← Ch.0610 | Ch.0612 → |
Mùi thơm này cũng bay vào trong mũi năm con Thanh Mộc Lang, nhưng chúng chẳng có phản ứng gì, vẫn lười biếng gục đầu không để ý.
- Không tệ! Mấy con dị yêu này có thể chống cự lại Thanh Hương ở một trình độ nhất định, chính xác không phải dị yêu tầm thường! Nhưng mà nếu ta dùng bí pháp của Tư Long đốt hương thì sẽ có sự khác biệt. Các vị đạo hữu hãy nhìn xem!
Mặc Phương hất cằm lên, tay trái ông ta bấm niệm pháp quyết, biến hóa xảy ra. Lập tức từng làn thuật pháp xuất hiện, tạo thành từng vòng chấn động từ tay trái của ông ta tản ra, sau đó Mặc Phương trực tiếp đặt tay trái lên đoạn hương xanh.
Một tia lửa vô hình bỗng dưng xuất hiện, đốt cháy đoạn Thanh Hương. Mùi hương nồng đậm hơn mấy chục lần trước đó khuếch tán ra bốn phía. Trong gần trăm tu sĩ ở đây, nhất là những tộc nhân có đồ đằng Thanh Mộc Lang đều biến sắc. Bọn họ cảm nhận được trong đồ đằng Thanh Mộc Lang của mình đang truyền ra xao động. Các tộc nhân đó dồn dập lui ra phía sau, tránh xa khỏi vùng có mùi hương, mà họ cho là thần bí đáng sợ này.
Mà năm con Thanh Mộc Lang ở vị trí trung tâm tỏa ra mùi hương này vẫn gục đầu lười biếng như cũ. Chúng nó không có tí phản ứng nào với mùi hương này. Chỉ có con Ngũ Mao hơi ngẩng đầu, giống như đang há miệng ngáp một cái, trong mắt nó đầy vẻ lười nhác.
Bốn phía rất yên tĩnh. Tất cả mọi người lại nhìn Mặc Phương. Ông ta hơi đổi sắc mặt. Việc này cũng nằm ngoài dự liệu của ông ta. Mặc Phương hừ lạnh một tiếng, dùng tay phải đụng mạnh làm Thanh Hương lập tức nát vụn. Trong thoáng chốc, mùi hương càng nồng đậm hơn trước, nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía.
Nhưng... đám Đại Mao, Nhị Mao... vẫn cứ lười nhác như trước. Con Ngũ Mao còn đang gục đầu đùa giỡn với Tứ Mao, không để ý đến Mặc Phương chút nào.
Mạnh Hạo ho khan một tiếng, sở dĩ mùi hương này không có hiệu quả là do mấy con Thanh Mộc Lang đã sớm trải qua nhiều lần lột xác. Một ít khuyết điểm nhỏ nhặt do di truyền từ chủng loại, đã sớm biến mất trong quá trình chúng nó lột xác biến hóa.
- Khá lắm! Mấy con Thanh Mộc Lang này lại có sức kháng cự với Thanh Hương! Nhưng không có vấn đề gì! Đây chỉ là một loại phương pháp đơn giản nhất, trong các phương pháp của Mặc mỗ mà thôi!
Mặc Phương vội ho một tiếng, tay phải ông ta vung lên, một luồng ánh sáng màu đỏ lập tức bay ra, dừng ở trước người ông ta, đó là một miếng thịt cực lớn.
Miếng thịt vẫn còn nhỏ máu đầm đìa, mùi máu tanh tản ra khắp nơi. Ngũ Mao chợt ngẩng đầu, Tứ Mao với Tam Mao cũng đưa mắt nhìn sang. Những tộc nhân ở bốn phía có đồ đằng Thanh Mộc Lang cũng lập tức dồn dập biến sắc, mà lui ra phía sau một lần nữa. Bọn họ cảm nhận được Thanh Mộc Lang trong đồ đằng của họ đang vô cùng kích động, giống như mất đi khống chế muốn tự lao ra ngoài.
- Thịt của Tầm Mộc Lộc! Có sức hấp dẫn rất lớn đối với Thanh Mộc Lang. Hơn nữa, miếng thịt này đã được lão phu luyện hóa suốt mười tám tháng!
Mặc Phương cười nói. Ngũ Mao lộ ra vẻ kỳ dị, nó tiến lên ngửi ngửi vài cái rồi lại quay đầu về, tiếp tục chơi đùa với Tứ Mao. Tam Mao cũng tỉ mỉ nhìn miếng thịt một lúc, đến lúc nó cảm thấy không có gì thú vị mới quay đầu không thèm nhìn nữa.
Mạnh Hạo cười cười. Trong quá trình huấn luyện mấy con Thanh Mộc Lang này, trừ lần đầu ở bên ngoài, những lần sau Mạnh Hạo không có dùng thịt cho ăn. Cho dù là chúng nó muốn ăn thịt, Mạnh Hạo cũng sẽ âm thầm mang chúng nó ra ngoài, để cho chúng nó ở trong núi rừng tự tìm bắt thú sống xé thịt mà ăn. Điều đó đã tạo cho mấy con sói một thói quen là không thích ăn thịt thú chết. Lúc trước, Ngũ Mao tiến lên ngửi miếng thịt chẳng qua là vì nó hiếu kỳ mà thôi.
Mặc Phương trợn trừng mắt, nhưng do tộc nhân Ô Đạt bộ ở bốn phía đang nhìn vào mình, ông ta mới ho khan một tiếng, lộ vẻ tán thưởng:
- Xem ra lão phu cần sử dụng một ít lực rồi!
Mặc Phương cắn răng một cái, vung tay phải lên, một mảnh chất lỏng màu xanh lá lập tức xuất hiện, nhưng đám Đại Mao vẫn không có phản ứng nào.
Mặc Phương hơi nóng nảy, hai tay ông ta bấm niệm pháp quyết triển khai thuật pháp. Từng luồng ánh sáng lấp lánh xuất hiện, lần lượt chiếu vào năm con Thanh Mộc Lang. Nhưng chúng nó đến nhìn cũng không thèm nữa, đang bận rộn chơi đùa với nhau. Thậm chí con Đại Mao còn nhắm mắt lại vẻ buồn ngủ.
Tộc nhân Ô Đạt bộ ở bốn phía dần lộ ra vẻ mặt kỳ lạ. Bọn họ lần lượt nhìn Mặc Phương lấy hương, lấy thịt, lấy nước, rồi dùng pháp thuật, triển khai đủ loại thủ đoạn, trán Mặc Phương còn chảy cả mồ hôi, nhưng... năm con Thanh Mộc Lang không có phản ứng đặc biệt nào, cũng không có để ý đến ông ta.
Mấy người Ô Trần, Ô Linh cũng lộ ra vẻ cổ quái, ngay cả Đại trưởng lão cũng nhíu mày. Duy chỉ có Đại tế tự hơi lộ ra vẻ mỉm cười nơi khóe miệng, lão lại đưa mắt nhìn về chỗ tay phải của Mạnh Hạo một lần nữa.
- Có lẽ ta có thể xác định được thân phận của hắn rồi!
Đại tế tự thầm nghĩ mà vui sướng trong lòng.
Mặc Phương gắt gao nhìn vào năm con Thanh Mộc Lang, hai mắt ông ta có chút hằn đỏ. Một lát sau, Mặc Phương thầm cắn răng, đưa tay phải vỗ lên túi trữ vật một cái, từ đó bay ra một luồng huyết quang, lúc rơi vào tay ông ta đã hóa thành một viên đan dược màu máu.
Viên đan dược này vừa xuất hiện, sắc mặt tộc nhân Ô Đạt bộ ở bốn phía đại biến. Hào quang đồ đằng trên người bọn họ đồng loạt xuất hiện, từng con dị yêu dồn dập biến ảo ra, chúng ngửa mặt lên trời gào thét, rồi nhìn chằm chằm vào viên huyết đan của Mặc Phương. Nếu không có chủ nhân của chúng đang cực lực khống chế, chắc chắn chúng đã xông lên tranh cướp.
- Đây là...
Đại trưởng lão Ô Đạt bộ ngưng hai mắt nhìn kỹ.
Ngay cả Đại tế tự cũng chợt co rụt con ngươi lại.
- Viên đan dược này là lúc lão phu còn là Tư Long cấp một, dùng bí thuật không ngừng luyện hóa nó cho đến tận bây giờ, Tự Yêu Đan!
Mặc Phương cầm viên đan dược màu máu, kiêu ngạo mở miệng. Đây là đòn sát thủ của ông ta, thân là một Tư Long, giờ phút này cũng chỉ có thể lấy ra thủ đoạn cuối cùng này để đối phó dị yêu.
- Tự Yêu Đan!
- Là Tự Yêu Đan trong truyền thuyết! Nghe nói viên đan dược này đã sớm thất truyền, mà Mặc đại sư lại có thể luyện chế ra được nó!
Người ở bốn phía kinh hãi, xôn xao bàn tán.
- Viên đan dược này, tuy không phải là Tự Yêu Đan chính thức trong truyền thuyết. Cho dù là bộ lạc Hàn Tuyết được coi là nắm giữ đan phương luyện chế, thì bọn họ cũng chỉ có loại tàn phương mà thôi. Viên đan dược này là từ tổ tiên của Mặc mỗ truyền xuống phương pháp luyện đan. Tuy không dám so với gia tộc Hàn Tuyết, nhưng nhìn khắp toàn bộ Tây Mạc, uy năng của viên đan dược này đủ để cho hết thảy dị yêu dưới cấp năm, trong vòng trăm trượng phải điên cuồng!
Mặc Phương kiêu ngạo nói, lúc lấy viên đan dược này ra, ông ta đã không còn lo lắng nữa. Nếu không phải do sốt ruột, mọi người bốn phía đang nhìn vào, lại thêm trước kia mình thất bại liên tục, thì ông ta sẽ không lấy viên đan dược này ra.
← Ch. 0610 | Ch. 0612 → |