← Ch.157 | Ch.159 → |
Đám người Sư Tuyết Mạn trợn tròn mắt. Khương Duy và Vương Tiểu Sơn đã sợ tới tái mặt. Mặc dù bọn họ có không thích mấy người này, song vẫn không nghĩ tới chuyện sẽ chủ động công kích đối phương. Bối cảnh của bọn chúng sâu xa, nếu không cần thiết thì tốt nhất là tránh càng xa càng tốt. Kể cả người có phẩn lý giải về tính cách Ngải Huy như Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng chỉ nghĩ hắn sẽ không để mặc người nhào nặn chứ không ngờ hắn lại dùng thủ đoạn cường hãn như thế. Mà điều càng làm gã bất ngờ là chỉ bằng hai người Ngải Huy và mập mạp lại có thể đánh ngã sáu người bên đối phương, lại còn nhẹ nhàng lưu loát tới vậy. Cho dù hai người đánh lén nhưng kết quả kia vẫn làm hai tròng mắt gã như rớt ra ngoài. Gã nghĩ thầm nếu như vừa rồi là mình, đối mặt với đòn đánh lén của Ngải Huy thì có thể may mắn thoát khỏi kết cục kia không? Càng nghĩ Đoan Mộc Hoàng Hôn càng cảm thấy sợ hãi, ánh mắt nhìn Ngải Huy càng cảnh giác hơn, bởi theo gã thì bản thân mình cũng khó tránh được độc thủ của Ngải Huy.
Tang Chỉ Quân rùng mình, nàng nhìn qua Sư Tuyết Mạn đứng bên cạnh, chợt nhớ tới cảnh tượng trên xe quân nhu, khi Sư Tuyết Mạn ném Lý Hải xuống đất. Nàng không khỏi cảm khái, thủ đoạn của hai người này giống nhau như vậy, lúc đó nàng cứ nghĩ Sư Tuyết Mạn đã đủ mạnh mẽ rồi, vậy mà không ngờ Ngải Huy còn mạnh mẽ hơn. À mà không, cái này còn không phải mạnh mẽ, mà phải gọi là kinh khủng mới đúng. Song ngay sau đó nàng lại nghĩ, những kẻ này ăn phải thiệt thòi lớn như thế, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, vậy Ngải Huy đã cân nhắc hậu quả chưa?
Sư Tuyết Mạn bỗng mở miệng: "Ngươi cảm thấy làm như thế bọn họ sẽ nghe ngươi chỉ huy ư?"
Ngải Huy đang ngồi chồm hỗm trên đất, nhanh chóng trói mấy tên gia hỏa đang hôn mê lại, đầu không thèm nhấc lên: "Vì sao lại muốn bọn họ nghe ta chỉ huy?"
Sư Tuyết Mạn cảm thấy ngoài ý muốn: "Vậy ngươi có ý gì?"
"À, chỉ là để bọn họ không cản trở ta mà thôi." Ngải Huy thản nhiên nói.
Nghe vậy, mọi người càng cảm thấy khó hiểu hơn, nếu chỉ cần họ không cản trở thì đâu cần quyết liệt như vậy.
"Thế ngươi định thế nào?" Người vừa nói là Đoan Mộc Hoàng Hôn, gã khá hiểu về Ngải Huy nên nghĩ biện pháp của hắn có thể sẽ khác với ý nghĩ của mọi người.
"Trói bọn họ lại." Ngải Huy vừa siết dây vừa bình tĩnh nói: "Tìm gian phòng nào đó giam lại. Lúc nào chúng ta xong việc hãy thả bọn họ đi."
Mọi người nghe vậy thì giật nẩy cả người.
"Không... không cần như thế chứ?" Vương Tiểu Sơn lắp bắp.
Tuy rằng hai bên có xung đột về quan điểm, thế nhưng cũng không cần thiết phải nhốt đối phương vào trong lao chứ? Phương thức này của Ngải Huy quả là... hơi cực đoan rồi...
Sư Tuyết Mạn cũng mở miệng khuyên: "Ta có thể khuyên bọn họ, ta tin tưởng bọn họ có thể hiểu mọi chuyện."
"Nếu như lúc hành động bọn họ không hợp tác thì sao? Hoặc bọn họ có suy nghĩ tiêu cực, gây tổn thất thảm trọng thì sao?" Ngải Huy vẫn không dừng lại.
Tang Chỉ Quân yếu ớt nói: "Bọn họ không thể nào..."
Ngải Huy tiếp tục siết chặt dây, bình tĩnh nói: "Rất nhiều chuyện không có cơ hội lần thứ hai, không nên tạo ra tai họa ngầm cho chính mình. Bọn họ chỉ cần ngoan ngoãn ngồi đây chờ tới khi chúng ta thoát hiểm thôi."
Hắn cũng không nói nếu bọn họ không yên tĩnh thì sao nhưng mọi người vẫn không nhịn được mà khẽ run rẩy.
Sự kinh ngạc trong mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn hóa thành vẻ tán thưởng, hiện tại gã đã có phần hiểu tại sao mình luôn chịu thiệt dưới tay Ngải Huy, bởi gã không được quyết liệt như hắn. Đương nhiên nếu Ngải Huy biết ý nghĩ trong lòng bạn học Chạng Vạng thì chắc chắn sẽ không đồng ý điều này.
"Nếu như ta không sai thì hình như ta có quyền chỉ huy phải không? Vậy mệnh lệnh đầu tiên của ta là trói bọn họ lại, giam trong phòng củi."
"Viện và phủ nha sẽ không truy cứu chuyện này ư?" Khương Duy có phần lo lắng.
"Không. Bọn họ còn ước chúng ta làm như vậy nữa kìa." Ngải Huy lạnh lùng nói: "Ta không muốn giải thích nhiều. Bây giờ các ngươi có hai lựa chọn, một là đồng ý, hai là từ chối."
Ngoài dự đoán mọi người, người động thủ đầu tiên lại là Đoan Mộc Hoàng Hôn, mặt gã không biểu tình: "Phế vật nên nằm ở trong kho củi."
Vốn dĩ gã đã muốn động thủ ngay từ đầu. Bởi trong suy nghĩ của gã thì trong đám người bọn họ, người đầu tiên có quyền nghi vấn về quyền chỉ huy là Sư Tuyết Mạn, thứ hai là gã. Hai người có tư cách đều đồng ý rồi, vậy những gia hỏa này còn nhảy ra là có ý gì?
Khương Duy và Vương Tiểu Sơn liếc nhau rồi cũng tới.
Tang Chỉ Quân cười nói: "Kỳ thực ta cũng muốn vậy."
Sư Tuyết Mạn hừ lạnh một tiếng, nhìn thấy bộ dạng này của Ngải Huy, nàng không khỏi cảm thấy khó chịu. Thế nhưng nếu nàng đã đề nghị.... vậy thì quỳ cũng phải hoàn thành.
Nàng bước tới xách cổ một tên gia hỏa lên.
Tìm kho củi, ném sáu tên bị trói chặt vào đó, vì phòng ngừa bọn họ kêu cứu, ngay cả miệng cũng bị bịt kín.
Sư Tuyết Mạn hỏi: "Còn chuyện cơm nước của bọn họ thì sao?"
Ngải Huy thuận miệng nói: "Khi nào chúng ta trở về thì cho bọn họ ăn cũng được. Cô yên tâm đi, đám người này không dễ chết vậy đâu, cứ để lại ít nước là được rồi."
Tang Chỉ Quân hỏi: "Vậy nếu chúng ta không về thì sao?"
Ngải Huy chỉ nhìn nàng một cái rồi đáp: "Vậy thì nghĩa là chúng ta đã chết rồi."
Mọi người chợt cảm thấy lạnh cả người, ánh mắt nhìn Ngải Huy thêm mấy phần e sợ. Mãi tới lúc này họ mới hiểu tuy rằng tuổi tác của Ngải Huy không hơn bọn họ bao nhiêu, song lại có thể lãnh khốc và tàn nhẫn như thế. Ngay cả Sư Tuyết Mạn cũng cảm thấy khiếp sợ, bởi Ngải Huy trước mắt nàng chợt xa lạ như thế, khác hoàn toàn với thiếu niên hồn nhiên trả tiền giúp nàng ở quán mì. Người này, thật sự là kẻ luôn lấy lòng nàng vì tám ngàn vạn sao? Lẽ nào đây mới là bộ mặt thật của hắn. Rốt cuộc hắn đã trải qua chuyện gì? Sư Tuyết Mạn chợt cảm thấy hiếu kỳ.
Mọi người câm như hến. Ngay cả Đoan Mộc Hoàng Hôn vốn luôn kiêu ngạo cũng biến sắc. Bọn họ cảm thấy mình giống như một đám dê non, còn Ngải Huy là một dã thú, một con dã thú nguy hiểm luôn phải chém giết để sinh tồn trong rừng rậm. Mãi tới lúc này, mọi người mới thật sự tin rằng Ngải Huy hoàn toàn không để ý tới khả năng báo thù của những gia hỏa này. Hơn nữa bọn họ còn hoài nghi rằng nếu không phải có mình ở đây thì liệu Ngải Huy có giết sạch cả đám kia không nữa.
Ngải Huy thấy sự e dè trong mắt những người này, song hắn vẫn chẳng thèm để ý, kể cả việc những suy nghĩ này sẽ ngăn cách họ với hắn hay không. Nếu như không phải cần danh ngạch, hắn còn lười giao tiếp với đám người này.
Đi ra kho củi, hắn thấy mập mạp vẫn đang tập luyện.
"Có một số việc ta muốn nói sớm một chút." Ngải Huy nghĩ ngợi một hồi rồi nói: "Tình huống e rằng còn tệ hơn mọi người nghĩ."
Hắn nhìn qua những ánh mắt hoài nghi của mọi người, giọng khẳng định: "Còn tệ hơn tình huống tệ nhất mà mọi người nghĩ ra được. Chúng ta có thể phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, còn nguy hiểm hơn hành trình tới Vạn Sinh Viên kia nhiều, cũng nguy hiểm hơn con Huyết dơi lần trước nữa. Ta chỉ hy vọng mọi người có thể sống sót ra ngoài."
"Tệ tới mức đó sao?" Lá gan Vương Tiểu Sơn nhỏ nhất, gã run rẩy nói.
Ngải Huy đang chuẩn bị trả lời thì từ đằng xa chợt truyền tới một tiếng nổ lớn làm cho mặt đất rung chuyển.
Sắc mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn trắng nhợt: "Phía cửa thành!"
Ngay sau đó mọi người chỉ thấy vô số nguyên tu vội vã bay về phía cửa thành, những bóng người đó tràn đầy kinh hoảng và sợ hãi.
Mọi người cũng cảm thấy run sợ.
Chỉ mình Ngải Huy vẫn bình tĩnh như thường, hắn vẫn nhìn vào những con số mà Lâu Lan biến ra, chờ tới khi mập mạp khua thuẫn tới lần cuối cùng. Lúc này, mập mạp tay xách trọng thuẫn, cả người như ở dưới nước chui lên, quần áo ướt đẫm, gã thở ồ ồ như kéo bễ, trừng mắt với Ngải Huy.
Ngải Huy không khỏi cười cười.
"Ngải Huy, mập mạp hoàn thành rồi." Lâu Lan hân hoan nói.
Ngải Huy gật đầu: "Đúng lúc ăn cơm."
Mập mạp đang trợn mắt cũng vội vàng dịu đi, đặt mông bệt xuống đất gào lên: "Ôi! Ta muốn ăn nhiều hơn! Ta sắp mệt chết tới nơi rồi! Nước! Nước! Nước! Lâu Lan! Ta muốn uống nước!"
Lâu Lan lấy ra một số lương khô làm sẵn. Ngải Huy cũng nói với mọi người đang không hiểu mô tê gì nhìn mình: "Mọi người tới ăn đi."
Sư Tuyết Mạn không nhịn được bèn nói: "Chúng ta không cần đi hỗ trợ ư? Nếu không may cửa thành bị phá, vậy chúng ta sẽ chết hết."
Ngải Huy vừa ăn vừa nói: "Cửa thành là nơi lực lượng phòng thủ dày nhất, nếu như nơi đó cũng không giữ được, vậy có thêm mấy người chúng ta cũng không được gì."
Sư Tuyết Mạn há miệng định phản bác nhưng lại không nói được lời nào cả. Bởi vì lời Ngải Huy là thật, mấy điểm trọng yếu cần phòng ngự kia đều đã được an bài nhân thủ, cửa thành là nơi quan trọng nhất, thế nên lực lượng của họ có thêm vào cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi.
"Thực ra biện pháp tốt nhất của chúng ta là trốn ở đạo trường không ra." Ngải Huy nhìn Sư Tuyết Mạn một cái, thầm nghĩ xem nếu tấn công bất ngờ thì có thể đánh ngất mấy kẻ này không. Dù sao thì viện trưởng cũng chỉ cần Sư Tuyết Mạn và Đoan Mộc Hoàng Hôn sống sót, còn chuyện có hôn mê hay không chắc viện trưởng cũng không quan tâm.
Thế nhưng hiển nhiên là kế hoạch này rất khó thực hiện. Thực lực Sư Tuyết Mạn, Đoan Mộc Hoàng Hôn và Tang Chỉ Quân đều cực kỳ mạnh, hắn không chắc chắn mình sẽ đánh ngã được họ, hơn nữa còn có khả năng bị giết ngược lại nữa.
"Cho nên chúng ta phải nhút nhát trốn ở đây? Chúng ta nhìn mọi người hy sinh mà không chút động lòng ư?" Sư Tuyết Mạn lạnh lùng nhìn Ngải Huy. Nếu như ánh mắt có thể là kiếm, vậy có khi giờ này cả người hắn đã thủng lỗ chỗ rồi. Nàng có chút hoài nghi quyết định để Ngải Huy chỉ huy của mình, tên gia hỏa này quả thực khéo đưa đẩy.
Những người khác tuy không nói gì, trên mặt vẫn có phần sợ hãi, thế nhưng cũng cảm thấy không đồng ý, song bị uy thế của Ngải Huy trấn nhiếp, vậy nên mọi người không dám ho he gì.
Thật sự là một đám gia hỏa ngây thơ và ấu trĩ. Ngải Huy thầm than.
"Cô nói đúng." Ngoài dự đoán của mọi người là Ngải Huy vui vẻ nhận sai: "Lát nữa chúng ta sẽ đi phủ nha bổ sung trang bị, ta cũng cần đi lĩnh khen thưởng nữa."
Chỉ có mập mạp không chút để ý, gã liều mạng vơ vét đồ ăn, gương mặt không chút biểu tình, đồng thời cũng thầm phỏng đoán, bên trong chuyện này nhất định có nội tình. Gã quá hiểu Ngải Huy, một khi tên này nhận sai, vậy thì chỉ có hai nguyên nhân. Thứ nhất là hắn thật sự cho rằng mình sai, hoặc là gã có mục đích nào đó.
Mọi người yên lặng ăn lương khô.
Sư Tuyết Mạn không nghĩ tới Ngải Huy lại thẳng thắn thừa nhận sai lầm như thế, để bớt căng thẳng, nàng bèn tán thưởng: "Mùi vị không tệ."
"Lâu Lan làm, sợ rằng lúc đó không có thời gian làm cơm nên Lâu Lan mới làm nhiều hơn một chút, đủ để chúng ta ăn no." Ngải Huy nói.
Lâu Lan đang đứng cạnh Ngải Huy nghe vậy thì cực kỳ vui vẻ, đôi mắt lộ ra qua mặt nạ trắng bệch cười híp cả mắt lại.
Sa ngẫu biết làm lương khô ư? Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc. Khi nãy Lâu Lan biểu hiện rất xuất sắc, thế nên mọi người đều nghĩ nó là sa ngẫu chiến đấu, không ngờ nó lại hiểu cả về kỹ năng sinh hoạt nữa.
Sư Tuyết Mạn chợt có một suy nghĩ, bèn quay đầu nhìn Ngải Huy một cái.
Gia hỏa này... đã sớm chuẩn bị rồi ư?
Thật sự là một kẻ kỳ quái làm người ta nhìn không thấu.
Nhưng đúng lúc này, chợt Ngải Huy ra dấu im lặng.
← Ch. 157 | Ch. 159 → |