← Ch.691 | Ch.693 → |
Thật mạnh...
Ngải Huy kinh hãi không thôi.
Hắn có được góc nhìn rõ nhất, thấy được nhiều hơn bất kì người nào. Hắn ở ngoài đứng ở ngoài xem nhưng lại có kinh nghiệm như người trong cuộc. Dưới sự bảo vệ của kiếm thai, hắn có thêm thân phận người ngoài cuộc đứng nhìn xem, có thể nhìn song phương đọ sức từ góc độ cao hơn hẳn. Mà Xích Đồng chiếm cứ thân thể của hắn, cho nên mọi biến hóa rất nhỏ của thân thể trong lúc chiến đấu đều không thoát khỏi mắt Ngải Huy. Vì thế hắn càng sâu sắc khắc ghi cảm nhận được chiêu thức vi diệu của Xích Đồng.
Song phương đọ sức hai hiệp, chẳng qua chỉ trong chớp mắt, nhưng mà sức chiến đấu thể hiện ra khiến Ngải Huy cảm thấy sợ hãi thán phục.
Xà Dư Trước mắt khiến Ngải Huy cảm thấy cường đại đến lạ lẫm, thân thể mềm mại nhìn như yếu đuối lại ẩn chứa lực lượng còn cuồng bạo không thua Hoang Thú. Mỗi lần ả ta giơ tay nhấc chân, lực phá hoại lại kinh người, chỉ lực lượng thuần túy đủ phá giải hai lần sát chiêu của Xích Đồng. Còn có khói đen bao phủ quanh thân của nàng ta, Ngải Huy có thể cảm nhận được nguy hiểm cực độ nhưng lại không rõ làm sao còn ngửi được một chút vị đạo quen thuộc.
Điều này làm cho hắn có chút nghi hoặc.
Nếu như lực lượng cuồng bạo của Xà Dư khiến Ngải Huy cảm thấy sợ hãi thán phục thì Xích Đồng lại khiến Ngải Huy càng thêm khiếp sợ mãnh liệt.
Là chuyện Xích Đồng khống chế Nguyên lực.
Không sai, nghe điều này không có gì đáng ngạc nhiên cả. Bất kỳ một Nguyên tu bắt đầu tu luyện đều học tập khống chế Nguyên lực. Thế nhưng phương pháp khống chế Nguyên lực của Xích Đồng lại hoàn toàn khác với bất kỳ phương thức mà Ngải Huy từng biết đến.
Không hề có dấu vết lần mò ra được.
Tâm niệm vừa động, có thể khống chế Nguyên lực bên trong một khu vực, sinh sôi rồi tan biến, sụp đổ lại nháy mặt sau tổ hợp lại. Năm loại Nguyên lực Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ hoàn toàn khác nhau, trong mắt y lại như không có gì khác biệt, không có gì hạn chế cả. Cái tương sinh tương khắc trong ý thức thâm căn cố đế của Ngải Huy kia lại như không tồn tại trong mắt Xích Đồng.
Hai mồi nhử vừa rồi hoàn toàn là do Nguyên lực tạo thành, là sát chiêu tự bạo của Thiên Diệp Bộ. Xích Đồng chẳng qua chỉ vừa mới gặp một lần đã không tốn sức lực thi triển ra được.
Thật sự... thủ đoạn hết sức cao minh!
Những nhận thức của Ngải Huy vào hôm nay hoàn toàn bị phá vỡ. Ngoài rung động, sợ hãi thán phục, hắn còn rất phấn khởi. Có thể tận mắt nhìn thấy, hơn nữa còn cảm nhận được thủ đoạn của Ma Thần từ thời Viễn Cổ là may mắn cỡ nào chứ!
Lòng hiếu kỳ mãnh liệt quá lớn đã hòa tan cảm giác nguy hiểm của hắn.
Khói đen cắn nuốt mất mồi nhử không khiến Xích Đồng nhụt chí, ngược lại vẻ mặt lại đầy hưng phấn. Ánh mắt của y nóng bỏng nhìn chằm chằm vào bộ ngực Xà Dư như muốn móc ngược trái tim của ả ra ngoài.
"Thứ tốt! Thứ tốt! Là kiệt tác của thiên tài nào a? Đến tử chủng ma niệm của Thần Huyết còn có thể thôn phệ được để sử dụng! Đáng tiếc lại ở trong tay các ngươi, thật phí phạm cho trái tim này!"
Khói đen Xích Đồng lầm bầm lầu bầu, Ngải Huy mới bừng tỉnh đại ngộ. Khó trách hắn cảm thấy khói đen của Xà Dư có chút quen thuộc, hóa ra là tử chủng ma niệm.
Xà Dư khẽ sững người, như có điều suy nghĩ thì thào: "Tử chủng ma niệm..."
Xích Đồng rung đùi đắc ý: "Luyện chế ra trái tim này hẳn là thiên tài, không, là một đại Tông Sư. Nếu có thể kết giao được, nâng cốc ngôn hoan, là chuyện may mắn cỡ nào trong đời!"
Khi Xà Dư nhìn thấy trên mặt Xích Đồng không che giấu chút ý tứ kính nể và tưởng nhớ như vậy, trong lòng không khỏi thừa nhận đôi khi đại Ma Thần này cũng không hẳn tà ác như trong tưởng tượng.
Nhưng mà sau một khắc, ả đã không nghĩ được như vậy nữa.
Vẻ mặt Xích Đồng tràn đầy mỉa mai và cười nhạo: "Đáng tiếc ngươi quá yếu ớt, không triển khai ra nổi một phần một trăm uy lực của thứ này nữa."
Lời còn chưa dứt, Nguyên lực bên trong phương viên trăm dặm này đột nhiên trở nên sinh động dị thường, như thể nước nóng sôi trào. Chúng nó bắt đầu ngưng kết như thể hơi nước ngưng kết thành mây, đám mây ngưng kết thành giọt mưa. Trong nháy mắt, chung quanh Xà Dư đã có vô số Nguyên lực trôi nổi lơ lửng.
Nguyên lực lớn như trái dưa hấu, óng ánh sáng long lanh tựa như lưu ly.
Chúng nó chuyển động xoay tròn, càng ngày càng sáng, mang theo từng vầng hào quang sán lạn.
Tiếng cuồng tiếu của Xích Đồng mờ mịt bất định, ầm ầm vang vọng.
"Lấy ra đây, thần khí, là để cho thần sử dụng!"
Nguyên lực cầu như mưa rào từ bốn phương tám hướng kích xạ về phía Xà Dư. Số lượng chúng nó nhiều không đếm xuể, như thể từng tia sáng rực rỡ len qua từng lẽ lá, dày đặc như mưa, tràn ngập tầm mắt.
Xà Dư căn bản không có bất cứ không gian nào để né tránh.
Lúc này Ngải Huy thật sự bội phục sát đất Ma Thần Xích Đồng này. Hắn nhìn ra được Xích Đồng không quen thuộc chút nào với Nguyên lực, chỉ vẻn vẹn tham khảo chút thủ đoạn công kích từ sát chiêu tự bạo của Thiên Diệp Bộ, nhưng một chiêu như vậy trên tay Xích Đồng lại trở nên càng nguy hiểm đáng sợ.
Xích Đồng không hề bịp bợm quanh co, trái lại, y càng thêm đơn giản thô bạo.
Chẳng qua bởi vì thực lực cường đại, cho nên cái loại đơn giản thô bạo này đã trở nên dị thường khủng bố. Y có thể điều động Nguyên lực trong phạm vi kinh người, trong nháy mắt có thể khiến Nguyên lực trọng tổ lại đầy tinh tế và cực kỳ phức tạp theo đúng tâm ý y.
Ngải Huy không hiểu nhiều về tử chủng ma niệm, nhưng hắn biết rõ Xích Đồng mới vừa thức tỉnh còn rất yếu ớt. Cho nên hắn không cách nào tưởng tượng được Xích Đồng lúc toàn thịnh là tồn tại đáng sợ đến mức nào.
Chỉ có điều...
Trong nháy mắt, tóc gáy Xà Dư dựng đứng. Lần đầu tiên ả cảm nhận được khoảng cách tử vong ở gần mình đến thế. Tử thần như thể đã lướt qua mặt ả, phả ra hơi thở và khí tức mục nát vào cả trên mặt ả.
Ngoan cố chống cự, làm sao ả có thể giơ tay đầu hàng?
Thân hình ả nhoáng một cái, tích tắc đó trong phạm vi năm trượng đã xuất hiện chín bóng dáng ả.
Ả lợi dụng tốc độ kinh người, nhanh như tia chớp hoàn thành chín lần biến hướng trong không gian thu hẹp này. Ý đồ của ả là dụ dỗ Nguyên lực cầu gào thét đánh tới, do đó giành lấy sinh cơ.
Ả tính sai!
Xích Đồng căn bản không có tập trung vào ả. Y dùng biện pháp đơn giản nhất. Số lượng Nguyên lực cầu đủ nhiều, đủ để làm nổ nát phạm vi trăm trượng quanh Xà Dư.
Lúc này Nguyên lực cầu đầu tiên đã sáng đến chói mắt, rồi nổ tung.
Màu trắng rừng rực, hào quang nở rộ.
Ngay sau đó, từng vầng hào quang trắng rừng rực liên miên không dứt tràn ra.
Ầm, sóng xung kích từ Nguyên lực cầu đầu tiên phát nổ còn chưa kịp khuếch tán thì viên Nguyên lực cầu thứ hai đã phát nổ, ngay sau đó là viên thứ ba, viên thứ tư...
Cách nơi nổ tung kia chừng hơn mười dặm, bỗng nhiên có một bóng người thoáng hiện. Đó là Xích Đồng. Vẻ mặt y tái nhợt, rõ ràng thi triển sát chiêu vừa rồi cũng không nhẹ nhõm. Y không hề giữ sức mà dụng hết toàn lực. Ngay chính lúc mình suy yếu nhất, còn không quả quyết thì có khác gì muốn chết cơ chứ! Một khi lâm vào cục diện dây dưa bế tắc này thì người thua nhất định là y.
Không ngừng có điểm sáng lóe lên, chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt lạnh lùng như tuyết của y, khóe miệng y nhếch lên dáng tươi cười lạnh lùng, miệng thì thào tự nói: "Thật sự quá đồ sộ a!"
Y biết uy lực sát chiêu mình thi triển lớn đến cỡ nào. Ngay khi y còn đang sức cùng lực kiệt, chưa khôi phục như lúc toàn thịnh thì tuyệt đối cũng không cách nào thừa nhận được trùng kích mãnh liệt như thế cả.
Vừa phát động xong, y tức tốc bứt lui về phía xa.
Hào quang màu trắng rừng rực không ngừng phồng lên, chúng nó còn chưa kịp tắt xuống thì đã bị hào quang màu trắng rừng rực nở rộ mới trùng kích bắn tung tóe ra xa.
Bạo tạc nổ tung ở khoảng cách gần như thế khiến hào quang rừng rực không cách nào ảm đạm đi được, giằng co như thế đến mười hơi thở. Ánh sáng chói mắt, chiếu sáng mặt đất, như thể ánh mặt trời từ trên cao rơi xuống nhân gian.
Đến khi viên Nguyên lực cầu cuối cùng nổ tung, hào quang mới ảm đạm xuống.
Ầm ầm ầm!
Bạo tạc nổ tung sinh ra Nguyên lực chấn động, giống như vòi rồng quét ngang mặt đất, thanh thế kinh người.
Xích Đồng đứng thẳng người, không chút suy suyển, chấn động kinh khủng gào thét đánh tới thổi tung quần áo y bay phất phới, tóc tai thổi bay về phía sau nhìn như thể đám rong rêu phiêu động trong nước. Xích Đồng híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ. Y không tin có người sống sót được trong màn bạo tạc dày đặc thế này. Thậm chí đến chính y trước thời điểm chưa khôi phục cũng còn không dám nếm thử.
Hiện tại y lo lắng nhất là trái tim đó.
Hy vọng trái tim đó, không bị nổ nát vụn.
Đến khi một luồng chấn động cuối cùng lướt qua bên cạnh hắn, chỗ Xà Dư vừa rồi đã không còn gì cả. Địa điểm nổ tung cách mặt đất vài dặm, thế nhưng vẫn tàn phá mặt đất không chừa thứ gì.
Nếu ở trên không trung quan sát, có thể nhìn thấy mặt đất trong phương viên trăm dặm trụi lủi không còn có thứ gì, bóng loáng dị thường, không có thứ gì gồ ghề nổi lên mặt đất cả, như thể tất cả bị chà rửa thành bột, lau chùi kĩ lưỡng.
Toàn bộ như bị hạ thấp xuống năm sáu trượng.
Nơi mặt đất trong vùng nổ tung chỉ còn lại một mảnh cháy đen, tro tàn dày đặc chồng chất.
Tâm tình Xích Đồng sung sướng trở lại vị trí của Xà Dư vừa rồi. Lúc này y dùng Ma Niệm cũng không thể quét tìm được vị trí thi thể của Xà Dư, chỉ đành đáp xuống mặt đất tìm kiếm từng nơi một.
Vận khí y không tệ, nhanh chóng phát hiện thi thể Xà Dư trong đống tro tàn.
Hơn phân nửa thân thể Xà Dư bị vùi lấp trong đống tro, chỉ còn lộ ra non nửa phần.
Xích Đồng đi qua, hất tro tàn ra, không khỏi chậc chậc hai tiếng.
Tử trạng Xà Dư cực thê thảm, cánh tay phải và bả vai không cánh mà bay, nửa người trên chỉ còn lại một nửa, miệng vết thương bị xé rách có thể nhìn thấy được cả cơ quan nội tạng bên trong. Hai chân gãy ngoặt không bình thường, nhìn qua cực kì khủng bố.
Ả mở to hai mắt, chết không nhắm mắt, không còn khí tức, sinh cơ đoạn tuyệt.
Hai mắt Xích Đồng tỏa sáng, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất. May mà chỉ có phần cơ thể bên phải bị tàn phá.
Y lo nhất là đối phương bị nổ nát thành một đống bùn nhão.
Xích Đồng liếm liếm bờ môi, duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng vẽ một cái lên trên bộ ngực trái của Xà Dư.
Xẹt... Như một lưỡi dao sắc bén xẹt qua, ngực phải của Xà Dư bị cắt mở, không có bao nhiêu máu loãng bắn ra cả. Một trái tim bên trong lộ ra.
Trên mặt Xích Đồng mừng rỡ. Trái tim này hôm nay thuộc về y rồi!
Chỉ cần đưa trái tim này vào trong cơ thể, thực lực của y trong nháy mắt tăng lên mấy cấp độ. Một thời gian nữa, y sẽ cường đại hơn cả lúc trước khi phục sinh nữa. Trái tim này là một kiệt tác không gì sánh được, như thể lượng thân chế tạo riêng cho y vậy!
Đây là Thần Tâm, là Thần Tâm chân chính.
Y duỗi năm ngón tay ra, chộp tối trái tim trong lồng ngực Xà Dư.
Đầu ngón tay vừa chạm đến trái tim, khóe mắt y thoáng liếc qua có thứ gì đó rơi lả tả bên cạnh thân thể Xà Dư. Y không khỏi nhìn lại. Thứ đó chỉ cách Xà Dư hai ba thước, vừa rồi lực chú ý của y đều để cả lên Thần Tâm nên không phát hiện ra.
Đó... Là chuôi kiếm!
Xích Đồng giật mình một cái, Ngải Huy!
Y nhanh chóng phát hiện vài thanh huyết kiếm tán lạc tại chung quanh đó, nhưng thanh huyết kiếm này đang tản ra hào quang rất ảm đạm.
Y mãnh liệt phản ứng lại, thi thể Xà Dư ít bị hao tổn hơn hẳn so với dự liệu của y. Hẳn là Ngải Huy dùng huyết kiếm bảo hộ ả!
Không tốt, nữ nhân kia...
Nhưng vào lúc này, ánh mắt Xà Dư chết không nhắm mắt bỗng nhiên tuôn ra khói đen, trở nên đen sì như mực. Hoa mai hình huyết sắc giữa lông mày ả nở rộ ánh hào quang như ánh kim nhỏ. Một chùm tia sáng như ánh sao phóng thẳng vào mi tâm Xích Đồng.
Tinh Thần Hoặc!
Vẻ mặt Xích Đồng hoảng hốt.
Ngay đầu ngón tay y, trái tim mới vừa rồi còn đang lặng ngắt trong lồng ngực của ả đang thịch thịch đập rộn lên.
← Ch. 691 | Ch. 693 → |