← Ch.515 | Ch.517 → |
Tử dạ chi tâm, khai tuệ trí
Lâu Lan phán định, phục a Huy
Hà sư đắc ý thành tân kiếm
Xuất thế trần gian kiếm [Bất Ly]
Ngũ phủ tan vỡ, bát cung lỗ chỗ như tổ ong.
Mỗi lần kiểm tra thân thể của mình, lại là một lần Ngải Huy mồ hôi lạnh đầy đầu, hắn còn chưa chết thật sự là vạn hạnh mà.
Định thần suy nghĩ, hắn biết lá của Bắc Minh Ám Vương Thụ còn không nhiều nữa, đồng nghĩa với việc số lần hắn có thể sử dụng Ma Thần khải giáp cũng chỉ ít ỏi như vậy thôi. Nhưng còn may, dù chưa tìm ra biện pháp giải quyết triệt để thương thế bản thân, hắn vẫn có được một chút thu hoạch.
Ví dụ, hắn nhận ra căn nguyên thương thế của hắn không phải do thân thể bị nhận trùng kích quá độ, mà Kiếm Vân mới là nơi thừa nhận trùng kích.
Lại ví dụ như, hắn hiểu được đại khái một ít đặc tính của Kiếm vân.
Thời điểm hắn lao vào trong lôi vân, dẫn phát Lôi đình chi lực kháng cự độc chất của Minh Linh Quả. Cả cơ thể hắn bị Lôi đình oanh kích nát bét, Kiếm Thai mới tu luyện ra cũng chung số kiếp. Nhưng tuy bị oanh vỡ, Kiếm Thai cũng không bị hủy hoại mất đi, ngược lại còn hấp thu đại lượng Lôi Đình chi lực, chuyển biến thành Kiếm vân.
So với Kiếm Thai, Kiếm vân có khả năng tra xét càng thêm xuất sắc.
Hiện tại, Ngải Huy có thể cảm ứng được với bán kính hơn năm mươi dặm. Con số này trước kia là không tưởng luôn.
Nhưng so với Kiếm Thai, trạng thái của Kiếm vân lại vô cùng bất ổn, mà thương thế của Ngải Huy lại có liên quan trực tiếp với vấn đề này.
Kiếm Vân có một sự cộng hưởng kỳ diệu nào đó đối với huyết nhục toàn thân Ngải Huy. Nếu Kiếm Vân ổn định, huyết nhục của hắn cũng sẽ ổn định. Nếu Kiếm Vân bất ổn, thương thế của hắn lập tức nặng lên do huyết nhục bị xé rách. Còn nếu Kiếm Vân triệt để bất ổn, vậy xin lỗi, thân thể Ngải Huy sẽ lập tức biến thành một đống thịt nát, đảm bảo không còn một phần nguyên vẹn.
Theo suy đoán của Ngải Huy, cái này hẳn là hiện tượng cộng hưởng, bởi cả Kiếm Vân và huyết nhục của hắn đều đã trải qua sự rèn luyện của Lôi Đình, làm cho chúng đều ẩn chứa Lôi Đình chi lực. (dịch: làm ta nhớ tới bài cộng hưởng từ học hồi cấp 3 quá)
Dựa theo suy đoán này, nếu Ngải Huy tìm ra phương pháp để ổn định được Kiếm Vân, thương thế của hắn cũng sẽ được giải quyết.
Hôm nay, chính là lúc hắn muốn xác minh suy đoán này.
Ngải Huy phiêu phù phía trên mặt hồ Tùng Gian Cốc, trước mặt hắn là một đám mây nhỏ, chỉ lớn tầm nửa gian phòng. Cả đám mây tuyền một màu trắng noãn, trông giống như một cục bông mềm mại vậy.
Ngải Huy để trần nửa thân trên, tập trung nhìn đám mây trước mắt, đầu không ngoảnh lại nói: "Lâu Lan, giúp ta ghi chép lại nhé."
Rút kinh nghiệm xương máu từ lần trước lãnh giáo Lôi Đình trong Vân Hải, Ngải Huy tự biết được bản thân vẫn chỉ là 'người trần mắt thịt', nên muốn tìm một đám mây nho nhỏ cho an toàn. Vì tìm kiếm đám mây phù hợp, Ngải huy đã tốn không ít công sức, về sau hắn mới nhớ tới đám mây nhỏ vẫn bồng bềnh trên mặt hồ trong Tùng Gian Cốc.
Không chỉ có quy mô nhỏ, mà trên hết là đám mây này có thể khống chế, làm tăng mức độ an toàn lên cao nhất.
Giáo huấn nhận được lần trước đủ để hắn tởn tới cuối đời.
Bên bờ hồ, hai mắt chớp động liên tục, Lâu Lan chân thành nói: "Lâu Lan đã chuẩn bị tốt rồi Ngải Huy."
Ngải Huy đưa cánh tay vào bên trong đám mây, từ tốn thúc giục Kiếm vân trong cơ thể.
Xoẹt xoẹt.
Cảm giác tê liệt nhè nhẹ từ cánh tay truyền đến, Ngải Huy tập trung cao độ theo dõi biến hóa trong cơ thể.
Điện mang li ti, nhưng vẫn khiến đầu tóc Ngải Huy dựng đứng lên, giống như con nhím đang xù lông.
Điện mang chạy dọc thân thể, dần rót vào huyết nhục của hắn.
Mỗi tia điện mang tựa như một con ngân xà mảnh dẹt, không ngừng vặn mình, ngọ nguậy chui vào từng khối huyết nhục. Nửa thân trên của Ngải Huy như được lây dính một tầng ngân quang, mỗi sợi cơ bắp giống như từng sợi tơ bạc tinh tế, thi thoảng lại rung nhẹ một cái.
Ngải Huy ngừng thở, quan sát từng chi tiết. Quá trình tu luyện của hắn, phần lớn là do tự bản thẩn mày mò, điều này giúp hắn nhận ra có rất nhiều giá trị to lớn đều ẩn núp sau những tiểu tiết không ai ngờ tới.
Một phần điện mang bị huyết nhục hấp thụ, phần còn lại tức thì chui vào trong Kiếm vân.
Dưới trạng thái dật tán, Kiếm vân bắt đầu chậm rãi hấp thu điện mang.
Theo thời gian, Kiếm vân dần trở nên dày đặc hơn hẳn.
Hai mắt Ngải Huy tỏa sáng, hắn nhận thấy huyết nhục của mình đang ổn định lên theo quá trình hấp thụ điện mang của Kiếm vân. Kiếm vân càng dày đặc, cảm giác mệt mỏi bao phủ hắn mấy ngày qua càng tiêu giảm rõ rệt.
Tinh thần Ngải Huy chấn động, suy đoán của hắn là chính xác.
Bỗng, cảm giác tê liệt biến mất, Kiếm vẫn cũng đình trệ lại, không tiếp tục hấp thụ điện mang nữa.
Lúc này Ngải Huy mới phát hiện, đám mây trắng noãn mềm mại đã tiêu thất đâu mất, chỉ còn lại một đám sương trắng mong manh đang dần tan biến dưới ánh nắng.
Lâu Lan tràn ngập kinh hỉ reo lên: "Oa ha...Suy đoán của Ngải Huy chính xác rồi!!!"
Lâu Lan không ngừng chớp động đôi mắt đỏ đang mở to, kiên định nói: "Kiếm vân cùng huyết nhục của Ngải Huy, chính xác có tồn tại cộng hưởng. Loại cộng hưởng này lấy Lôi đình chi lực làm môi giới. Hiện tại, Lâu Lan có thể cho ra năm cái kết luận."
Ngải Huy ngây ngốc tại chỗ: "Năm cái?"
Hắn có thể ấn chứng được hai ba cái suy đoán, không nghĩ tới Lâu Lan lại có thể cho ra tới năm cái kết luận.
Lâu Lan không ngừng lại, chậm rãi cụp từng ngón tay, chăm chú nói: "Thứ nhất, Kiếm vân dùng Lôi Đình chi lực làm lực lượng, khi tiêu hao sẽ phải bổ sung lại. Thứ hai, Kiếm vân trở nên ổn định hơn khi quay tròn. Từ trạng thái chuyển biến của huyết nhục sẽ xác minh được điểm này. Thứ ba, cơ thể Ngải Huy không còn Nguyên lực là do Lôi Đình chi lực trong huyết nhục có hiệu quả khu trừ mãnh liệt với Nguyên lực. Thứ tư, Kiếm vân cùng huyết nhục cộng hưởng chỉ giúp huyết nhục ổn định lại, không thể khiến huyết nhục lớn mạnh hơn. Mà bởi vì cơ thể Ngải Huy không dung nạp được Nguyên lực, làm cho huyết nhục không nhận được sự bồi dưỡng nên càng khó có thể sinh trưởng, lớn mạnh được. Cuối cùng, thân thể Ngải Huy sẽ ngày càng thêm suy yếu. Muốn ổn định thương thế sẽ phải bổ sung Lôi Đình chi lực cho Kiếm vân. Mà Lôi Đình chi lực lại vô cùng bài xích Nguyên lực, khi đó huyết nhục Ngải Huy không được Nguyên lực tẩm bổ sẽ bị thoái hóa, tới một điểm tới hạn thì sự thoái hóa này sẽ ngừng lại. Thân thể Ngải Huy sẽ trở nên vừa suy yếu mà lại vừa ổn định. Điều này là do sự cộng hưởng giữa huyết nhục với Kiếm Vân làm ra tác dụng chủ đạo."
Ngải Huy trợn mắt, há hốc mồm.
Sao hắn lại có cảm giác Lâu Lan lợi hại hơn trước nữa rồi?
Trước kia, Lâu Lan hỗ trợ hắn phân tích tuyệt đối không thể đạt được tới mức này. Lâu Lan đưa ra vài ba điểm hắn có thể nghĩ ra được, nhưng tới năm điểm thì hắn chưa từng nghĩ bao giờ.
Kết luận của Lâu Lan có chính xác hay không, hắn thử là biết ngay.
Rốt cuộc tìm ra phương hướng giải quyết thương thế khiến Ngải Huy càng thêm nhiệt tình mười phần.
Bọn Cố Hiên vừa hoàn thành xong một vòng tu luyện, ai ai cũng như mới được vớt lên từ hồ nước, toàn thân sũng nước, ngồi co quắp thành một đám lộn xộn.
Thân ảnh Hà mù ôm một bó kiếm tiến lại gần.
Đùng, một thanh kiếm được ông tiện tay quăng lên mặt đất, rồi nói: "Tới tới, xem thử tân kiếm."
Thanh âm của Hà mù khàn đặc, mệt mỏi rã rời.
Ánh mắt Cố Hiên lập tức bị thanh kiếm rơi trên mặt đất hấp dẫn, kiếm tu như hắn trời sinh có sự yêu thích với kiếm phát ra từ nội tâm. Chỉ cần liếc qua là hắn có thể biết được thanh kiếm đó tốt xấu ra sao.
Nhìn tân kiếm, ý niệm đầu tiên của hắn là: "Đẹp quá!!!"
Mặc kệ thân thể rã rời, hắn bùng phát ra một lực lượng vô cùng, vọt tới nắm lấy thanh kiếm trên tay, đưa lên trước mắt chăm chú quan sát tỉ mỉ.
Một thanh kiếm tốt a!
Sơ với những thanh kiếm bình thường, thì thanh kiếm này có thân khá rộng, đồng thời lại mỏng, dẹt hơn. Cả thanh kiếm không biết dùng tài liệu gì luyện thành mà thân kiếm lại có vẻ trong suốt như thủy tinh, tia sáng có thể xuyên qua thân kiếm làm hiện rõ bên trong có nhiều đóa hoa trắng noãn, tựa như bị đóng băng trong kiếm.
Hắn không nhịn được hỏi: "Đây là tài liệu gì vậy?"
"Lê Hoa Thiểm Ngân!"
Cố Hiên lắc đầu: "Chưa từng nghe qua."
"Đương nhiên là ngươi chưa từng nghe qua." Hà mù không chút khách khí, ngữ khí đầy kiêu ngạo: "Ta vừa mới sáng chế ra mấy hôm trước đấy."
Cố Hiên nghiêm nghị, thần tình kính nể: "Nguyên lai là sáng chế của Hà sư!"
Có thể sáng tạo ra một loại tài liệu xuất sắc, độc đáo như vậy, đối với bất kỳ vị binh khí sư nào cũng đều đáng để kiêu ngạo cả.
Hứng thú dâng trào, Cố Hiên quan sát càng thêm kỹ lưỡng, hắn bỗng phát hiện ở giữa thân kiếm có một khe hở rất mảnh, chia thân kiếm thành hai phần đều nhau. Khe hở này rất nhỏ, không quan sát kỹ rất dễ bỏ sót nó.
Song ẩn kiếm? Không đúng!
Khe hở kéo dài một mạch từ mũi kiếm xuống gần tới chuôi kiếm.
Bản thân Cố Hiên yêu kiếm cũng rất hiểu về kiếm, đã gặp rất nhiều loại kiếm, nhưng trường kiếm có hình dáng kỳ lạ như vậy là lần đầu tiên hắn gặp. Đang suy tư, trong lòng hắn khẽ động, chẳng lẽ...
Hắn nhẹ nhàng huy động tân kiếm trong tay.
Ô... ô... n... g!
Cảm nhận rung động từ tân kiếm trong tay truyền đến, sau một khắc, hắn bỗng dưng trợn tròn mắt, khiếp sợ nhìn mấy thanh kiếm trên mặt đất.
Những thanh kiếm đó cũng đang rung động!
Cố Hiên lâm vào thất thần, thốt ra: "Cái này là..."
Hà mù mở miệng cười to vui vẻ, thân là một vị binh khí sư, còn điều gì có thể khiến ông kiêu ngạo hơn việc tác phẩm của bản thân khiến thế nhân khiếp sợ cơ chứ?
"Bộ kiếm thuật các ngươi tu luyện rất kỳ quái, không truy cầu về chiêu thức hay Nguyên lực, lại theo đuổi sự đồng bộ, trăm người như một. Loại kiếm thuật như vậy, ta cô lậu quả văn, chưa từng nghe nói qua. Điều này đã gây cho ta một nan đề: thanh kiếm cần hình dạng như thế nào mới thích hợp với các ngươi, tương hợp được cùng kiếm thuật cổ quái này? Làm sao để một kiếm động mà vạn kiếm động? Ta linh cơ khẽ động, liền nghĩ đến âm thoa. Lợi dụng tính chất giao thoa của âm thanh tạo ra cộng hưởng, chẳng phải vừa vặn sao?"
Cố Hiên không ngừng huy động thanh kiếm trên tay, đồng thời những thanh kiếm trên mặt đất cũng rung động theo, khiến cho những người khác đã sớm vây xung quanh bị kích động, hàng trăm con mắt đồng loạt sáng rỡ. Ai cũng ý thức được những thanh kiếm này sẽ giúp đề thăng thực lực cả bọn trên phạm vi lớn.
Nắm chặt kiếm trong tay, không ai bảo ai, tất cả nhảy lên Thiết Lâu Kiếm Tháp, bọn hắn không nhịn được muốn thử kiếm ngay lập tức.
Hà mù từ sớm đã lưu tâm tới việc tu luyện của bọn hắn, nhóm tân kiếm đầu tiên tổng cộng có sáu thanh.
Sáu tháp chủ, mỗi người một thanh, bọn hắn dựa theo phương vị của tầng một Kiếm Tháp tạo thành trận thế. Trên mặt mỗi người đều tràn ngập vẻ chờ mong, tân kiếm mang lại cảm giác vô cùng thoải mái, tựa như một bộ phận của thân thể bọn hắn vậy.
Cố Hiên trầm giọng quát: "Chuẩn bị!"
Thần tình sáu người trở nên nghiêm nghị, những ngày tu luyện tàn khốc đã hun đúc mỗi động tác ngấm sâu vào bản năng của bọn hắn. Trong nháy mắt, cả sáu người tiến vào trạng thái chiến đấu, sự tập trung được nâng lên cao độ.
Cố Hiên huy động trường kiếm trong tay.
Hầu như đồng thời, bản năng tu luyện khiến năm người khác lập tức vô thức chém ra trường kiếm trong tay.
Sáu đạo kiếm quang hợp lại làm một.
Một đạo kiếm quang lạnh thấu xương, tựa như sao băng, xuyên phá tầng mây, phóng thẳng lên trời cao.
Đám người Cố Hiên mừng như điên, loại kiếm này quả không uổng được Hà sư chế tạo dành riêng cho bọn hắn, kết hợp với Thiết Lâu Kiếm Tháp thực sự là tuyệt phối. Có tân kiếm, độ khó trong việc đồng bộ sẽ giảm xuống rất nhiều.
Vì sao kiếm chiêu của bọn họ lại đơn giản? Chẳng phải là do việc đồng bộ khó khăn quá lớn, chỉ có tiết giảm bớt sự phức tạp của kiếm chiêu, mới có thể gia tăng khả năng đồng bộ thành công hay sao?
Hôm nay đã có tân kiếm này, bọn hắn tin tưởng có thể thực hiện được kiếm chiêu phức tạp hơn nữa.
Thiết Lâu Kiếm Tháp kết hợp với tân kiếm chính là mãnh hổ được thêm cánh.
Cố Hiên nức nở không ngớt: " Diệu kỳ a, tư tưởng diệu kỳ a, thực nghĩ không ra mà!"
Kiếm tốt, kiếm tốt a!
Tân kiếm không chỉ kỳ diệu ở cách lợi dụng nguyên lý âm thoa, mà độ hòa hợp Nguyên lực, cảm giác với kiếm, đều là tuyệt hảo.
Hà mù nhếch mép, trong lòng dạt dào đắc ý.
"Kiếm này tên là gì?"
Rốt cuộc có thể trốn Ngải Huy, tự mình định ra kiếm danh, Hà mù trong lòng buông lỏng một hơi, ngữ khí chém đinh chặt sắt.
"【 Bất Ly 】!"
← Ch. 515 | Ch. 517 → |