← Ch.0695 | Ch.0697 → |
Hắn đã nhắm mắt thật lâu, không muốn lãng phí một chút sức sống nào của thân thể, chỉ có như vậy, mới có thể dùng Bất Diệt Hỏa đối kháng cùng cái rét lạnh của hư vô này, mới có thể duy trì sinh cơ bất diệt.
Dù sao, hắn không có chuẩn bị pháp bảo chống cự rét lạnh, cho nên, sau khi nhìn thấy nam tử trung niên kia đến gần, cảm nhận được sát cơ của người này, Mạnh Hạo cũng vẫn không hề động.
Hắn đang đợi, chờ này người tới bên cạnh mình, ở ngay nơi của mình, dùng cái giá thấp nhất trực tiếp giết chết gã. Người này muốn đoạt sinh cơ của Mạnh Hạo, mà Mạnh Hạo sau khi phát hiện sát ý của người này, thì cũng chuẩn bị giết gã đoạt pháp bảo chống lạnh.
Gần như ở khoảnh khắc Mạnh Hạo mở mắt ra, hắn động, thân thể hắn nháy mắt biến mất, khi xuất hiện thì đã ở bên người nam tử trung niên kia. Ngay tại khoảnh khắc Mạnh Hạo xuất hiện, sắc mặt nam tử trung niên này bỗng nhiên biến đổi, tốc độ phản ứng của Mạnh Hạo đã trực tiếp nói lên gã phán đoán sai lầm.
- Người này không bị hư hàn đông lạnh hồn phách, băng sương bên ngoài thân thể hắn không phải giả, lúc này hàn khí tản ra cũng không làm giả được. Như vậy.... hắn quả thật không có pháp bảo chống lạnh, cũng không có pháp bảo ngự hàn lại vẫn có thể hoạt động tự nhiên!
Nam tử trung niên da đầu tê rần, thân mình không chút do dự mạnh mẽ lao ra, muốn cùng Mạnh Hạo kéo dãn khoảng cách.
Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, thân thể bỗng nhiên run lên, dưới cái run lên này, vô số tầng băng ở trên người hắn ầm ầm vỡ vụn, Bất Diệt Hỏa trong cơ thể hắn ầm ầm bùng nổ. Dưới sự bùng nổ này, lượng lớn hàn khí từ trên thân thể của hắn bị bức ra, cùng những vụn băng này hợp lại, hóa thành một mảnh phong bạo hàn băng, lao thẳng đến nam tử trung niên kia.
Trong khi nam tử trung niên đang biến hóa sắc mặt thì đã va chạm với sư tử vàng của gã, tiếng nổ rền vang. Trong tiếng nổ, khóe miệng nam tử trung niên tràn ra máu tươi, sắc mặt nháy mắt xanh lét, đó là do hàn khí nhập thể.
Thân thể gã cấp tốc lui lại, thuấn di một cái liền xuất hiện trên tảng đá của gã. Nhưng ngay khoảnh khắc khi gã xuất hiện, thì Mạnh Hạo cũng theo đó thuấn di mà đến, tay phải nhấc lên, Liên Hoa kiếm trận bỗng nhiên xuất hiện, quét ngang bát phương.
Lực lượng tuế nguyệt rầm rầm chuyển động, giáng xuống trên người nam tử trung niên này. Nam tử trung niên sắc mặt lại biến, tay phải vỗ túi trữ vật, một cái pho tượng lập tức bay ra. Pho tượng này màu đen, là một hầu tử nhắm mắt, sau khi xuất hiện, lập tức phát ra hắc quang, khi chú ngữ trong miệng nam tử trung niên này truyền ra thì pho tượng bỗng nhiên mở mắt ra, lộ ra quang mang thị huyết.
- Giết người này cho.... a?
Nam tử trung niên lộ ra vẻ mặt dữ tợn, mạnh mẽ mở miệng, nhưng lời còn chưa nói hết, sắc mặt gã lập tức hoàn toàn đại biến, thân thể run run. Tóc của gã lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà trở nên tái nhợt, làn da của gã trong phút chốc liền héo rũ, giống như có vô số năm tháng trong một cái chớp mắt ở trên người gã nhanh chóng trôi qua.
- Này...
Nam tử trung niên hô hấp dồn dập, thân thể lại lui ra phía sau, lại càng không tiếc phun ra một ngụm máu đầu tim, muốn chạy trốn ra khỏi phạm vi của Liên Hoa kiếm trận. Nhưng không cách nào làm được, mắt thấy thân thể héo rũ, thời điểm nguy cơ, ánh mắt gã lộ ra tuyệt vọng, tay phải nâng lên vỗ trán một cái. Oanh một tiếng, Nguyên Anh của gã trực tiếp bị đánh ra, một cái thuấn di, cuối cùng là chạy ra khỏi phạm vi của Liên Hoa kiếm trận.
- Đây là pháp bảo gì!!
Thanh âm của gã bén nhọn, lúc này mang theo hoảng sợ chưa từng có, khi nói thì thân mình run run, trong hư vô tràn đầy hàn khí, thân thể Nguyên Anh của gã căn bản là không thể tồn tại lâu dài.
Thân thể của gã nháy mắt tử vong, đã trở thành tro bụi, bị năm tháng hoàn toàn gạt bỏ.
Một màn trên nói ra thì dài dòng, nhưng trên thực tế đều là phát sinh trong điện quang hỏa thạch. Uy lực của Liên Hoa kiếm trận ở chỗ này bạo tăng vô số lần, một điểm này, Mạnh Hạo cũng thật không ngờ, cũng sửng sốt một chút.
Nhưng đảo mắt Mạnh Hạo liền khôi phục lại, hừ lạnh một tiếng, thân mình tiến về phía trước bước đi một bước, một phát bắt được túi trữ vật của nam tử trung niên này. Lại đem pho tượng hầu tử mà lúc trước bị đối phương triển khai một nửa cũng lấy đi, sau đó là năm hòn đá màu trắng nhỏ trên tảng đá kia cũng bị Mạnh Hạo thu nốt. Cuối cùng hắn bấm tay trái niệm thần chú, Liên Hoa kiếm trận gào thét trở về.
Thân mình nhoáng lên một cái, Mạnh Hạo quay về tảng đá lớn bảy trăm trượng của mình, liếc mắt nhìn Nguyên Anh của nam tử trung niên kia một cái, sát cơ trong mắt Mạnh Hạo chợt lóe, nhưng lại tắt.
- Đạo hữu cứu ta... Ta là thiếu tộc chủ của Kim Hống đại bộ Tây Mạc, lúc trước là hiểu lầm, ngươi...
Nguyên Anh của nam tử trung niên run run, răng rắc cứng lại, Nguyên Anh của gã nháy mắt xuất hiện dấu hiệu bị đóng băng, dọa gã lập tức the thé mở miệng.
Thời gian hai khối đại thạch va chạm ngắn ngủi, lúc này đã lại tách ra, hướng về hai phương hướng gào thét bay nhanh, Mạnh Hạo tự hỏi, nếu giết người này, chỉ cần hơi chút trì hoãn, tảng đá lớn dưới thân sẽ đi xa.
Huống hồ người này chỉ còn lại có Nguyên Anh, đã không có pháp bảo ngự hàn, ở chỗ này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Cho nên không tiếp tục ra tay, mà là khoanh chân ngồi ở trên tảng đá lớn, cầm lấy năm hòn đá nhỏ của đối phương. Sau khi nhìn kỹ, khi hắn đang muốn xóa đi lạc ấn trên đó, bỗng nhiên lạc ấn này tự động biến mất, Mạnh Hạo suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn lại, thì mơ hồ nhìn thấy trong hư vô phía sau, Nguyên Anh của nam tử trung niên kia, bị trực tiếp đông chết.
- Hư vô nơi này, hàn băng kinh người.
Mạnh Hạo trầm mặc, rất nhanh lưu lại lạc ấn trên năm hòn đá nhỏ, đem chúng rải ra, màn hào quang lập tức xuất hiện, bao phủ ở bốn phía Mạnh Hạo, nhất thời hàn khí bị ngăn cách hơn phân nửa. Mạnh Hạo nhẹ nhàng thở ra, có màn hào quang này, hắn đối với việc dùng cự thạch đi tới bên kia có thêm một phần nắm chắc.
Khoanh chân ngồi xuống, Mạnh Hạo lấy túi trữ vật của nam tử trung niên ra, sau khi mở ra nhìn, bên trong linh thạch không ít, tạp vật cũng nhiều, về phần pháp bảo thì cũng có một chút. Nhưng những thứ này Mạnh Hạo chỉ là quét mắt một cái, liền không để ý nữa, mà trọng điểm là tìm kiếm ngọc giản.
Trong túi trữ vật, có bảy tám miếng ngọc giản, sau khi Mạnh Hạo lần lượt xem xét, thì cầm lấy này một cái trong đó, ngưng thần nhìn kỹ lại. Một lát sau, hắn ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra một chút tinh mang.
- Đại bộ lạc, quả nhiên có chuẩn bị đối với việc bước vào nơi đây, lại có một tấm bản đồ như vậy!
Mạnh Hạo cầm ngọc giản, ở bên trong, có một tấm bản đồ đơn giản, trên bản đồ này đánh dấu bốn vị trí có thể trở thành lục địa tiên cầu thạch. Một trong số bốn vị trí đó là Âm Vận thành, chính là chỗ mà Mạnh Hạo đã từng tiến đến.
- Xem phương hướng người này, là muốn đi Âm Vận thành, nhưng nơi đó ta kiểm tra rất nhiều lần rồi, không có chỗ nào thần kỳ cả.
Mạnh Hạo nhíu mày, ánh mắt đảo qua túi trữ vật, bỗng nhiên dừng trên một cái hộp ngọc.
← Ch. 0695 | Ch. 0697 → |