← Ch.404 | Ch.406 → |
Lục phong tuy nhiệt tình, nhưng Ngải Huy vẫn rất khách sáo, sư tỷ không thích, thì hắn cũng không thích!
"Lần đầu gặp mặt, sư đệ Minh Tú chính là sư đệ Lục phong ta! Ta gọi ngươi Huy đệ nhé. Sau này là người một nhà, có việc gì khó khăn, nhất định đừng khách khí. Chút ít lễ vật này, xem như là lễ ra mắt của Nhị ca, một chút tâm ý, Huy đệ chớ từ chối."
Lục phong cực nhiệt tình đưa ra một cái hộp gỗ hình chữ nhật rất dài, hộp gỗ trông rất xưa, bọc lớp da cá màu xanh sẫm, lớp vảy dày trơn mượt chỉnh tề tỏa ra ánh sáng lộng lẫy, nhìn là biết hào hoa phú quý.
Ngải Huy quay qua nhìn sư tỷ, sư tỷ nháy mắt.
Minh Tú nhàn nhạt nói: "Sư đệ xưa nay ánh mắt rất soi mói khó chịu."
Lục phong mỉm cười, vẫn không giận.
Ngải Huy hiểu ngay, mở hộp gỗ ra, bên trong có một thanh kiếm.
Ngải Huy sáng mắt lên, cầm vào chuôi kiếm, dựng lên xem thật kĩ.
Thân kiếm xanh sẫm, tính chất kỳ lạ, như làm từ một khối mặc ngọc, tầng tầng lớp ám văn hình cuộn sóng, dưới ánh mặt trời như làn nước trong suốt đang khẽ chảy, trông rất đẹp mắt. Thân kiếm thẳng tắp, lưỡi kiếm nhìn thì thô, nhưng khi Ngải Huy khẽ kích phát Nguyên lực, thì lập tức xuất hiện hai ánh kiếm cực sắc bén bám vào hai bên lưỡi kiếm.
Chuôi kiếm như sắt mà không phải sắt, khá nặng, làm cho trọng tâm của thanh kiếm trĩu xuống phía dưới, nắm trên tay rất cân đối. Chỉ trong nháy mắt, Ngải Huy đã biết thanh kiếm này rất thích hợp cho chiêu đâm tới. Trên chuôi kiếm quấn đầy những lớp vảy cá không biết tên, cảm giác rất tuyệt, Ngải Huy không muốn buông tay.
"Kiếm tốt!"
Ngải Huy không nhịn được bật thốt, Nguyên lực rót vào kiếm, hắn có thể cảm nhận được thân kiếm truyền đến rung động nhỏ bé. Loại rung động nhỏ bé này rất khó thấy, khiến Nguyên lực trong người hắn không tự chủ cộng hưởng theo, kích phát chiến ý.
Đây là... Thiên binh!
Nụ cười trên mặt Lục phong càng thêm tươi, khen ngợi liếc mắt nhìn lão bộc chếch sau lưng, có thể trong thời gian ngắn như vậy mua được một món lễ vật làm tên kia thỏa mãn, thực không dễ dàng.
Hắn nghiêm nghị giới thiệu: "Kiếm này tên là Lãnh Ngọc Tiểu Nhận, là thanh bảo kiếm đầu tiên binh khí đại sư Ngụy Hoành luyện chế ra. Nhị ca ta gặp may đúng dịp chiếm được, đã sớm nghe nói Huy đệ Kiếm thuật siêu phàm nhập thánh, bảo kiếm tặng anh hùng, hỗ trợ cho nhau!"
"Ai nha, Nhị ca thực là khách khí, kiếm này ta nhận."
Ngải Huy cẩn thận ôm lấy Lãnh Ngọc Tiểu Nhận, bí mật nháy mắt với sư tỷ.
Sư tỷ không thích người ta, hắn cũng không thích, dù có nhận lễ vật, thì cũng vẫn không thích!
Minh Tú thấy Ngải Huy vô lại, suýt chút nữa cười ra tiếng, cô cực hiểu tính tình của sư đệ mình.
Lục phong thấy Ngải Huy sảng khoái nhận lễ vật, mặt Minh Tú lại có ý cười, thì trong lòng rất vui. Hắn từng đưa tới cho Minh Tú rất nhiều quà, nhưng chưa bao giờ thấy cô cười.
Hắn thầm nghĩ, xem ra Minh Tú có tình cảm rất tốt với sư đệ của cô, sao mình không sớm ngờ chuyện này nhỉ?
May mà còn chưa muộn!
Lục phong càng thêm nhiệt tình, phóng khoáng vỗ vai Ngải Huy: "Khách khí với Nhị ca làm gì!"
Hắn đưa quà cho Minh Tú, cô đặt luôn lên bàn, chẳng hề liếc qua.
Ngải Huy nhìn ra, mấy người đi theo Lục phong ai cũng nhìn hắn. Bọn họ đều rất nhanh nhẹn, Nguyên lực dao động như có như không, cho thấy thực lực không tầm thường, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú.
Trong mắt ai cũng có chiến ý, muốn thử sức.
Một đại hán cao to đứng ra: "Ngải Huy các hạ có muốn thử kiếm không? Tại hạ nguyện xin bồi luyện."
Trong lời nói lộ ra một luồng kiệt ngạo, mơ hồ có ý khiêu chiến.
Tiếng tăm của Lôi Đình Kiếm Huy mấy ngày nay ở vùng này có thể gọi là như sấm bên tai, đi tới đâu cũng nghe thấy. Sự tích Ngải Huy một người một ngựa tàn sát thảo tặc, truyền khắp mấy tòa thành phụ cận. Dưới trướng Lục phong đều là tinh nhuệ Thảo Sát Bộ, mắt ai cũng cao hơn đầu, trong lòng đương nhiên không phục.
Lục phong quát lớn: "Không được vô lễ với Huy đệ! Im miệng hết cho ta."
Người khiêu chiến lùi lại, nhưng ánh mắt ngạo nghễ vẫn nhìn Ngải Huy.
Ngải Huy không buồn để ý, hắn nhìn thấy trong mắt sư tỉ lóe ra tia giận dữ, bèn chuyển đề tài: "Ta đương nhiên rất muốn thử kiếm, nhưng mà đao kiếm không có mắt, nếu làm ngươi bị thương thì không hay."
Đại hán khiêu chiến cười ha hả, giọng châm chọc: "Lão tử chinh chiến không biết bao nhiêu năm, chết còn không sợ, còn sợ bị thương? Sợ là sợ lỡ mà lỡ tay, làm các hạ bị thương, sẽ bị đại nhân trách phạt."
Ý khiêu khích trong lời nói không hề che giấu chút nào.
"Câm miệng!" Lục phong trừng mắt, quay sang nói với Ngải Huy: "Huy đệ đừng để ý đám lỗ mãng không có đầu óc này, mấy tên này xông pha chiến đấu thì giỏi, nhưng mà chẳng có đầu óc, ra tay không biết phân nặng nhẹ, suốt ngày gây chuyện cho ta."
Ngải Huy biết, những người này đánh đấm đã quen, đều là kiêu binh hãn tướng. Dáng ai cũng hung hăng càn quấy, thường ngày chắc chắn mang tới không ít phiền toái cho sư tủ. Sư tỉ ôn nhu dễ nói chuyện như thế mà còn không ưa bọn họ, thì đủ hiểu bọn họ là thế nào.
Hắn nhìn thấy trong đám có một người cứ thỉnh thoảng là nhìn vào một nữ thêu, nữ thêu kia nhìn thấy ánh mắt của hắn là mặt trắng bệch ra sợ hãi, rõ ràng là rất sợ người này.
Ngải Huy cười: "Nhị ca nói thế nặng quá. Tính tình phóng khoáng như vậy, mới là anh hùng hảo hán. Đường đường nam tử hán đại trượng phu, sợ bị thương thì còn làm được gì? Đao thật thương thật mới luyện ra được bản lãnh thật sự. Bảo kiếm này của Nhị ca làm tiểu đệ nhìn thấy là sáng mắt, cũng thực muốn thử lắm đây."
Lục phong giả vờ chần chờ: "Chuyện này..."
Hắn cũng muốn thăm dò Ngải Huy, dù sao nghe đồn là nghe đồn, không thể bằng tận mắt nhìn thấy. Thực lực của Ngải Huy sẽ quyết định sách lược hắn chọn.
Ngải Huy nói tiếp: "Đương nhiên giao thủ với hắn là không được."
Đại hán nghe vậy, mặt đầy vẻ châm chọc, những người còn lại cũng đầy khinh bỉ. Nói thì dữ lắm, tới lúc cần lại rụt vào.
Lục phong trong lòng cũng thất vọng, vừa mới định nói chuyện, thì đã nghe Ngải Huy nói: "Tiểu đệ tốt xấu cũng tên tuổi nho nhỏ, bắt nạt một kẻ vô danh nếu bị truyền ra ngoài, còn gì mặt mũi!"
Minh Tú phì cười, sư đệ lại nói hưu nói vượn.
Lục phong sững sờ.
Đại hán khiêu chiến mặt đỏ bừng, hai mắt muốn phun lửa, bị người ta bảo mình là hạng người vô danh, thực là vô cùng nhục nhã, làm hắn như bị lửa trong người thiêu đốt muốn nổ tung, nắm đấm siết vào răng rắc.
Sắc mặt của những người khác cũng cực khó coi, từ lúc trùng kiến Thảo Sát Bộ tới nay, ai trong họ cũng đều chiến công hiển hách, giờ lại bị Ngải Huy gọi là hạng người vô danh, ai mà chẳng nổi giận.
Ngải Huy ra vẻ rất thành thật: "Vậy thôi làm phiền Nhị ca cho hắn thêm một người hỗ trợ đi. A, ta thấy vị huynh đệ này tướng mạo không tầm thường, chọn hắn đi. Hai người vô danh, tuy thắng chẳng vẻ vang gì, nhưng có mất mặt cũng vẫn đỡ hơn.."
Ngải Huy chỉ vào hán tử gầy gò nãy giờ thỉnh thoảng lại nhìn nữ thêu trong phường thêu.
Hán tử gầy gò không ngờ mình bị điểm danh, cười gằn bước lên, lạnh lùng: "Hạng người vô danh đang muốn lãnh giáo một chút, xem danh nhân kiếm sắc tới cỡ nào."
Lời nói của Ngải Huy làm sắc mặt Lục phong khó coi. Đám tinh nhuệ này đều là do hắn tự tay chọn lựa, theo hắn chinh chiến, là tác phẩm hắn đắc ý, lại bị Ngải Huy coi thường như vậy. Nhưng hắn là nhân vật kiêu hùng, sắc mặt nhanh chóng khôi phục như thường, nhìn sang Minh Tú: "Minh Tú, ngươi khuyên vài câu đi."
Minh Tú tuy trong lòng lo lắng, nhưng mặt vẫn bình thản, nhàn nhạt nói: "Sư đệ nói rất có lý a."
Dù cô biết hai người này tuyệt đối không phải hạng người vô danh.
Đại hán khiêu chiến, tên là Hoắc Tháp, am hiểu thương thuật, cương mãnh mà biến hóa, dưới trướng Lục phong thường đi tiên phong, dũng hãn vô song. Hán tử gầy gò tên là Tiểu Sâm, am hiểu về cây cỏ, thủ đoạn xảo trá khó lường.
Những thủ hạ này Lục phong đều là cao thủ được hắn mời chào sau khi nhậm chức bộ thủ Thảo Sát Bộ. Đám người này ai cũng chiến công hiển hách, chỉ bất là vì tư lịch còn thấp, người biết tới chưa nhiều mà thôi, chứ ai cũng là cao thủ trong cao thủ.
Lục phong có thể vững vàng khống chế Thảo Sát bộ, chính là một phần nhờ vào đám thủ hạ tâm phúc cường hãn này.
Lục phong gật gù, mặt không nhìn ra cảm xúc: "Đã như vậy, vậy hai người các ngươi cẩn thận thỉnh giáo Lôi Đình Kiếm Huy, đao kiếm không có mắt, dù có bị thương, cũng không được có lời oán hận. Minh Tú, ngươi thấy có được không?"
"Nên như thế."
Giọng cô rất bình tĩnh, nói không lo lắng là giả, nhưng cô rất tin tưởng sư đệ. Cô biết sư đệ cực có thiên phú về chiến đấu, hắn đã nói như vậy, đương nhiên là có niềm tin. Mấy chuyện giả vờ ra vẻ, sư đệ không bao giờ làm.
Lục phong nói: "Được, cao thủ so đấu, là việc nguy hiểm. Chúng ta chuyển sang nơi khác, không thể làm hỏng phường thêu của Minh Tú."
Minh Tú nói: "Không cần, trong phường thêu của ta có diễn võ trường. Đi theo ta."
Cô dẫn mọi người đi vào hậu viện, một cái diễn võ trường xuất hiện trước mắt mọi người.
Diễn võ trường diện tích rất lớn, bốn phía có vòng bảo hộ đặc chế, trên hàng rào buộc rất nhiều vải. Trên vải thêu đồ án phức tạp, toả ra hào quang nhàn nhạt. Ở bốn góc đều có cổ thụ phòng ngự. Tuy chúng còn nhỏ, nhưng ánh sáng chúng tỏa ra đủ bao phủ cả diễn võ trường.
Lục phong khen: "Không ngờ trong phường thêu lại có diễn võ trường đẹp thế này."
Sức phòng ngự do ánh sáng của cổ thụ phòng ngự tỏa ra, cộng với sự hỗ trợ của đồ án trên vải thêu quấn hàng rào, trừ phi đại sư tự thân tới, nếu không không thể đánh vỡ được.
Minh Tú mặc kệ hắn, mở diễn võ trường.
Hoắc Đốn và Tiểu Sâm nhanh nhẹn đi thẳng vào, nhìn Ngải Huy đầy ác ý.
Minh Tú dặn Ngải Huy: "Cẩn thận."
Ngải Huy cười: "Yên tâm."
Hắn xách Lãnh Ngọc Tiểu Nhận, ngang nhiên đi vào diễn võ trường.
← Ch. 404 | Ch. 406 → |