← Ch.607 | Ch.609 → |
Trên Trấn Thần Phong do Thiên Phong Bộ trấn giữ, tất cả mọi người cùng căng thẳng ra mặt ngước nhìn đội quân Khoan Bối Bức Ngư đang ào tới tấn công. Cảnh tượng hơn hai trăm con Khoan Bối Bức Ngư đồng loạt tấn công làm cho mọi người cảm thấy ngạt thở.
"Bàn Sư có thể ngăn chặn được không?"
"Chắc là được."
Chủ đề này thỉnh thoảng lại được nhắc tới ở khắp các nơi trên Trấn Thần Phong. Mọi người chăm chú đứng nhìn mà trong lòng cảm thấy lo lắng không yên.
Trong đám đông, cũng như những người khác, một người đàn ông đang trợn mắt nhìn trừng trừng, không muốn bỏ sót bất cứ một chi tiết nào. Tên y là Hà Hoan, là một trong những thành viên gia nhập vào Kiếm Minh sớm nhất. Mặc dù y không phải là một người có tài năng, nhưng lại cố gắng chăm chỉ hơn người, nhờ vậy năng lực cá nhân tương đối xuất sắc. Khi Côn Lôn Thiên Phong tái thành lập Thiên Phong Bộ, y đã được cử làm đội trưởng một đội.
Hà Hoan đối xử với mọi người nhiệt tình, lại còn tốt tính, thành ra có quan hệ rất rộng trong Thiên Phong Bộ.
Nhưng không một ai biết được, tổ tiên Hà Hoan đã từng là cấp dưới của tổ tiên nhà họ Diệp. Hà Hoan biết đánh trận, là người tài cán, nên đã được Diệp phu nhân lựa chọn. Lúc trước, Diệp phu nhân đã cử y tới gia nhập Côn Luân Kiếm Minh là để bí mật bảo vệ Côn Lôn Thiên Phong.
Sau khi phòng tuyến phong kiều Trân Châu được thành lập, y được giao một nhiệm vụ mới, bí mật quan sát và ghi chép lại thông tin về tất cả các phương diện của phái Tùng Gian. Khi nhận được nhiệm vụ này, Hà Hoan đã thở phào nhẹ nhõm. Bên trên rõ ràng đã nhận ra tình hình hiện nay nguy cấp lắm rồi, sẽ không tự làm suy yếu lực lượng của mình.
Không phải là nhiệm vụ liên quan đến ám sát, Hà Hoan đương nhiên không cảm thấy áp lực. Y cẩn thận ghi chép lại những gì mình thấy đến từng chi tiết nhỏ nhất, đôi khi còn ghi thêm phân tích của bản thân vào.
Đội viên đứng bên cạnh lo lắng hỏi: "Hà đội, ngài nói Bàn Sư có thể ngăn chặn được không?"
Hà Hoan vẫn nhìn không rời mắt, buột miệng đáp: "Không có vấn đề gì!"
Bởi luôn tin tưởng Hà Hoan tuyệt đối, nên khi nghe y nói vậy, các đội viên cùng thở phào một hơi.
"Hà đội nói có thể ngăn chặn vậy thì sẽ nhất định sẽ ngăn chặn được!"
"Ta tin Hà đội!"
Toàn bộ tinh thần Hà Hoan đều tập trung vào cảnh tượng trên bầu trời, hai mắt không chớp lấy một cái. Quá trình tu luyện hàng ngày của Trọng Vân Chi Thương là mục tiêu quan sát trọng điểm của y. Cảnh tượng Phong Sào Trọng Pháo rền vang vô cùng hùng tráng. Mỗi lúc giải lao, tướng sĩ của Thiên Phong Bộ thường chọn một vị trí thuận lợi để quan sát, cảnh tượng đó rực rỡ hơn cảnh bắn pháo hoa rất nhiều.
Mọi người còn bình luận cả về uy lực của tháp pháo. Đôi khi, Hà Hoan cũng phát biểu ý kiến của mình.
Không chỉ giới hạn trên phương diện uy lực của Phong Sào Trọng Pháo, mà đối với các phương diện khác của phái Tùng Gian Hà Hoan cũng đều cẩn thận tìm hiểu đến từng chi tiết nhỏ nhất, ví dụ như tính cách nổi bật của các nhân vật chủ chốt trong phái Tùng Gian.
Bàn tử là người luôn bị đánh giá thấp.
Trước khi lên cấp đại sư, Bàn tử gắn liền với biệt hiệu "Nhát như thỏ đế", mãi đến khi trở thành vị đại sư tháp pháo đầu tiên, ấn tượng về y của mọi người mới thay đổi.
Ghi chép và phân tích của Hà Hoan lại đánh giá khác hẳn.
Kể từ lúc Ngải Huy bắt đầu nổi tiếng, quá khứ của hắn đã dần hiện ra trước mắt người đời. Trong số các đội săn bắn đi vào Man Hoang ngày ấy, đến nay vẫn còn rất nhiều người còn sống. Những hồi ức cá nhân của họ đã lắp ghép lại hoàn chỉnh những gì Ngải Huy đã từng trải qua ở Man Hoang trong vài năm đó.
Thế nhưng, trong những những hồi ức và lời kể của họ, Hà Hoan đã phát hiện ra một chi tiết mà mọi người gần như không để ý. Hầu như toàn bộ người trong cuộc đều nhớ như in Bàn tử Tiền Đại. Thậm chí, một số người trong số đó, dù chỉ có ấn tượng vô cùng mờ nhạt về Ngải Huy, nhưng lại nhớ mãi không quên Bàn tử.
Rất đáng tiếc là Hà Hoan không thể chính miệng hỏi họ đánh giá thế nào về Bàn tử. Nhưng chỉ cần dựa vào riêng điều này là đã có thể thấy được, Bàn tử không hề yếu kém giống như mọi người đã nghĩ.
Ngoài Ngải Huy ra, Bàn tử là người duy nhất còn sống sót. Mọi người thống nhất cho rằng, Bàn tử có thể sống sót được hoàn toàn là nhờ vào sự chiếu cố và bao bọc của Ngải Huy.
Hà Hoan lại nghĩ khác.
Y thấy được phẩm chất nhạy bén vượt trội ở Bàn Tử. Cho dù một ngọn cỏ lay động cũng khiến Bàn tử cẩn thận đề phòng. Còn cả tính cách gian trá nữa, thủ đoạn của Bàn tử luôn mang tính gian trá hiểm độc đặc trưng của một kẻ tiểu nhân. Kẻ này thích nhất là chơi trò đánh lén, đặt bẫy.
Có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng một kẻ như vậy lại có thể trở thành đại sư.
Sau khi xem xong loạt Địa Hỏa Tháp Pháo đầu tiên, Hà Hoan đã hiểu ngay, Bàn tử đã đào xong bẫy chỉ chờ kẻ địch nhảy vào. Bởi đã được nhìn thấy sức tàn phá của Phong Sào Trọng Pháo, y biết rõ khi toàn bộ Phong Sào Trọng Pháo của Trọng Vân Chi Thương đồng loạt bắn ra sẽ đáng sợ tới mức độ nào.
Số lượng Khoan Bối Bức Ngư trên bầu trời đông gấp bội so với lần trước, đông nghìn nghịt khiến khiến cho cõi lòng đang rung động của Hà Hoan chợt sinh ra sợ hãi. Huyết Thú khổng lồ không sợ chết nhuộm đỏ thẫm cả bầu trời, như một ngọn sóng thần đầy tính hủy diệt.
Nhưng không hiểu sao, trong lòng Hà Hoan lại nảy sinh niềm chờ mong, không biết khi Phong Sào Trọng Pháo khạc ra một làn sóng lửa dữ dội đỏ rực sẽ là một cảnh tượng chói lọi tới nhường nào!
Y nín thở chờ đợi.
Trọng Vân Chi Thương, trận địa tháp pháo trên Trấn Thần Phong.
Nhảy ra khỏi ụ Địa Hỏa Tháp Pháo, các tháp pháo thủ ba chân bốn cẳng lao như điên cuồng tới trận địa Phong Sào Trọng Pháo. Tất cả đều thở hổn hển, trên trán đầm đìa mồ hôi. Tiếng thở dốc như trâu dần lắng đi, tất cả mọi người cùng nín thở, trợn tròn mắt. Không khí dường như bỗng biến thành thể rắn, cả trận địa rộng lớn bỗng yên tĩnh đến nỗi ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Tiếng gió rít lên khi đôi cánh rộng lớn mọc đầy gai xương của Khoan Bối Bức Ngư đập vào không khí càng lúc càng to dần, làn sóng khí cộng hưởng do chúng tạo ra khiến bầu trời như đang nổi bão.
"Tới gần hãy bắn, nghe khẩu lệnh của ta!"
Giọng Bàn tử khào khào, nhưng lại biến thành vang vọng trong trận địa đang yên tĩnh như cõi chết.
Ba dặm!
Rầm rầm rầm!
Tiếng vỗ cánh của Khoan Bối Bức Ngư khổng lồ nặng nề giống như tiếng búa máy. Một luồng sóng khí đập vào màn sáng của Trấn Thần Phong, gây ra muôn vàn gợn sóng nhộn nhạo.
Các tháp pháo thủ thậm chí có thể cảm nhận được toàn bộ Trấn Thần Phong đang rung lên nhè nhẹ.
Hai dặm!
Các tháp pháo thủ có thể thấy rõ sự phẫn nộ trong đôi mắt đỏ tươi của Khoan Bối Bức Ngư, có thể thấy rõ đường vân bên trên những cây gai xương dày đặc trắng hếu, có thể nhìn rõ những hoa văn đỏ tươi chằng chịt như dây leo, còn có thể thấy rõ gương mặt điên cuồng đầy dữ tợn của Huyết Tu Thú Doanh đang ngồi trên lưng Khoan Bối Bức Ngư.
Một dặm!
Khoảng cách quá gần khiến tầm mắt hoàn toàn bị Khoan Bối Bức Ngư chắn hết, không còn nhìn thấy bầu trời đâu nữa. Các tháp pháo thủ dường như đang chìm trong sóng to gió lớn giữa đêm tối mịt mùng, chỉ một khoảnh khắc nữa là sẽ thịt nát xương tan.
Trán họ túa mồ hôi đầm đia, còn lưng thì đã ướt đẫm tự bao giờ. Mặc dù vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng mặt họ đã tái nhợt, có một số người thỉnh thoảng lại thè lưỡi liếm đôi môi khô khốc.
Phía đối diện, Mạc Thiếu Quân thấy quân mình càng lúc càng sáp lại gần Trấn Thần Phong, trong lòng chợt sôi lên vì bất an. Trấn Thần Phong quá yên tĩnh! Không bình thường! Khoan Bối Bức Ngư không ngờ lại không gặp phải bất cứ đòn chống cự nào!
Đối phương tự tin đến thế ư? Không sợ đùa với lửa có ngày phải bỏng hay sao?
Với một khoảng cách gần như vậy, kể cả là Địa Hỏa Tháp Pháo cũng không thể nào ngăn chặn Khoan Bối Bức Ngư được.
Thế nhưng, vì sao trong lòng mình lại bất an đến thế?
Nụ cười mỉm nơi khóe miệng Mạc Thiếu Quân biến mất, trán túa mồ hôi, y vô thức siết chặt tay thành nắm đấm, đốt ngón tay biến trắng bệch mà không hay, mắt trợn trừng nhìn không chớp, chỉ sợ mình bỏ qua mất một chi tiết nào đó.
Một trăm trượng!
"Giết!"
Giọng Bàn tử đã khàn hẳn đi, thậm chí còn hơi đanh lại, nhưng khi rơi vào tai các tháp pháo thủ đang trong tình trạng gần như sụp đổ, lại giống như tiếng sét đánh.
Tất cả gần như bắn theo phản xạ bản năng, toàn bộ tháp pháo cùng lúc rền vang.
Những vệt sáng đỏ rực rỡ, giống hệt như muôn vàn thanh kiếm thực sự, xuyên thủng cơn sóng thần đỏ thẫm do đội quân Khoan Bối Bức Ngư tạo thành.
Màu đỏ rực?
Mi mắt Mạc Thiếu Quân giần giật, tim đập dữ dội, không phải Địa Hỏa Tháp Pháo!
Quá gần!
Các tháp pháo thủ của Trọng Vân Chi Thương chưa bao giờ từng bắn mục tiêu nào ở cự ly gần đến thế. Họ chẳng cần phải ngắm, bởi thân hình khổng lồ của Khoan Bối Bức Ngư đã choán hết tầm mắt của họ.
Điên cuồng!
Họ chưa bao giờ từng rơi vào trạng thái điên cuồng đến thế. Kẻ địch càng lúc càng tiến lại gần, khi tâm trạng căng thẳng và sợ hãi của các tháp pháo thủ đã tiếp cận giới hạn chịu đựng, cuối cùng họ cũng nghe thấy khẩu lệnh của Bàn Sư. Bao nhiêu sợ hãi và căng thẳng dồn nén nãy giờ chợt bùng nổ, đầu óc tất cả đều biến thành mê muội, họ hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng, bắt đầu bắn xối xả vào những vật thể màu đỏ thẫm trong tầm mắt.
Họ bắn với tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay.
Bên trong nòng trọng pháo màu đỏ tươi sáng chói mắt như ánh hồ quang.
Lớp ống pháo hình tổ ong ở bên trong xoay chóng mặt, phát ra tiếng vù vù hòa lẫn với tiếng rền vang không dứt bên tai.
Phong Sào Trọng Pháo phụt ra ra ánh lửa giống như một chùm tia sáng dày đặc đỏ rực. Trong lúc huấn luyện thường ngày, sau khi đạn lửa Phong Sào Trọng Pháo bay được một quãng ngắn sẽ bùng nổ, tạo thành một cái lưới ánh sáng, bao phủ cả một phạm vi lớn.
Nhưng lúc này, khoảng cách giữa hai bên quá gần, đạn lửa hoàn toàn không kịp bùng nổ, mà giống như một kiếm ảnh màu đỏ lập tức xuyên thủng Khoan Bối Bức Ngư ở gần nhất.
Mười con Khoan Bối Bức Ngư xông lên đầu tiên, trong chớp mắt đã bị mấy trăm đạn lửa nhấn chìm.
Trước đạn lửa của Phong Sào Trọng Pháo, sức sống kiên cường của Khoan Bối Bức Ngư cũng chẳng thể cứu được nó. Đám Khoan Bối Bức Ngư xông lên đầu tiên không kịp kêu lên một tiếng, thân thể đã bị lưới đạn lửa dày đặc bắn nát thành mảnh vụn.
Khi không bùng nổ, đạn lửa của Phong Sào Trọng Pháo mới thể hiện đầy đủ ý nghĩa của chữ "trọng" trong cái tên của nó. Nếu như đạn lửa của Địa Hỏa Tháp Pháo giống như một cái dùi có lực xuyên thấu đáng sợ, thì đạn lửa của Phong Sào Trọng Pháo, trước khi nó bùng nổ, lại giống như một cây búa tạ.
Ngay khi trúng phải đạn lửa của trọng pháo, Khoan Bối Bức Ngư sẽ bị chững lại mất một thoáng, qua đó có thể thấy được lực đánh của nó mạnh tới cỡ nào.
Thế xông lên của Khoan Bối Bức Ngư bị chặn đứng, ngay sau đó thân thể chúng bị cắt nát thành mảnh vụn.
Dư lực chưa hết, đạn lửa tiếp tục bắn thủng Khoan Bối Bức Ngư ở phía sau. Ngay sau đó, lượt đạn lửa thứ hai đã nối gót tới, Khoan Bối Bức Ngư ở phía trước chững lại rồi nát thành mảnh vụn. Lửa đạn chưa hết lực lại tiếp tục bắn thủng Khoan Bối Bức Ngư ở phía sau...
Lượt thứ ba!
Lượt thứ tư!
...
Họ bắn liền một hơi mười hai lượt đạn lửa.
Đây là thành tích chưa bao giờ từng có, một thành tích mà họ chưa bao giờ đạt tới trong quá trình huấn luyện.
Trận địa Phong Sào Trọng Pháo rơi vào yên lặng trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Các tháp pháo thủ há miệng thở hổn hển, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hơi nước bốc lên mù mịt từ cơ thể họ. Mắt họ dại ra, hiển nhiên vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần sau trận pháo kích vừa rồi. Họ giống như người vừa mới thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, đầu óc vẫn còn choáng váng vì sợ.
Một tiếng gầm rú vang lên trên bầu trời làm tất cả giật mình, đầu óc dần hoạt động bình thường trở lại.
Họ ngẩng đầu lên nhìn, cơn sóng dữ ngập trời đỏ thẫm đã biến mất không còn bóng dáng, chỉ còn lại một con Khoan Bối Bức Ngư đã bị cắt mất nửa cơ thể đang giãy dụa gầm rú. Nó lảo đảo chỉ chực rơi, máu tươi ào ào đổ ra từ nửa cơ thể còn lại, rơi từ không trung xuống như mưa rào.
Trên vành đai cát chảy ở phía trước phòng tuyến, xương thịt nát vụn của Khoan Bối Bức Ngư vương vãi ởkhắp nơi, nhìn chẳng khác gì cảnh tượng dưới địa ngục. Một trận gió thổi qua, mùi máu tươi tanh nồng hòa lẫn với mùi hương ngòn ngọt kỳ dị xộc vào mũi. Vừa thoát ra khỏi trạng thái phát cuồng trước áp lực của tử vong, tất cả các tháp pháo thủ không kìm chế được nữa, không hẹn mà cùng ngồi thụp xuống nôn mửa.
Phía sau họ, các đội viên của Trọng Vân Chi Thương, Binh Nhân Bộ, Thiên Phong Bộ nhìn cảnh tượng trước mặt bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Cùng lúc đó, bên phía phe Huyết Tu, từ Mạc Thiếu Quân cho đến toàn bộ quân tướng của Thần Lang và Ngân Sương ở phía sau gã, chẳng một ai là ngoại lệ, mặt đều nghệt ra vì choáng váng.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai phe địch ta rơi vào yên lặng như cõi chết.
← Ch. 607 | Ch. 609 → |