← Ch.145 | Ch.147 → |
Trời tối đen như mực trở thành bạn đồng hành tốt nhất của nó.
Nó giang sải cánh dài hơn một mét. Thân thể to như một con chó nhỏ đen xì chằng chịt những đốm đỏ sậm, giống như dung nham đang trong quá trình nguội đi biến thành nham thạch, hòa vào đêm đen khiến người ta khó có thể phát hiện ra.
Hai mắt nhắm chặt, thong dong khôn tả, nó phóng ra sóng âm bao phủ toàn trường.
Mục tiêu của nó là tên nhân loại đang tỏa ra chấn động đặc biệt đó. Nó cảm nhận được khí tức nguy hiểm trên người kẻ đó. Trí lực thấp chẳng đủ để giúp nó hiểu được vì sao, có lẽ là do bản năng sống còn. Mặc dù đã to khỏe hơn so trước kia cả mấy chục lần, nhưng thân thể nó vẫn hoàn toàn phản ứng theo bản năng.
Nó bay lượn với một quỹ tích đặc biệt, na ná giống như kình ngư bơi lượn dưới biển sâu, im hơi lặng tiếng.
Mục tiêu muốn chạy trốn. Đối với nó, có thể nói đây là hành động mình thường xuyên nhìn thấy.
Tốc độ lao xuống rất nhanh, khoảng cách song phương nhanh chóng thu hẹp. Bay được một nửa đường, tốc độ của nó đột nhiên tăng vọt. Đôi mắt đang nhắm mở choàng ra. Con mắt đỏ thẫm giống như đầu que hàn nóng chảy, biểu hiện của nó trở nên dữ tợn, nhe răng nanh trắng như tuyết, xé gió lao đi.
Đột nhiên, mục tiêu bên dưới ngừng lại, quay người đối mặt với nó.
Chạy trốn là hành động vô ích làm sao, nhưng phản kháng lại là hành động ngu xuẩn hơn cả. Nó cảm giác máu trong cơ thể mình đang bốc cháy, sát ý tanh máu càng khiến nó phấn khích hơn.
Nó tiếp tục gia tốc.
Toàn bộ tâm trí Ngải Huy đều tập trung vào con huyết biên bức. Cho dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ trước, nhưng hắn vẫn bị kinh hoảng trước tốc độ của huyết biên bức.
Quá nhanh!
Con mắt đỏ sậm của huyết biên bức vẽ ra trên không trung một vệt sáng đỏ sậm ma quái. Nhưng tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức năng lực thị giác của Ngải Huy không thể theo kịp tốc độc của huyết biên bức.
Điều đáng sợ nhất là tiếng xé gió rất nhỏ, nhỏ xíu như tiếng lưỡi rắn độc đang thụt thò.
Điều này đã phá vỡ nhận thức của Ngải Huy. Với những loại Hoang thú khác, tốc độ phi hành càng nhanh tiếng xé gió sẽ càng lớn. Mũi tên cũng như thế. Nếu một mũi tên có uy lực kinh người, tiếng xé gió phải sắc bén chói tai mới đúng lẽ thường.
Nhưng khi con huyết biên bức này lao xuống, tiếng xé gió không ngờ lại bé nhỏ đến thế.
Đáng chết là nó vẫn tiếp tục gia tốc!
Không hợp lý!
Trong lòng Ngải Huy sinh ra xung động muốn quay người bỏ chạy, hắn cảm thấy cách nghĩ lúc trước của mình thật sự là khờ khạo. Tốc độ nhanh như vậy, phản ứng của hai cô nàng kia làm sao có thể bắt kịp?
Hắn cưỡng ép kìm nén cơn sợ hãi trong lòng, lúc này chạy trốn thì sẽ không có bất cứ khả năng sống sót nào. Hai cái chân chạy trốn được sự truy đuổi của đôi cánh sao?
Huống chi tốc độ con súc sinh này đã vượt quá bất cứ tốc độ của một mũi tên nào mà hắn đã từng được nhìn thấy!
Khi đã nhận ra không chạy thoát được nữa, Ngải Huy lại biến thành tỉnh táo. Giống như trước kia, khi mỗi lần nhận ra mình không có lựa chọn nào khác, trong đầu hắn lập tức không có bất cứ suy nghĩ rối loạn nào nữa.
Hắn nắm lấy chuôi kiếm.
Chuôi kiếm Long Tích Hỏa tạo cảm giác rất ráp, bởi hắn đã tự tay quấn dây thừng lên. Ở phường thêu lâu như vậy, một việc nhỏ như quấn dây thừng cho chuôi kiếm của mình hắn vẫn đủ khả năng làm được.
Chuôi kiếm quấn kín dây thừng, vô cùng vừa tay.
Không biết vì sao, ngay khi tinh thần Ngải Huy tập trung hết vào thanh kiếm của mình, lòng hắn tức khắc bình tĩnh lại.
Hắn thậm chí còn nghĩ lan man, chẳng trách trong rất nhiều Kiếm Điển đều bàn luận đến việc Kiếm Tu nên đối xử với phi kiếm của mình như thế nào. Trong một số Kiếm Điển, còn đưa ra nhận định Kiếm Tu có lẽ nên tự luyện chế phi kiếm của chính mình, toàn bộ quá trình luyện chế không được phép mượn tay người khác.
Sau khi luyện chế xong phi kiếm, Kiếm Tu phải lập tức bắt đầu quá trình chuyên tâm dưỡng kiếm dài đằng đẵng.
Pháp bảo của Tu chân giả khác sẽ thường xuyên bị thay thế, nhưng phi kiếm của Kiếm Tu thì không như vậy. Đối với hầu hết toàn bộ Kiếm Tu, số lượng phi kiếm trong suốt đời mình có thể đếm trên đầu ngón tay. Còn những Kiếm Tu cả đời không bao giờ đổi kiếm, chuyên tâm dưỡng một thanh kiếm bằng sắt thường thành Thần Binh, thực sự không hiếm gặp.
Ngải Huy phát hiện tâm trạng lúc này của mình như bay bổng, mà bản thân chẳng thể giải thích nổi.
Hắn đã không còn mảy may căng cứng lẫn sợ hãi, giống như trong giờ phút này toàn bộ nguy cơ đã được giải trừ.
Nắm kiếm, hắn cảm nhận xúc cảm đến từ chuôi kiếm. Tinh thần hắn phẳng lặng, Kiếm Thai ở mi tâm đang xao động đột nhiên trở nên trầm lắng mạnh mẽ. Tâm trí xao động thu nạp hết vào thân kiếm.
Trong đầu Ngải Huy trống rỗng, đầu gối hắn hơi khuỵu xuống, eo hơi gập lại, khuỷu tay co lại thu kiếm về, chuôi kiếm nằm ngang ngực, mũi kiếm chĩa lên trời. Lưỡi kiếm đen xì tối tăm, bảy miếng tinh thể màu đỏ lấp lánh giống như những hòn đảo thần bí trồi lên mặt nước.
Động tác của hắn thư thái hời hợt, vô hại, không có lấy mảy may khí thế nào.
Ở chân những sợi tóc ngắn cứng như sợi sắt, đã lặng lẽ bắt đầu nhuốm bạc. Đôi tròng mắt vẫn thờ ơ, trầm lắng như đáy nước.
Thế giới của hắn vô cùng yên tĩnh.
Ngay cả tiếng rít khe khẽ kia cũng biến mất không nghe thấy gì nữa. Kiếm trên tay rất ổn định, dù nặng như tảng đá hai trăm hai mươi cân nhưng lại không lay động một chút nào. Hắn có thể cảm nhận được gió khẽ thoảng qua mũi kiếm, có thể cảm nhận được dòng không khí lưu chuyển chầm chậm, bị mũi kiếm phân thành hai, dán sát hai bề mặt lưỡi kiếm, lướt nhẹ giống như dòng nước chảy qua.
Mới vừa rồi, Ngải Huy liên tục rót Nguyên Lực vào Kiếm Thai, làm cho thế giới của mình không ngừng phát triển biên giới, mở rộng hơn ra.
Song lần này trải nghiệm lại hoàn toàn trái ngược. Hắn cảm giác thế giới của mình dường như đang co rút lại không khác gì như đang thu lưới, toàn bộ thu hết vào trong thanh kiếm của mình. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng từng bề mặt của bảy khối tinh thể, dù là những vết lõm hoặc đường nứt nhỏ li ti.
Cảm giác này kỳ diệu đến cực điểm.
Đứng cách đó không xa, khi Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân tận mắt nhìn thấy khí chất Ngải Huy xảy ra biến đổi một trời một vực, cả hai đều giật bắn người.
Nhất là Sư Tuyết Mạn, bởi nàng đã từng thấy Ngải Huy ra tay. Một kiếm sáng chói lọi ấy, cho đến tận bây giờ nàng vẫn không thể nào quên được. Đó là một kiếm đáng sợ, sáng chói nhất mà nàng từng nhìn thấy. Ngay từ lúc ấy, nàng đã cảm thấy kiếm thuật của Ngải Huy vô cùng xuất sắc.
Nhưng cũng chỉ có vậy.
Trong thời đại kiếm thuật xuống dốc hiện nay, kiếm thuật có xuất sắc đến mấy cũng chẳng thể làm nên công cán gì. Kể từ lúc được thành lập, người ta đã không còn thấy một vị Đại Tông Sư kiếm thuật nào xuất hiện nữa. Còn về phần những kẻ được gọi là đại sư kiếm thuật, một nửa trong số đó chỉ là phường lưu manh giả danh.
Nhưng mà, trong giờ phút này Ngải Huy lại khiến nàng có cảm giác khác hẳn.
Không rực rỡ, không lộng lẫy, Ngải Huy giống như một bức tượng, một khối nham thạch, một cái hồ sâu.
Từ nhỏ Sư Tuyết Mạn đã gặp gỡ các cao thủ trên mọi phương diện, năng lực nhìn nhận của nàng cao hơn rất nhiều so với người khác. Nàng thừa hiểu, càng trầm lắng yên ả, bão táp tới sẽ càng dữ dội.
Sư Tuyết Mạn không dám nhìn lâu. Cơ thể như bức tượng của Ngải Huy có sức hấp dẫn khó có thể miêu tả thành lời, làm lay động hồn người.
Nàng không hề quên trách nhiệm của mình, các nàng chỉ có cơ hội một lần. Nếu như các nàng phạm phải sai lầm dù là nhỏ nhất, Ngải Huy sẽ mất mạng ngay tại chỗ. Sau lưng nàng, một lan sương mù mờ ảo lan tràn, chính là hơi nước. Điều đó biểu hiện cho việc nàng đã vận hành thủy nguyên lực trong cơ thể đến mức tận cùng. Nàng tìm mọi cách nắm bắt đường đi của con huyết biên bức đang lao xuống. Nhưng dù có gắng sức đến mấy, nàng vẫn không thể nắm bắt được nó.
Quá nhanh!
Huyết biên bức mở mắt, Sư Tuyết Mạn có thể nhìn thấy vệt sáng ma quái đó. Nhưng dù đã dùng hết khả năng, nàng cũng chỉ có thể bắt kịp ảo ảnh của nó.
Tang Chỉ Quân đã cắn nát bờ môi mà vẫn hoàn toàn không hay, trán nàng đầm đìa mồ hôi.
Mắt nàng cũng không thể nào bắt kịp được bản thể con huyết biên bức.
Đúng lúc các nàng không có biện pháp gì, Ngải Huy đột nhiên xuất kiếm.
Đó là một kiếm vô cùng chậm, chậm đến mức thái quá, giống như đang biểu diễn thái cực.
Vệt sáng đỏ sậm ma quái nhanh như tia chớp mang theo sự hủy diệt giữa không trung cùng với một kiếm chậm đến mức thái quá của Ngải Huy, tạo nên sự tương phản vô cùng mãnh liệt về mặt thị giác. Sư Tuyết Mạn cảm thấy cảnh tượng này trái tự nhiên khôn tả, nhưng tinh thần lẫn đôi mắt nàng lại không tự chủ bị một kiếm đó hấp dẫn.
Khi mũi kiếm đã hết đà, tia chớp đỏ ma quái xẹt qua không gian vừa tới, hai thái cực chậm và nhanh gặp nhau giữa không trung.
Huyết trảo đỏ sẫm và mũi kiếm đen xì dường như đình chỉ lại.
Không thể nào miêu tả được sự trái tự nhiên trong khoảnh khắc này. Sư Tuyết Mạn giống như bị say xe, khó chịu khôn tả, nôn nao gan ruột, chỉ muốn ói ra. Về phần Tang Chỉ Quân bên cạnh nàng, mỗi lần thân thể run lên là gương mặt lại trắng bệch thêm một chút.
Rầm!
Tiếng nổ điếc tai giống như tiếng gõ vào mặt trống khổng lồ, khiến cho mọi người run rẩy từ tận trong tâm hồn.
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy vầng sóng khí đột nhiên bùng phát từ chỗ tiếp xúc giữa mũi kiếm và huyết trảo.
Ngải Huy giống như người say rượu, trên mặt đột nhiên đỏ bừng. Hắn nhe răng dữ tợn, giống như muốn nói gì đó. Nhưng còn chưa kịp phun ra một lời nào, hắn đã giống như một cục đá nhỏ bị cây côn bằng gỗ trắc đập trúng, vẽ ra một chuỗi ảo ảnh trên không trung, đâm sầm vào bức tường vây gần đó. Bức tường vây ầm ầm đổ sập thành mảnh vụn.
Thân thể con Huyết biên bức lần đầu tiên hiện rõ trước mắt Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân. Thân thể đen thui chằng chịt những vết đốm đỏ sậm, cái mặt dữ tợn đáng sợ của nó thời khắc này chỉ còn lại vẻ mê man.
Sư Tuyết Mạn cố nén cơn nôn nao trong lồng ngực. Nàng thừa biết, thời khắc mấu chốt nhất đã đến, dốc hết toàn bộ những gì mình đang có, toàn bộ Nguyên lực trong cơ thể ồ ạt dồn vào hết giọt sương mình đã thủ sẵn ở đầu ngón giữa. Nàng búng tay bắn ra.
Một vầng sáng lóe lên, giọt sương ở đầu ngón tay Sư Tuyết Mạn biến mất. Toàn thân nàng giống như bị rút hết sức lực, lung lay chỉ chực ngã.
Gương mặt Tang Chỉ Quân ở bên tái nhợt, nhưng đôi mắt lại bừng cháy lên ý chí chiến đấu. Cung mềm trên tay nàng đã kéo căng hết cỡ, ba mũi tên Thố Hào đã được đặt sẵn trên dây. Ngón tay nàng kẹp chặt đuôi ba mũi tên, còn đầu của chúng lại tụ lại một chỗ.
Ba mũi tên Thố Hào lấp loáng ánh bạc, mơ hồ tỏa ra kiếm ý sắc bén vô cùng, khiến cho mặt Tang Chỉ Quân hiện lên nét kinh ngạc phấn khích.
Băng!
Ba mũi tên Thố Hào kết hợp lại thành duy nhất giữa không trung, hóa thành một vệt sáng bạc chói lòa.
Bởi đã dùng hết sức lực, Tang Chỉ Quân không thể chống đỡ nổi như Sư Tuyết Mạn. Nàng lập tức lùi lại vài bước, hai chân mềm nhũn, ngồi phệt mông xuống đất.
Giọt sương của Sư Tuyết Mạn đánh trúng huyết biên bức đang mê man. Vừa chạm tới thân thể của huyết biên bức, giọt sương lập tức nở bùng thành những hạt sương mù li ti, xuyên thấu vào trong cơ thể nó.
Thân thể huyết biên bức cứng đờ. Lượng nước trong cơ thể nó đang điên cuồng tập trung về chỗ những hạt sương mù li ti đó. Đồng thời máu tươi trong cơ thể nó cũng điên cuồng lao tới những hạt sương mù li ti, chúng muốn thôn phệ những hạt sương đậm đặc Nguyên lực đó.
Lúc này, huyết biên bức trở thành bia ngắm dễ bắn trúng nhất.
Vệt sáng bạc do Tang Chỉ Quân bắn ra trúng ngay đầu huyết biên bức, không sai lệch một ly.
Vệt sáng đột nhiên nổ tung, đầu huyết biên bức vỡ thành muôn vàn mảnh vụn.
Thân thể không đầu của huyết biên bức giống như nước sôi sùng sục, đột ngột bốc hơi mù mịt. Lớp da vốn dĩ cứng rắn như sắt thép nhanh chóng mất đi vẻ sáng bóng, trở nên khô héo, lập tức quắt queo.
Một bóng người to béo lôi Ngải Huy từ trong đống đổ nát ra.
Ngay khi Ngải Huy bị đánh văng đi, mập mạp đã lập tức lao tới.
Ngải Huy đã hôn mê.
Mập mạp không hỏi han gì, vội cõng Ngải Huy lấm lem bụi đất lên lưng. Không nói một lời, gã guồng chân chạy như điên về phía đạo tràng.
Ngồi dưới đất, Tang Chỉ Quân trơ mắt nhìn theo sau mập mạp cho đến khi gã biến mất, lầm bầm: "Chẳng thèm hỏi han lấy một tiếng, thật là..."
"Nóng lòng cứu người mà!" Khôi phục được một chút sức lực, Sư Tuyết Mạn kéo Tang Chỉ Quân đứng dậy.
"Chúng ta làm gì bây giờ?" Toàn thân Tang Chỉ Quân không còn lấy một chút sức lực nào, mang vẻ mặt ngơ ngẩn của kẻ sống sót sau tai nạn.
"Xin cứu viện!" Sư Tuyết Mạn thả tín hiệu cầu cứu.
Nàng liếc nhìn về phía mập mạp biến mất, trong lòng dấy lên niềm lo lắng, chẳng hiểu chấn thương của Ngải Huy ra sao?
Chính diện cứng chọi cứng với đòn xung kích của huyết biên bức, thật sự khiến người khác phải giật nảy người...
Nhất định không được xảy ra vấn đề gì đấy!
← Ch. 145 | Ch. 147 → |