Vay nóng Tinvay

Truyện:Ngã Dục Phong Thiên - Chương 0989

Ngã Dục Phong Thiên
Trọn bộ 1965 chương
Chương 0989: Cướp đoạt (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1965)

Siêu sale Shopee


Sắc mặt Mạnh Hạo khó coi. Ở xa xa đã có thể thấy được bờ biển, nhưng hắn lại vẫn chưa nghĩ ra phương pháp. Lúc còn đang chần chờ, bỗng nhiên có tiếng thét từ phía sau truyền đến.

Mạnh Hạo nghe được thanh âm này, lập tức kinh hỉ. Hắn mạnh mẽ quay đầu lại, khi thấy rõ bóng dáng bên trong ba đạo cầu vồng phía sau, trong mắt lộ ra vui sướng.

- Đạo hữu phía trước xin dừng bước!

Gần như trong nháy mắt Mạnh Hạo quay đầu lại, ba người đuổi theo này lập tức truyền ra tiếng hừ lạnh. Ba người này đều là bộ dạng trung niên. Một người trong đó là Kết Đan trung kỳ, hai người còn lại là Kết Đan sơ kỳ. Tốc độ ba người khá nhanh, đảo mắt đã tới gần.

Kháo Sơn Lão Tổ bên trong hành cung cũng nhìn thấy cảnh tượng này, hơi sửng sốt.

- Các ngươi muốn làm gì!

Mạnh Hạo lập tức lui ra sau vài bước, lớn tiếng mở miệng.

Trong mắt của ba người chợt lóe sát khí. Trong đó, vị tu sĩ Kết Đan trung kỳ kia, cẩn thận nhìn Mạnh Hạo một cái. Lúc trước, gã còn hơi chút chần chờ, dù sao tu vi của Mạnh Hạo, gã có chút nhìn không thấu. Nhưng lúc này nhìn đi nhìn lại, rõ ràng chỉ là Kết Đan sơ kỳ mà thôi.

Vả lại lời nói và vẻ mặt của Mạnh Hạo giống như cực kỳ sợ hãi, khiến nội tâm của gã trấn an lại.

- Ba người chúng ta muốn mượn đạo hữu vài thứ, mong đạo hữu thành toàn.

Nam tử trung niên ngoài cười nhưng trong không cười thản nhiên mở miệng. Hai người còn lại bên cạnh gã đã vây Mạnh Hạo vào trong.

Ba người ánh mắt bất thiện, lạnh mặt nhìn Mạnh Hạo. Vẻ tham lam trong mắt rất rõ ràng.

- Các ngươi... Các ngươi muốn mượn cái gì.

Mạnh Hạo vội vàng mở miệng.

- Chỉ là mượn chút ít linh thạch mà thôi. Trong túi của đạo hữu có hơn mười vạn linh thạch, chẳng biết có cho chúng ta mượn được không?

Nam tử trung niên cười nói. Lúc nói được một nửa đã tiến lên, hai mắt sát khí chợt lóe, khoảnh khắc đang muốn xuất thủ...

- Được, ta đồng ý!

Mạnh Hạo vội vàng nói, tay phải nâng lên vỗ túi trữ vật, hơn mười vạn linh thạch lập tức bay ra. Nhiều linh thạch như vậy tức khắc hấp dẫn ánh mắt ba tu sĩ kia. Bọn họ hít ngược một hơi, nhìn linh thạch.

Mất thời gian khoảng non nửa nén hương, linh thạch như mưa mới toàn bộ ào ào rơi ra, tạo ra một tòa núi nhỏ linh thạch, trên cả một vùng đất, tinh quang lóng lánh.

Mặc dù giờ phút này đã là hoàng hôn, những tia sáng này vẫn khiến ánh mắt ba người kia sáng lên.

Bất quá tại thời điểm Mạnh Hạo đổ ra, có lộ ra một góc pháp bảo hắn kiếm được trong Yêu Tiên Tông. Mạnh Hạo đột nhiên biến sắc, khẩn trương thu hồi.

- Ha ha, đạo hữu quả nhiên thật sảng khoái. Tuy nhiên ngoại trừ linh thạch, tại hạ còn muốn mượn một ít pháp bảo. Bên ta vừa mới nhìn thấy, trong túi trữ vật của ngươi có, ngươi đưa túi trữ vật để cho ta nhìn một chút, tự bọn ta tìm là được rồi.

Hai mắt nam tử trung niên chợt lóe, chịu đựng kích động trong lòng, cười tủm tỉm mở miệng.

Tim hai người khác cũng đập thình thịch, đều nhìn về phía Mạnh Hạo, thầm nghĩ lần này có thể phát tài lớn rồi.

Giờ phút này, Kháo Sơn Lão Tổ trong hành cung đã hô hấp dồn dập, ánh mắt lộ ra sự phẫn nộ, nắm chặt tay. Lão ngàn trông mong, vạn trông mong, muốn Mạnh Hạo nhanh chóng rời đi. Nhưng những tên ... có mắt không tròng này, lại dám cản đường Mạnh Hạo. Thời gian cứ như vậy chậm trễ mất một ít, cái này đối với Kháo Sơn Lão Tổ mà nói, đủ để cho lão nổi trận lôi đình.

- Các ngươi muốn chết!

Kháo Sơn Lão Tổ nổi giận gầm lên một tiếng, tại bên trong hành cung tay phải chợt vung lên phía trước. Cùng lúc đó, ba người bên cạnh Mạnh Hạo kia, lần đầu tiên chìm trong kích động nhất của đời mình. Bỗng nhiên tâm thần ba người chấn động mạnh một cái, dường như có một lôi đình rống to, ầm ầm nổ bung trong nội tâm ba người.

Nháy mắt, ba người mở to mắt, thân thể trong phút chốc trực tiếp chia năm xẻ bảy tan vỡ ra, hóa thành một mảnh huyết vụ, đảo mắt liền tiêu tan sạch sẽ.

Mạnh Hạo cười khổ, đang muốn thu hồi linh thạch trên mặt đất. Nhưng vào lúc này, hắn lập tức vui mừng đứng lên, đã thấy một đạo cầu vồng, lấy tốc độ cực nhanh, đang từ phía bờ biển nháy mắt tiến đến.

Chính là vị lão giả Nguyên Anh sơ kỳ kia.

- Lấy linh... Hả?

Khi lão già này tiến đến, thanh âm mang theo ngạo nghễ quanh quẩn. Nhưng mới nói ra vài chữ, giọng điệu lão liền thay đổi, hai mắt lập tức thấy được núi linh thạch cao cao trên mặt đất.

- Lại tới thêm một người?

Cơn thịnh nộ của Kháo Sơn Lão Tổ lần nữa lại nhen nhóm, lão cảm thấy vô cùng tức giận. Bản thân trăm cay nghìn đắng, thật vất vả mới đưa đối phương đến nơi này, đã sắp có thể rời đi.

Nhưng tại thời điểm mấu chốt này, lại liên tục có tên đui mù tới quấy rối, Kháo Sơn Lão Tổ sợ Mạnh Hạo bắt lấy cơ hội, lựa chọn lưu lại. Giờ phút này, lão lửa giận ngập trời, đang muốn một chưởng đập chết, bỗng nhiên thân thể chấn động mạnh một cái. Khi ngẩng đầu lên, trên mặt rốt cuộc không nhìn thấy chút tức giận nào nữa, càng không có cái loại cảm xúc có thể tùy tiện biến hóa khi đối đầu với Mạnh Hạo, mà là một vẻ mặt ngưng trọng.

Nhìn về phía hải ngoại xa xa.

Cổ Ất Đinh Tam Vũ ở bên cạnh, trong tối tăm như có phát hiện, cũng bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt khoảnh khắc biến đổi. Thuyền linh vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau của nàng, đồng dạng nhìn về phía phương xa.

Lúc này, ở khu vực bờ biển gần Thánh Đảo, lão già Nguyên Anh hung hăng tiến đến. Sau khi nhìn thấy núi linh thạch này, tâm thần lập tức chấn động, lão mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, khi thấy không có gì dị thường liền nhíu mày, nhìn về phía Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo cũng nhìn lão. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Mạnh Hạo cười cười.

Cảnh tượng này, trong mắt lão già càng thêm quỷ dị. Lão theo bản năng đã cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức lui về phía sau vài bước. Khi đang muốn mở miệng nói cái gì đó...

Bỗng nhiên, sắc mặt Mạnh Hạo lập tức biến đổi, chợt ngẩng đầu, toàn thân tại thời khắc này, lộ ra một cỗ khí tức lăng lệ tới cực điểm. Bóng dáng hắn cũng không cao lớn hơn, nhưng cố tình, trong chớp mắt này, trong mắt lão già, Mạnh Hạo như khổng lồ vô tận. Cái loại cảm giác này, như bản thân khi đối diện với người trước mặt, đã trở thành một con kiến.

Một cỗ khí tức khiến lão run rẩy, từ trên người Mạnh Hạo cuồng bạo tràn ra, lập tức khiến cho lão già này hô hấp dồn dập, mở to mắt, lộ ra vẻ không thể tin nổi, trong đầu trực tiếp nổ vang.

- Nguyên Anh Đại viên mãn!!

Thân thể lão run rẩy, trong đầu cảm thấy ong ong, sắc mặt trực tiếp tái nhợt.

Nhưng trong chớp mắt, khí thế Mạnh Hạo chẳng những không giảm bớt, ngược lại còn trực tiếp tăng vọt. Giống như đã đột phá tới một điểm giới hạn, cuốn động phong vân, khiến thiên địa biến sắc, sấm sét nổ vang.

Khí thế quét ngang, trong phạm vi mấy ngàn dặm, lập tức xuất hiện một cơn lốc xoáy. Lốc xoáy người ầm ầm chuyển động, dường như muốn nối liền thiên địa, hư vô xuất hiện từng cái khe, giống như thế giới nơi này, đã không thể chịu đựng được tu vi mà Mạnh Hạo bộc phát ra lúc này.

- Trảm... Trảm Linh!!

Lão già ở trong cơn bão táp này, giống như đưa thân vào nước lũ, bản thân như đã trở thành một chiếc lá, một con thuyền cô độc, bất cứ lúc nào cũng có thể tan xương nát thịt.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1965)