo trắng như là tên của nữ tử, lúc này y nhìn Mạnh Hạo, nhẹ nhàng hỏi.

- Mạnh Hạo!

Mạnh Hạo nhìn thanh niên áo trắng này, cảm thấy người này có vẻ quái dị, suy nghĩ một chút mới đáp.

- Mạnh huynh, ngươi đang giam giữ một người, kẻ đó là người thân của sư đệ ta, mong Mạnh huynh có thể thả gã, nếu gã có gì mạo phạm thì tại hạ xin nhận lỗi.

Lý Thi Kỳ mỉm cười nói.

Mạnh Hạo liếc tu sĩ mặc áo lam bên người Lý Thi Kỳ, cũng chú ý người này lúc trước luôn nhìn về phía Tang La, nghe vậy thì giơ tay khiến lưới đen buông ra. Tang La mặt mày tái nhợt, gần như dùng hết tất cả sức lực lao ra, phía sau còn có chiếc mũ của Mạnh Hạo nhanh chóng đuổi theo.

- Ô kìa, đừng chạy mà! Mạnh Hạo cái tên quá đáng này, ngươi quá lắm rồi, ngươi thật vô đạo đức quá đi. Sao ngươi lại để cho hắn chạy, ta còn chưa cứu hắn trở về từ con đường tà ác mà...

Chiếc mũ kia lập tức nổi giận, quát lên đuổi theo.

Nghe vậy, Tang La run bần bật, mau chóng chạy tới bên người tu sĩ áo lam, mang theo nỗi sợ hãi và tuyệt vọng khó có thể hình dung được nắm chặt lấy quần áo huynh trưởng, nhìn mũ kia lao tới.

Mũ này vừa xuất hiện liền khiến Lý Thi Kỳ sửng sốt.

- Nhìn cái gì hả? Ô? Ngươi là cái? Trời ạ, nhìn cứ tưởng là đực, bên trong lại là cái, thật kỳ quái thật kỳ quái...

Chiếc mũ này kinh ngạc hô lên, bay trở về đỉnh đầu Mạnh Hạo, cũng mặc kệ sắc mặt Mạnh Hạo khó coi đến thế nào, nó trực tiếp biến thành màu xanh biếc.

Mà sắc mặt Lý Thi Kỳ lập tức trở nên vô cùng khó coi, nhìn chòng chọc cái mũ, rồi lại nhìn Mạnh Hạo, tất cả thiện cảm lúc trước biến mất sạch sẽ.

Mạnh Hạo cười khổ, nếu giải thích thì khó mà nói cho rõ được, vả lại cũng không phải lúc giải thích. Nay hắn có cảm giác mãnh liệt rằng bộ da này thực sự khiến cho người ta chán ghét tới cực điểm.

- Thật kỳ quái, thật kỳ quái! Ngươi lại là cái... Ủa?

Cái mũ này rất kích động, tựa hồ tìm được đề tài mới mà vô cùng cao hứng, cũng mặc kệ sắc mặt Mạnh Hạo và Lý Thi Kỳ khó coi tới đâu, đang định tiếp tục lải nhải ba ngày ba đêm thì nó chợt khựng lại, ngẩng đầu nhìn tới phương xa.

Dường như trong khoảnh khắc khi nó nhìn thấy vị yêu chủ ngồi dưới cái cây kỳ lạ trong Huyết Yêu Tông kia, thì toàn thân run lên, không chút do dự thu tầm mắt lại, cắt đứt toàn bộ liên hệ với bên ngoài.

- Chết tiệt, sao lại là cái thứ đáng ghét tới cực điểm này! Nó lại đi ra, hẳn là nó bị Tự Tại đại nhân trấn áp mới đúng, sao có thể xuất hiện được, mà lại ở trên người đệ tử Phong Yêu Tông!!

Vị yêu chủ với hình dáng mơ hồ lập tức thở hổn hển.

- Nhưng trăm ngàn lần cũng không thể để nó quấn lấy, nghe đồn cường giả viễn cổ bị nó tra tấn cho phát điên nhiều vô số kể... Nó yếu đi rồi, hẳn là không nhìn thấy ta...

Trong trang viên Tiếu gia, mũ quan do bộ da kia biến thành kinh ngạc nhìn phương xa, nghĩ nghĩ sau thì lắc toàn thân thật mạnh, rồi mắt lại tỏa sáng nhìn Lý Thi Kỳ.

Lý Thi Kỳ hừ lạnh một tiếng, hung hăng trừng Mạnh Hạo, không nói câu nào, xoay người lập tức bỏ đi. Tu sĩ áo lam kia vội ho khan một tiếng, mang theo Tang La lúc này đang run rẩy cũng hóa thành cầu vồng bay đi.

- Ồ? Sao đã lại đi rồi? Con nhóc kia, ngươi sao lại đi chứ, chớ đi nhóc ơi, ta còn chưa nói hết mà...

Sắc mặt Mạnh Hạo lại càng khó coi, lúc này tu sĩ bốn phía đã sớm lui ra sau, chỉ là đạo đài trong cơ thể run rẩy nên không thể rời đi, nay đều khẩn trương nhìn Mạnh Hạo.

- Các ngươi sau này không được bước vào Tiếu gia nửa bước.

Mạnh Hạo thản nhiên nói, rồi vung tay áo lên. Sự trói buộc trên những tu sĩ kia lập tức biến mất, cả đám thi nhau cúi đầu ôm quyền với Mạnh Hạo, đều cam đoan rồi nhanh chóng rời đi.

Cho đến khi mọi người đi rồi, Tiếu Trường Ân nhìn Mạnh Hạo, tiến lên cúi đầu một cái thật lâu.

- Đa tạ ân công!!

Tộc nhân Tiếu gia quỳ xuống, Tiếu Thải Phượng kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo, hơi cúi đầu.

- Ta cũng không thể ở đây lâu được, vài ngày sau sẽ đi, có lẽ chỉ giúp được như thế.

Mạnh Hạo nhìn đám người Tiếu gia, ôn hòa nói.

- Không sao, có ân công đe dọa như vậy là có thể bảo vệ Tiếu gia ta yên bình mấy chục năm. Chỉ cần Tiếu gia có thể xuất hiện Trúc Cơ mới là có thể bảo vệ gia tộc không sụp đổ.

Tiếu Trường Ân cúi đầu một cái thật sâu với Mạnh Hạo, tử khí trên người ông ta càng lúc càng dầy, sợ là không tới một năm sẽ hết sạch thọ nguyên.

Mạnh Hạo im lặng, hồi lâu sau mới gật đầu, xoay người đi vào trong lôi vụ. Hắn giơ tay phải lên, lôi vụ ngưng tụ, lại một lần nữa che khuất người hắn.

Ba ngày sau, Mạnh Hạo quyết định rời đi. Trước khi đi hắn bẻ hai cây mây để lại linh hồ, giúp Tiếu Thải Phượng in dấu lên hai cây mây này để nó trở thành vật của Tiếu gia. Rồi sau đó trong ánh mắt long lanh của Tiếu Thải Phượng, Mạnh Hạo bay đi.

Cho đến khi Mạnh Hạo đi rất xa rồi, Tiếu Thải Phượng vẫn đứng đó ngóng nhìn. Bóng dáng Mạnh Hạo không biết từ lúc nào đã khắc vào đáy lòng nàng, chỉ là lúc này đứng nhìn, nàng biết nàng và Mạnh Hạo không có khả năng.

Tiếu Trường Ân nhìn bóng lưng Tiếu Thải Phượng, thầm than một tiếng. Dưới ánh nắng buổi sớm, trông ông càng lúc càng già nua, cả người cũng thương lão đi rất nhiều.

Vài ngày sau, Mạnh Hạo phi nhanh giữa bầu trời ở nơi tiếp giáp giữa Huyết Yêu Tông và Nhất Kiếm Tông. Nhưng hắn luôn nhíu chặt mày, bởi vì đã nhiều ngày nay, mũ quan do bộ da hóa thành chụp trên đỉnh đầu hắn chưa hề ngơi nghỉ lúc nào, mà cứ lảm nhảm lảm nhảm mãi không dứt.

- Cái, ô hô hô, lại là cái chứ, Mạnh Hạo ngươi không thấy kỳ quái sao? Ngươi không nói gì là sao? Ngươi thế là không đúng, như ngươi là không có đạo đức, ngươi lại đi đánh nhau với con cái, trời ạ...

- Làm sao ngươi có thể như vậy với lão tiền bối có thể thiên biến vạn hóa là ta đây, như ngươi là quá không đúng, quá không đạo đức...

Đôi mắt Mạnh Hạo đầy tơ máu, thậm chí dường như mang theo tuyệt vọng. Hắn thật sự không chịu được sự tra tấn như vậy. Chiếc mũ này lải nhải liên tục không ngừng nghỉ như vậy đủ để khiến người ta phải phát khùng. Thậm chí Mạnh Hạo cảm thấy tính tình hắn mấy hôm nay lại càng cáu kỉnh.

Nhưng bộ da này có đánh cũng vô dụng, mắng cũng không mắng được nó, ném cũng không xong, như Cẩu Bì Cao dính chặt vào người, ra vẻ cả đời này ông cứ bám lấy mi, khiến Mạnh Hạo ngoài để mình sắp phát điên ra thì không còn làm gì được.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1965)