Vay nóng Tima

Truyện:Ngã Dục Phong Thiên - Chương 0299

Ngã Dục Phong Thiên
Trọn bộ 1965 chương
Chương 0299: Đạo tử chiến
0.00
(0 votes)


Chương (1-1965)

Siêu sale Shopee


Trong làn sương mù quay cuồng, Mạnh Hạo vỗ vào túi trữ vật, lập tức hai thanh kiếm gỗ bay ra, đảo quanh thân thể hắn một vòng sau đó lập tức lao ra.

Sương mù quay cuồng che đậy cảnh tượng bên trong, nước mưa bị bốc hơi dung nhập vào trong đó, lôi đình ở bên ngoài nổ vang, tia chớp xẹt qua, từng tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong sương mù truyền ra.

Thân ảnh của Mạnh Hạo trong sương mù mang theo sự chết chóc, ở trước mặt hắn, hai thanh kiếm gỗ giao nhau quét ngang không trung ngăn cản một tu sĩ Thanh La Tông, cho đến trước khi chết, vẻ mặt vị tu sĩ này vẫn còn lưu lại sự hoảng sợ.

Sát ý không ngừng từ trong sương mù truyền ra, thân ảnh Mạnh Hạo như u hồn, những nơi hắn đi qua, tay phải vừa nâng lên đánh nát một người, đẩy thân thể người này văng ra, cản một đạo trường mâu ở phía trước, tiếng nổ vang lên, khi thân thể người này chia năm xẻ bảy, Mạnh Hạo lại cất bước tiến lên.

Tay phải vung lên lập tức biến ảo thành phong nhận, trong nháy mắt phân tán ra bốn phía giữa không trung, khi Mạnh Hạo đã đi xa thì một khối thi thể vỡ vụn từ trong sương mù tán loạn rơi xuống mặt đất.

Cảnh tượng này khiến cho Chu Kiệt càng ngày càng nhíu chặt lông mày, nhưng tay phải của y vẫn lăng không ấn xuống lư hương, làn khói trận pháp giờ phút này đã ngưng tụ được hơn sáu thành.

Đúng lúc này, tiếng kêu thê lương thảm thiết lại từ trong sương mù truyền ra, một đệ tử Thanh La Tông mang theo vẻ hoảng sợ, nửa thân thể lao ra khỏi sương mù, đang muốn chạy trốn thì tay phải của Mạnh Hạo bỗng nhiên vươn ra từ trong sương mù, đè xuống đầu tên tu sĩ kia, hung hăng bóp mạnh, tu sĩ kia kêu lên thảm thiết, gương mặt của Mạnh Hạo lộ ra từ trong sương mù, nhìn thoáng qua Chu Kiệt.

Chu Kiệt cũng nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt hai người chạm nhau, khóe miệng Mạnh Hạo lộ ra một nụ cười, thân ảnh biến mất vào trong sương mù, khẽ buông lỏng tay, khiến cho tu sĩ Thanh La Tông kia mắt mở to, nhưng đã không còn hô hấp nữa, thi thể từ từ rơi xuống.

Ánh mắt này làm cho Chu Kiệt chấn động tâm thần, sắc mặt y có chút khó coi, giờ phút này tiếng kêu thảm thiết trong sương mù đã thưa thớt dần, âm thanh nổ vang cũng mỏng manh hơn, đúng lúc này lại có một thân ảnh cấp tốc lao ra.

- Chu sư huynh cứu ta!

Kia là một đệ tử Thanh La Tông, giờ phút này đã mất đi cánh tay phải, vẻ mặt hoảng sợ, đang liều mạng bỏ chạy, nhưng lời nói của gã gần như vừa dứt, nhất thời một dấu tay lớn chừng một trượng từ trong sương mù gào thét lao ra, dấu tay này gần như thực chất, tốc độ cực nhanh, trong khoảnh khắc đã đuổi kịp tu sĩ vừa cầu cứu kia.

Vừa chạm vào trong nháy mắt, một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, toàn thân tu sĩ kia run lên, mở miệng như đang muốn nói điều gì đó, nhưng không đợi gã nói ra thì thân thể đã hoàn toàn vỡ vụn.

Cho đến giờ phút này, sương mù chỗ Mạnh Hạo mới chậm rãi tiêu tan, thân ảnh của Mạnh Hạo, từ trong đó dần dần đi ra, mặc trường bào, một đầu tóc dài, thân thể thon dài khiến cho người ta có cảm giác như là một thư sinh yếu ớt, nhưng sự lạnh lùng trong mắt cũng làm cho nội tâm Chu Kiệt phải chấn động.

Hơn mười tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ giờ phút này không có một ai bước ra khỏi sương mù cùng Mạnh Hạo.

- Thủ đoạn của các hạ thật sự quá tàn nhẫn.

Chu Kiệt chậm rãi buông tay phải xuống, y đã hiểu được, chính mình không có thời gian tiếp tục duy trì lư hương kia.

Bởi vì Thanh La Tông đã hoàn toàn sai lầm khi tính toán tu vi của Mạnh Hạo.

Cho dù trước khi y đến đây, Tử La Lão Tổ đã báo cho biết, thông qua lời của trưởng bối tông môn từ Tống gia quay về đã cảnh báo trước rằng Mạnh Hạo tuyệt đối không phải là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ tầm thường, có được chiến lực có thể sánh với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.

Nhưng Chu Kiệt giờ phút này mới hiểu được, Mạnh Hạo không phải có chiến lực của Trúc Cơ hậu kỳ, mà là có chiến lực khủng bố có thể tàn sát tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.

Linh lực của đối phương dường như không giống với người khác, nhìn thì có vẻ đều là linh lực, nhưng Chu Kiệt lại có cảm giác kỳ dị, giống như linh lực của Mạnh Hạo tạo nên một loại ấn ký nào đó, điểm này lúc trước y đã quan sát được và nhiều lần có cảm nhận mãnh liệt.

Y lại phát hiện thuật pháp do Mạnh Hạo đánh ra, theo đạo lý mà nói thì sau khi hết hiệu lực thì linh lực thuật pháp sẽ tiêu tán trong thiên địa, nhưng linh lực của Mạnh Hạo lại là như dầu vào nước sôi, sau khi tan biến không thể dung hợp với thiên địa mà xuất hiện một lực lượng bài xích, dường như không thể cùng tồn tại.

Cũng bởi vậy, lực lượng bài xích này sinh ra lực bạo phát, đây mới là nguyên nhân khiến cho Mạnh Hạo cường đại như vậy, những điều này, Chu Kiệt có thể phán đoán nhưng không thể tìm được đáp án, chỉ có thể kinh hãi.

Lực lượng bạo phát này chính là nguyên nhân khiến cho Mạnh Hạo chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, nhưng lại có thể nghiền nát tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ!

Linh lực bất đồng, linh lực của Mạnh Hạo hoàn toàn là loại đặc hữu, mà linh lực của người khác, là linh khí trong thiên địa được tu sĩ thổ nạp mượn dùng, chẳng qua do cảnh giới tu vi bất đồng, thời gian mượn có dài có ngắn mà thôi, nhưng chung quy sẽ có một giới hạn, một khi đạt đến giới hạn, tất cả linh lực đều sẽ trở thành linh khí, một lần nữa quay trở về thiên địa.

Như một vòng tuần hoàn, giống như chín con đường trước mặt lão giả mặc áo xám trên tán đại thụ, trong bức họa Kiến Mộc, đây là pháp tắc thiên địa!

- Không phải Mạnh mỗ tàn nhẫn, mà là bọn ngươi có thể xuất hiện ở nơi này, đã chứng minh tất cả vấn đề, nếu Mạnh mỗ mềm lòng sẽ là tàn nhẫn với chính mình.

Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng, tay phải vung lên, sương mù phía sau chậm rãi tiêu tán, mưa lại rơi xuống, rơi trên thân thể hai người, như phân chia khu vực giữa hai người thành từng mảnh nhỏ, ánh mắt hai người nhìn nhau, càng ngày càng sắc bén.

- Đệ tử Thanh La Tông Chu Kiệt!

Chu Kiệt trầm mặc, vừa chậm rãi mở miệng, tay phải bỗng nhiên nâng lên, lập tức ở trong tay y xuất hiện một thanh nhang dài ba thước, giờ phút này đang thiêu đốt bay lên làn khói màu xanh.

Làn khói mờ ảo, nhang như kiếm, sợi như mũi nhọn, nhang này hiển nhiên tuyệt đối không tầm thường.

- Triệu quốc, Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng, nâng tay phải lên bấm niệm thần chú, lập tức hai thanh kiếm gỗ vờn quanh trước mặt hắn phun ra kiếm quang, tiếng động vù vù truyền ra, giống như đang cực kỳ khát máu.

Một trận chiến này, đối với Mạnh Hạo mà nói, không phải là lần đầu tiên gặp phải, từ lần đầu gặp Lý Đạo Nhất phải miễn cưỡng đối chiến, dụng kế ép đối phương phải hy sinh một cánh tay chạy trốn, đến lúc gặp Lý Thi Kỳ, hai người chiến một trận lực lượng ngang nhau, cho đến giờ phút này, hắn gặp phải Chu Kiệt ở trước mặt.

- Ba tòa đạo đài thì gặp Lý Đạo Nhất, bốn tòa đạo đài chiến Lý Thi Kỳ, nay năm tòa đạo đài lại chiến người này, chính là bằng chứng, với lực lượng năm tòa đạo đài của Hoàn Mỹ Trúc Cơ, ta bước vào cảnh giới vô địch trong Trúc Cơ cảnh!

Trong mắt Mạnh Hạo chiến ý dần dâng lên, hai thanh kiếm gỗ bên cạnh hắn dường như cảm nhận được chiến ý của Mạnh Hạo, giờ phút này tiếng kiếm ngân càng vang vọng, kiếm quang càng sắc bén.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1965)