← Ch.639 | Ch.641 → |
*Trùng sát chiến: Xung phong quyết chiến
Hàng rào ánh sáng ngay ngắn thẳng hàng xông tới xé rách màn đêm đen, chiếu rọi từng thân ảnh điên cuồng. Chúng đông đúc như một đám châu chấu, như một cơn thuỷ triều ùa vào trân địa.
Trận địa lập tức máu chảy thành sông, thây nằm đầy đồng.
Thần Lang không thể giữ được trận hình ngàn người, lập tức tan rã thành từng tốp nhỏ, tốp năm tốp ba.
Nhánh cây Thanh hoa trải khắp trận địa, thỉnh thoảng có người hãm sâu vào trong đó. Phong Xa Kiếm thì rền vang, giống như lưỡi hái tử thần, những nơi nó đi qua thì sẽ để lại máu thịt tay chân đứt gãy.
Hách Liên Thiên Hiểu không quan tâm Đoan Mộc Hoàng Hôn và Lôi Đình Chi Kiếm săn giết gì nữa.
Tiếng kiếm kêu trong sơn cốc, đã đánh tan tia hy vọng cuối cùng trong lòng Hách Liên Thiên Hiểu, Ngân Sương Bộ lành ít dữ nhiều.
Nếu như mình không tham công, đi đầu chờ viện quân, sẽ không phải lâm vào tuyệt cảnh này...
Ý nghĩa này lóe lên trong đầu, hắn đau lòng và thất vọng, nhưng lập tức trong mắt hắn ánh lên sự cương quyết tàn nhẫn.
Chỉ cần xông vào đại doanh của địch, đúng, chỉ cần vào đó, những cái Tháp Pháo Thủ đáng chết kia nhất định sẽ tan rã ngay lập tức, nhất định sẽ chạy trối chết.
Xông lên!
Không còn lựa chọn nào khác.
Hách Liên Thiên Hiểu đã khởi lên hung tính, hai mắt sung huyết, gương mặt dữ tợn, xông lên đầu tiên làm gương cho binh sĩ. Ở bên cạnh hắn, hai cường giả bảo vệ hai bên, rồi họ cùng xông lên, như một mũi tên sắc bén, không gì có thể cản!
Bọn họ liên tục ngăn chặn ba lượt hỏa lực của Phong Sào Trọng Pháo, làm cho sĩ khí binh tướng bên trận địa Thần Lang dâng cao!
Phong Sào Trọng Pháo nổ vang làm chấn động lỗ tai Huyết tu, bọn họ hầu như ko nghe thấy âm thanh gì nữa. Không khí nóng hầm và nồng nặc mùi thuốc súng hòa cùng mùi máu tươi, người ngã xuống vũng máu liên tục. Bọn họ gào thét trong vô thức, giống như đã điên loạn, giống như một con sói đang rơi vào tuyệt cảnh. Trong đầu họ bây giờ chỉ còn một ý nghĩ, đó là xông lên, phải xông lên!
Liên minh trận địa Tháp Pháo, những người thuộc Nguyên tu ai ai cũng liều mạng.
Bởi vì địch nhân phân tán, không thể tập trung vào mục tiêu, bắn một lượt thì hiệu quả sẽ không tốt nên Bàn Tử quyết định thật nhanh, ngưng bắn, lệnh cho các Tháp Pháo bắn tự do.
Quân địch như thủy triều, giống như một cơn thủy triều phập phồng không thể xác định, cách bọn họ càng ngày càng gần.
Thậm chí những Nguyên tu có thể nhìn rõ ràng gương mặt vặn vẹo của họ, bây giờ quân địch tựa như một đám dã thú.
Áp lực gia tăng kịch liệt, đè liên minh Tháp Pháo!
Xì xì xì, thân pháo bị đốt nóng ko ngừng bởi những Tháp Pháo thủ, trên vai dưới bụng đều là vết thương đen. Bọn họ không còn tỉnh táo, không ngừng dùng hỏa lực công kích. Đây là điều duy nhất bọn họ có thể làm lúc này, điên cuồng, không để ý đến những điều khác, chỉ còn một ý niệm duy nhất là liều mạng oanh kích.
Lúc trước Bàn Tử đổi phiên cho Tháp Pháp thủ để mọi nguời có thể nghỉ ngơi đôi chút, giữ lại thể lực quý giá, để vào lúc này họ phát huy tác dụng.
Nếu như vừa rồi bị quân địch dẫn dụ mà công kích mãnh liệt thì bây giờ tối thiểu cũng có một nửa Phong Sào Trọng Pháo ko thể bắn đạn.
Mục tiêu của Bàn Tử là Hách Liên Thiên Hiểu.
Hắn rất trầm ổn, bên trong Phong Sào Trọng Pháo chuyển động cấp tốc, miệng họng pháo sáng lên. Đùng, một tiếng trầm đục phát ra, ánh sáng đỏ rực sáng bắn ra từ họng pháo, rồi họng pháo giật lùi ra phía sau theo quán tính, Bàn Tử vẫn không nhúc nhích.
Hách Liên Thiên Hiểu đứng bên trái La Uy, La Uy giơ cự thuẫn ở tay trái lên, đúng lúc đó hỏa lực của Phong Sào Trọng Pháo oanh kích lên cự thuẫn. Thân hình La Uy run lên, khóe miệng tràn máu tươi, làn da giống như da tê giác rạn nứt, chảy xuống từng dòng máu, trong chớp mắt gần như một người máu.
Chính diện chọi cứng với hỏa lực của Phong Sào Trọng Pháo, La Uy có chút hoảng hốt. Đồng tử của hắn dần dần khôi phục tiêu cự, rồi hắn bỗng gào một tiếng thật to, như một con dã thú đang tức giận cùng cực.
Thật sự là một con dã thú.
Cơ bắp toàn thân nổi lên, hai chân tráng kiện như cây trụ, làn da dày thô ráp. Thần thông của hắn là Bắc Hoang Tượng, lực mạnh vô cùng, là viên tướng mạnh nhất dưới trướng Hách Liên Thiên Hiểu.
Được sự yểm hộ của La Uy, Hách Liên Thiên Hiểu cùng với một vài cường giả khác là Đặng Tử Hùng xông về phía trước đến bảy tám trượng.
Đùng!
Phong Sào Trọng Pháo của Bàn Tử nổ vang, so với Phong Sào Trọng Pháo khác thì có chút khác biệt, tiếng nổ ngắn ngủi nhưng trầm thấp, uy lực cũng lớn hơn.
Đặng Tử Hùng xông lên phía trước Hách Liên Thiên Hiểu, trên tay cầm theo một thứ so với người còn to hơn, một cái búa to như cái ván cửa cực nặng. Thần thái uy nghiêm, bễ nghễ thiên hạ, tự tin và ngạo mạn, hắn hừ lạnh một tiếng, cánh tay cầm cán búa bỗng dưng sáng lên màu đỏ chói mắt, mãnh mẽ giơ cao búa, hít một hơi, rồi chém xuống.
Một luồng sáng do cây búa để lại dài đến ba trượng, là búa mang, gào thét bay đến.
Sau một khắc, sắc mặt Đặng Tử Hùng đột nhiên đại biến.
Mắt thấy hỏa lực và búa mang sắp đụng vào nhau thì lập tức nổ tung, giống như một đoàn pháo hoa nổ tung ở trước mặt hắn. Từng đạo ánh sáng đỏ căng ra trước mặt hắn một chút rồi tán ra như một cái dù.
Từng sợ ánh sáng đỏ vượt qua mặt Đặng Tử Hùng, rồi tụ lại sau lưng hắn, đánh vào Hách Liên Thiên Hiểu.
Một búa tràn đầy lực lượng của Đặng Tử Hùng thất bại!
Bàn Tử là một đại sư Tháp Pháo, khai sáng một nghề nghiệp Tháp Pháo thủ hoàn toàn mới, trình độ điều khiển của hắn hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu. Phương diện này thì ngay cả Ngải Huy hiện tại cũng không bằng.
Trong mắt Hách Liên Thiên Hiểu hiện lên vẻ kinh dị.
Hắn đã từng thấy Bàn Tử điều khiển Tháp Pháo, hắn cứ nghĩ y sẽ tiến bộ, nhưng ko ngờ so với những gì hắn đoán còn lợi hại hơn. Nhưng Hách Liên Thiên Hiểu có thể đảm nhiệm chức Thần Lang bộ thủ thì thực lực sao có thể xem thường được. Y ko nói một lời, năm ngón tay mở ra, chộp với trước mặt, nơi những sợi hồng mang đang tụ lại.
Đùng!
Một tiếng trầm đục vang lên.
Những tia hồng mang đang tụ lại bỗng nổ tung, gây ra một lực lớn kinh người khiến bàn tay Hách Liên Thiên Hiểu tê dại. Trong lòng hắn ko khỏi run sợ, sắc mặc càng nghiêm trọng, hắn vốn nghĩ mình có thể nắm bắt được đường đi của Tháp Pháo, nhưng ko ngờ qua tay Bàn Tử lại có thể sinh ra biến hóa tỉ mỉ như thế.
Một kích thất bại khiến Đặng Tử Hùng khí huyết sôi trào, thế nhưng điều này càng làm cho hắn ko thể đè nén được ngọn lửa trong lòng, hắn cảm giác bản thân bị chơi xỏ.
Chết tiệt!
Không biết do khí huyết nghịch chuyển hay bởi vì phẫn nộ mà gương mặt của hắn đỏ bừng.
Tầm mắt của hắn tập trung vào họng pháo đang phun ra ánh lửa.
Đặng Tử Hùng nổi giận gầm lên một tiếng, thúc vào Thần Lang đang cỡi. Nó nhảy lên và hắn liền vung cái búa nặng cán dài, hung hắn phang tới.
Màn sáng màu đỏ xuất hiện trước mặt hắn, lực lượng mãnh liệt tựa như dời núi lấp biển phun ra từ cây búa to, màn sáng phía trước lập tức xuất hiện làn sóng rung động trong suốt, lấy tâm điểm là nơi cái búa to đánh vào. Đương nhiên làn sóng này là do ko khí bị một lực lượng kinh người đánh vào rồi tạo nên một lực nén mạnh.
Đùng!
Hỏa lực Phong Sào Trọng Pháo ngay tức khắc đánh lên màn sáng.
Đặng Tử Hùng và thú cỡi của hắn, là Thần Lang, giống như bị đánh một roi thật mạnh, thân thể run lên, máu tươi trào từ miệng ra. Ánh mắt của hắn mờ mịt, hiển nhiên là do lực lượng của cú oanh kích từ trọng pháo đã vượt qua ngưỡng chịu đựng của hắn, lực lượng khổng lồ đó đã làm cho hắn hơi phát mộng.
Không đợi hắn hồi phục lại tinh thần, một đoàn lửa cấp tốc lao tới trong giây phút hắn buông lỏng.
Khóe mắt Hách Liên Thiên Hiểu giật lên, ngay lập tức xuất hiện ở bên cạnh Đặng Tử Hùng, bàn tay vung lên, lăng ko gào thét đánh vào ánh lửa.
Oanh!
Ánh lửa trên không trung nổ tung, vô số đá vụng kèm theo ánh lửa bắn tung toé ra khắp các hướng.
Không phải Phong Sào Trọng Pháo!
Bàn tay Hách Liên Thiên Hiểu cháy đen một vùng, hắn híp mắt lại nhìn về phía xa xa. Ở đó đang lơ lửng một toà Ngư Cốt Đầu cực lớn như ngọn núi, ánh lửa ko ngừng phóng lên trời.
Hỏa Sơn Tôn Giả!
La Uy sau lưng y la lên, còn sắc mặt Hách Liên Thiên Hiểu thay đổi, ko tốt!
Mục tiêu của địch nhân chính là La Uy!
Nhánh cây màu xanh không biết từ lúc nào đã quấn quanh La Uy và Thần Lang. La Uy và Thần Lang nhận ra và ngay lập tức dốc sức giãy giụa nhưng những cành Thanh Hoa nhìn có vẻ rất mềm nhẹ ấy lại cứng coi vô cùng. Máu tươi đầm đìa làm cho La Uy giống như một con dã thú bị vây khốn, miệng hắn thì liên tục phát ra những tiếng gào thét tức giận.
Rẹt!
Tiếng vải vóc bị xé rách, bảy chuôi phi đao dẹp dài đột nhiên phá vỡ mặt đất rồi bắn lên.
Bảy đao mang sắc bén đan vào nhau, giống như một cái lồng, bao phủ La Uy và Thần Lang.
La Uy và Thần Lang giống như bị trúng Định thân pháp.
Sau một khắc, trên người họ phun ra bọt máu như suối.
Xa xa, thân ảnh của một cô gái đứng im hòa nhập vào màn đêm, thỉnh thoảng hỏa lực xẹt qua bầu trời phía trên nàng, chiếu sáng thân hình của nàng. Phi đao giống như bầy chim bay về tổ cắm trên búi tóc cao vút của nàng.
Trong bóng đêm, thân hình thon thả thướt ta, lãnh diễm mà nguy hiểm.
Nàng nhẹ nhàng bung Vân dực* sau lưng, biến mất trong màn đêm, tìm kiếm con mồi kế tiếp.
*Vân dực: vân là mây, dực là cánh. -KìNgộBNS
Một thân ảnh khôi ngô, ngăn cản phía trước, mặt nạ bằng đồng tinh khiết thi thoảng sáng lên lấp lánh. Đồng Quỷ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương, ko sợ chút nào. Tháp Pháo thủ có Bản Tử chỉ huy, hắn và Ngư Kim đều nhảy vào trận địa của địch. Với tư cách là một trong hai Đại Sư của Tháp Pháo liên minh, mục tiêu của bọn họ là những cường giả đỉnh cao của quân địch.
Phục hồi lại tinh thần, Đặng Tử Hùng không nói hai lời, phóng nhanh về hướng Đồng Quỷ.
Hách Liên Thiên Hiểu lập tức thừa cơ đột kích về phía trước, hắn ko để Đồng Quỷ vào mắt, nhưng thời gian lúc này rất quý giá, ko đáng vì một Đại Sư Nguyên tu bình thường mà lãng phí.
Đồng Quỷ cũng không cản trở, hắn tự biết rõ bản thân ko thể chống lại Hách Liên Thiên Hiểu.
Bàn Tử đối mặt Hách Liên Thiên Hiểu, tinh thần được kéo lên đỉnh điểm, Phong Sào Trọng Pháo trên bờ vai trở nên linh hoạt nhẹ nhàng.
Đông đông đông!
Ba đạo hỏa lực bắn ra liên tục, tất cả đều tập trung vào Hách Liên Thiên Hiểu.
Hách Liên Thiên Hiểu xòe bàn tay ra, lăng không đánh tới.
Oanh oanh oanh, ba tiếng nổ mãnh liệt truyền ra, lông tóc Hách Liên Thiên Hiểu ko tổn hại chút nào.
Tốc độ của y tuy chậm hơn rất nhiều nhưng mỗi bước đi đều cực kì ổn định. Một bước là một dấu chân, ko người ngăn cản được. Hỏa Sơn Tôn Giả thỉnh thoảng nhào tới đánh lén, các cành lá của Thanh Hoa trên mặt đất liên tục quấy nhiễu nhưng cũng ko thể nào cản trở được bước chân của Hách Liên Thiên Hiểu.
Mặt Hách Liên Thiên Hiểu trầm lặng như nước, thân hình như sói cao lớn tựa ngọn núi.
Khoảng cách giữa hai bên đang ko ngừng rút ngắn.
Toàn bộ chiến trường đều bị hấp dẫn bởi cuộc tỷ thí này. Phía trước Hách Liên Thiên Hiểu đang đứng đột nhiên nổ lớn, hỏa lực bay tán loạn trong đó, trông rất dị thường bắt mắt.
Ánh mắt Kha Ninh vẫn ko rời khỏi Hách Liên Thiên Hiểu, hắn hơi khẩn trương, vẫn đang suy nghĩ có nên trợ giúp Bàn sư hay không. Nhưng lập tức hắn ko cần suy nghĩ vấn đền này nữa, bởi vì địch nhân đang ào ào xông tới như cơn thủy triều, hắn phải tập trung vào trận chiến trước mắt.
Dù là Hách Liên Thiên Hiểu hay là những Huyết tu khác, một khi xông qua khỏi phòng tuyến, kết quả với đại doanh đều là như nhau.
Nếu như ko phải được Đoan Mộc Hoàng Hôn và Lôi Đình Chi Kiếm trợ giúp, Kha Ninh đoán rằng mình sẽ không ngăn cản được.
Phù phù, Tổ Diễm thở hổn hển, gương mặt tái nhợt gò mát thì đỏ ửng, cả người giống như vừa mới vớt lên từ dưới nước, hắn đã sức cùng lực kiệt. Với việc dùng địa hỏa tạp thành một mạng nhện khống chế một lượng lớn Tháp Pháo, tất nhiên tốc độ tiêu hao nguyên lực sẽ rất kinh người, hắn đang nghiến răng chèo chống đến bây giờ.
Tuy vậy, tâm trí của hắn vẫn hoàn toàn đổ dồn về Bàn Tử.
Phong Sào Trọng Pháo vẫn nổ vang đều đều như một tiết tấu của bản nhạc, nghe không khác gì lúc trước. Nhưng với việc hiểu rõ Bàn Tử, Tổ Diễm biết, Bàn Tử đã bắt đầu căng thẳng.
Theo khoảng cách đang ko ngừng rút ngắn, pháo kích đang ko ngừng công kích Hách Liên Thiên Hiểu nhưng lại không làm gì được y, cán cân thắng lợi đang nghiên về phía Hách Liên Thiên Hiểu.
Cơ thể Bàn Tử bắt đầu run rẩy.
← Ch. 639 | Ch. 641 → |