← Ch.0289 | Ch.0291 → |
Cơ duyên lần này, đối với Mạnh Hạo mà nói, như là một lần tạo hóa bất ngờ. Tu vi của hắn nhanh chóng tăng lên, càng tới gần cây đại thụ che trời thì linh khí càng nồng đậm.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, giờ khắc này, hắn bỏ qua tất cả mọi người, trong mắt hắn chỉ có cây đại thụ phía trước. Loại linh khí khó có thể hình dung từ trên cây này phát ra, người ngoài không thể hấp thu, chỉ có hắn mới làm được!
Mạnh Hạo đã lâu rồi không cảm giác được sảng khoái khi hấp thu linh khí như vậy. Theo linh khí được hút vào, hai mắt hắn lộ ra quang mang sáng ngời, thân hình nhoáng lên tiến về trước, trực tiếp xuất hiện dưới gốc đại thụ che trời này. Tại đây, linh khí như trở nên điên cuồng, giống như Mạnh Hạo đã trở thành một cái hắc động có thể cắn nuốt tất cả, làm cho linh khí bốn phía điên cuồng tràn vào.
Tu vi của Mạnh Hạo không ngừng được đề cao, tòa đạo đài thứ năm chẳng những hiện ra, hơn nữa còn chân chính hóa thành thực thể, nhanh chóng ngưng tụ.
Một thành, hai thành, ba thành...
Tâm tình phấn chấn, tại đây, hắn cảm nhận được trên cây đại thụ, linh khí càng nồng đậm hơn. Hắn không chút do dự, phi thân nhảy lên, lao thẳng lên trên cây đại thụ mà đi.
So với hắn, gốc đại thụ che trời như vô tận, Mạnh Hạo đứng trên tàng cây giống như một con phi trùng, nhỏ bé yếu ớt, căn bản không thể so sánh, giống như đom đóm cùng ánh trăng vậy.
Mạnh Hạo là người đầu tiên leo lên cây này, cho tới lúc này, những tu sĩ khác cũng dần tới gần, sau thời gian mười cái hô hấp, Vương Đằng Phi cùng Vương Hữu Tài cũng theo đó lao lên cây.
Nhưng đối với bọn họ mà nói, linh khí này không thể hấp thu, cũng không thể bổ sung, cho nên, khó khăn không cần nói cũng biết. Ngược lại, Mạnh Hạo ở đây như cá gặp nước, tốc độ của hắn cực nhanh, chớp mắt đã vượt lên trăm trượng.
Một màn nơi đây, người ngoài nhìn thấy đều lộ ra tia sáng kỳ dị. Nhất là Lão Tổ Tống gia, trong hốc mắt lão lộ ra kỳ quang, xuyên qua tầng mây mà nhìn về Mạnh Hạo, ánh mắt càng lúc càng sáng.
- Hắn lại có thể hấp thu linh khí tại nơi đây... Nhưng mà nơi đây chỉ là một bức họa về Kiến Mộc, ngay cả hình chiếu cũng không phải. Chỉ là lây dính một chút ý chí của Kiến Mộc, cho nên linh khí mới nồng đậm như thế... Nhưng thực tế lại rất ít...
Lão Tổ Tống gia hít sâu một cái, không nói gì, nhưng trong hai mắt bắn ra quang mang, lộ ra chút chần chừ.
Tại chỗ Tống lão quái, giờ phút này cũng rung động không thôi, nhưng lão càng nhiều hơn là vui mừng, trên mặt lão lộ ra nụ cười tươi. Nhìn sắc mặt một đám lão quái Nguyên Anh của tông môn khác đều có biến hóa, lão cười càng thoải mái hơn. Lão vung tay, trực tiếp thu lấy Anh Quả đặt cược của mọi người.
- Chư vị đạo hữu, những tiền đặt cược này, Tỗng mỗ liền thu lấy, không bằng chúng ta tiếp tục cược đi? Ta cá là tiểu tử này có thể trở thành con rể Tống gia ta! Thế nào?
- Các ngươi có đánh cuộc hay không?
Đối mặt với giọng nói khiêu khích của Tống lão quái, những tu sĩ Nguyên Anh những tông môn khác đều không nói không rằng, một đám như tự động gạt bỏ âm thanh của lão, nhìn qua tầng mây lốc xoáy, nhìn xuống Mạnh Hạo dưới gốc đại thụ, tất cả như có điều suy tư.
Tống lão quái hỏi mấy lần, lại thấy không ai lên tiếng, lão liền cười đắc ý, thu hồi Anh Quả. Khi nhìn về Mạnh Hạo phía dưới, trong mắt lão đã không còn khúc mắc năm đó, mà ngược lại còn lộ ra chút thưởng thức.
- Tiểu tử Mạnh Hạo này không tệ, sớm biết như thế, năm đó đánh cược với Ngô Đinh Thu nên đặt lên người tiểu tử này.
Tống lão quái cười tủm tỉm nhìn Mạnh Hạo trong tầng mây lốc xoáy, trong lòng nổi lên không ít tâm tư.
Trong tầng mây lốc xoáy, hai mắt Vương Đằng Phi đỏ ngầu, y đạp lên cành đại thụ, cấp tốc đuổi theo lên trên. Y không thể hấp thu linh khí thiên địa nơi đây, thậm chí nó còn trở thành uy áp ngăn cản y tiến lên, bốn phía gió giật cuồn cuộn, hơi chút vô ý sẽ bị thổi ra ngoài đại thụ, như vậy thì phải bắt đầu lại.
Đối với y, những điều này đúng là gian nan, nhưng mỗi khi nhìn thấy tốc độ cực nhanh của Mạnh Hạo phía trên, giống như căn bản không chịu uy áp cùng cuồng phong nơi đây, thậm chí còn đang không ngừng hấp thu linh khí, điều này làm cho nội tâm Vương Đằng Phi điên cuồng. Cảm giác ghen tỵ không ngừng dâng lên trong đáy lòng, càng lúc càng đậm.
- Dựa vào cái gì ta lại thua hắn! Ta là thiên kiêu Vương gia, nhưng người này đoạt truyền thừa của ta, đoạt đạo lữ của ta. Nay còn muốn đoạt đi tạo hóa của ta, ông trời à, vì sao ngươi lại đối xử bất công với ta như thế!
- Ta không phục, ta không cam lòng!
Vương Đằng Phi thầm rít gào, cắn răng điên cuồng tiến lên trước, dù là cuồng phong cuốn tới, cánh tay y cũng bị xé rách, nhưng y vẫn gắt gao bám vào cành cây.
Rất nhanh, Vương Đằng Phi liền phát hiện, linh khí không thể hấp thu, hóa thành uy áp nơi này lại theo Mạnh Hạo đi trước mà dần giảm bớt, khiến cho lực cản lên người y cũng theo đó mà dần tiêu tán.
Ở phía sau y, Vương Hữu Tài, Thiên Thủy Ngân, Lã Tống, còn có tên mập cũng tới gốc cây, mọi người cũng không ngừng leo lên đuổi theo.
Bọn họ cũng phát hiện được điểm này, tốc độ truy đuổi theo Mạnh Hạo cũng theo đó mà tăng lên không ít.
Điểm này, Mạnh Hạo đi phía trước cũng phát hiện, linh khí nơi này nhìn như rất nồng đậm, nhưng trên thực tế lại như tồn tại ở những khu vực khác nhau. Như hiện giờ, phía dưới thân Mạnh Hạo, linh khí gần như khô kiệt, cũng vì vậy mà mới làm cho đám người Vương Đằng Phi nhanh chóng đuổi lên.
Tuy phía dưới linh khí giảm bớt, nhưng càng lên trên, linh khí càng đậm, càng không ngừng hấp thu, tòa đạo đài thứ năm của hắn không ngừng mở ra, đã có hơn bốn thành.
- Linh khí nơi đây như tồn tại từng tầng, theo ta hấp thu, từng tầng hút vào trong cơ thể, như thế mà nói, linh khí nơi này trông thì như nồng đậm, trên thực tế lại cũng không nhiều...
Nhưng nếu có thể hấp thu toàn bộ, cũng đủ cho ta mở ra tòa đạo đài thứ năm...
Hai mắt Mạnh Hạo lóe ra tinh quang, linh khí bốn phía không ngừng gào thét mà tới, mỗi khi linh khí có dấu hiệu giảm bớt thì Mạnh Hạo liền tiếp tục leo lên cao hơn.
Nhưng phía sau hắn, đám người Vương Đằng Phi cũng thế, tốc độ càng lúc càng nhanh. Dù sao, linh khí khô kiệt, uy áp tiêu tán, bọn họ chỉ còn đối mặt với cuồng phong, cho nên đã dễ dàng hơn không ít. Dần dần, khoảng cách giữa Mạnh Hạo cùng bọn họ chỉ khoảng mười trượng mà thôi.
Mười trượng vốn không xa, nhưng trên cây đại thụ che trời này, người ngoài nhìn lại như trong gang tấc, giờ phút này, đám lão quái Nguyên Anh phía trên tự nhiên cũng thấy được một màn này. Một đám còn đang suy tư thì tu sĩ Nguyên Anh của Vương gia bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng.
- Tống lão quái, lão phu sẽ cược với ngươi một ván, lúc này, chúng ta cược hai quả Anh Quả!
Nghe vậy, Tống lão quái chần chừ một chút, chân mày hơi nhíu lại, tu sĩ Nguyên Anh Thanh La Tông vội ho một tiếng.
- Coi như thêm một người tại hạ!
- Nếu cược, vậy chúng ta cùng Tống lão quái ngươi cược, một người hai quả Anh quả, nếu ngươi thắng thì lấy đi mười bốn quả, nếu thua, một mình ngươi cũng xuất ra như vậy.
Tu sĩ Nguyên Anh Lý gia cũng lên tiếng. Một câu này làm cho Tống lão quái càng chần chờ hơn.
← Ch. 0289 | Ch. 0291 → |