← Ch.687 | Ch.689 → |
Xích Đồng liên tục chạy trốn mấy ngày mấy đêm, sau khi xác định mình đã an toàn, rốt cuộc y mới yên lòng. Lúc này trên mặt y không thể nhìn ra một chút hăng hái và ngông cuồng như trước kia. Việc chạy thục mạng không thể nghi ngờ chính là một loại làm nhục đối với tâm linh kiêu ngạo của y. Nhưng vậy thì thế nào? Bất kể là người là ma là thần, tìm lợi tránh hại đều là thiên tính. Lúc tính mạng tới lúc mấu chốt, kiêu ngạo phù phiếm thật sự không đáng giá nhắc tới.
Trong lòng Xích Đồng cực kỳ cảnh giác và đề phòng đối với cái tổ chức Mục Thủ Hội thần bí này.
Y có một loại dự cảm, rất có thể Mục Thủ Hội có thủ đoạn nào đó khắc chế mình. Xích Đồng không có chút tin tưởng với lời hợp tác từ trong miệng Hồng Dung Nhan, y cảm thấy đó chẳng qua chỉ là lý do để dụ dỗ y. Y thậm chí tìm được rất nhiều bằng chứng khả thi cho suy nghĩ này, thí dụ như loại thủ đoạn đặc biệt của Mục Thủ Hội kia cũng cần tiếp cận mình mới có thể sử dụng.
Nếu như y ngấp nghé thứ trong đầu người khác, y có thể nghĩ đến đủ loại phương pháp, nhưng mà mỗi một loại đều cực kỳ tàn nhẫn cùng khiến người ta tuyệt vọng. Y chắc chắn không muốn bản thân phải trải nghiệm bất cứ loại nào trong đó.
Dù sao mặc kệ suy đoán của y có đúng hay không, Xích Đồng đều cảm thấy Mục Thủ Hội kia lộ ra khí tức nguy hiểm khiến cho người ta bất an, y không muốn có bất cứ liên quan gì đến bọn chúng.
Chỉ đáng tiếc nữ nhân kia.
Y nuốt nước miếng, nếu như có thể hấp thu huyết nhục của nàng, nhất định là hưởng thụ khó có được. Nghĩ lại đến cuối cùng chính mình đột nhiên đánh úp, Xích Đồng không kìm được phát ra tiếng cười khổ.
Đúng là khó có thể hưởng thụ!
Có lẽ mấy tên Mục Thủ Hội kia chắc chắn sẽ cực kỳ tán thành với ý nghĩ của mình.
Xích Đồng thả chậm tốc độ phi hành, thần kinh căng thẳng chợt thanh tĩnh lại, y có chút mệt mỏi. Lúc vừa mới hoàn thành đoạt xá, y cảm thấy tiếp theo sẽ là một chuyến lữ hành vui sướng và tuyệt vời. Có lẽ sẽ có đường đi phong trần mệt mỏi, nhưng y có thể trước sau dùng tư thái ung dung mà thong dong, hoàn thành cuộc lữ trình này.
Hiện tại cảm giác của y đã khác xa trước kia.
Mình tựa như một con sư tử tung hoành bễ nghễ trên thảo nguyên, đột nhiên xông vào một mảnh rừng rậm nguyên thủy rậm rạp lạ lẫm không tên. Cây cối cao ngất che chắn bầu trời cùng ánh nắng, nhìn qua cực kỳ u ám, vô số dây leo đan xen ngang dọc giữa những đại thụ, phía trên có cỏ rêu ẩm ướt che kín. Trong không khí tràn ngập mùi mục nát, đạp lên cành khô lá héo úa dày đặc cũng không an tâm như ở trên đồng hoang trống trải của thảo nguyên. Còn phải để tâm những cái xương khô không tên ẩn dưới lá khô, hình dạng của chúng nó hoàn toàn khác biệt với thú dữ trên thảo nguyên.
Xích Đồng chán ghét loại cảm nhận này, y ưa thích nắm giữ tất cả.
Hoàn cảnh trước mắt khiến y phải cẩn thận chặt chẽ, bất cứ một chút sai lầm nhỏ nhoi nào đều có thể đúc thành sai lầm lớn.
Cũng may y đã phát hiện được nhược điểm của Ngải Huy, y quyết định giải quyết chủ kí sinh trước tiên.
Thần Tượng Đồ Bố tổ hợp với Kiếm Thai làm cho Xích Đồng cảm giác cực kỳ đau đầu, nhưng chính công kích bằng ngôn ngữ khiến cho tâm thần Ngải Huy kích động như thế, khiến cho Xích Đồng lập tức nhạy cảm ý thức được cơ hội.
Xích Đồng hiểu rất sâu lòng người.
Lòng người chính là mâu thuẫn như thế, lại có thể đơn nhất như thế. Nó là một thế giới nguyên vẹn, phong phú vượt quá lý giải của nhân loại.
Nó có thể giống như ánh mặt trời tản ra ánh sáng ấm áp tới chung quanh linh hồn, nhưng ở trong góc nào đó không người nào chú ý lại có bóng mờ còn đậm đặc hơn cả màn đêm.
Nó giống như không thể phá vỡ, thừa nhận cực hình tàn khốc nhất cùng thống khổ sâu đậm nhất trên thế gian. Nó cũng sẽ mềm mại như bong bóng khí, cây tăm sắc bén vừa mới nhẹ nhàng chạm vào liền phá thành mảnh nhỏ.
Cao thượng và hèn hạ có thể được chôn tại cùng một cái huyệt mộ, dũng cảm cùng nhát gan như hai cây dây leo thường thường quấn quýt lẫn nhau, chúng nó không thể phân biệt, khiến người ta khó có thể đoán được.
Biến hóa của Kiếm Thai đã có thể nói rõ tất cả.
Kiếm Thai trước kia khiến cho Xích Đồng cảm nhận được cứng rắn khó có thể nói hết, thực sự khiến y không biết nên ra tay từ đâu, hôm nay y lại nhìn thấy một vết rách nhỏ.
Đây là dấu hiệu tốt.
Tự mình hoài nghi cùng tự mình chối bỏ là tổn thương lớn nhất.
Cái trước như là dao găm vô hình, sắc bén và không thể đoán trước, vết thương lưu lại cũng mỏng như sợi tóc khóc có thể nhìn thấy, nhưng mỗi một cái tâm linh đều là khe núi vực sâu, cũng đều xuất phát từ nơi này.
Cáii sau lại như vung búa nặng, mỗi một búa đánh xuống đều có thể ăn vào gỗ ba phân, mảnh gỗ vụn bay tứ tung, nếu như huy động liên tục thì ngay cả thân cây thô chắc cũng sẽ ầm ầm ngã xuống.
Xích Đồng kiến thức phong phú, y đã được chứng kiến rất nhiều thiên tài kinh tài tuyệt diễm, trong lòng mình mất phương hướng sẽ khác xa so với bị chết ở dưới thân kiếm của kẻ địch.
Y liếm liếm bờ môi, khẽ cười một tiếng, ánh mắt màu đỏ tươi lộ ra vẻ cay nghiệt.
Đại khái là thấy rõ Xích Đồng ý tưởng, thân thể của y chấn động kịch liệt, trở nên mơ hồ không rõ. Đương nhiên Ngải Huy đang giãy giụa, ở trong mắt Xích Đồng, hành động như vậy làm y cảm thấy sáng khoải một cách khó tả, có thứ gì càng khiến người ta sung sướng hơn việc phá hủy một tên kiên cường như vậy?
"Từ người nào khai đao đầu tiên đây?"
Thanh âm của Xích Đồng đứt quãng, y không hề để bụng chút nào, mang theo mỉm cười.
Bỗng nhiên một thanh âm vang lên.
"Từ ngươi đi."
Xích Đồng quay đầu, chiếu vào tầm mắt của y là một cô gái áo đỏ. Bộ quần áo của ả giống như một đóa hoa hồng nở rộ, thần sắc quạnh quẽ nhìn chăm chú vào Xích Đồng, không che giấu sát cơ trong mắt chút nào.
Xà Dư nhìn chằm chằm vào Xích Đồng, chẳng biết vì sao trong nội tâm ả tràn ngập sát cơ cực kỳ mãnh liệt đối với Xích Đồng. Không sai, ả chấn động khi phát hiện ra điểm này. Ả chưa từng xúc động muốn giết chết một người mãnh liệt như thế, lần này là lần đầu tiên. Chẳng biết tại sao trong nội tâm ả luôn bất an một cách khó hiểu, giống như nếu không giết chết Xích Đồng thì chính mình sẽ rơi vào chỗ chết.
Chẳng lẽ là dự cảm nào đó đối với tương lai?
Xà Dư bắt buộc phải khiến mình tỉnh táo lại.
Ả cũng không phải là hạng người lỗ mãng, Xích Đồng chạy thục mạng khi đối mặt Mục Thủ Hội làm cho ả biết được vị Ma Thần vừa mới thức tỉnh này chỉ là miệng cọp gan thỏ. Nếu nói muốn giết chết Xích Đồng, không thể nghi ngờ lúc này là cơ hội tốt nhất. Với lão cáo già giống như Xích Đồng, bất cứ cơ hội thở dốc nào đều làm cho y đạt được lực lượng một lần nữa.
Ả cẩn thận xuất hiện ở sau lưng Xích Đồng, bộ dáng hốt hoảng của Xích Đồng càng minh chứng cho suy đoán trong lòng ả.
Cho dù quyết định của mình sẽ phải nhận những nguy hiểm nhất định, nhưng ả vẫn quyết mạo hiểm một lần.
Lại là nữ nhân! Trong lòng Xích Đồng hiện lên một mảnh khói mù, y chán ghét nữ nhân. Điều này làm cho y nhớ tới nữ nhân của Mục Thủ Hội kia, toàn thân lạnh như băng khiến cho y theo bản năng chán ghét..
Lông mày của y bỗng nhiên giãn ra: "A, con bò sát nhỏ a, là ngươi đang rình coi đi. Ta còn đang muốn đi tìm ngươi, không nghĩ tới ngươi tự đi tới cửa."
Xà Dư thờ ơ, Xích Đồng có thể nói là Thủy Tổ của Huyết tu, trò hề nhỏ nhoi như thế sao có thể giấu giếm được ả? Phản ứng của Xích Đồng trái lại khiến quyết tâm của ả vững chắc hơn, nói rõ việc Xích Đồng chạy thục mạng cũng không phải là hành động giả dối.
Xích Đồng ồ lên một tiếng, ánh mắt bỗng nhiên tăng vọt, ngửa đầu cười lớn:
"Thật sự tìm hoài thì chẳng thấy, tự nhiên lại chui tới cửa! Thậm chí còn có Thần Huyết!"
Từ một khắc Xà Dư bắt đầu xuất hiện, Ngải Huy ở bên trong Kiếm Thai vốn điên cuồng giãy giụa chợt yên tĩnh lại.
Ý niệm sinh ra trong đầu Xích Đồng trước kia là làm cho Ngải Huy cảm thấy sợ hãi. Không sai, là sợ hãi, nỗi sợ không có gì có thể so sánh, toàn thân hắn rét run, không thở nổi. Xích Đồng muốn đi giết Sư Tuyết Mạn, giết Lâu Lan, giết Bàn Tử, giết Đoan Mộc Hoàng Hôn, Khương Duy...
Một khắc này Ngải Huy đã chuẩn bị thật tốt cho việc ngọc nát đá tan. Hắn tình nguyện khiến cho mình và Xích Đồng cùng chết phía dưới huyết kiếm, nhất định không thể để hai tay của mình nhiễm một chút máu tươi của mọi người.
Chưa từng có lúc nào yêu nữ này lại thuận mắt Ngải Huy như thế, làm cho trong lòng hắn sinh ra cảm kích như vậy.
Hiện tại coi như mình sẽ chết ở trên tay yêu nữ, Ngải Huy cũng không có một chút oán hận ả. Hắn rất sợ cái chết, nhưng có chút kết quả khiến cho tử vong cũng không đáng giá để nhắc tới, hắn có thể vui vẻ tiếp nhận.
Hắn đã từng trải qua một lần.
Vận mệnh của con người thật sự là kỳ quái.
Lúc hắn bất lực tuyệt vọng không còn lối thoát ở Tùng Gian Thành, nữ nhân này gieo xuống Sinh Diệt Hoa Tế Thuật trên người hắn, làm cho hắn có năng lực hoàn thành một kích cuối cùng. Hắn không thể hoàn thành cứu rỗi, thân nhận kỳ tội, mà trong lòng hắn lại tồn tại một tia cảm kích.
Hôm nay, lúc hắn đã không còn lối thoát và hoàn toàn tuyệt vọng, nữ nhân này lại xuất hiện một lần nữa. Rõ ràng là muốn đoạt đi tính mạng của hắn, trong lòng hắn vẫn mang theo cảm kích như cũ.
Ngải Huy có thể cảm nhận rõ ràng sát cơ đậm đặc mà lạnh lẽo thấu xương của Xà Dư, không hề có thứ gì che chắn, giống như hắn có thể chạm tay đến. Giờ phút này tâm tình của hắn cực kỳ bình tĩnh, bên trong tối tăm dường như hắn đang đối mặt với ả.
"Giết ta."
Kiếm Thai gào thét chuyển động, hắn nhẹ giọng nỉ non.
"Giết ta."
Xà Dư nghe được dường như có người đang nói.
Trong lòng ả hoảng hốt, không kiềm được liếc nhìn mọi nơi, người nào?
Bốn phía trống rỗng, không hề có bóng dáng một ai, chẳng lẽ do mình cảm nhận sai?
Tuy ngoài miệng Xích Đồng nói rất cuồng vọng kiêu ngạo, nhưng trong lòng thì không có chút chủ quan nào, ngược lại tràn ngập cảnh giác. Đối phương đã đuổi theo y mấy ngày mấy đêm, lúc này dám hiện thân chắc chắn đã có chỗ dựa vào.
Y chán ghét nữ nhân. Mặc dù trên người đối phương có Thần Huyết - thứ cực kỳ cần thiết với y, cũng không hề lạnh lùng băng giá như nữ nhân Mục Thủ Hội kia nhưng tản ra khí tức khiến y chán ghét.
Ả nhìn chằm chằm vào ánh mắt của y, liền giống như nhìn chằm chằm vào một con mồi, hơn nữa còn là con mồi mình muốn giết chết.
Khi Xích Đồng phát hiện Xà Dư đột nhiên chẳng biết vì sao phân tâm trong nháy mắt, y không chút do dự phát động công kích.
Huyết quang giống như màn sân khấu màu đỏ tươi nổ tung ra, huyết kiếm dưới người giống như một con rắn lớn màu đỏ tươi đột nhiên phóng thẳng ra ngoài, đánh tới Xà Dư trên không trung.
Lúc Xà Dư phát hiện mình bị phân tâm liền thầm hô không ổn, trong nội tâm ả tràn ngập hối hận, sao mình có thể phạm phải sai lầm đơn giản như vậy? Đánh nhau với cường giả cao cấp như Xích Đồng, chỉ cần bất cứ một chút sơ sẩy nào đều đủ để cho chính mình rơi vào vạn kiếp bất phục.
Dòng thác huyết kiếm gào thét đánh tới cực kỳ hung mãnh, sức mạnh làm cho người ta sợ hãi.
Số lượng của chúng nó cực kỳ nhiều, bao phủ giữa ánh sáng đỏ tươi chói mắt, trong nháy mắt nổ tung tràn ngập toàn bộ tầm mắt của ả, khiến ả cảm thấy không thể hít thở nổi.
Đáng chết!
Xà Dư đang muốn né tránh, lại phát hiện chung quanh ả không biết từ khi nào đã xuất hiện ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, cả người nàng giống như rơi xuống vũng bùn, không thể nào giãy giụa.
Sắc mặt ả đại biến!
Ả không nghĩ tới chính mình vừa đối mặt đã rơi vào tình cảnh gay go như vậy. Giờ phút này ả cũng không có thời gian để hối hận, phán đoán của bản thân trước kia có quá lạc quan hay không, đúng hơn là mình quá khinh địch.
Tử vong trực tiếp uy hiếp khiến cho đại não ả hầu như trống rỗng, thân thể ả làm ra phản ứng theo bản năng trước tiên.
Dường như trong nháy mắt huyết dịch trong người dũng mãnh tràn vào trái tim ả.
Đầu ả nổ ầm một cái, giống như có đồ vật gì đó vỡ tung, lại dường như nghe được tạch tạch tạch, có thứ gì rạn nứt bong ra từng tiếng động, thời gian vào lúc này giống như đã ngừng lại.
Ánh mắt của ả trợn to, đồng tử mất đi tiêu cự.
Ả không nhìn thấy, huyết kiếm như con rắn lớn mắt thấy sẽ đâm vào trên người ả, bỗng nhiên rẽ ngoặt một cái, một đầu đâm vào mặt đất.
Oanh long long!
Đất rung núi chuyển, bùn đất bay tứ tung, kiếm máu như rắn lớn trong phút chốc biến mất không thấy tăm hơi.
Biến cố xảy ra đột ngột khiến Xích Đồng biến sắc, y hổn hển nặn ra hai chữ từ trong kẽ răng mình:
"Ngải Huy!"
Nhưng mà sau một khắc dường như phát hiện được điều gì đó, y mãnh liệt ngẩng đầu nhìn về phía Xà Dư.
← Ch. 687 | Ch. 689 → |