← Ch.0077 | Ch.0079 → |
Trang phục của đám tu sĩ đều cùng một loại, từ thân mỗi người đều tản mát ra khí thế khó tả thành lời
Tư chất mỗi người đều cao ngất, một số người không thẹn với danh xưng thiên tài yêu nghiệt.
Lần này lão phu mang tới một bộ phận đệ tử ngoại tông, Tống lão quái ngươi nhìn xem
Tiếng cười đắc ý truyền tới
Âm thanh phát ra từ một trong hai lão giả đang khoanh chân ngồi gần bình đài, trước mặt bày một bàn cờ
Người vừa cất tiếng cười mặc áo bào màu trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt chẳng khác nào tiên nhân
Hai ánh mắt người này như có điện mang, thần sắc vui vẻ, đắc ý
Ngồi đối diện người này chính là người được gọi là Tống lão quái
Lão mặc một bộ trường bào màu đen, mái tóc dài màu xám hơi rối, khuôn mặt thâm trầm lúc này cũng đang mỉm cười - Không tệ, không tệ
Tử Vận tông của ngươi không hổ là một trong năm đại tông môn ở Nam Vực
Đám đệ tử ngoại tông mà Ngô Đinh Thu ngươi mang tới có rất nhiều hạt giống tốt
Tống lão quái cười tươi đáp lời, từ người lão tỏa ra một làn hơi lạnh khiến tinh thần đám đệ tử chấn động - Đã như vậy, ta và ngươi sao không cá cược một phen
Ánh mắt lão giả mặc áo trắng lóe sáng, khóe miệng nhếch lên, tay phải nắm vào trong hư không
Một khối đá to bằng đầu người bỗng nhiên xuất hiện rơi xuống bên cạnh hắn
Tảng đá này màu đen, bên trong lóe ra hắc mang, bên ngoài lập lòe rất nhiều đốm sáng như được tạo thành từ rất nhiều bảo thạch hợp lại - Đây là tiền đặc cược của ta, một khối Thiên Tinh thạch.
Lão giả áo trắng vừa nói vừa nhìn về phía Tống lão quái - Không thành vấn đề
Tống lão quái nhấc tay lên, một khối sắc to bằng đầu nắm tay liền xuất hiện
Khối sắt phát ra ánh sáng màu đen như muốn thôn phệ bốn phía, biểu hiện quả thực bất phàm - Ngươi nhìn thấy là cờ trên đỉnh núi kia chứ, nếu đệ tử của ngươi có thể mang lá cờ ấy thả xuống thì ngươi sẽ thắng, nhưng nếu những đệ tử của Tử Vận tông không lên được ngọn núi này thì khối Thiên Tinh thạch kia sẽ là của lão phu
Tống lão quái cười ha hả, đắc ý nói - Ngươi yên tâm, Tử Vận tông ta lần này mang những đệ tử này tới, nhất định sẽ lấy được lá cờ kia, có khi còn lấy mất tòa bảo sơn này, tới lúc đó, những yêu thú ngươi nuôi có bị chết thì ngươi cũng đừng có mà nuốt lời đó.
lão giả áo trắng tự tin nói, giọng điệu có chút giễu cợt - Tỗng mỗ đã rong ruổi trên thế gian hơn bốn trăm năm rồi, chưa bao giờ nuốt lời
Ngọn núi này ẩn giấu nhiều bảo vật, lão phu cũng cải tạo lại để nuôi nhiều yêu thú
Bình thường núi này đều đóng cửa, nhưng đã mở ra thì trong vòng bảy ngày, không chỉ có đệ tử của Tử Vận tông ngươi mà tất cả đệ tử của tông môn khác, chỉ cần tu vi từ Trúc Cơ trở xuống thì đều có thể tiến lên
Tống lão quái rất tự tin, cười lạnh đáp - Ai có bản lĩnh sẽ lấy được bảo vật
Nếu quả có ai đó lấy hết được bảo vật trên ngọn núi này lão phu cũng không nhăn nửa đôi mày
Nếu nuốt lời, từ nay về sau lão phu không còn mang họ Tống nữa
Tống lão quái ngẩng đầu, ngạo nghễ nói tiếp, thanh âm như chém đinh chặt sắt, vô cùng quả quyết - Tuy nhiên, nếu không có thực lực mà xông lên trên núi, trở thành đồ ăn cho những linh thú của ta thì cũng đừng oán trách lão phu
Nói xong, ánh mắt Tống lão quái lóe lên một tia trào phúng - Đệ tử của Tử Vận tông ta có ai không phải là nhân tài kiệt xuất? Dọn sạch ngọn núi này của ngươi dễ như trở bàn tay mà thôi.
lão giả áo trắng tên Ngô Đinh Thu trừng mắt, trầm giọng nói - Bảo sơn của lão phu, khuôn viên trăm dặm đều có linh thú tung hoành, mặt đất cũng bị lão phu lấy bùn đất dưới tận đáy Đông Hải, vạn năm không được ánh mặt trời chiếu tới đưa đến đây
Lão phu luyện hóa làm chúng dung nhập vào sơn mạch, hoàn toàn tự nhiên
Linh thú ở nơi này con nào cũng là tuyệt phẩm, hung ác dị thường
Lão phu sưu tập khắp thiên hạ, tốn rất nhiều công sức mới có được
Ngươi chỉ mang chưa tới một trăm tên đệ tử tới đây, chẳng đủ làm thức ăn cho chúng
Hai mắt Tống lão quái trừng lên, vuốt vuốt chòm râu
← Ch. 0077 | Ch. 0079 → |