← Ch.485 | Ch.487 → |
Minh linh quả?
Ngải Huy chưa từng nghe đến bao giờ, thế nhưng hắn biết nó lợi hại.
Cảm giác đê mê đang lan tràn bằng tốc độ kinh người trong cơ thể hắn. Dĩ nhiên Nguyên lực không thể ngăn cản được chút nào. Thời điểm hẵng còn tại Man Hoang, hắn đã từng tiếp xúc nên có hiểu biết không ít thứ kịch độc, thế nhưng chẳng có loại nào giống loại nào cả.
Thứ mà có thể tạo tác dụng kịch độc đối với Hoang thú ít ỏi lắm, giá cả rất đắt giá. Mà cảnh giới đại sư tương đương với Hoang thú kết thành Nguyên Đan, thức kịch độc cấp bậc này là hắn chưa từng tiếp xúc.
Lên cấp đại sư rồi thì những lợi độc phổ thông cơ bản đều mất tác dụng.
Không rõ minh linh quả đáng bao nhiêu tiền? Nhưng chắc chắn sẽ rất đắt...
Trong đầu thổi qua một ý tưởng mà chính hắn cũng cảm thấy vô lý đùng đùng, ý thức Ngải Huy bắt đầu mơ hồ, bên trong tầm nhìn hết thảy đều bắt đầu trở nên mơ hồ, tiếng Trịnh Hiểu Mạn rít gào vang vọng như thung lũng hồi âm, càng ngày càng xa.
"... Ha ha ha ha, Lôi Đình đại sư thì sao, đi chết đi..."
Xưa nay Ngải Huy không vì được khoác áo Lôi Đình đại sư mà hưng phấn, đắc ý. Với câu nói "Lôi Đình đại sư thì sao" này hắn thờ ơ chả chút động lòng. Thế nhưng nửa câu sau, lại làm cho hắn có chút lưu ý.
Cũng chết...
Không biết tại sao, đầu óc hắn hiện lên hình ảnh sư phụ sư nương đồng thời rời đi. Giả như tử vong là kết cục cuối cùng thì kết cục giống như sư phụ sư nương cũng rất tươi đẹp.
Còn cái ả chả biết gì kia thì...
Ngươi cũng xứng?
Một luồng phẫn nộ không tên từ lồng ngực Ngải Huy nổ tung, xông thẳng trán. Hắn không biết tại sao sinh khí, nhưng đó là sinh khí, chả lẽ một đứa tùy tùy tiện tiện nào xông ra là có thể hô với hắn cùng chết?
Bằng cái gì?
Cơn giận dữ ngùn ngụt, đã lâu lắm rồi Ngải Huy chưa từng tức giận như vậy, sinh khí kỳ diệu. Ba chữ kia Lâu Lan có thể nói, Thiết nữu có thể nói, Minh Tú có thể nói, Bàn tử có thể nói, Đoan Mộc Hoàng Hôn_ con hàng lập dị cũng miễn cưỡng có thể nói, Tùng Gian phái ai cũng có thể nói.
Nhưng tuyệt đối không phải người nào cũng nói được!*
*Hòn bấc ném đi, hòn chì ném lại. Bằng hữu nào lẹ miệng thích chửi thế xin lưu ý.
Để cái loại ngu xuẩn này thực hiện được, há không phải chứng minh rằng bản thân mình ngu lắm sao?
Lồng ngực muốn nổ tung lửa giận, khiến cho ý thức Ngải Huy mơ hồ không rõ cũng trở nên tỉnh táo thêm một chút. Cái cảm giác đê mê càng thêm mãnh liệt, thật giống như có thật nhiều con côn trùng mảnh như sợi tóc xuyên vào trong Nguyên lực, xuyên tận sâu vào Ngũ phủ tám Cung.
Thừa dịp tỉnh táo lẫn tay phải của hắn còn năng động, hai ngón tay như kiếm đâm ra, xoẹt xoẹt, một vệt chớp xuất hiện tại đầu ngón tay hắn.
Hắn không biết minh linh quả là loại độc tố gì, thế nhưng hắn biết trong cơ thể ngoại trừ Nguyên lực, còn có lượng lớn Nguyên lực chuyển đổi mà thành Lôi Đình.
Không biết loại độc tố này có chịu nổi Lôi Đình!
Nếu đến rồi, đừng có hòng đi!
Ngải Huy vất hết thảy lo lắng đi, con mắt của hắn hiện lên sự điên cuồng.
Ở trong mắt những người khác, hắn là một kẻ bình tĩnh đến thậm chí lãnh khốc, thích nghĩ trăm phương ngàn kế chiếm tiện nghi người ta, là một kẻ làm chuyện gì nhất định có bài vở.
Chẳng còn bao nhiêu người nhớ sự điên cuồng của hắn, sự điên cuồng ẩn giấu sâu sắc dưới lớp vỏ bình tĩnh.
Đột nhiên đạp xuống mặt đất, thân hình biến khỏi tầm nhìn mọi người, nóc nhà có thêm một lỗ thủng.
Sư Tuyết Mạn phản ứng đầu tiên, xoay chuyển khuôn mặt lạnh như băng, sát khí phân tán: "Tóm gọn cả lũ!"
Vào lúc này, nàng mới mặc kệ Lục phủ gì gì.
Sắc mặt Mục Lôi thay đổi, hắn mới vừa định mở miệng, liền nhìn thấy ánh mắt Sư Tuyết Mạn lạnh lẽo mà tràn ngập sát khí, liền biết điều im lặng. Hắn biết giờ khắc này nói chuyện gì đại sư tôn nghiêm, vậy chỉ có tự rước lấy nhục. Nếu như hắn hơi có dị động, đám Sư Tuyết Mạn, nhất định sẽ không chút do dự đánh chết ngay tại chỗ.
Hắn đọc hiểu sự kiên quyết trong ánh mắt Sư Tuyết Mạn, hắn không có bất kỳ cử động phản kháng.
Dư thúc giơ cánh tay lên, cao giọng hô: "Tất cả bỏ binh khí xuống, không được phản kháng!"
Giờ khắc này đầu óc lão cũng loạn tung lên, trong lòng nghi hoặc chưa biết nên tính toán gì, làm sao mà Trịnh Hiểu Mạn lẫn vào trong trong đội ngũ? Thảo tặc và Lục phủ cừu hận cực sâu, thảo tặc diệt, có quan hệ trực tiếp với Lục phủ. Nghe tin Minh Tú suýt chút nữa chết trong tay thảo tặc, gia chủ tức giận, Lục phủ toàn lực quét ngang thảo tặc.
Ngải Huy có cừu hận với thảo tặc sâu hơn tới đâu liệu hơn được Lục phủ sao? Cứ cho rằng Lục phủ không báo thù, liệu có cần tiêu tốn khí lực lớn như thế, trà trộn vào trong đội ngũ, không ngại vạn dặm xa xôi tìm đến Ngải Huy báo thù?
Âm mưu! Nhất định có âm mưu!
Tin tức Tiểu thư muốn tặng đồ cho Ngải Huy chỉ có người của Lục phủ mới biết, hơn nữa cấp bậc không thấp.
Là ai đây? Tại sao phải làm như vậy?
Dư thúc biết rằng lúc này sáng suốt nhất chính là phối hợp với Sư Tuyết Mạn điều tra, không nên có bất kỳ hành động chống lại. Một khi song phương phát sinh xung đột, đó là cừu hận không chết không thôi.
Ngải Huy có chuyện bất trắc, lão thật sự không còn mặt mũi thấy tiểu thư.
Lão chết là chuyện nhỏ, phong ba tiếp nữa mới là chuyện đáng sợ. Thực lực Tùng Gian phái mạnh mẽ hơn bên ngoài tưởng tượng nhiều, nếu vị Sát Thần như Nhạc Bất Lãnh kia mà có địch ý với Lục phủ. Khi đó chỉ e Tiểu thư chẳng còn nửa điểm lưu luyến Lục phủ, Dư thúc biết Ngải Huy ở trong lòng tiểu thư quan trọng cỡ nào.
Là ai đây?
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ướt đẫm sau lưng Dư thúc.
Lão không hề chú ý tới, ở phía sau lưng mình, một gã hộ vệ tưởng chừng rất sợ hãi sợ sệt, đang áp sát lại.
"Dừng lại! Không cho phép một ai nhúc nhích!"
Nghe thấy tiếng Khương Duy gầm lên, gã hộ vệ sau lưng Dư thúc không những không dừng lại mà còn đột nhiên tăng tốc, một bước dài xuất hiện ngay sau Dư thúc, tay nắm lại đấm vào đầu lão.
Mắt thấy tay quyền sắp đập lên đầu Dư thúc, khuôn mặt gã hộ vệ ửng đỏ bất thường, khuôn mặt cuồng nhiệt. Sau một khắc, đầu Dư thúc sẽ nát bét như dưa hấu, bắn tung tóe khắp nơi, nhiệm vụ của gã triệt để hoàn thành.
Cừu hận giữa Lục phủ và Tùng Gian phái sẽ vĩnh viễn không cách nào cởi được.
Dư thúc rất được gia chủ Lục phủ tín nhiệm, lão mà chết giữa đám Tùng Gian phái, còn Ngải Huy chính là thủ lĩnh Tùng Gian phái chết trong tay kẻ mượn danh Lục phủ. *
*Như hiện trường vụ ám sát Thổ Nhĩ Kỳ thế này.
Đây là một tử cục!
Một tử cục được chính tay gã hoàn thành, gã hưng phấn đến mức toàn thân đều run rẩy.
Ầm!
Tay quyền va chạm chân thực làm lòng gã run run một cái, thế nhưng sau một khắc, cát vàng tung toé khiến gã ngẩn ra.
Lâu Lan!
Tai thời khắc mấu chốt, Lâu Lan đỡ một chưởng này.
Những người khác phản ứng rất nhanh, Sư Tuyết Mạn phút chốc xuất hiện ngay trước mặt tên hộ vệ này, tay nắm hư trương, trùm lên gã hộ vệ.
Gã hộ vệ hiện lên vẻ tuyệt vọng, không thèm chống cự.
Sư Tuyết Mạn thầm nghĩ trong lòng không ổn rồi.
Chẳng mấy lát, khuôn mặt gã Hộ vệ hiện lên một tầng hắc sắc, hiển nhiên giấu sẵn độc đan trong người, trực tiếp kích nổ độc đan, tử vong tại chỗ.
Sư Tuyết Mạn nhìn thi thể trên mặt đất, sắc mặt nghiêm nghị, loại thủ đoạn trong cơ thể tàng độc đan này, chỉ có ở trên người tử sĩ mới xuất hiện.
Sắc mặt Dư thúc càng trắng bệch, đối phương ám sát lão, dã tâm ẩn chứa bên trong vừa xem hiểu ngay. Nếu như mình thật sự chết thảm ở đây, cừu hận giữa Lục phủ và Tùng Gian phái chỉ có một kết quả không chết không thôi.
Đến cùng là ai làm?
Trong lòng lão vừa giận vừa sợ, âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tìm hiểu chuyện này cho tới khi cháy nhà ra mặt chuột.
Đầu tiên là thảo tặc, sau đó là tử sĩ, thế mà đồng thời xuất hiện trong đội ngũ của chính mình, nhất định nội bộ Lục phủ có âm mưu.
Mục Lôi thờ ơ lạnh nhạt đứng cạnh Dư thúc, lúc này hắn đã bắt đầu hối hận tham dự vào chuyện này. Biến cố xảy ra liên tiếp cho thấy đây tuyệt đối là một âm mưu được tỉ mỉ cấu lập.
Thế nhưng lúc này bản thân vẫn là ngậm miệng là vàng.
Dư thúc cũng từ từ khôi phục bình tĩnh, cả đời lão đi theo gia chủ, nhìn quen các loại sóng gió. Trải qua kinh hãi lẫn phẫn nộ ban đầu, lão bình tĩnh lại rất nhanh, hiện lão đang lo lắng cho Ngải Huy ăn phải minh linh quả.
Lục phủ là đại tộc Mộc tu, Dư thúc đương nhiên biết minh linh quả là cái gì.
Vật kịch độc đương đại có thể tạo thành uy hiếp trí mạng đối với đại sư, tổng cộng có mười hai loại, gọi chung là 【 mười hai cấm vật 】.
【 mười hai cấm vật 】 hết thảy được đại sư nhất trí phản đối, bất kỳ sự nghiên cứu lẫn phương pháp trồng đều bị phong cấm. Chỉ cần nghe được tí tẹo tin tức liên quan với cấm vật, các đại sư đều sẽ không chút do dự liên hợp lại tiễu giết.
Trong đám mười hai cấm vật, minh linh quả xếp hạng bốn, là thứ làm cho các đại sư nghe tiếng biến sắc.
Minh linh quả gọi là một loại độc vật, cũng có thể gọi là một loại Hoang thú kỳ lạ. Đúng vậy điểm này vẫn đang bị các đại sư tranh luận mãi chưa xong. Ở trạng thái bình thường minh linh quả không có bất kỳ đặc thù sinh mệnh nào, như thể vật chết. Khi nó nổ tung, phóng thích khói đen được gọi là minh linh yên. Minh linh yên chỉ cần tiếp xúc với huyết nhục, nó sẽ chuyển thể, có khí tức sinh mệnh, biến thành ấu trùng minh linh dạng tơ mảnh*.
*Trời, lại thêm cả mục Đông trùng hạ thảo nữa.
Nó mình đồng da sắt có thể chống đỡ đao kiếm, ở trạng thái minh linh yên hình đồng hư thiết*. Nó có khả năng tránh thoát sự phòng ngự của Nguyên lực, khi tiến vào huyết nhục chuyển sang thể sống, Nguyên lực trong cơ thể Nguyên tu sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho minh linh ấu trùng.
*có mà như không. Yếu như sên.
Số lượng Minh linh ấu trùng rất nhiều, sinh sôi trong cơ thể Nguyên tu bằng tốc độ kinh người. Chúng nó bơi lội, thẩm thấu đến tận góc cạnh Ngũ phủ tám Cung Nguyên tu.
Khi nó bắt đầu thành thục, nó sẽ tụ lại ở một nơi nào đó trong cơ thể đại sư, kết thành một cái kén.
Lúc này thì sinh mệnh Đại sư đã vào thời kì cuối, Nguyên lực bị hút hầu như không còn, huyết nhục khô héo. Khi minh linh vương rách kén mà ra, nó sẽ gặm nốt cái cơ thể chả còn sự sống.
Bây giờ, chỉ có đại tông mới có khả năng cứu Ngải Huy!
Nhưng đại tông vạn dặm xa xôi...
Trong lòng Dư thúc là nỗi cay đắng.
Không có ai để ý bọn họ, đám Sư Tuyết Mạn lao ra ngoài cửa, ngửa đầu nhìn bầu trời.
"Lâu Lan..."
Sư Tuyết Mạn nhìn Lâu Lan, tràn đầy chờ đợi.
Lâu Lan suy sụp thốt lên: "Tuyết Mạn, minh linh quả Lâu Lan phân tích không ra."
Nói xong Lâu Lan liền ô ô khóc, đây là lần đầu tiên nó không biết phải làm thế nào mới trợ giúp được Ngải Huy. Trong lòng Lâu Lan cực kỳ đau khổ, nó không biết giờ khắc này nó cảm thụ có phải là nỗi thống khổ như của nhân loại không.
Lâu Lan thật sự thật sự rất khó vượt qua.
Viền mắt Sư Tuyết Mạn ửng hồng, nàng mím chặt môi, ôm chầm lấy Lâu Lan, vỗ vỗ vai nó an ủi.
Nó không chú ý là Tử Dạ sa hạch bắt đầu trở nên không ổn định.
Bỗng nhiên, bầu trời tỏa ra một đoàn ánh bạc chói mắt, hơi thở bá đạo ác liệt bao phủ khắp toàn bộ Hắc Ngư Chủy sơn.
Mọi người không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn hướng thiên không, tuy rằng bầu trời ánh bạc dị thường chói mắt.
Lâu Lan cũng ngẩng đầu lên, con mắt của nó lại bắt đầu không ngừng lấp lóe hồng quang.
Vẫn phân tích không ra sao?
Lần đầu tiên Lâu Lan gặp phải thứ không phân tích nổi, dĩ nhiên chính là chuyện Ngải Huy trúng độc, điều này làm cho Lâu Lan rất ủ rũ rất lo lắng khó mà vượt qua. Bản thân nếu là Y Sư chân chính thực tốt, như ca ca Minh Tú đó, nhất định sẽ có biện pháp nào đó.
Ca ca Minh Tú...
Đột nhiên Lâu Lan dừng lại, ngoẹo cổ, sau đó chạy biến mất.
← Ch. 485 | Ch. 487 → |