← Ch.286 | Ch.288 → |
Câu nói của Quyền Minh Long khiến mọi người đều quay sang nhìn.
Xà Dư cười rạng rỡ: "Được ở chung với các vị, thật rất vui vẻ."
Nụ cười, ánh mắt, giọng nói đều chân thành, khiến người ta không nghi ngờ chút nào, cứ tưởng những lời này của nàng đều xuất phát từ nội tâm.
Song nàng lại đang đặt hết chú ý vào huyết hoa mai trên cánh tay. Cánh hoa đã lòi ra khỏi làn da nửa cánh, khi nó hoàn toàn lộ ra, sẽ bóc ra khỏi cánh tay nàng.
Không ai biết, nàng đang vô cùng kích động mong chờ.
Khi đóa hoa này bóc ra, nó sẽ là vật trân quý tuyệt thế của cả thần quốc, là thứ tất cả mọi người tha thiết ước mơ có được.
Chỉ cần nuốt nó vào, nàng sẽ được gia nhập hàng ngũ đứng đầu thần quốc.
Hiện tại điều cần nhất, là không được để người khác chú ý. Đối với Huyết tu, hoa mai này là trân bảo, làm tăng cảnh giới.
Nếu Đại tế ti biết, e rằng cũng sẽ sinh ra lòng mơ ước.
Đám nam nữ với ánh mắt nóng rực và đố kị chung quanh, trước giờ nàng vẫn luôn khinh thường, nhưng bây giờ lại thấy họ sao mà vừa mắt. có thứ gì giúp che chắn tốt hơn bọn họ sao? Nếu bây giờ đứng trước mặt đám lão già hồ ly, rất có thể mình sẽ bị nhìn ra sơ sót. Nhưng có đám người che mắt này rồi, chẳng ai mà nhận ra được.
Nàng cười càng thêm mê người.
Quyền Minh Long nhộn nhạo trong lòng, cười rạng rỡ: "Xem ra Xà Dư tiểu thư với chúng ta rất hợp duyên."
Có là kẻ ngu đến đâu, cũng nhìn ra Quyền Minh Long có hứng thú với Xà Dư.
"Các vị có nhìn thấy không? Xà Dư tiểu thư với Quyền công tử, nữ xinh đẹp như hoa, nam khí vũ hiên ngang, thật là cân xứng. Ai, đứng cạnh hai người này áp lực quá, năng lực thua thì thôi, ngay cả hồng nhan cũng áp đảo chúng ta, có còn muốn cho chúng ta sống không đây."
Một người trong bọn lắc đầu thở dài, giả vờ ra vẻ đáng thương.
Quyền Minh Long trong lòng vô cùng vui vẻ, sao mà trước giờ chưa bao giờ thấy tên này vừa mắt thế cơ chứ.
"Xì, Minh Long ca bọn chúng ta so sánh được sao? đệ nhất công tử Quyền gia đấy!"
Ai nấy lao nhao a dua nịnh bợ, Quyền gia luôn nóng bỏng tay, đệ nhất công tử con của gia chủ Quyền gia, Quyền Minh Long, ở đâu cũng là người được mọi người tâng bốc.
Quyền Minh Long xuất thân thương nhân, cha hắn từ nhỏ quản giáo nghiêm ngặt, không có tính láu lỉnh của đám con nhà thương nhân bình thường. Quyền Duy Đức biết không có vũ lực, ở cái thời đại sống dựa vào nắm tay to mà nói chuyện này, thì lời nói sẽ không có trọng lượng. Quyền Minh Long từ nhỏ đã lộ ra thiên phú vượt xa những người khác, là mục tiêu bồi dưỡng trọng điểm nhất của Quyền gia.
Quyền Minh Long từ nhỏ tu luyện khắc khổ, ngày thường muốn gặp Quyền Minh Long nịnh nọt, cũng không có cơ hội, hơn nữa Quyền Minh Long cũng không quá dính chiêu này. Nhưng ngày hôm nay Quyền Minh Long như thay đổi thành người khác, lúc nào cũng cười rạng rỡ, ai nịnh hót cũng không từ chối.
Xà Dư giật mình, nụ cười cứng lại, huyết hoa mai dừng lại rồi, không nổi lên nữa!
chuyện gì vậy?
Nàng còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, huyết hoa mai trên tay, đã lại từ từ chìm xuống cánh tay như cũ.
Nàng hoảng loạn.
Chuyện gì đã xảy ra? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Huyết hoa mai không ngừng chìm xuống, lòng của Xà Dư cũng chìm xuống theo.
Xà Dư xưa nay chưa bao giờ hoảng loạn đến thế. Đầu nàng trống rỗng.
Rõ ràng đứng giữa một đám người hâm mộ, mà lại thấy mình như đang ở nơi hoang dã lẻ loi. Cảm giác được rồi lại mất thực là đau đớn, để nàng đắc ý, kích động, chờ mong, ước mơ như vậy làm gì, để bây giờ trở nên buồn cười như vậy.
Quyền Minh Long thấy Xà Dư không cười nữa, sắc mặt tái đi, thì định hỏi.
"Mấy tháng nữa, Minh Long ca sẽ trở thành đệ tử đại Sư, nào nào, chúng ta sớm chúc cho Minh Long ca."
Xà Dư run run, huyết hoa mai đã hoàn toàn chìm vào trong cánh tay. Mặt nàng trắng bệnh, chỉ trong một thời gian ngắn, nàng đã bị vận mệnh trêu chọc một phen.
Nàng thấy rất khó chịu.
Vừa vặn nghe được câu này, mọi kiên nhẫn và khắc chế trong lòng Xà Dư biến mất, nàng lạnh lùng: "Đệ tử ký danh? Ta nhớ Đoan Mộc Hoàng Hôn là đệ tử cuối cùng kia mà?"
Xung quanh im bặt, ai nấy trợn mắt, nhìn Xà Dư.
Quyền Minh Long xanh mặt.
Xà Dư cũng biết mình lỡ lời, nhưng nàng chẳng buồn giải thích, những này người nàng không thèm để ý.
Nàng lạnh lùng hạ thấp người hành lễ: "Xin lỗi, thân thể không khỏe, xin cáo từ trước."
Dứt lời, chẳng buồn nhìn tới ai, xoay người rời đi.
Trong thung lũng Hoang dã, Ngải Huy mơ màng tỉnh lại, mở mắt ra. Ngay lúc mở mắt ra, hắn liền sửng sốt. trong mắt hắn, vô số quang mang bé nhỏ, như sương mù, đang chậm rãi bay bay.
Đó là Nguyên lực.
Từng sợi Mộc Nguyên lực từ cây cỏ tản ra, Thổ Nguyên lực càng tới gần mặt đất càng dày đặc, bên trong còn lấm tấm ánh bạc, đó là Kim Nguyên lực của mỏ quặng trong lòng đất. Thủy Nguyên lực trên bầu trời theo tầng mây chầm chậm lưu động, luôn có vài sợi Thủy Nguyên lực nhàn nhạt, lượn lờ trong thung lũng. nham thạch tỏa ra hồng quang nhàn nhạt, đó là Hỏa Nguyên lực, nói vậy là nham thạch thành hình thì Hỏa Nguyên lực ở trong dung nham cũng không biến mất.
Ánh nắng sáng sớm, là tầng Hỏa Nguyên lực trải rộng, nhưng màu sắc khá nhạt, còn mang theo một tia Mộc Nguyên sinh cơ.
Cả thế giới sinh động, sinh cơ bừng bừng.
Ngoại Nguyên!
Đây chính là cảnh giới Ngoại Nguyên!
Ngải Huy mừng rỡ, cười ngây ngô.
Chợt nhớ ra, lúc mình đột phá, huyết hoa mai suýt chút nữa lấy cái mạng nhỏ của mình, sau đó sao lại chấm dứt? không lẽ huyết hoa mai hạ thủ lưu tình? Ha, đùa gì thế, tâm địa rắn rết của một ngàn khối, độc ác cực kỳ, lấy được mạng nhỏ của hắn tuyệt đối sẽ không thả cho hắn sống.
Toàn thân vết máu cho thấy lúc đó hắn rất nguy hiểm, không phải là ảo giác.
Hắn vội cởi áo ra, nhìn vào ngực, huyết hoa mai vẫn còn, nhưng ảm đạm.
Ảm đạm?
Ngải Huy khó hiểu. đồ của huyết tu, hắn biết càng đẹp thì càng nguy hiểm. Tại sao huyết hoa mai lại ảm đạm đi? Chuyện gì đã xảy ra?
Ngải Huy sờ khắp người, đầu óc mơ hồ. hình như là băng vải đã cứu mạng mình?
Hắn tháo băng vải ra, cẩn thậm xem xét, khi nhìn thấy Huyết Nhãn, lập tức hiểu ra.
Huyết Nhãn đã hoàn toàn thay đổi.
Hình dạng màu sắc không có gì thay đổi, nhưng lại tạo ra một cảm giác rất khác lạ, cứ như là vật sống. Ngải Huy dí sát vào mặt xem, mắt hắn dại ra, nhìn Huyết Nhãn chằm chằm, không nhúc nhích.
Một lúc sau, Ngải Huy bỗng giật thót, cả người run lên, tỉnh lại.
Hắn hoảng sợ.
Ánh trời chiều nhuộm vàng thung lũng, rất đẹp mắt, khí trời chiều lại mát mẻ sảng khoái, thế mà Ngải Huy lại thấy rét run.
Trước lúc xỉu vẫn còn sáng sớm, bây giờ đã là chạng vạng.
Trí nhớ của hắn hoàn toàn trống rỗng, hắn không hề cảm nhận được thời gian trôi qua.
Ngải Huy bỗng thấy sởn tóc gáy.
Băng vải... Huyết Nhãn... Không phải là vật phàm nha!
Hắn trước đây đã nghĩ băng vải không tầm thường, nhưng bây giờ mới biết nó còn lợi hại vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Hắn đã là cảnh giới Ngoại Nguyên, mà vẫn dễ dàng trúng chiêu như thế, băng vải này quá tà môn.
Sư nương chắc cũng không biết cái băng vải người cho mình lại lợi hại như vậy.
Nhớ tới sư nương, Ngải Huy không còn thấy sợ băng vải nữa, sợ hãi giảm đi rất nhiều, ánh mắt cũng dịu dàng hẳn đi. Bất kể nói thế nào, băng vải cũng đã nhiều lần cứu mạng mình, dù có là tà vật, thì cũng có làm sao!
Ngải Huy vỗ vỗ lên băng vải: "Yên tâm, ta không ném ngươi đâu."
Ngải Huy nhớ tới chiến lợi phẩm, lúc đó vội vàng, chưa kịp coi cẩn thận đã phải co chân lên chạy.
Bây giờ rảnh rỗi rồi, lôi ra xem một chút.
Thạch Hữu Quang là cao thủ thành danh nhiều năm, tài sản chắc chắn phong phú, đâu thể nghèo nàn vớ vẩn như mình được.
Hắn móc hết đồ ra.
Đầu tiên là một đống vật liệu Thổ tu, chắc là để cho Sa Ngẫu dùng. Có một vài thứ vật liệu sa thuộc loại hiếm có, làm hai mắt Ngải Huy tỏa ánh sáng. Hắn đã sớm muốn thăng cấp thân thể cho Lâu Lan, nhưng chưa tìm ra được vật liệu phù hợp.
Trụy tinh sa, trọng lượng cực nặng, nổi danh là Trọng Sa, cực hiệu quả để phá giáp. Trụy tinh sa sinh ra từ sâu trong biển cát dày của Hoàng Sa Giác, họa hoằn mới bị lưu sa đẩy lên mặt đất, thị trường căn bản không mua được.
Miên sa, tên dân dã là tinh bột mì sa, là một loại sa rất đặc biệt, nhỏ mịn như tinh bột mì, có thể tha hồ thay đổi hình dạng. thân thể Sa Ngẫu có thể kéo dài ra như sợi mì, không bao giờ đứt. Miên sa là đất sét hóa thành sa, tuy đất với cát đều là vật liệu hành thổ, nhưng đặc tính hoàn toàn khác biệt. Miên sa thường xuất hiện ở nơi giao giữa biển cát và những cánh đồng hoang vu.
Cấp bậc những vật liệu này rất cao, quả là cao thủ Thành danh nhiều năm có khác! Người ta nghèo được sao? Sa Ngẫu nhà mình có xách giày cũng không theo kịp!
Ngải Huy mở cờ trong bụng, trời, ba năm chinh chiến liên miên, danh tiếng cũng kiếm được một tí, thế mà chưa bao giờ bội thu được như ngày hôm nay.
Đến lúc lấy ra món đồ cuối cùng, Ngải Huy kích động đến mức nhảy dựng lên.
← Ch. 286 | Ch. 288 → |