← Ch.581 | Ch.583 → |
Tất cả Huyết Tu bị hấp dẫn bởi Thần Úy Tài Quyết đang điên cuồng xung phong. Từ trước tới nay, bọn chúng chưa bao giờ từng nhìn thấy đội quân nào xung phong với khí thế coi rẻ đối phương như thế, không thể chống đỡ như thế! Hạ Nam Sơn đã thử mọi biện pháp, nhưng vẫn không thể nào ngăn cản thế xông lên của Thần Úy Tài Quyết, phòng tuyến ở trung tâm doanh trướng trở nên mong manh hơn bao giờ hết.
Đúng lúc này, trong đầu mỗi một Huyết Tu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, tuyệt đối không thể để cho đối phương đột nhập vào trung tâm đại doanh!
Không nghĩ ra được biện pháp, vậy thì dùng tính mạng để bổ cứu.
Liều mạng!
Áp lực nghẹt thở khiến phe Huyết Tu xuất hiện sai lầm chí mạng. Ở một nơi trong trung tâm doanh trướng đúng ra được Huyết Tu canh giữ nghiêm ngặt, nhưng lúc này bọn chúng đã lao đến vị trí Thần Úy để trợ giúp đồng đội với tốc độ nhanh nhất, chỉ để lại vài tiểu đội canh gác.
Một đám khói đen mờ ảo, lặng lẽ không một tiếng bay vào trung tâm doanh trướng qua một nẻo không có ai canh gác.
Trung tâm doanh trướng thực chất không phải là một doanh trướng, mà chỉ là một khu lều trại quây tròn san sát nhau. Bình thường, sinh hoạt hàng ngày hay các cuộc hội nghị của Diệp Bạch Y, đều diễn ra ở trong khu vực này. Đến hôm nay, đã có rất nhiều doanh trướng bị Nam Cung Vô Liên chiếm lấy. Lão mang đến đây rất nhiều vật dụng và các loại tài liệu nghiên cứu.
Ở một nơi khuất nẻo không một bóng người, khói đen tan đi, Tống Yên và Thiết Đao hiện ra. Chẳng biết từ lúc nào, hai người đã đổi thành quần áo của tướng lãnh Huyết Tu.
Hai người liếc nhau, cả hai đều không dấu được hưng phấn.
Trung tâm doanh trướng, đám Thần Tế Thú Cổ Cung giống như một đàn ruồi đang bay loạn, nói đúng ra, giống một đám chim sợ cành cong hơn nhiều. Mặt bọn chúng đầy hoảng hốt lẫn sợ hãi. Bình thường, ngày nào bọn chúng cũng sống an nhàn trong Thú Cổ Cung, có bao giờ phải trải qua một trận chiến nào? Chân bọn chúng nhũn như sợi bún thiu, mặt trắng bệch như người chết.
Mặc dù trong lòng cũng rất hoảng sợ, nhưng khi Nam Cung Vô Liên nhìn thấy đám thủ hạ hèn nhát như thế, bèn quát lên: "Sợ cái gì mà sợ! Hừ, Thần Úy Tài Quyết chỉ có vài mống người, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Chỉ cần bọn chúng không phá tan được phòng tuyến sau tiếng trống thứ nhất, chúng ta sẽ an toàn tuyệt đối."
Ngoài miệng thì nói cứng, nhưng trong lão ta lại hối hận vì lần này đã chạy lên tiền tuyến.
Thế nhưng, đó là lệnh của bệ hạ, lão ta không thể nào không tuân theo. Càng nghĩ càng tự trách mình, không nên tranh công với bệ hạ vào lúc ấy.
Tiếng gầm rú và tiếng chiến đấu ở bên ngoài khiến cho lão ta hãi hùng khiếp vía.
Lão chợt phát hiện, chung quanh không có lấy bóng dáng một Huyết Tu nào, lập tức nổi giận: "Người đâu? Người chết hết ở đâu rồi? Tại sao lại không có một kẻ nào bảo vệ bổn tọa thế này?"
Thuộc hạ ở bên cạnh, lúng túng nhắc nhở: "Đại nhân, ngài đã ra lệnh, không cho phép bọn họ tới gần doanh trướng."
Lúc này Nam Cung Vô Liên mới nhớ ra, bởi vì sợ đám tướng sĩ tuần tra ồn ào, quấy rầy đến việc nghiên cứu của bản thân, lão đã liệt trung tâm doanh trướng vào cấm địa. Chỉ cho phép tướng sĩ đóng giữ ở ngoài rìa trung tâm doanh trướng, riêng mấy người Hạ Nam Sơn là có thể vào trong trường hợp khẩn cấp.
Cuộc tập kích tới quá đột ngột, lại quá dữ dội, đội quân của Hạ Nam Sơn vẫn không thể nào ngóc đầu lên được trước áp lực nặng nề của Thần Úy Tài Quyết, hoàn toàn không có khả năng đưa ra phản ứng thích hợp, làm gì còn thời gian rảnh để mà quan tâm đến những gì xảy ra bên trong doanh trướng.
Trong lòng càng thấy bất an hơn, Nam Cung Vô Liên quát ầm lên: "Nhanh chóng đi gọi đám người đó tới bảo vệ bổn tọa! Nói cho Hạ Nam Sơn biết, nếu bổn tọa gặp phải nguy hiểm, bệ hạ nhất định sẽ giết chín đời nhà bọn chúng!"
Mấy tên Thần Tế Thú Cổ Cung vâng vâng dạ dạ, rồi hấp tấp chạy ra bên ngoài doanh trướng.
Cách đó không xa, Tống Yên và Thiết Đao đang lục soát khắp nơi. Trung tâm doanh trướng không một bóng người khiến cho hai người phải giật mình. Lúc trước, hai người còn lo sợ không biết phải chăng kẻ địch đã cố tình bày ra doanh trướng trống không để quấy nhiễu phán đoán của họ. Khi hai người nghe thấy hai từ "Bổn tọa", mắt họ sáng bừng lên..
Hai người liếc nhau, hết sức ăn ý, lặng yên không một tiếng động lần mò về phía phát ra tiếng nói.
Sau đó, hai người lập tức nhìn thấy Nam Cung Vô Liên. Trước khi đến đây, hai người đã cố nhớ mặt Nam Cung Vô Liên cho bằng được, cho nên giờ chỉ nhìn một cái là lập tức nhận ra. Trong lòng hai người mừng như bắt được vàng, họ thật sự không ngờ lại thuận lợi đến thế.
Nam Cung Vô Liên thở hổn hển. Tiếng đánh nhau càng lúc càng gần lại chỗ này, trong lòng cũng càng lúc càng sợ hãi hơn. Lão ta cảm giác mình giống như cá bị ném lên bờ, dường như càng lúc càng trở nên khó thở hơn.
Hạ Nam Sơn đáng chết!
Nếu còn sống, khi quay về mình nhất định phải trừng trị hắn một phen thích đáng! Vậy mà không phái người tới bảo vệ mình!
Đột nhiên, đầu đám thuộc hạ trước mặt lão ta rơi cả xuống đất, lăn lông lốc, máu tươi phụt lên trời như suối phun.
Tròng mắt Nam Cung Vô Liên lập tức co rút lại. Theo bản năng, lão ta vừa mới muốn thét lên thì cổ đột nhiên mát lạnh, lưỡi đao sắc bén khiến lông tóc toàn thân lão ta dựng đứng. Một giọng nói như của ma quỷ vang lên ở sau lưng lão ta: "Nếu ta là ngươi, ta sẽ thành thật ngậm miệng thật chặt."
Tiếng kêu cứu ra đến miệng bị cưỡng ép nuốt trở lại, biến thành tiếng nấc nghẹn ngào.
Mặt trắng bệch như vôi, Nam Cung Vô Liên chỉ sợ đối phương chẳng may đột nhiên run tay, vậy là mình sẽ đi đời nhà ma.
"Diệp Bạch Y ở đâu?"
Dù không nhìn thấy đối phương, nhưng giọng người này âm u lạnh lẽo giống như của ma quỷ dưới địa ngục vừa chui lên.
Nam Cung Vô Liên gắng gượng nuốt nước bọt, nơm nớp lo sợ chỉ vào lều trại lớn nhất: "Ở... ở trong kia."
Tống Yên áp giải Nam Cung Vô Liên đi tới doanh trướng đó. Thiết Đao cầm đại đao, thái độ cảnh giác.
Vào trong lều trại, mặt Tống Yên và Thiết Đao không hẹn mà cùng co giật. Bên trong một quan tài bằng băng tỏa ra hơi lạnh ngắt, Diệp Bạch Y đang nhắm mắt ngủ say, nhưng tiếng tim đập nhẹ nhàng của ông ta lại khiến trái tim người khác đập thình thịch, giống như một con rồng đang cuộn mình say ngủ.
Cho dù đang say ngủ, rồng vẫn cứ có uy thế khiến con người ta không dám khinh nhờn.
Tống Yên gằn giọng hỏi: "Diệp Bạch Y bị làm sao thế này? Lúc nào có thể tỉnh lại?"
Nam Cung Vô Liên nói như muốn khóc: "Ta thực sự không biết lúc nào hắn mới có thể tỉnh lại... Hãy buông tha ta, ta tình nguyện trả bất cứ giá nào. Ta đầu hàng. Chỉ cần các ngươi buông tha ta, ta có thể gia nhập thành Thiên Tâm. Ta là cung chủ Thú Cổ Cung, phạm vi nghiên cứu của ta rất rộng, các ngươi nhất định sẽ cảm thấy hứng thú..."
Lão ta chợt im bặt, Nam Cung Vô Liên trợn tròn mắt, không thể nào tin được. Lão ta muốn nói tiếp, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng òng ọc. Cổ lão ta bị cắt đứt, máu tươi phụt ra, cơn đau dữ dội như thủy triều nhấn chìm lão ta.
Lão ta không thể tin nổi. Lão ta là cung chủ Thú Cổ Cung, nắm giữ nhiều bí mật như vậy, tại sạo bọn họ lại ra tay? Chẳng lẽ bọn họ không có một chút tò mò nào đối với những việc bí mật của Thần Quốc hay sao? Còn biết bao thành quả nghiên cứu nghiên cứu của mình nữa...
Vì sao...
Cái lũ điên khùng này...
Tống Yên thả tay để mặc xác Nam Cung Vô Liên đổ vật xuống đất, mặt vô cảm: "Con tin, một người là đủ rồi!"
Thiết Đao ậm ừ nói: "Ở trong này, ta nghe theo ngươi!"
Trên tay Tống Yên chợt hiện ra một đốt trúc Lưu Ly trúc. Ông ta bóp nát nó, Tuyết Dung Nham nhỏ xuống xác Nam Cung Vô Liên. Ngay lập tức, lửa bùng lên, đốt cháy toàn bộ cái xác của Nam Cung Vô Liên. Chỉ trong chớp mắt, Nam Cung Vô Liên đã biến thành tro bụi.
Thiết Đao xúc hết tro đổ vào trong ao máu.
Trận tập kích này đã kết thúc hoàn mỹ, thế nhưng, đối với cả chiến dịch, giờ mới chỉ là bắt đầu. Thủ đoạn tầng tầng lớp lớp của Thú Cổ Cung thực sự làm cho họ vô cùng kiêng kị. Nếu không may phạm phải sai lầm, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Đốt xác phi tang như vậy, kẻ địch sẽ không biết được Nam Cung Vô Liên còn sống hay đã chết, còn Diệp Bạch Y đã rơi vào tay bọn họ. Đối với diễn biến cuộc chiến, tầm quan trọng của Nam Cung Vô Liên kém rất xa Diệp Bạch Y. Nam Cung Vô Liên có chết hay không, đối với Chiến bộ Huyết Tu trên tiền tuyến, có thể nói ảnh hưởng rất nhỏ. Nhưng nếu Diệp Bạch Y nằm trong tay bọn họ, tất yếu sẽ khiến cho toàn bộ Huyết Tu trên tiền tuyến rơi vào hỗn loạn chưa từng có.
Diệp Bạch Y có sức ảnh hưởng không ai sánh nổi đối với Chiến bộ Huyết Tu. Ông ta đã một tay lập nên sáu Thần Bộ và mười hai Huyết Bộ. Xét về quyền uy trong tất cả các Chiến bộ, không một ai sánh bằng, ngay cả Hồng Ma Quỷ ngang trời xuất thế cũng không thể bì nổi.
Chỉ cần bắt được Diệp Bạch Y, tình thế cuộc chiến sẽ dần nghiêng về một bên.
Hai người không dám buông lỏng cảnh giác. Đại đao của Thiết Đao chém mạnh vào nắp hòm quan tài bằng băng. Sau một tiếng rầm, chiếc quan tài bằng băng vỡ tung thành mảnh vụn, Diệp Bạch Y rơi xuống đất. Hai người cẩn thận ở mức tối đa, Thiết Đao kề đao lên cổ Diệp Bạch Y, nhưng ông ta vẫn hôn mê bất tỉnh, không hề nhúc nhích.
Đúng vào lúc này, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đang lại gần, hai người chẳng nghĩ ngợi gì nữa, nhấc Diệp Bạch Y đang hôn mê lên rồi nhanh chóng tháo chạy ra khỏi doanh trướng theo một hướng khác.
Những người đang vội vã chạy đến chính là đội cận vệ của Diệp Bạch Y. Khi bọn chúng nhìn thấy lều trại trống không, mặt mày tất cả co rúm lại.
Bên hông lều trại bị phá thủng một lỗ.
Tên tướng lĩnh cầm đầu cuống quít nói: "Đuổi!"
Hạ Nam Sơn đang phải chịu một áp lực nặng nề, phòng tuyến của bọn gã đang dần bị dồn ép tới giới hạn tan vỡ. Nhiều lần gã thiếu chút nữa đã trúng phải mũi tên bắn lén của Tây Môn Tài Quyết, may mà hai cao thủ Thần Thông ở bên cạnh đã hứng tên thay cho gã, một chết một bị thương.
Trước ngày hôm nay, gã chưa bao giờ từng nghĩ tới, trên đời này lại có một Chiến bộ đáng sợ đến thế.
Phe mình đông gấp 15 lần đối phương, thế nhưng Hạ Nam Sơn chưa một lần nắm được quyền chủ động, tiết tấu vẫn luôn nằm trong tay đối phương. Cho dù xét trên phương diện trình độ tướng lãnh, hay là năng lực chiến sĩ hai bên, phe gã đều thua tuyệt đối.
Bỗng nhiên, Thần Úy Tài Quyết đổi hướng, giống muốn muốn chuyển hướng đột kích theo đường khác.
Hạ Nam Sơn thét lên như sấm: "Giữ vững vị trí!"
Vô số người lại một lần nữa tập trung thành một phòng tuyến dày đặc, chuẩn bị ngăn đón đòn công kích của Thần Úy Tài Quyết.
Nhưng không một ai có thể ngờ tới, Thần Úy Tài Quyết đột nhiên quay ngược lại, điên cuồng đột kích.
Toàn bộ tướng sĩ chợt ngây người ra rồi phát ra tiếng hoan hô vang trời, kẻ địch đã bị bọn chúng đẩy lùi! Số lượng chỉ có một ngàn, nhưng họ lại gây ra áp lực khó mà thở nổi cho bọn chúng, phòng tuyến lung lay sắp đổ. Lúc này kẻ địch chủ động rút lui, đám tướng sĩ đang bị dồn ép tới mức khó thở, cảm giác giống y như vừa mới thắng trận. Qua đó có thể thấy được, vừa rồi Thần Úy Tài Quyết đã gây ra áp lực nặng nề tới mức độ nào cho bọn chúng.
Nhưng mặt Hạ Nam Sơn lại tối sầm lại, trong lòng chợt dấy lên cảm giác bất an khôn tả.
"Không tốt rồi! Diệp Suất và Nam Cung đại nhân đã bị bọn chúng bắt đi rồi!"
Trước mặt chợt tối sầm, Hạ Nam Sơn thiếu chút nữa đã ngã lăn quay ra đất, đầu ong ong, giống như bị ai đó đấm thẳng vào huyệt Thái Dương một cú vậy. Mặt gã chợt trắng bệch như người chết, Diệp Suất và Nam Cung đại nhân bị bắt đi trong thời điểm gã đang trấn giữ, đây tuyệt đối là tử tội dù có chết muôn ngàn lần cũng không chuộc nổi!
Niềm sợ hãi khôn cùng chiếm cứ đầu óc gã. Không riêng gì gã, toàn bộ tướng sĩ ở xung quanh, lúc này mặt kẻ nào cũng trắng bệch như người chết.
Hạ Nam Sơn cắn mạnh đầu lưỡi, mùi máu tanh nồng ngòn ngọt tràn ngập khoang miệng, cơn đau chói óc khiến cho gã tỉnh táo lại: "Đuổi!"
Gã thừa hiểu, nếu như không thể cứu được Diệp Suất và Nam Cung đại nhân thì bọn gã không cần phải trở về nữa. Nếu chết trận thì sẽ không ảnh hưởng đến người nhà, trở về sẽ biến thành có tội, ngay cả gia đình cũng sẽ bị liên lụy theo.
Lúc này, trong đầu không được phép toan tính gì nữa.
Tất cả đều hiểu rằng, giờ là lúc phải liều mạng, đó cũng là đường sống duy nhất của bọn chúng. Có lẽ cũng không thể gọi là đường sống, mà chỉ là một cơ hội cứu vãn. Sự sợ hãi đối với Thần Úy Tài Quyết vừa rồi, đến lúc này đã hoàn toàn tan thành mây khói, bọn chúng đã rơi vào đường cùng.
← Ch. 581 | Ch. 583 → |