← Ch.128 | Ch.130 → |
Tuy rằng mấy cô gái này đều đang nghiêm chỉnh kháng nghị Lăng Tiêu, ma thú phi hành xinh đẹp như vậy, không ngờ hắn lại gọi nó là Tiểu Sửu... Cái tên này quả thực có chút khó nghe, nhưng bọn họ không thể thay đổi số phận của con vật nhỏ. Mặc dù sau này nó nhất định là một con ma thú phi hành hùng mạnh. Lăng Tiêu vẫn giữ nguyên ý định gọi nó là tiểu Sửu, mà tiểu Sửu... Giống như cũng đã quen tên này.
Vì thế sau này thực lực mạnh nhất trên đại lục, một con ma thú với cái tên khiến cho người ta kinh ngạc, cứ như vậy mà sinh ra!
Mỗi khi Lăng Tiêu gọi nó tiểu Sửu thì tiểu tử kia đều kêu lên hưng phấn và vui mừng, sau đó liền nhảy lên vai Lăng Tiêu, nó dùng đầu cọ tới cọ lui trên cổ, lỗ tai của Lăng Tiêu một cách thân mật, mấy nữ nhân này nhìn thấy mà hâm mộ không thôi!
Trên thực tế, con vật nhỏ kia đã từ từ mọc đầy cánh chim, một thân lông chim trắng tinh giống như tuyết tinh khiết, không có một chút tạp chất, hai mắt như điện, móng vuốt sắc như đao, đứng ở nơi nào nó đều có uy phong lẫm liệt, làm sao còn có chút bộ dáng xấu xí khi mới sinh ra?
Sau khi Lăng Tiêu thí nghiệm, hắn đi về phía ký túc xá, trong lòng thầm tính toán, chắc là có thể rời đi đế đô, đi trước đất phong thành Penzias. Khoảng cách thời gian lần trước thú nhân công kích thị trấn Tạp Mai Long đã trôi qua mấy tháng, mà lần đó sau khi thú tộc tiến công thành trấn của nhân loại liền ngừng công kích, không còn xuất hiện ở trong tầm mắt của nhân loại. Mà dù sao Penzias cũng là một cảng thành thị, nên sẽ rất nhanh khôi phục lại vẻ phồn hoa ngày xưa. Hiện nay tuy Penzias thuộc về đất phong của Lăng Tiêu nhưng hắn vẫn chưa phái người đi tới tiếp nhận. Cho nên hết thảy mọi thứ đều do chủ thành Penzias quản lý.
Mà vị thành chủ kia, do nhận ý chỉ của quốc vương bệ hạ mới tới Penzias, cũng chính là một vùng vắng lặng trong Penzias, dưới sự bao phủ bóng ma của thú nhân, đưa tới cho Lăng Tiêu một phong thơ, yêu cầu Lăng Tiêu tử tước phải nhanh chóng phái người tới đây tiếp nhận. Để làm Penzias khôi phục dáng vẻ phồn hoa như xưa, vị thuộc dòng họ vương thất tên là Lý Hậu Lâm vơí thân phận của thành chủ đại nhân còn là thúc thúc của Nam Phương Vương Lý Võ Thông, chưa có tin tức đề cập qua việc yêu cầu Lăng Tiêu nhanh chóng tiếp nhận thành Penzias. Về mặt này là chuyện như thế nào, tin rằng chỉ cần người có đầu óc đều có thể nhận ra rõ ràng.
Lúc trước mặc dù Lăng Tiêu yêu cầu với tiền tài cũng không cao lắm, nhưng hiện tại hắn đã cảm nhận được chỗ tốt kim tệ, có thể phát triển nhanh như vậy, cũng như Lăng Tiêu lấy cực phẩm đan dược làm đường hoàn để ăn cũng có một ít quan hệ. Nhưng dược liệu của đan dược này là hắn vơ vét tài sản của quốc vương bệ hạ mới có được một chút như thế, mà trải qua sự càn quét của con vật nhỏ bé kia. Lăng Tiêu không còn biện pháp nào khác, đành phải tìm đến Hoàng Phủ Nguyệt, nhờ nàng cùng với Isa, treo giải thưởng trên toàn bộ đế quốc Lam Nguyệt, hy vọng họ có thể tìm được nhiều loại dược liệu này.
Kỳ thật việc đó còn chưa tính là quan trọng nhất, thấy Lăng Tiêu muốn đi đất phong của mình, bất kể là tướng quân Lăng Thiên Khiếu hay là lão Nguyên soái Thu Thần đều ủng hộ việc Lăng Tiêu nhanh chóng thiết lập thế lực cho riêng mình. Tại Đế quốc Lam Nguyệt này, quý tộc nhiều như rừng, chỉ khi nào mình có được thế lực hùng mạnh thì mới có thể không sợ bất cứ chuyện gì, cho dù vương triều có thay đổi, cũng sẽ không ảnh hưởng đến bản thân một chút nào!
Những đại quý tộc có nội tình mấy ngàn năm kia, có gia tộc nào là không phải trải qua nhiều vương triều, nguyên nhân chính có thể giúp họ đứng sừng sững không ngã là vì trong tay bọn họ có được vũ lực cùng tiền tài hùng mạnh làm hậu thuẫn!
Giống như gia tộc Ô Lan, từ lúc quốc vương Đế quốc còn không phải là họ Lý, thì hành tỉnh Tây bộ đã là chỗ đất được phong của bọn họ!
Cho nên họ chẳng sợ đế quốc mới xuất hiện, dù sao cũng không thể làm dao động đến căn cơ của các siêu cấp quý tộc này! Hơn nữa thế hệ của những gia tộc này đều đã có chính khách tham dự vào trong việc triều chính. Tỷ như tộc trưởng Ô Lan Hùng của gia tộc Ô Lan này, tuy rằng năng lực có kém một chút nhưng tại đế quốc không ai không dám xem thường họ. Điều đó còn không phải do thực lực mạnh mẽ sau lưng họ sao?
Cho nên ở trong địa bàn của mình, Không có lý do nào để cho người khác làm chủ.
Khóe miệng Lăng Tiêu hơi hơi nhướng lên, lộ ra một dáng cười cân nhắc. Không biết gã thành chủ đại nhân thuộc dòng họ vương thất kia, đến lúc đó sẽ hoan nghênh mình như thế nào chứ?
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên hắn nghe thấy phía trước truyền tới một loạt âm thanh tranh cãi ầm ĩ. Ngày thường Học viện Đế quốc coi như yên tĩnh, rất ít khi có tiếng ồn ào náo động. Dẫu sao thân phận đại đa số học sinh của học viện đều là quý tộc. Không có việc gì thì rất ít họ khi có hành động quá thất lễ.
Nhìn thoáng qua phía bên kia, thoạt nhìn giống như có người đang phát sinh xung đột mà xung đột trong đám học sinh quý tộc, tranh giành tình nhân vẫn là chủ đề vĩnh viễn. Lăng Tiêu trong lòng âm thầm lắc đầu, đối với loại chuyện như thế này hắn không hứng thú gì, vừa định rời đi, trong tai hắn bỗng nhiên nghe được tiếng la mắng.
- Diệp Vi Ny! Ta không biết ngươi từ chốn quê mùa nào, mà chạy đến đây mặc trang phục quý tộc!
- Thiếu gia chúng ta coi trọng ngươi, đó là vinh hạnh của ngươi, không ngờ tiện nhân nhà ngươi thiếu chút nữa đánh tàn phế thiếu gia nhà ta, làm hại ta ở phòng bệnh hai tháng, hai tháng đó! Một tên hạ nhân mặc trường bào cao cấp được may bởi vải bố, vẻ mặt đang kích động chỉ vào Diệp Vi Ny phía đối diện mà mắng. Đọc Truyện Online
Một gã thiếu niên mặc quần áo hoa lệ ở bên cạnh, trên cổ tay áo được thêu hình Bạo Viêm Sư Tử với thủ công tinh xảo. Giờ phút này trên mặt hắn đang lộ vẻ tươi cười nhàn nhạt, cao ngạo nhìn Diệp Vi Ny có mười phần dã tính, trong ánh mắt không che dấu được vẻ tham lam, miệng nói:
- Diệp tiểu thư, nàng phải tin vào thành ý của tại hạ, hạ nhân không hiểu chuyện nên nói chuyện có chút khó nghe, tuy nhiên... Nàng làm thương tổn ta, cho nên nàng không thể không nói một lời thì coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra chứ?
- Con mẹ ngươi!
Trên mặt những người xem náo nhiệt chung quanh lập tức lộ ra vẻ cười cổ quái, mà ngay cả Lăng Tiêu cũng không kìm nổi lắc mạnh đầu, gần đây ở trước mặt mình thì Diệp tử làm ra vẻ rất có tố chất nhu thuận, cảm tình, nó vẫn là hiện tượng bên ngoài, còn trong lòng Diệp Vi Ny vẫn chảy một dòng máu tràn ngập bản tính lưu manh!
- Ngươi đừng giả bộ ở đây, tìm được người giúp đỡ thì giỏi lắm sao? Đồ bỏ đi!
Diệp Vi Ny với vẻ mặt trào phúng nhìn gã thiếu niên quý tộc này, khinh miệt nói:
- Lúc trước ta đánh ngươi phải vào phòng bệnh hai tháng, xem ra vẫn còn nhẹ, nên đánh ngươi vào đó nằm nửa năm, mới có thể giúp cho ngươi có một chút trí nhớ!
- Nữ nhân không biết điều!
Thiếu niên quý tộc kia giống như trời sinh thích bị hành hạ, Diệp Vi Ny càng mắng hắn như thế ngược lại hắn càng hưng phấn, cười hắc hắc nói:
- Nàng cho là thiếu gia ta không có sự chuẩn bị thì sẽ tìm đến nàng sao? Ngây thơ!
Nói xong hắn quay về phía sau nhìn một gã thanh niên khoảng ba mươi tuổi vẫn trầm mặc ít nói, rồi nói:
- Ngươi hãy bắt nữ nhân này cho ta, ngàn vạn lần đừng làm tổn thương nàng, nếu không ta sẽ đau lòng đó!
Lúc này có một người bên cạnh nhắc nhở hắn:
- Lý Cường thiếu gia, Diệp Vi Ny và Thượng Quan giáo sư......
- Sao?
Lý Cường hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn qua người đó:
- Chuyện khác ta không cần biết, thiếu gia ta chỉ biết là cô gái này không phải cô gái quý tộc, mà dám đả thương thiếu gia ta, nhưng chuyện gì mà nàng không dám làm. Dựa theo pháp luật đế quốc bình dân làm tổn thương quý tộc, là có thể bị quý tộc kia tùy ý xử trí!
- Cho nên, ngươi cũng bớt lo chuyện người khác đi!
- Chọc giận thiếu gia ta thì tới quốc vương bệ hạ khi ta nói ra thân phận hoàng tộc, còn có thể tùy ý cho một con bé quê mùa làm nhục hay sao!
Có một số con cháu quý tộc âm thầm bĩu môi, thầm nói ngay cả thái tử điện hạ năm đó, phương vương điện hạ đọc Học viện Đế quốc, cũng không kiêu ngạo giống như ngươi vậy, lúc nào cũng đem thân phận hoàng thất treo ở bên miệng, không phải chỉ là một nhánh họ hàng xa sao, ngông cuồng cái gì?
Tuy nhiên người nhắc nhở Lý Cường lại ngậm miệng. Đúng vậy, nghiêm khắc mà nói, Lý Cường quả thật là người có họ hàng gần trong hoàng thất, ít ra trong thân thể hắn còn có huyết mạch của hoàng thất.
Người thanh niên thoạt nhìn trầm mặc chất phác ở phía sau, Lý Cường, sau khi nhận được mệnh lệnh, đi từng bước tiến về phía trước, trên người hắn lập tức bộc phát ra một luồng khí thế cường đại, học sinh chung quanh kinh hô một tiếng, lại nhìn về phía Lý Cường thấy ánh mắt cũng có chút thay đổi, lòng thầm nghĩ nếu không tìm người đến giúp đỡ thì cũng ko được cho lắm.
Cho nên cũng có vài người thân thiết với nàng vội đi cấp báo cho Thượng Quan giáo sư. Nếu không bằng vào Diệp Vi Ny, chắc là rất khó địch nổi gã thanh niên này.
Gã thanh niên này đứng ở trước mặt Diệp Vi Ny, trầm giọng nói:
- Đắc tội!
Trong tay một thanh kiếm bằng tinh cương thông thường được chậm rãi rút ra chỉ vào Diệp Vi Ny nói:
- Rút kiếm! Ta không đấu với người tay không tấc sắt!
Lúc này có ba tầng người đang vây xem, trong đám người có người hô:
- Một gã đàn ông không biết xấu hổ đi đối phó một người con gái, còn không biết xấu hổ bảo người ta rút kiếm sao ngươi không tự tử đi!
Rất nhiều người đều cùng phụ họa theo, tuy rằng có rất nhiều quý tộc cũng bất mãn sự ngang tàng cùng lòng dạ độc ác của Diệp Vi Ny, nhưng đối với việc Lý Cường vô cùng cuồng vọng thì bọn họ cũng không có chút ấn tượng tốt nào.
Lăng Tiêu đứng trong đám người, vẫn không lên tiếng. Người bên cạnh thì chỉ lo xem náo nhiệt, căn bản không ai thấy được nhân vật phong vân của Học viện Đế quốc ở ngay bên cạnh bọn họ. Từ trên người gã thanh niên kia Lăng Tiêu cảm nhận được khí thế mạnh mẽ trong cơ thể hắn, sắc mặt lập tức nghiêm túc lại. Nhưng hắn không vội ra tay, hắn muốn nhìn xem, thực lực của Diệp tử đã tăng lên cao và Ngọc Nữ kiếm kỹ đã thuần thục, khi đối chọi với đối thủ mạnh hơn mình, nàng có thể chống đỡ bao lâu.
Diệp tử đang đối diện với người thanh niên hơn mình đến mười tuổi, ít nhất cũng có thực lực của Cuồng Kiếm Sư!
Từ khi Diệp Vi Ny tu luyện Ngọc Nữ kiếm, dáng người của nàng càng ngày càng đẹp hơn. Nhưng gã thanh niên đối diện này dường như hoàn toàn xem nhẹ nàng, cũng căn bản không nghe thấy tiếng trào phúng chung quanh, lại một lần nữa nói một cách thành thật:
- Rút kiếm!
- Hừ, đánh thì đánh, đừng tưởng ta sợ ngươi!
Đoản kiếm trong tay Diệp Vi Ny được rút ra khỏi vỏ, hàn quang phả vào mặt, cười lạnh quay về phía gã thanh niên nói:
- Đáng tiếc ngươi thân thủ không tồi, nhưng lại làm chó của người khác, ngươi thật sự làm mất mặt gia đình mình!
Mắt gã thanh niên kia như một hồ nước, không chút gợn sóng, lạnh nhạt nói:
- Cũng như nhau.
Diệp tử giận tím mặt, người này rõ ràng là đang trào phúng nàng dựa vào quý tộc mới có thể được học ở nơi này. Tuy nhiên nàng lập tức tỉnh ngộ, người này cũng không giống như vẻ ngoài không có tâm cơ, chính mình vốn muốn chọc giận hắn, trái lại hắn lại muốn chọc giận mình, lập tức lạnh lùng cười:
- Ngươi hãy bớt sàm ngôn đi, chó được tìm tới để giúp đỡ, cũng chẳng qua là chó mà thôi!
Nói xong hàn quang chợt lóe, đoản kiếm trong tay nháy mắt đâm ra hơn hai mươi kiếm, gần như bao phủ tất cả chỗ yếu hại trên người gã thanh niên này!
Mọi người phát ra một tiếng thét kinh hãi, hiển nhiên họ bị kiếm kỹ của Diệp Vi Ny làm cho khiếp sợ. Kiếm khí nhè nhẹ từ trên đoản kiếm Diệp Vi Ny xuất ra, phát ra tiếng rít phá không.
Nét mặt gã thanh niên khẽ thay đổi, cũng có hơn vài phần nghiêm cẩn. Hiển nhiên, cô gái này không đơn giản như Lý Cường nói!
Thân mình hắn không chút hoang mang lui về phía sau, tiếp đó thân thể lệch đi, tránh thoát công kích của Diệp Vi Ny, đồng thời kiếm trong tay chợt chém ra một đạo kiếm khí thật dài màu lam nhạt.
Lăng Tiêu cũng không kìm nổi sửng sốt. Gã thanh niên này không ngờ cũng tu luyện công pháp cao cấp, lại còn là thủy hệ kiếm kỹ cực kỳ thưa thớt!
Diệp Vi Ny cũng không kinh hoảng, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, nàng đã từng trà trộn vào đáy của xã hội nhiều năm, nên đã sớm học được cách đối đãi các loại người. Tuy rằng thực lực gã thanh niên như đầu gỗ này thoạt nhìn hùng mạnh hơn nàng, nhưng Diệp Vi Ny không chút kinh hoảng, muốn thừa dịp hiếm có này để kiểm nghiệm lại thành quả tu luyện của chính mình. Cho dù đánh không lại, cũng có thể chạy đúng không? Lăng Tiêu dạy cho chính mình bộ công pháp kia, quả thực nó rất thích hợp dùng để chạy trốn!
Không thể không nói, đối với cái gọi là tôn nghiêm của quý tộc Diệp Vi Ny trái lại hết sức khinh thường, số mệnh đều phải cố giữ, nếu còn không chạy chính là kẻ ngốc! Cho nên, nàng chân chính không thể trở thành quý tộc được. Đương nhiên, nàng cũng không phải người hiếm có.
Ngọc Nữ kiếm kỹ dành cho nữ nhân sử dùng, động tác nhẹ nhàng đẹp mắt, giống như tiên nữ hạ phàm, hơn nữa Diệp Vi Ny có thiên tư quốc sắc, nhanh nhẹn múa lên, rất nhiều nam sinh quý tộc nhìn đến mức miệng khẽ nhếch, yết hầu không ngừng dao động lên xuống, trong lòng không kìm nổi tán thưởng. Nữ nhân này, quả thực chính là một cực phẩm!
Lý Cường trông có vẻ đang thèm nhỏ dãi cả ba thước, tự cho mình là kẻ rất có phong độ đứng ở một nơi nhắc nhở:
- Ngàn vạn lần đừng làm bị thương tiểu bảo bối của ta!
- Không biết xấu hổ!
Trong đám người có một người lên tiếng mắng, dù sao ở đây cũng đã tụ tập rất nhiều người, kêu loạn, căn bản tìm không ra ai là người mắng chửi. Lý Cường chỉ có thể mắt trợn trắng, làm bộ không nghe thấy.
Kiếm khí màu lam trên thanh kiếm trong tay gã thanh niên kia khiến nhiệt độ trong không khí cũng giảm xuống vài phần. Thực lực của Cuồng Kiếm Sư quả thật không thể coi thường, hơn nữa hắn dùng kiếm kỹ ít nhất cũng là Thiên cấp!
Trước đây lúc Lăng Tiêu truyền cho Diệp Vi Ny Ngọc Nữ kiếm kỹ, căn cứ vào Thiên cấp kiếm kỹ bậc trung "Cụ Phong Phá" của gia tộc mình để tiến hành suy đoán, Ngọc Nữ kiếm kỹ hẳn là ở Thiên cấp thượng giai! Bởi vì đặc điểm lớn nhất của Ngọc Nữ kiếm kỹ là hình thành kiếm trận có uy lực thật lớn, tu luyện một mình cũng chỉ có thể cao hơn Cụ Phong Phá một bậc một mà thôi.
Cho nên, lại nói Ngọc Nữ kiếm kỹ cũng không hùng mạnh hơn thủy hệ kiếm kỹ của gã thanh niên này bao nhiêu. Hơn nữa, giữa hai người không phải sai biệt bậc, mà là chênh lệch về cấp!
Gã thanh niên này càng đánh càng hăng, xuất tay linh hoạt, sắc bén, cực kì tàn nhẫn, rất có phong độ của đại tướng. Lăng Tiêu ở trong đám người nhìn thấy âm thầm gật đầu, lòng nói thiếu gia quý tộc kia cũng không biết là ai, lại có thể tìm được người giúp đỡ có thực lực mạnh mẽ như vậy, rất khó gặp.
Diệp Vi Ny cũng là người có tính tình không chịu thua, bị đánh cho tức giận, cũng dứt khoát xuất chiêu. Tuy rằng trước mắt nàng chỉ là Đại Kiếm Sư bậc năm, tuy ngày thường Lăng Tiêu luyện chế ra rất nhiều đan dược, nhưng nàng không dùng một chút nào trên người mình, nàng cũng càng chiến đấu càng mạnh mẽ, cùng đánh ngang tay với gã thanh niên này!
Mà thông qua đối chiến, ngày thường Diệp Vi Ny có chút không thể hiểu được kiếm kỹ. Lúc này nàng cũng hoàn toàn thông suốt, nhớ tới câu nói của Lăng Tiêu, chiến đấu là phương thức rèn luyện tốt nhất! Trong lòng nàng không kìm nổi cũng rất đồng ý.
Công không được bao lâu, trong mắt gã thanh niên kia cũng xuất hiện một chút ngưng trọng. Tuy rằng hắn vẫn chưa nhanh xao động nhưng hắn đã rất kinh hãi với kiếm kỹ mà thiếu nữ này sử dụng!
Hắn xuất thân danh môn, nên chuyện khi dễ nữ nhân hắn vốn không muốn làm, chỉ có chút tức giận với việc Diệp Vi Ny xuất thủ tàn nhẫn. Tuy rằng khi đó hắn còn chưa trở thành người bảo hộ cho Lý Cường nhưng đối với người con gái làm thương tổn Lý Cường, trong lòng hắn đã không có một chút thiện cảm nào.
Hôm nay gặp mặt, hắn phát hiện nữ nhân này quả nhiên dã man, ngôn từ thô tục, làm cho hắn có chút không vui.
Hắn nghĩ trong lòng, kiếm chiêu càng phát ra mạnh mẽ hơn, những người xem náo nhiệt chung quanh đã bị đẩy đi cách xa mười mấy thước, chỉ sợ bị kiếm khí khủng bố kia quét trúng.
Hai người đã đánh hơn trăm chiêu, rốt cuộc thế đánh của Diệp Vi Ny cũng chậm lại, khiến trong lòng gã thanh niên kia vui vẻ, chuẩn bị tinh thần hăng hái để đánh bại nữ nhân này!
Diệp Vi Ny thở hổn hển thật sâu, nhìn gã thanh niên này, trên mặt nàng lộ ra một chút vẻ trào phúng, hiện tại bước tiến lại biến đổi, lập tức thoát khỏi thế kiếm của gã thanh niên này.
Vẻ mặt gã thanh niên biến đổi, dâng lên cảm giác phẫn nộ, ngươi đánh không lại thì muốn chạy sao? Hắn quát lên một tiếng lớn, kiếm khí trên trường kiếm tinh cương màu lam lại tăng nhanh, mạnh mẽ quét về phía bả vai của Diệp Vi Ny. Không ngờ hắn hoàn toàn không để ý tới mệnh lệnh của Lý Cường là không được thương tổn Diệp Vi Ny!
Theo kinh nghiệm đối chiến cùng người khác của Diệp Vi Ny rốt cuốc nàng cũng có chỗ khiếm khuyết, thân mình vừa trượt ra, khó khăn lắm nàng mới tránh được những chỗ yếu hại, trên cánh tay lại bị vạch ra một vết thương thật dài, máu tươi lập tức chảy ra.
← Ch. 128 | Ch. 130 → |