← Ch.0841 | Ch.0843 → |
Tháp Tạp tộc, Vân Sơn tộc, Cửu Tinh tộc, ba tộc các ngươi ra tay từ bên phải!
- Phi Vân tộc, Hồng Sơn tộc, Bành Lai tộc, các ngươi đánh từ bên trái!
- Trận chiến này, sắp kết thúc rồi, tộc nhân Thiên Tòng chủ bộ, đánh thẳng tới... Đạp bằng nơi này. Ô Thần bộ, già trẻ lớn bé, không lưu một mạng!
Trương Văn Tổ dửng dưng nói, trong mắt lóe lên sát cơ, gã chính là kiêu tử chủ trì trận chiến này của Thiên Tòng bộ.
Giữa không trung, tộc công và đại tế tự của Thiên Tòng bộ lạnh lùng nhìn xuống mặt đất, sát cơ ngập tràn. Bọn họ rất đồng ý với sắp xếp của Trương Văn Tổ.
- Trận chiến này, sắp kết thúc rồi.
Thiên Tòng bộ dựa theo sắp xếp của Trương Văn Tổ, đánh tới từ ba phía, giống như ba lưỡi dao sắc, đâm thẳng vào Ô Thần bộ, giết chóc lập tức trở nên ác liệt.
Mà trong Thiên Tòng bộ, từng chiếc chiến xa do pháp bảo tạo thành, thỉnh thoảng lại bắn ra một dải cầu vồng kinh người, không ngừng phá hủy tất cả chướng ngại phía trước, khiến cho Ô Thần bộ ngày càng nguy hiểm.
Giữa không trung, hơn trăm tu sĩ Nguyên Anh, hơn hai mươi đồ đằng Thánh Tổ, thể hiện sức chiến đấu đỉnh phong, áp chế tất cả. Thế lực như vậy, cho dù ở Nam Vực, cũng có thể sánh với một tông môn mạnh mẽ.
Chiến tranh tàn khốc, Ô Thần bộ co cụm lại, Kinh Thứ đằng điều điên cuồng, khiến cho thuật pháp thần thông nơi này rất rực rỡ, tiếng nổ ầm ầm khắp chín tầng trời.
Chim anh vũ ở giữa không trung cũng đã đỏ mắt, nó nhìn thấy từng tộc nhân Ô Thần bộ ngã xuống, cảm giác ngày càng khó chịu, khiến nó nghĩ đến một số ký ức làm cho nó khó chịu trong trí nhớ.
Thân thể miếng mỡ đông run rẩy, nhìn xuống mặt đất, nhìn khắp xung quanh. Cho dù có thân thể bất tử, nhưng giống như chim anh vũ, nhìn những tu sĩ bên mình từng người ngã xuống, loại cảm giác này, vô cùng đau đớn.
- Lão điểu, ngươi làm gì mà không giải khai phong ấn, giết chết bọn chúng!
- Mẹ nó, ta không giải được, không giải được!
Chim anh vũ gào lên, đỏ mắt xông tới.
Ô Thần bộ tiếp tục co cụm, trong tiếng nổ vang trời, đã bỏ qua tiến công, đổi thành phòng thủ, xung quanh toàn bộ là tộc nhân Thiên Tòng bộ, liên hợp với hai mươi mấy đồ đằng và hơn trăm tu sĩ Nguyên Anh ra tay. Kinh Thứ đằng điều liên tục tan vỡ, xem ra, không cần lâu nữa, liền sẽ tử vong.
Đúng lúc này, đột nhiên, một tiếng nổ vang lên gần đó, tiếp đó, có thể thấy được hơn ba mươi tộc nhân Thiên Tòng bộ liên thủ, khiêng một cây trụ khổng lồ màu đen không ai một mình ôm nổi.
Trên cây trụ có khắc vô số hung thú, đầy vẻ thương tang cổ lão, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng, được hơn ba mươi người khiêng tới. Ba mươi mấy người này, ai nấy vẻ mặt đỏ bừng, mồ hôi lã chã, giống như thứ này cực kỳ nặng, cho dù bọn họ có phối hợp, cũng không thể khiêng được quá lâu.
Cây trụ như vậy, trên chiến trường không chỉ có một, mà là ba cây.
Ba phía quanh Ô Thần bộ, đều có một cây trụ như vậy, dài khoảng trăm trượng, từ từ được di chuyển tới.
Nhìn từ trên trời, ba cây trụ này, giống như ba cây đinh khổng lồ, phát ra khí đen, trên đó như dính oán khí của vô số hung thú, không ngừng lởn vởn.
- Trấn áp!
Giữa không trung, ánh mắt Trương Văn Tổ sáng lên, đột nhiên mở miệng!
Ngay khi gã mở miệng, tất cả tộc nhân Thiên Tòng bộ, lập tức cất lên những chú ngữ phức tạp, âm thanh vang động, dần dần kinh thiên động địa, tạo thành sóng âm.
Trong làn sóng âm, bên ngoài Ô Thần bộ, ba cây đinh khổng lồ, đột nhiên như bị chú ngữ này dẫn dắt, lại lơ lửng bay lên, dựng đứng giữa không trung.
- Chết đi!
Tộc công và đại tế tự của Thiên Tòng bộ giơ tay phải lên, vỗ lên trán mình. Toàn thân hai người đó lập tức chấn động, phun ra máu tươi, vẻ mặt vặn vẹo cất lên phần chú ngữ phức tạp cuối cùng.
Chú ngữ này, như hấp thu sinh mệnh của hai người, lúc vang lên, vang vọng cả chiến trường, khiến cho tất cả mọi người nghe thấy, đều nhất thời hoảng hốt, giống như bị nhiếp hồn vậy.
Tiếp đó, ba cây đinh khổng lồ, đột nhiên rơi thẳng xuống mặt đất, ầm một tiếng, ba cây đinh khổng lồ ở ba phía Ô Thần bộ, đồng thời rơi xuống, cắm thẳng vào mặt đất.
Ngay khi nó cắm vào mặt đất, một lồng sáng màu đen khổng lồ lập tức giáng xuống, nối liền ba cây đinh, bao phủ Ô Thần bộ vào trong.
Đồng thời, tộc nhân Ô Thần bộ ở trong lồng sáng, tất cả mọi người, nam nữ già trẻ, kể cả yêu đàn lập tức xuất hiện dấu hiệu khô héo.
Tiếp đó, tu sĩ Nguyên Anh và đồ đằng Thánh Tổ của Thiên Tòng bộ giữa không trung, chia làm ba nhóm, hạ xuống xung quanh ba cây đinh khổng lồ, bắt đầu bộc lộ tu vi, đánh từ trên xuống cây đinh.
Mỗi lần đánh xuống, ba cây đinh lại đâm sâu xuống đất mấy trượng, kéo theo đó, màn sáng màu đen cũng nồng đậm thêm một chút, dường như còn có vô số tia chớp chạy trong đó. Dấu hiệu khô héo trên người tộc nhân Ô Thần bộ càng thêm nghiêm trọng, ai nấy lộ vẻ tuyệt vọng, thực giống như Thiên Tòng bộ từng nói, diệt tuyệt toàn tộc, không lưu một ai.
- Tam Thế Diệt Linh đinh... Bảo vật này là chí bảo Thiên Tòng bộ ta, nếu không phải Ô Thần bộ luôn luôn chống đối, chúng ta cũng không muốn đem ra dùng.
- Hy vọng sinh cơ toàn tộc bọn chúng, sẽ có thể trợ giúp được Lão Tổ một phần nào.
Tộc công và đại tế tự của Thiên Tòng bộ thở phào nhẹ nhõm, trận chiến kéo dài hơn nửa tháng này, đến bây giờ, cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.
Không chỉ mỗi hai người họ thở phào, tộc nhân Thiên Tòng bộ xung quanh cũng vậy, chỉ có Trương Văn Tổ, vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt vẫn còn chút hưng phấn với chém giết.
- Cũng ngoan cường đấy, nhưng càng giãy dụa, sinh cơ tiêu tán càng nhanh, tử vong cũng càng nhanh.
Tiếng nổ không ngừng vang lên, cây đinh càng cắm sâu vào lòng đất, tộc nhân Ô Thần bộ càng thêm gầy còm, Thiên Phương Thú, Đại Mao cũng không hề ngoại lệ.
Tuyệt vọng cũng có, nhưng trong giãy dụa, còn rất nhiều ánh mắt oán độc và điên cuồng, dung hợp lại một chỗ, hóa thành thù hận. Thù hận này, cần máu tươi để hóa giải, cần diệt tộc mới có thể biến mất.
- Giãy dụa vô dụng.
Đại tế tự Thiên Tòng bộ dửng dưng nói.
- Muốn trách, chỉ có thể trách đồ đằng Thánh Tổ của các ngươi, giết phải người không nên giết, chọc vào Lão Tổ Thiên Tòng bộ ta, người mà vốn không nên chọc vào. Có lẽ hắn lúc này đã chết rồi, chết dưới tay phân thần của Hô Diên Lão Tổ.
Tộc công của Thiên Tòng bộ mỉm cười, vẻ mặt có phần kiêu ngạo, ánh mắt nhìn Ô Thần bộ, có một chút khinh miệt.
- Chết con mẹ ngươi, ai có chết hắn cũng không... Ủa? Hả?
Chim anh vũ ở giữa không trung trong lồng sáng, nghe vậy lập tức mắng lại, nhưng còn chưa nói dứt lời, đột nhiên ngây ra, hơi dừng lại, nhìn về phía xa.
Đúng lúc Ô Thần bộ sắp không kiên trì được nữa, trong lúc chim anh vũ nhìn về phía xa xa, thì mặt đất đột nhiên chấn động. Chấn động này, không phải do cây đinh cắm vào mặt đất, mà còn mạnh mẽ, khổng lồ hơn, kinh thiên động địa!
Như ở phương xa, có những cự nhân đang chạy tới, bước chân hạ xuống, chấn động mặt đất run rẩy.
Tiếp đó, mùi mặn của biển, phả thẳng vào mặt, trên bầu trời, lại nổi lên một trận cuồng phong, thổi tung cát bụi. Ở trong đó, còn có một luồng sát khí ngập trời khuếch tán.
← Ch. 0841 | Ch. 0843 → |