← Ch.710 | Ch.712 → |
Dịch: Miêu Như
Ngải Huy không cách nào cử động được, chỉ biết trơ mắt nhìn những mặt người xấu xí kia lao về phía hắn.
Quỷ kiếm bao quanh người hắn không còn kẻ hở giống như một tấm lưới ánh sáng được dệt một cách tỉ mỉ. Tiếng kêu kỳ quái phát ra từ bốn phương tám hướng, tiếng nước bùn văng lên "Rầm Ào Ào" không dứt, khiến lòng người run sợ.
Ngải Huy thầm lo lắng.
Rốt cuộc mình đang ở trong cái thứ tà môn gì? Không nhận ra ai đang tấn công mà lại trúng chiêu, thậm chí đây còn là lần đầu tiên hắn gặp phải. Cảm giác tê liệt dường như đã làm hắn mất đi tri giác nhưng lạ thay hắn lại không lâm vào tình trạng hôn mê.
Rặc rặc rặc, trên vai có một đầu lưỡi đang cắn vai của hắn.
Cảm giác này kỳ lạ vô cùng!
Tiếng rặc rặc rặc vang bên tai rất rõ, hắn không hề cảm nhận được sự đâu đớn nào, bản thân giống như một vị khách đang đứng xem bên ngoài. Một lúc sau, cảm giác tê liệt biến mất, Ngải Huy cảm thấy mình có thể khống chế được các bộ phận trên cơ thể, hắn dùng hết sức quay lại nhìn vai của mình.
Khi nhìn qua hắn vui vẻ hẳn lên, mọi căng thẳng đều biến mất.
Đầu lưỡi kia vẫn điên cuồng gặm vai hắn, hàm răng trắng và bén di chuyển nhanh, nhưng vai của hắn vẫn lành lặn không có một vết thương nào.
Phốc, lại có một đầu lưỡi nữa cắn vào người Ngải Huy.
Rặc rặc rặc rặc.
Cho dù chúng nó có ăn thế nào thì hắn đều không tổn hại một sợi lông cọng tóc.
Ngải Huy thả lỏng, rất có hứng thú quan sát quái vật dữ tợn này.
Đột nhiên, toàn thân của hắn tê lại không cử động được.
Hắn trúng chiêu một lần nữa.
Biết rõ những quái vật bày không thể làm tổn hại mình, Ngải Huy yên lòng quan sát. Quỷ kiếm tương thông tâm ý với hắn cũng trở nên chậm chạp mà đứng lại, càng lúc càng có nhiều đầu lưỡi cắn vào Ngãi Huy.
Nếu lúc này có ai nhìn thấy Ngải Huy, chắc chắn sẽ giật mình, nhìn toàn thân hắn như đeo đầy hắc xà, những con hắc xà này không ngừng vặn vẹo, dị thường đáng sợ.
Mặc dù nhìn qua cảnh này dọa người này, nhưng Ngải Huy không hề bị thương chút nào. Dường như hắn bắt đầu thích ứng với. Cảm giác tê liệt này. Mỗi lúc bị tê liệt liền giảm đi nhanh chóng.
Về sau, hắn thậm chí không còn cảm thấy hoàn toàn tê liệt nữa. Chỉ cảm thấy hơi tê rần như bị một tia điện nhỏ đánh trúng. Ngay cả khi có mặt người tấn công hắn. Tính phòng ngự cũng nhanh chóng được tăng cường, thứ này khó mà đề phòng khi nó vô hình công kích cũng trở nên không có gì đáng ngại.
Những bụi cỏ mặt người chen chút trong đầm lầy, chúng không cách nào rời khỏi đầm lầy nên chỉ có thế tấn công qua hướng của Ngải Huy.
Ngải Huy cảm thấy rất thú vị.
Hắn lấy tay phủi trên người một vòng, những đầu lưỡi đang điên cuồng ăn rơi đầy trên mặt đất. Liền điên cuồn vặn vẹo, kêu gào thê lương, thân thể hóa thành khối đen rồi biến mất.
Ngải Huy đứng cách đầm lầy không xa, trêu đùa đoàn bụi cỏ mặt người đang chen lấn nhau.
Sau khi giải trừ nguy cơ, Ngải Huy cảm thấy những bụi cỏ mặt người này không dữ tợn đến vậy. Nhìn bọn chúng gào khóc ở đằng kia, nhìn hắn mà không biết làm gì, trong lòng Ngải Huy cảm thấy thoải mái lên rất nhiều.
Trêu đùa xong, Ngải Huy cũng không nhàm chán mà là đang tìm hiểu.
Chẳng hạn nếu hắn phát hiện ra loại vô hình tấn công là một thứ ý thức di chuyển vô cùng đặc biệt, vô cùng ẩn nấp, nhưng nếu chưa từng gặp qua ắt sẽ trúng chiêu. Nhưng nếu có kinh nghiệm thì bắt được chúng không hề khó. Hơn nữa hắn lại bất ngờ phát hiện ra những mặt người này rất có hiệu quả trong việc rèn luyện hồn phách. Đây cũng là lý do vì sao thời gian trôi qua thì cảm giác tê liệt càng nhanh biến mất, đến khi hắn thích ứng được thì loại chấn động này không còn tác dụng.
Lại thí dụ như bụi cỏ mặt người này tấn công có thời gian giới hạn. Tóm lại, Ngải Huy thấy khoảng bốn đến sáu canh giờ bụi cỏ có thể tấn công một lần.
Lại ví dụ, ngoại trừ khi những bụi cỏ này tấn công làm chấn động đến bên ngoài, thủ đoạn tấn công mạnh mẽ chính là lè lưỡi. Càng lúc Ngải Huy càng cảm thấy thử đoạn tấn công này rất đơn giản, thực sự hắn cảm thấy sợ hình hài đáng sợ đó hơn.
Đương nhiên, phát hiện lớn nhất của Ngải Huy là biết được hồn phách của mình cường hãn phi thường. Đây cũng là lý do tại sao đầu lưỡi không có cách nào làm hại được hắn. Hắn giống như một mảnh nham thạch cứng rắn khiến cho bụi cỏ mặt người không thể nào hạ miệng.
Hồn phách khi chiến đấu trong ý thức khác xa nhiều so với hiện thực. Hồn phách được tập trung lại mạnh mẽ hoàn toàn chèn ép được hồn phách yếu đuối.
Bây giờ, Ngải Huy có chút cảm tạ Xích Đồng, chỉ có khi ở nơi thần kỳ như vậy hắn mới có nhiều tâm đắc như vậy.
Những thứ liên quan đến ý thức của hồn phách đều vô cùng tối nghĩa và khó hiểu. Vì hồn phách nằm bên trong cơ thể, chỉ có thể cảm nhận chứ không có cách nào nhìn thấy. Mọi người chỉ có thể suy đoán và hiểu nó thông qua cảm nhận chủ quan của bản thân, tự nhiên sẽ khó khăn trùng trùng điệp điệp. Hơn nữa có nhiều cảm thụ khó có thể diễn tả bằng lời, mà mỗi người cũng có mỗi cách cảm thụ khác nhau. Khi bọn hắn ghi chép tâm đắc của mình truyền thụ lại cho hậu sinh, có thể bọn họ sẽ dễ dàng hiểu sai dụng ý.
Đây cũng là lý do, từ xưa đến nay, tu luyện ý thức hồn phách là một con đường cực kỳ gian nan, cũng chỉ có rải rác số ít tu luyện giả trên con đường này. Lúc trước, Ngải Huy gặp khó khăn dị thường khi tu luyện Kiếm Thai cũng vì nguyên nhân này.
Tuy nhiên, tại thế giới kỳ lạ này Ngải Huy có thể quan sát ý thức hồn phách bằng phương thức trực quan nhất.
Đối với Ngải Huy đây là kỳ ngộ ngàn năm một thuở. (Cơ hội có một không hai).
Vốn dĩ lòng Ngải Huy có chút xao động rồi lại trở nên bình tĩnh lại. Hắn cũng bắt đầu không sốt ruột rời khỏi đây mà bắt đầu thăm dò thêm. Điều tuyệt diệu hơn chính là hắn có phương pháp tu luyện Tử Chủng Ma Niệm do Xích Đồng lưu lại, không còn nơi nào thích hợp hơn để hắn tìm hiểu.
Tinh hoa của cả đời Xích Đồng được hội tự vào kiệt tác được dốc hết tâm huyết này.
Từ xưa đến nay, có bao nhiêu người dám khiêu chiến phá giải sinh tử huyền bí chứ? Đây chính là số mạng chung của tất cả sinh linh và là rào cản không thể phá vỡ, là một trong những phép tắc cơ bản của thế gian. Đó là giả tâm và dũng khí khiến hắn vừa sợ hãi vừa thán phục Xích Đồng.
Ngải Huy không biết Xích Đồng lừa gạt Tử Chủng Ma Niệm ở đâu, nhưng mà linh cơ khẽ động lật qua mấy trang, hắn đã cảm thấy khiếp sợ sự bác đại tinh thâm của nó. Cho nên hắn cũng cũng không nghĩ tu luyện Tử Chủng Ma Niệm qua.
Một mặt, Ngải Huy cảm thấy Tử Chủng Ma Niệm quá thâm ảo, chỉ e rằng cả đời còn chưa chạm đến con đường đó. Vả lại hắn vất vả lắm mới tu luyện Kiếm Thai có chút thành tựu, nên cũng không muốn thay đổi hướng đi khác.
Mặt khác, hắn cũng sợ Xích Đồng để lại cạm bẫy bên trong. Xích Đồng cáo già như vậy, chắc chắn lúc nào cũng có che giấu. Nếu như không cẩn thận bị đưa vào trong khe, bản thân chỉ có thể chết mà không nhắm mắt.
Tuy nhiên, khi Ngải Huy phát hiện nơi thần kỳ này, hắn đã thay đổi chủ ý, bắt đầu đọc lại những gì Xích Đồng lưu lại.
Hắn không có ý định tu luyện Tử Chủng Ma Niệm mà hắn nghĩ có thể dùng đá mài ngọc. Tập hợp sự hiểu biết của Xích Đồng về ý thức hồn phách ý thức mà bình thường với Ngải Huy mà nói, tối nghĩa nan giải, là một quyển Thiên Thư khó hiểu. Nhưng ở đây, những thứ kia khó có thể miêu tả chi vật nhưng lại hiện ra rõ ràng.
Thí dụ như những chấn động vô hình được phóng thích ra bởi bụi cỏ mặt người, Tử Chủng Ma Niệm có ghi chép tên là Âm tà niệm. Nghe đồn Âm tà niệm có nhiều ở địa ngục, một kích cường hãn đủ khiến các sinh linh hồn bay phách tán. Nếu nó yếu ớt thì có thể rèn luyện hồn phách một cách hiệu quả.
Ngải Huy không biết có ai từng đi qua Địa Ngục chưa, có biết Âm Tà niệm của ác quỷ là gì. Nhưng hắn chắc rằng nơi mình đang ở tuyệt đối không phải là địa ngục.
Tử Chủng Ma Niệm quá mơ hồ, Ngải Huy cũng không để ý đến nó. Dù vậy hắn cũng đạt được rất nhiều hiểu biết, lý giải về ý thức hồn phách ngày càng tinh tế hơn.
Số lượng Quỷ kiếm của hắn cũng tăng từ ba mươi thanh thành bảy mươi thanh. Điều này cũng khiến hắn tin tưởng nhiều hơn.
Ngải Huy quyết định rời khỏi đầy lầy mặt người tiếp tục bước tới.
Hắn đi trên đầm lầy bằng chân, toàn thân tản ra chấn động nhẹ. Ven đường, sương mù và bụi cỏ mặt người dường như không thấy nhau, bay tới lay động xung quanh hắn.
Đầm lầy lớn hơn so với hắn tưởng, hắn phải mất một khoảng thời gian dài mới qua khỏi đầm lầy.
Rời khỏi đầm lầy, bước lên mặt đất.
Hắn quay lại nhìn đầm lầy phía sau, trong mắt hiện lên một làn xương mù.
Hắn không biết đầm lầy này được hình thành như thế nào, nhưng cho dù là đầm lầy hay bụi cỏ mặt người, theo lời Xích Đồng nói, đều là oan hồn dây dưa hình thành. Nhất là bụi cỏ mặt người, đó là những oan hồn vỡ tan hội tụ lại rồi hình thành quái vật.
Không biết trước kia ở đây có xảy ra thảm sự gì không mà lại có nhiều oan hồn như vậy.
Đáng tiếc bản thân mình chưa đủ mạnh..
Ngải Huy cúi đầu nhìn tay của mình, đầu ngón tay có hồ quang điện chớp động lóe lên. Đột nhiên, hắn nắm chặt quyền, hồ quang điện bắn ra tung tóe rồi tiêu tán.
Đợi đến khi mình đủ mạnh, nhất định phải hủy diệt cái đầm lầy này.
Hắn ngẩng đầu lên, cất bước tiến lên, tiến về phía trước.
Bảy mươi hai thanh Quỷ kiếm bay lơ lửng bên người Ngải Huy, giống như một bầy cá linh hoạt đi theo Ngải Huy, nhìn khá là đồ sộ.
Ngải Huy tiếp tục đi tới, cảnh sắc xung quanh cũng bắt đầu biến hóa. Dườngnhư hắn đã bước vào sa mạc. Đưa mắt nhìn lại, không có một ngọn cỏ, chỉ có nham thạch, cát sỏi, hoang vu dị thường. Ngải Huy cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ mình đã đến biên giới của thế giới này sao?
Nơi mà hắn tỉnh dậy cũng vô cùng hoang vu và cằn cõi, hắn đoán nơi đó là biên giới. Sau đó hắn nhìn thấy bãi cỏ, còn có nhiều loại thực vật dù Ngãi Huy không chắc rằng có phải là thực vật thật hay không.
Nhưng mà hắn gạt bỏ suy đoán này của bản thân rất nhanh.
Sự hoang du dưới chân rất khác với sự hoang du ở biên giới.
Hoang du ở thế giới ngoài rìa không có sự sống. Tuy ở đây dù hoang du nhưng Ngải Huy lại cảm nhận được sự sống. Tử Chủng Ma Niệm bàn về sinh tử, hôm nay đối với khí tức "Sinh", Ngải Huy mẫn cảm dị thường.
Hắn cảm nhận được khí tức "Sinh" rất yếu ớt, không cách nào cung cấp cho hắn nhiều thông tin, nhưng đủ để hắn hiểu rằng nơi này khác xa so với sự hoang vu mà mắt hắn từng nhìn thấy.
Bỗng nhiên, Ngải Huy ngẩng đầu lên.
Bầu trời đã xuất hiện bông tuyết, hắn xòe tay ra, bông tuyết rơi vào bàn tay. Bông tuyết màu huyết hồng nhẹ như lông ngỗng có kích thước lớn nhỏ khác nhau, tươi đẹp ướt át, giống như một chiếc lông Hỏa Liệt Điểu thả xuống. Khi nó rơi vào da Ngải Huy, hơi ấm của nó tỏa ra xâm nhập vào ngũ hài tứ chi của hắn.
Bầu trời bị che phủ bởi một mảng huyết hồng, dường như trời đất bị máu tươi thấm nhuộm, khắp nơi lộ ra sát khí.
Tuyết ở đây... Dày hơn nhiều!
Ngải Huy bỗng nhiên cảnh giác, nheo mắt nhìn về dưới gò má mình.
← Ch. 710 | Ch. 712 → |