← Ch.541 | Ch.543 → |
Sư Tuyết Mạn bỏ qua Hình Sơn để gia nhập vào trận địa chém giết. Cục diện thất bại trước mắt tức thì liền ổn định lại.
Bỗng nhiên, trong lòng nàng sinh ra cảm ứng. Nàng quay lại nhìn về hướng trận địa, sắc mặt không khỏi vui mừng.
Ở bên trong vòng vây trận địa tháp pháo, có một tòa tháp pháo đột nhiên tỏa ra quang mang sáng ngời. Trên thân pháo dần hiện lên từng đường quang hoàn màu trắng. Thời điểm bạch quang sáng lên, bầu không khí trận địa giống như bị một áp lực to lớn, tựa như có một đại thủ vô hình từ trên thiên không áp xuống.
Đang ở trên trời, sắc mặt của Hình Sơn đại biến. Vậy mà đối phương có người ở trận địa tấn chức đại sư.
Khi ánh mắt của gã rơi xuống tòa tháp pháo đang tỏa sáng, gã không ngờ được cái kẻ đang tấn chức chính là tên béo chết dẫm vừa mới thoát khỏi tay mình.
Hình Sơn hiện tại đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng gã không chút do dự đánh về phía tòa tháp pháo đang tỏa sáng trên trận địa kia.
Tuyệt đối không thể để tên mập mạp thuận lợi tấn chức đại sư!
Nội tâm Hình Sơn cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt. Gã có dự cảm, chỉ cần để tháp pháo kia bắn ra được, vậy sẽ là một kích long trời nở đất! Lúc bình thường, thêm bớt một vị đại sư cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng tại thời điểm này, khi mà song phương đang lâm vào tình cảnh giằng co dai dẳng, bất cứ thay đổi nào đều sẽ trở thành cọng rơm đề chết lạc đà.
Song phương tử thương thảm trọng. Chiến đấu cho tới bây giờ, đều đã lâm vào sức cùng lực kiệt. Mọi người đều là gắng gượng một hơi chống đỡ, nếu bên nào yếu thế trước, vậy tức là thua.
Cái chiến cuộc hiện tại, thua chỉ có một kết quả, chính là binh bại như núi đổ, thất bại thê thảm!
Hình Sơn bất chấp nguy hiểm, gầm lên dữ tợn, kẹp chặn Dạ lang dưới thân lao tới. Dạ lang của Hình Sơn bị gãy một chân, kiệt sức tận cùng, nhưng nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, nó dít lên hi...i...iiii, toàn thân liền toát ra huyết diễm cực kỳ tươi đẹp.
Không ngờ nó đang thiêu đốt huyết mạch bản thân.
Khi thiêu đốt huyết mạch tới cuối, nó sẽ hóa thành tro bụi tiêu tán vào không trung.
Huyết diễm đỏ tươi bao bọc lấy Hình Sơn, không ngừng tẩm bổ lại thân thể khô kiệt của gã. Ngọn lửa tựa như một cái lưỡi nghịch ngợm, liếm láp thân hình gã, có cảm giác như quyến luyến không rời.
Bên trong huyết diễm, khuôn mặt bê bết máu của Hình Sơn lặng yên chảy xuống từng giọt nước mắt.
Dạ lang hất cao đầu, lưng hơi cong, chấn văng Hình Sơn trên lưng. Nó dẫm mạnh hư không, thân mình trở thành thành một đạo lưu hỏa màu đỏ, lao vút về phía tòa tháp pháo rực sáng trên trận địa.
Lưu hỏa rít gào, tựa như sao băng lao xuống.
Không khí rung động mãnh liệt, một đường vân khí tuyết trắng bỗng chớp lên giữa không trung, quét ngang vào đạo lưu hỏa đang lao xuống.
Bành!
Hỏa tinh văng bắn khắp nơi, phảng phất có tiếng rên rỉ, nức nở của Dạ lang. Đoàn lưu hỏa ảm đạm dần, hóa thành tro bụi trắng bệch theo gió trời tan biến đi mất,
Sư Tuyết Mạn bị phản chấn, thân hình văng mạnh ngược lên không trung.
Đông!
Âm thanh nổ vang rền trên bầu trời trận địa, giống như hung hăng gõ mạnh một cái lên trọng cổ, trái tim tất cả mọi người như chấn mạnh một cái. Không chờ bọn hắn có bất kỳ phản ứng nào khác, trong tầm mắt liền bị bạch sắc quang mang chiếm cứ.
Bạch sắc quang mang chưa kịp tan, thì đột nhiên càng trở nên sáng ngời. Một ngọn bạch hỏa lóng lánh, như một đóa hoa kim chúc kiều diễm nộ phóng từ trên mặt đất.
Sóng lửa màu trắng cấp tốc tràn lên không trung, tựa như cánh hoa nở rộng, mang theo khí tức tử vong quét ngang mảng lớn chiến trường.
Nhiều Huyết tu không tránh kịp, bị sóng lửa màu trắng quét trúng.
Ở cự ly gần, Huyết tu lập tức bị bạch sắc hỏa diễm thôn phệ, ngay cả la lên một tiếng cũng không kịp. Bạch hỏa vẩy ra giống như mưa rào, ào ạt tập kích một phần ba chiến trường.
Đại lượng Huyết tu trên người đều bị nhiễm một điểm hỏa diễm màu trắng bệch.
Bạch hỏa lớn cỡ đầu ngón tay, nhưng cũng không khiến cho Huyết tu chú ý. Bọn chúng vẫn còn đang bị chấn kinh bởi một kích kinh thế hãi tục vừa rồi, tinh thần chưa kịp phục hồi. Rất nhanh, nỗi thống khổ bị ăn mòn da thịt bèn kéo bọn chúng từ trong nỗi khiếp sợ trở về.
Bọn chúng hoảng hốt phát hiện, luồng bạch hỏa nhiễm lên thân thể vậy mà bất diệt!
Mặc kệ bọn chúng dùng biện pháp gì, đều không thể dập tắt được loại hỏa diễm trắng bệch quỷ dị này.
Từng tiếng thét thảm thiết, tiếng rú tuyệt vọng liên tiếp vang lên. Lúc này, Huyết tu bọn chúng nào còn được nửa điểm huyết dũng cùng điên cường lúc trước. Đồng đội đứng đối diện những kẻ bị nhiễm bạch hỏa, ngoài ngơ ngác, kinh dị thì là sợ hãi không kém.
Có Huyết tu bị nhiễm bạch hỏa không nhiều lắm, quyết đoán khoét hết phần da thịt bị nhiễm vất đi. Huyết nhục đầm đìa máu tươi bị ném ra, bằng mắt thường có thể thấy đang bị bạch sắc hỏa diễm thôn phệ nhanh chóng. Mỗi kẻ nhìn thấy cảnh này, trong nội tâm đều lạnh toát.
Còn những Huyết tu bị lây dính nhiều chỗ, lúc này chỉ có thể không ngừng kêu rên thảm thiết. Thanh âm thê lương như âm phong thổi vào tâm can, sởn cả gai ốc.
Tay chân Hình Sơn lạnh buốt, mặt lộ sầu thảm. Gã cũng đã nghĩ một pháo của tên mập mạp kia tất nhiên không bình thường, nhưng một màn khủng khiếp trước mắt vẫn như cũ vượt quá sức tưởng tượng của gã.
Hình Sơn tuyệt vọng khép mắt lại.
Một pháo này của mập mạp, đối với sĩ khí Liệt Hoa Huyết bộ là đả kích có tính hủy diệt vô cùng. Mắt trừng nhìn đồng bọn rãy rụa, kêu rên thảm thiết đầy đất, khẩn cầu bản thân mình cho họ một giải thoát thống khoái, thực sự là trùng kích thẳng vào phòng tuyến tâm lý của mỗi người.
Đây là ngọn lửa ma quỷ tới từ địa ngục!
Chúng kiến thảm trạng của địch nhân, Sư Tuyết Mạn đồng dạng cũng không thể tin được. Nàng vô thức quay đầu nhìn về phía mập mạp. Bạch hỏa quỷ dị như vậy, rốt cuộc đại sư chi đạo của mập mạp là cái gì chứ?
Âm thanh chém giết mới rồi còn vang khắp chiến trường, vậy mà đột nhiên an tĩnh xuống. Không một ai không bị một kích vừa rồi của mập mạp làm chết lặng.
Bất cứ ai còn sống sót đều đưa vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía ma quỷ.
Hồng quang toàn thân mập mạp nhạt dần, giống như một họng pháo bị nung đỏ dần lạnh lại. Lỗ chân lông toàn thân tựa như mở van, mồ hôi ồ ạt tuôn ra khắp mình mẩy, bốc hơi thành sương mù nóng hổi, lưu lại trên người mập mạp lớp muối trắng đục. Sương mù bốc lên giống như một ngọn núi lửa đang phun trào, mở ra cánh cửa nối thông địa ngục. Mập mạp đứng đó như một thiết tháp phủ đầy băng sương giá buốt, càng làm bầu không khí gia tăng thêm phần quỷ dị, lạnh lẽo.
Mập mạp ánh mắt mở lớn, miệng không ngừng nỉ non."Sống sót... Ta phải sống sót..."
Hắn ngã ngửa ra sau cái rầm.
Đám Huyết tu vừa thấy tên sứ giả bò ra từ địa ngục đáng sợ kia ngã xuống, vô ý thức hoan hô ầm ĩ. Từ lúc bạch quang hiển lộ tới giờ, đường đường là Liệt Hoa Huyết bộ danh tiếng, lại bị một tên mập mạp làm cho sợ tới quên cả phản kháng.
Hình Sơn trên trời lại không cao hứng nổi, gã đã nghe thấy tiếng kiếm rít.
Thiên Phong bộ đến rồi!
Một đạo kiếm quang lạnh thấu xương phá không lao tới.
Côn Luân Thiên Phong trên mặt che mạng, xuất hiện trên chiến trường. Mỹ mâu (mắt đẹp) sau khăn che mặt đảo qua chiến trường, nhìn tình cảnh thi thể đầy đất, nàng liền biết mới vừa rồi, nơi đây đã trải qua tràng chiến đấu thảm thiết tới cỡ nào.
Mỹ mâu lạnh lẽo, sát khí tràn ra, nàng hít sâu một hơi: "Sư bộ thủ, Côn Luân tới chậm!"
Lời còn chưa dứt, từ thiên không truyền tới dày đặc tiếng kiếm rít sắc nhọn.
Hưu.... hưu... hưu... uu!!
Cả một góc trời được vô vàn kiếm quang lao tới chiếu rọi, từng thân ảnh không ngừng xuất hiện từ chân trời, Thiên Phong bộ có mặt.
Côn Luân Thiên Phong không nhiều lời, ánh mắt trầm xuống, lạnh giộng quát: "Sát! Một tên cũng không để lại!"
Từ khắp trên bầu trời, kiếm quang giống như mưa trút xuống không ngớt.
Côn Luân Thiên Phong lập tức khóa chặt Hình Sơn, bàn tay nhẹ nhàng xuất chiêu, tức thì một đạo kiếm quang lao vút về phía Hình Sơn.
Hình Sơn lộ vẻ thất vọng. Vốn gã nghĩ Côn Luân Thiên Phong tuổi trẻ khí thịnh, sẽ xem thường chém giết một kẻ không còn đủ sức phản kháng như mình mà tìm cách bắt giữ làm tù binh.
Không nghĩ tới nàng ta lại cẩn thận tới như vậy.
Hình Sơn khinh miệt nói: "Ta một đời ngang dọc, há có thể chết dưới kiếm của một nữ lưu?"
Gã dùng bàn tay trái còn lại, bỗng cắm thẳng vào ngực, moi ra trái tim đầm đìa máu tươi. Ba.. một tiếng, bàn tay bóp nát trái tim thành huyết vụ. Cả thân thể gã nhanh chóng héo rũ, hóa thành tro bụi.
Côn Luân Thiên Phong khẽ ngừi được hương vị ngọt ngào ẩn trong không khí, lập tức biến sắc, bàn tay đưa ra, kiếm quang xoay tròn cuốn tới đám huyết vụ.
Kiếm quang cuốn lấy đám huyết vụ phóng thẳng lên trời, càng bay càng cao, không chút ý tứ sẽ dừng lại. Cho tới khi kiếm quang bay thẳng tới tận sâu trong không trung, đâm sầm vào luồng kim phong cuồng bạo. Tới lúc này, kiếm quang cùng huyết vụ, giống như hai khối băng gặp nước sôi, liền tan rã với tốc độ nhanh chóng.
Thần chi huyết từ sớm vẫn luôn nghiên cứu về nguyên tu không ngừng nghỉ, thì đối với nguyên tu, những năm này cũng một mực luôn nghiên cứu về thần chi huyết.
Huyết độc hiện nay so với trước kia càng thêm bá đạo, mãnh liệt. Đối với thổ nhưỡng và thực vật có khả năng ô nhiễm vô cùng kinh khủng. Biện pháp đối phó tốt nhất là bắt ném nó vào sâu giữa không trung.
Chỉ có kim phong cuồng bạo ở sâu trong không trung, mới đủ khả năng làm tan rã triệt để Huyết độc.
Trên mặt đất, những Huyết tu còn may mắn sống sót không cam lòng cứ như vậy nghển cổ chờ giết, liền điên cuồng phản công. Bộ thủ đã tự sát, bọn chúng thì bị bao vây tứ phía, hy vọng trốn chạy đã không còn chút nào. Vì vậy, bọn chúng dùng chiến thuật liều chết, trước khi chết muốn kéo theo một hai cái đệm lưng.
Dù cho kiếm quang rét lạnh, cũng khó mà che lấp được huyết quang lóng lánh.
Chỉ trong thời gian rất ngắn, Thiên Phong bộ liền xuất hiện số lượng thương vong không nhỏ.
Côn Luân Thiên Phong mặt trầm như nước, nhưng trong lòng nàng thì âm thầm khiếp sợ. Liệt Hoa Huyết bộ lâm vào tình trạng như vậy mà vẫn không có sụp đổ. Từ đó thấy được, vừa rồi Trọng Vân Chi Thương đã phải chiến đấu thảm thiết cỡ nào.
Có thể một mạch chống lại Liệt Hoa Huyết bộ mà không rơi xuống hạ phong, khiến cho đối phương phải trả lại cái giá thật lớn, sức chiến đấu của Trọng Vân Chi Thương khiến nàng thấy cần phải cân nhắc hơn nữa.
Tới khi Thiết Binh Nhân bộ tới được chiến trường thì chiến đấu đã gần chấm dứt.
Thiết Binh Nhân chứng kiến chiến trường là một mảnh hỗn độn, thi thể chất đầy, nét mặt ngưng trọng hẳn lên. Trong đầu không khỏi mường tượng tràng chiến đấu thảm thiết đã qua.
Sư Tuyết Mạn đang kiểm tra nơi trú quân, an ủi thương binh.
Thiết Binh Nhân vừa thấy Sư Tuyết Mạn, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi: "Ngươi..."
Sư Tuyết Mạn khẽ lắc đầu, hắn lập tức ngậm miệng không nói. Nàng tay cầm Vân Nhiễm Thiên dạo quanh toàn bộ doanh địa một lần, sau khi xem xét từng người mới đem công việc còn lại giao cho Khương Duy.
Nàng cùng Côn Luân Thiên Phong và Thiết Binh Nhân đi tới một chỗ ít người.
Côn Luân Thiên Phong ánh mắt đầy lo lắng, quay qua Thiết Binh Nhân giải thích: "Sư bộ thủ cưỡng chế áp súc thủy nguyên lực trong Vân Hải vào cơ thể. Hiện tại nguyên lực bị nhiễm rất nhiều tạp chất khó loại trừ."
Sư Tuyết Mạn thế nhưng rất bình tĩnh đáp: "Khi đó tình thế bức bách, nếu không làm thì ngay cả mệnh cũng không còn. Chút ít tổn thất với nguyên lực mà thôi, không đáng lo ngại."
Thiết Binh Nhân bối rối, không biết phải an ủi như thế nào. Nghĩ tới Sư Tuyết Mạn ngăn mình nói ra, ưu tiên kiểm tra nơi trú quân, cổ vũ sĩ khí quân sĩ, hắn không khỏi cảm thấy kính nể.
Suy nghĩ một chút, hắn nói: "Lần này thương vong của các ngươi quá mức nghiêm trọng, tốt nhất nên lui về phía sau, tranh thủ tu chỉnh một thời gian ngắn. Bản thân ngươi cần tĩnh dưỡng thật tốt, quân dự bị bổ sung tới cũng phải huấn luyện thêm một thời gian ngắn nữa."
Côn Luân Thiên Phong nói thêm: "Dựa theo thời gian, Trấn Thần Phong rất nhanh sẽ được đưa đến. Không bằng chúng ta trước đi tiếp nhận Trấn Thần Phong. Liệt Hoa Huyết bộ lợi hại như thế, những bộ khác cũng sẽ không kém. Nếu có Trấn Thần Phong giữ trận, cục diện của chúng ta sẽ tốt hơn nhiều."
Thiết Binh Nhân lúc này đã biết, vừa rồi Thiên Phong bộ cũng xuất hiện thương vong không nhỏ.
Hắn nghe vậy bèn gật đầu: "Tốt. Vậy chúng ta đồng loạt lui về trước tiếp nhận Trấn Thần Phong. Liệt Hoa Huyết bộ bị diệt, ảnh hưởng của nó chỉ sợ không phải ba tân bộ chúng ta có thể thừa nhận được. Cần nhanh chóng cùng Thần Úy, Tài Quyết hai bộ tụ hợp mới là chính đạo"
Sư Tuyết Mạn cảm thấy có lý, liền sảng khoái đáp: "Vậy chúng ta cùng nhau đi."
← Ch. 541 | Ch. 543 → |