← Ch.0336 | Ch.0338 → |
- Mặt khác dược thảo cần thiết để ngưng tụ Kim Đan hoàn mỹ, tuy ta đã cẩn thận sưu tập, nhưng vẫn là thiếu rất nhiều, cũng chỉ có thể chờ sau khi trở thành Chủ Lô đan sư mới nghĩ biện pháp thu hoạch.
Mạnh Hạo trầm tư, đi qua chỗ sơn cốc, trên đường gặp không ít dược đồng, trong đó có người nhận thức Mạnh Hạo, nhìn thấy Mạnh Hạo bước chậm trên con đường, thần sắc của bọn họ lập tức trở nên kích động.
Dù sao ngày đó tấn chức đan sư, có hơn ba vạn dược đồng tận mắt thấy Mạnh Hạo, giờ phút này nhận ra cũng sẽ không cố ý lảng tránh, thế nhưng hiện giờ Mạnh Hạo dù sao cũng là Đan sư, những tên dược đồng kia không dám tiến lên trước bắt chuyện, nhao nhao cúi đầu.
Mạnh Hạo muốn tìm một chỗ yên tĩnh để suy tư, nên sau khi mỉm cười ứng đối một cái, thân thể nhoáng lên, dứt khoát đã đi ra khỏi sơn cốc của Đan Đông nhất mạch, nhanh chóng đi vào khu vực của Tử Khí nhất mạch.
Ở chỗ này, người nhận ra Mạnh Hạo cơ hồ không có, Mạnh Hạo đi ở bên trong Tử Khí nhất mạch, ăn mặc đạo bào Đan sư, nhưng không có người đến hỏi thăm, hắn cũng vui vẻ yên tĩnh.
Hành tẩu một lúc, Mạnh Hạo nhìn xem phong cảnh bốn phía, hắn đã đến Tử Vận Tông được hơn ba năm, tuy nói quen thuộc rất nhiều, nhưng trên thực tế bởi vì tông môn quá lớn, không ít địa phương Mạnh Hạo đều không đi qua. Giờ phút này đi tới nơi đây, chợt nghe phía trước truyền đến hồi ồn ào, hơn nữa tên của hắn cũng bị người ta lôi vào cuộc khẩu chiến.
- Tên Phương Mộc căn bản chỉ là một gã thích mua danh chuộc tiếng, cho là mình luyện đan không tệ, càng ngày càng làm khó dễ chúng ta, việc này không thể nhẫn! Ta đã bẩm báo trưởng lão, đi liên hệ với người của Đan Đông nhất mạch, muốn người này phải luyện chế dược liệu cho tất cả mọi người! Còn ngươi nữa, chỉ là một tên dược đồng nho nhỏ, còn không tạ tội!
- Lưu sư huynh bớt giận, việc này là ta không đúng, thế nhưng trong hơn mười ngày này danh sách ba lô đan dược mỗi ngày đã được định...
Mọi người lập tức huyên nào, còn có tiếng cười truyền ra, Mạnh Hạo nghe xong vài câu, trong đó có giọng nói của Bạch Vân Lai liền đi đến chỗ có thanh âm cãi nhau, vượt qua một hòn non bộ, đã thấy được sau hòn non bộ còn có một quảng trường, bốn phía cũng có các loại đình các.
Ở bên trong đình các đằng kia, có một ít thanh niên nam nữ ngồi ngay ngắn, đang nhìn về phía trong quảng trường, nơi đó đã có vài chục đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch đứng chật chỗ.
Những đệ tử có thể ở trong đình các trong, tự nhiên người khác không thể so sánh, đây chính là nhưng thiên kiêu chi tử của Tử Khí nhất mạch, giờ phút này bên trong bốn cái đình, đã có bốn vị thiên kiêu chi tử chiếm lấy. Bên cạnh bọn hắn, đều những đồng môn thường ngày hay giao hảo của mình, giờ phút này khi bọn họ nhìn cảnh tượng trong quảng trường, miệng mỉm cười đại đô, khí chất toát ra như kẻ chỉ đi xem náo nhiệt.
Quảng trường có hơn mười người, đứng tứ tán ra bốn phía, duy chỉ có Bạch Vân Lai đứng chính giữa, ở trước mặt hắn có một gã mặc thanh niên áo lam, chính là kẻ vừa buông lời chửi bới.
- Chỉ bằng một câu nói kia Lưu mỗ ở trong tông môn, không dám nói là quy củ, nhưng đối với ngươi mà nói, thì chính là quy củ, ta bảo ngươi tự phế đi hai bàn tay để tạ tội, ngươi nhất định phải phế.
Sắc mặt của Bạch Vân Lai trở nên tái nhợt, thân thể run rẩy, tu vi hắn vốn rất yếu ớt, dáng vẻ nhìn như Bách Sự thông, nhưng trên thực tế trong mắt rất nhiều người địa vị của hắn lại rất ti tiện. Chuyện như vậy, mấy ngày này đã không phải là lần đầu tiên rồi, hắn không nới với Mạnh Hạo, không muốn khiến cho Mạnh Hạo phân tâm, mà luôn âm thầm giải quyết, vì thế khó tránh khỏi việc đắc tội với không ít người.
Như thanh niên họ Lưu ở trước mắt chẳng hạn, ỷ vào việc mình ở trong tông môn có chút địa vị, nên đến đây tìm Mạnh Hạo luyện đan, thế nhưng mỗi ngày chỉ có ba lô đan dược, lại bị nhưng người khác chiếm mất. Bạch Vân Lai cũng trêu chọc không nổi, y còn muốn nói tốt mấy câu, thế nhưng tên thanh niên họ Lưu lại lập tức trở mặt.
Người có thể ti tiện, nhưng luôn có tôn nghiêm, thân thể Bạch Vân Lai run rẩy, nhìn chằm chằm vào tên thanh niên họ Lưu ở trước mắt, đắng chát ở bên trong, hắn giơ tay lên, cười thảm, đang chuẩn bị phế đi đôi tay.
- Bạch Vân Lai.
Giọng nói bình tĩnh của Mạnh Hạo truyền đến, Bạch Vân Lai đang đứng chỗ đó sửng sốt một chút, rồi lập tức quay đầu lại. Sau đó y thấy được thân ảnh của Mạnh Hạo ở một hòn non bộ không xa, đang chậm rãi đi tới, mặt không biểu tình.
Nhìn thấy vậy, nội tâm Bạch Vân Lai kích động, nhưng lại có chút xấu hổ, gã cảm giác mình đã làm cho Mạnh Hạo phải xấu hổ đến chết với nhiều người, gã đang muốn mở miệng nói cái gì đó, thì thấy rõ trong ánh mắt Mạnh Hạo, khi dừng trên người mình lại có chút tán thưởng.
Cái ánh mắt này, chỉ lóe lên trong tích tắc, lại để cho Bạch Vân Lai hít sâu một cái, giống như tất cả mọi việc đều có người hiểu được. Loại cảm giác đặc biệt này từ khi Mạnh Hạo đến đây liên tục tăng lên, khiến cho Bạch Vân Lai cực kỳ để tâm.
Mạnh Hạo xuất hiện, cũng đồng thời hấp dẫn ánh mắt của người khác từ bốn phía, tất cả đều nhao nhao nhìn lại, nhưng lại không có người nào biết Mạnh Hạo là ai. Mà ngay cả các thiên kiêu chi tử của Tử Khí nhất mạch ở trong các đình viện kia cũng đều nhíu mày, hiển nhiên đối với việc Mạnh Hạo đến đây, cũng hết sức lạ lẫm.
- Ai cho ngươi hạ tay xuống, chẳng lẽ muốn Lưu mỗ giúp ngươi phế đi?
Người thanh niên họ Lưu đứng trước mặt Bạch Vân Lai, hất cằm lên, mở miệng khinh miệt. Gã tất nhiên cũng nhìn thấy Mạnh Hạo, nhưng nơi này là sơn cốc của Tử Khí nhất mạch, lúc này y đã buông ra khí thế, đương nhiên sẽ không vì nhìn thấy một tên đan sư nào đó mà phải hạ đài, nhất là đan sư có địa vị ở trong tông môn, gã cũng có quen biết đa số.
Đi theo phía sau người thanh niên họ Lưu, còn có năm ba người, giờ này đây cả đám đều dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Bạch Vân Lai, miệng thì không ngừng cười lạnh.
- Bạch Vân Lai, đến nơi này của ta.
Mạnh Hạo nhìn cũng không nhìn thanh niên họ Lưu thêm lần nào nữa, cũng không thèm để ý tới những ánh mắt từ bốn phía đang đổ dồn về phía mình. Loại người như thanh niên họ Lưu này, Mạnh Hạo đã thấy nhiều rồi. thiên kiêu chi tử cũng tốt, Đạo Tử cũng thế, nếu đem thân phận thực sự của Mạnh Hạo phơi bày ra ở chỗ này, những người này đều là chó đất mà thôi, Mạnh Hạo căn bản là không thèm nhìn thẳng.
Bạch Vân Lai đi nhanh vài bước, đang muốn đi đến chỗ Mạnh Hạo, tên thanh niên họ Lưu liền hừ lạnh một tiếng, tay phải nâng lên nhanh chóng chộp tới phía Bạch Vân Lai.
- Lưu mỗ bảo ngươi lăn, chứ không phải bảo ngươi đi!
Lời nói cơ hồ vừa ra thì tay phải gần như chộp đến Bạch Vân Lai, khoảng thời gian một cái chớp mắt, Mạnh Hạo đứng ở chỗ đó vốn biểu lộ thái độ bình tĩnh, trong đôi mắt đột nhiên hiện ra hàn quang như ánh sao, quét về phía thanh niên họ Lưu.
Ánh mắt này giống như sấm giật ngang trời đêm, khiến cho mây đen cũng phải tan biến vô tung vô tích!
← Ch. 0336 | Ch. 0338 → |