← Ch.131 | Ch.133 → |
Tần Kiên nói xong, ngẩng đầu nhìn lên không trung, lúc này làm sao còn có thể thấy bóng dáng của thú. Trong lòng Hắn không kìm được thương tiếc: Đáng tiếc tấm lưới Thiên tàm ti dệt thành này hắn đã phải đến tận nơi cực hàn của phương Bắc mới thu thập được. Mấy năm nay tấm lưới ấy đã lập được biết bao công lao hiển hách cho hắn, nhờ có tấm lưới Tần Kiên đã thu được rất nhiều tinh hạch ma thú, đến nỗi chính hắn cũng không nhớ rõ.
Trong lòng hắn thầm oán trách chính mình quá mức tham lam, kết quả, ma thú phi hành kia thật vô cùng giảo hoạt, ngay cả lông cũng không để mất một cọng, lại còn mất đi một kiện chí bảo. Tấm lưới cực hàn Thiên tàm ti kia đâu phải dễ dàng có được, nhiều năm như vậy, toàn bộ gia tộc Tần gia Tử Kinh Hoa, cũng chỉ có một kiện như vậy mà thôi.
Gã hán tử đã đánh mất tấm lưới kia cũng không để ý tới vết thương trên đùi của mình, vẻ mặt ngượng ngùng đi đến trước mặt Tần Kiên, vừa đinh nói, nhưng bị Tần Kiên cướp lời:
- Còn không mau băng bó vết thương lại!
Nói xong vỗ vỗ vai hán tử:
- Không trách ngươi, tại ta quá tham.
"..."
Trong mắt mấy tên thuộc hạ của Tần Kiên đều lộ ra vẻ cảm động, nhất là gã hán tử đã đánh mất tấm lưới, thanh âm hơi nghẹn ngào, tấm lưới này quý giá đến cỡ nào đương nhiên trong lòng hắn biết rõ hơn ai khác, bởi vì mấy năm nay hắn vẫn liên tục sử dụng. Lúc này bị mất đi, trong lòng hắn còn đau khổ hơn nhiều so với Tần Kiên!
- Đội trưởng, ta...
- Thực không trách ngươi!
Tần Kiên nói xong vẻ mặt ôn hoà, sau đó lại nhìn Lăng Tiêu hỏi:
- Ngươi chính là Lăng Tiêu đã đánh đệ đệ của ta?
- Thế nào, muốn trút giận cho huynh đệ ngươi?
Lăng thản nhiên cười cười, thản nhiên nói, Lăng Tiêu cũng không có cảm nhận được chút địch ý nào từ trên người của Tần Kiên.
- Ta muốn thảo luận với ngươi, được không?
Tần Kiên nói xong, ánh mắt sáng quắc nhìn Lăng Tiêu.
Thượng Quan Vũ Đồng và Diệp Vi Ny có vẻ lo lắng nhìn Lăng Tiêu. Lăng Tiêu cười nói:
- Được thôi.
Sau đó quay sang Thượng Quan Vũ Đồng nói:
- Giáo sư. Ngài trước đưa Diệp muội đi, ta với Xuân Lan và Thu Nguyệt ở lại đây. Để giúp các nàng chữa trị vết thương.
Thượng Quan Vũ Đồng muốn nói lại thôi. Lăng Tiêu tuy rằng vẫn còn chưa đến tuổi trưởng thành. Nhưng từ sau khi trải qua cơn sóng gió với Tạ Hiểu Yên kia, bản thân hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều. Cách nói chuyện cách làm việc của hắn đôi khi khiến cho cô giáo sư này mặc dù lớn hơn Lăng Tiêu mấy tuổi cũng cảm thấy không bằng... Hơn nữa nàng không muốn để người khác rêu rao.
Thượng Quan Vũ Đồng gật đầu nói:
- Cũng tốt. Vậy cậu... bảo trọng.
Lý Cường đứng ở nơi đó. Nét mặt lạnh lùng âm hiểm nhìn mấy người Lăng Tiêu và Thượng Quan Vũ Đồng. Cái chết của tên thuộc hạ cũng không làm hắn thương tâm bao nhiêu. Nhưng người này thất lạc cũng quá lâu cũng là người thất lạc đầu tiên. Rốt cục chính mình quay lại hiện trường tìm kiếm, nhưng không tìm thấy lại còn khiến cho mình bị thương. Mời đến bảo tiêu cao cấp... vậy mà con bà nó... cũng theo người ta chạy trốn mất!
Lý Cường không kìm được trong lòng chửi ầm lên. Nghĩ đến Mạnh Ly, trong lòng chợt rùng mình. Nhìn thoáng qua Mạnh Ly đi theo bên cạnh Lăng Tiêu không nhịn được lạnh cả sống lưng: Gặp quỷ rồi. Mạnh Ly rõ ràng bị Lăng Tiêu đâm một kiếm xuyên qua... Như thế nào hiện giờ giống như người bình thường cũng không có gì xảy ra? Dường như Lăng Tiêu đã cho hắn ăn một hoàn đan dược!
Nghĩ vậy, miệng Lý Cường nổi lên một tia cười lạnh: Được rồi Lăng Tiêu ngươi có đan dược cực phẩm như vậy. Không ngờ cũng không giao cho quốc gia. Ít nhất cũng phải bắt tội ngươi với tội giấu diếm của riêng! Lý Cường thực ra hiểu rất rõ tính tham lam của Quốc vương bệ hạ kia. Trong lòng hắn nghĩ rằng mình đã tìm được một cơ hội tuyệt vời để gần gũi với bệ hạ, vì thế mà vui vẻ không thôi.
Lúc này bọn bảo vệ của học viện mới dám đến gần. Nguyên nhân rất đơn giản, khi các học viên quý tộc phát sinh xung đột, với thân phận của họ bọn bảo vệ thường thường chưa bao giờ dựa vào tiền. Bởi vì khi các quý tộc xung đột với nhau, thì với thân phận bảo vệ của họ bất kể là phương nào nói chung lại họ cũng không dám đắc tội. Dính dáng vào không khéo lại còn lỡ tay làm tổn thương người khác. Vì thế, một khi gặp xung đột xảy ra đều đứng xa xa nhìn, chờ sự việc kết thúc, mới ra mặt thu dọn chiến trường. Việc này dường như cũng trở thành một cái phong tục của các học viện quý tộc, cũng không có người nào cảm thấy kỳ lạ.
Các học viên quý tộc vây xung quanh thấy không có gì náo nhiệt để xem, bắt đầu tản đi. Lăng Tiêu và Tần Kiên đi vào trong vườn cây của học viện. Vườn cây chiếm diện tích rộng lớn, bên trong có các loại cây quý hiếm, cũng có rất nhiều chim muông đủ loại sinh sống yên ổn trong này. Bất kể ban ngày hay đêm tối, nơi này đều rất an tường tĩnh lặng, rất ít vết chân người lui tới. Nhưng thật ra không ít cặp tình nhân chạy tới nơi này để hàn huyên tâm sự.
Tần Kiên cho mấy tên thuộc hạ của mình chờ ở bên ngoài, một thân một mình cùng Lăng Tiêu đi vào bên trong, sau đó lên tiếng:
- Ngươi nhất định rất lấy làm lạ vì sao ta muốn tìm ngươi nói chuyện phải không? Thắc mắc vì sao... ta báo thù thay Tần Khang?
- Điều này đâu có gì lạ.
Lăng Tiêu lạnh nhạt nói:
- Cho dù làm cái gì cũng luôn có lý do của nó, muốn nói thì cứ nói, không muốn nói cũng không ai ép buộc ngươi.
- Ha ha ha, nói rất hay!
Tần Kiên trên mặt lộ ra một tia tán thưởng:
- Ngươi không giống với lời đồn đãi!
Lăng Tiêu cười nói:
- Lời đồn đãi nếu đều đúng sự thật, vậy thì không gọi là lời đồn.
- Ồ, có lý.
Tần Kiên trong mắt bỗng nhiên lộ ra ánh hào quang cực nóng:
- Lăng Tiêu, trước khi nói tiếp, có dám đánh một trận với ta không!
Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đánh nhau ầm ầm. Tần Kiên và Lăng Tiêu đều nhìn lại hướng cổng vườn cây, nơi đó, đúng là chỗ mấy tên thuộc hạ của Tần Kiên đang canh gác.
Xa xa, truyền đến tiếng rống giận thô lỗ:
- Hết thảy tránh ra! Xem chừng đều thuộc quân nhân của đế quốc. Nếu không... đừng trách Lăng mỗ không khách khí!
Bên kia đương nhiên là không thể nhường, chức trách của quân nhân chính là phục tòng mệnh lệnh, Tần Kiên ra lệnh cho bọn chúng canh giữ ở cửa, không cho người nào tiến vào, như vậy chúng nhất định phải chấp hành mệnh lệnh!
Sau khi đánh nhau một trận, truyền đến mấy tiếng cười ha hả:
- Các ngươi không phải đối thủ của ta!
Nói xong hướng vào bên trong kêu lớn:
- Tần Kiên, không được khi dễ đệ đệ của ta, nếu không, Lăng Chí ta liều mạng với ngươi!
Lăng Tiêu ngạc nhiên sửng sốt, Lăng Chí... đó không phải là ca ca của mình sao? Chẳng qua là, chưa bao giờ gặp qua, nghe nói vẫn luôn ở phương Bắc trên mảnh đất phong của gia tộc để huấn luyện Hổ Gầm đột kích đội, chi quân đội đó cũng thuộc loại tư binh của Lăng gia! Tuy rằng chỉ vẻn vẹn có ba nghìn nhân mã, nhưng sức chiến đấu cũng thuộc vào hạng đứng đầu ở Đế quốc Lam Nguyệt.
Lăng Tiêu nhìn thấy hiện rõ ra một nam nhân thân hình cao lớn, mặt đầy râu quai nón. Trong ánh mắt sáng ngời nhìn lướt qua mình không ức chế được lộ ra vẻ ngạc nhiên vui mừng. Nhìn kỹ lại, trong đôi mắt của đại hán không ngờ hơi đỏ lên.
- Lão Tam, ngươi có khỏe không?
Sáu chữ, lại biểu lộ ra một mối quan tâm vô cùng thân thiết của ca ca đối với huynh đệ, trên gương mặt Lăng Tiêu hơi hơi có chút cứng ngắc gật gật đầu, nói:
- Đại ca, đệ khỏe!
- Ha ha ha, đây mới là Tam đệ của ta, ca ca vẫn luôn tin rằng, đệ khẳng định sẽ không bị nữ nhân chó má gì đó đả kích rồi ngã xuống. Quả nhiên ta đoán không sai, Lăng gia sao có loại yếu ớt như thế!
Lăng Chí vừa cười sang sảng, vừa như vô tình dùng thần thái đắc ý nhìn lướt qua sắc mặt có chút khó coi của Tần Kiên.
Tần Kiên quả nhiên hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Lăng Chí, tên khốn ngươi lòng dạ hẹp hòi, lão tử là kẻ xấu xa như vậy sao? Không ngờ ngươi đuổi theo tới đây! Ta làm sao có thể gây bất lợi cho đệ đệ của ngươi?
- Ta không tin nhân phẩm của ngươi!
Lăng Chí cãi lý, bĩu môi sau đó nói:
- Muốn đánh thì đánh với ta, đệ đệ ngươi là bại tướng của ta lại dám chạy tới gây phiền toái cho Tam đệ ta, ngươi khi Lăng gia ta không người ư?
- Cút đi!
Tần Kiên trợn mắt nhìn Lăng Chí, hoàn toàn đã không còn vẻ cởi mở và ôn hòa vừa rồi. Hai người cứ giống như hai gã thôn dân thô lỗ, cùng phát ra khí thế đối diện nhau, trừng mắt nhìn nhau như hai con gà trống.
Lăng Tiêu đành chịu thỏng tay đứng nhìn, đại ca thân thiết của mình và Tần Kiên dường như đã biết nhau từ lâu. Hơn nữa, không chừng còn cùng nhau trở về. Về phần mục đích của Tần Kiên tìm hắn để làm gì, Lăng Tiêu không rõ ràng lắm. Tuy nhiên vừa mới ra lệnh cho tiểu Sửu cưỡng đoạt của người ta một kiện bảo bối, nên trong lòng lúc này nhiều ít cũng có chút không được tự nhiên.
Áy náy thì không có, dù sao cũng là Tần Kiên chủ động đánh tiểu Sửu trước, may mà tiểu Sửu vẫn còn là thằng nhóc vị thành niên, nếu như tiến vào trưởng thành mấy người này còn chưa chắc sống sót dưới hai trảo của nó!
Lăng Chí và Tần Kiên hai người đối mặt một hồi lâu, mới đều tự hầm hừ quay đầu đi... Lăng Chí quay sang Lăng Tiêu nói:
- Tam đệ, chúng ta về nhà, đại ca cũng đã lâu không gặp mọi người! Không cần để ý tới tên khốn đó, hắn không phải người tốt.
Tần Kiên cả giận nói:
- Lăng Chí, ân oán của chúng ta là việc giữa ngươi và ta! Ta muốn giao hảo với Lăng Tiêu huynh đệ, chuyện can hệ gì tới ngươi?
- Chó má! Lăng Tiêu là đệ đệ của lão tử, liên quan hay không là chuyện của ta!
Lăng Chí lộ vẻ khinh thường:
- Còn nữa, ai là huynh đệ ngươi, đừng thấy sang bắt quàng làm họ!
- Ngươi... Đồ khốn ngươi, có gan đừng chạy, đánh một trận với đại gia!
Tần Kiên không kiềm được phẫn nộ, rút kiếm chỉ vào Lăng Chí cả giận nói.
- Đánh thì đánh, lão tử lại sợ ngươi à? Hừ, đừng có giống tên đệ đệ đầu heo của ngươi, trở về còn khóc lóc kể lể, ném chết người, ha ha ha ha!
Lăng Chí vừa cười ha hả, vừa rút kiếm nói:
- Tên đê tiện, từ trước đến nay ngươi cũng chưa từng đánh thắng ta, ngươi khẳng định ngươi còn muốn bị ném đi lần nữa?
- Ngươi còn gọi ta tên đê tiện, lão tử phải giết ngươi... !
Tần Kiên quét trường kiếm qua, lập tức từ trên thân kiếm chợt bắn ra một đạo kiếm khí màu xám, hung hăng quét về phía Lăng Chí.
Lăng Chí cười một tiếng, xuất chiêu Cụ Phong Phá, kiếm khí phát ra khiến cây cối gần đó đều bị chấn động không dứt, lá cây không ngừng rơi rụng xuống, phỏng chừng người trông coi vườn cây nhất định sẽ chửi ầm lên.
Trong lòng Lăng Tiêu hơi lấy làm lạ, thực lực của Tần Kiên hẳn là không kém so với ca ca của mình, nhưng kiếm kỹ này... dường như rất tệ vậy!
Gia tộc Tử Kinh Hoa đường đường là một nhà quyền thế ở phương bắc, không ngờ không có được một bộ kiếm kỹ nên hình nên dáng để cấp cho đệ tử tu luyện?
Điều này sao có thể!
Lại nhìn tiếp, trong lòng Lăng Tiêu càng xác định phán đoán của mình: Thực lực của Tần Kiên không ngờ lại cao hơn ca ca!
Tu vi của Lăng Chí đã là Đại Kiếm Sư bậc năm, như vậy Tần Kiên... Hắn ít nhất cũng là Đại Kiếm Sư bậc sáu, hắn so với tên đệ đệ Tần Khang được xưng là thiếu niên thiên tài kia, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!
Hiện nay thiếu niên thiên tài của các quốc gia nhiều biết bao, nhưng khi trưởng thành người chân chính có thể đi xa trên con đường võ đạo cũng không nhiều. Nguyên nhân trọng yếu nhất chính là: càng tu luyện lên cao thì càng khó khăn, đặc biệt là xuất thân con cháu của các quý tộc dù có điều kiện hết sức tốt, nhưng người chân chính có thể một lòng chịu khổ tu luyện cũng không có bao nhiêu.
Lăng Chí tuy rằng trên thực lực không bằng Tần Kiên, nhưng dựa vào kiếm kỹ Thiên cấp bậc trung, gắt gao áp chế Tần Kiên, khiến Tần Kiên tức giận đến nổi trận lôi đình, kiếm khí đánh ra chung quanh làm cho cả một đám cây cối trống rỗng, vụn gỗ bay tán loạn, nhưng cũng không làm gì được Lăng Chí. Rốt cục bất đắc dĩ dừng tay lại, cả giận nói:
- Không đánh nữa! Lăng Chí, tên khốn ngươi trừ sử dụng kiếm kỹ áp chế ta, còn có thể làm được gì!
Lăng Chí cảm khái cười:
- Tên đê tiện, ngươi dùng lời này đến chiến trường để hỏi địch nhân đi!
Tần Kiên không khỏi thoáng ngẩn người, thậm chí không còn so đo chuyện Lăng Chí gọi hắn là tên đê tiện, ánh mắt trở nên có chút ảm đạm hẳn lên.
Lại là một người si mê kiếm kỹ, Lăng Tiêu nhẹ giọng nói:
- Không có kiếm kỹ vô dụng, cho dù là Nhân cấp, luyện đến mức độ cao nhất thì sẽ thế nào, ha ha, sợ là chưa có ai từng nếm thử qua?
- A!
Tần Kiên bỗng nhiên giống như bị xối nước lên đầu, đứng sửng tại chỗ, ngây ngốc lặp lại:
- Luyện đến cảnh giới cao nhất? Luyện đến cảnh giới cao nhất!
- Thế nào, thấy ngu chưa? Lão tử đã sớm nói với ngươi, để cho ngươi luyện đến cảnh giới cao nhất, đến lúc đó bảo đảm ngươi sẽ là thiên hạ vô địch, nhưng ngươi cũng không tin, sao đệ đệ của lão tử nói ngươi lại tin?
Lăng Chí vẻ mặt xem thường nhìn Tần Kiên, châm biếm nói.
- Đó là vì tên khốn ngươi cho tới bây giờ chưa từng có lòng tốt như thế!
Tần Kiên trợn mắt nhìn Lăng Chí, Trên thực tế, điều này từ trước không phải là hắn không có nghĩ tới, nhưng không có hiểu rõ như hôm nay: dường như đột nhiên trong khoảnh khắc liền mở mang đầu óc.
Trong lòng không kìm nổi tự giễu: "Mấy năm nay chính mình luôn luôn oán trách số mệnh bất công, vì sao mình cũng đồng thời là một thiên tài võ giả, thực lực tiến triển nhanh nhất trong đám bạn cùng trang lứa, nhưng chỉ có thể học tập kiếm kỹ Nhân cấp bậc thấp kém cõi nhất. Đến ngay cả một vài hộ vệ cao cấp thành viên trung tâm trong gia tộc, thậm chí không phải là họ Tần, đều có thể học tập Nhân cấp bậc cao, thậm chí là kiếm kỹ Địa cấp bậc thấp. Vì sao mình thì không thể?"
Mãi cho đến lúc trưởng thành, hắn mới hiểu được: Trong mắt người trong gia tộc, hắn chính là mối sỉ nhục. Đồng ý cho phép hắn tu luyện kiếm kỹ, đã là ban ơn lớn bằng trời cho hắn. Tuy rằng thực lực của hắn đã đạt tới Đại Kiếm Sư bậc sáu, nhưng cũng chỉ là một tên Trung đội trưởng trên đất phong của gia tộc mà thôi. Cho dù hắn từ chỗ cực hàn đó thu thập được một tấm lưới Thiên tàm ti dệt thành, nhờ đó hắn bắt ma thú đem bán và thu hoạch được tài phú cũng rất nhiều nhưng lại có ích lợi gì chứ? Mọi người trong gia tộc vẫn khinh thường hắn!
Mà Lăng Chí thực lực kém hắn một bậc, lại là người nắm quyền của toàn bộ đất phong gia tộc, nắm trong tay ba nghìn trọng binh!
Nếu như chính mình có thể dùng thời gian oán trách để tu luyện, như vậy thực lực hiện tại sợ là đã có tinh tiến nhiều rồi? Đúng vậy, kiếm kỹ là vật chết, con người mới là vật sống! Bất kể kiếm kỹ thuộc vào loại nào, đều là để phục vụ cho con người!
Trên mặt Tần Kiên chợt bừng tỉnh lộ ra vẻ tươi cười, hướng về phía Lăng Tiêu cúi người hành lễ:
- Lăng huynh đệ, rất cảm ơn ngươi, ngày khác, nếu có cơ hội, Tần mỗ nhất định hậu tạ!
Tần Kiên nói xong, nhìn thoáng qua Lăng Chí, trầm giọng nói:
- Lăng Chí... tên khốn ngươi, tuy rằng lão tử nhìn ngươi thực không vừa mắt, nhưng mấy năm nay, cảm ơn ngươi! Ngày sau Tần mỗ nếu phát đạt, nhất định sẽ không quên hai huynh đệ tốt họ Lăng ngươi! Thiếu các ngươi một món nhân tình, xin cáo từ!
Nói xong mang theo mấy tên thủ hạ rời đi.
Lăng Chí nhìn theo bóng lưng Tần Kiên, không kìm được lắc đầu than:
- Tên đê tiện, ngươi sao phải làm khổ mình chứ, đến lăn lộn với lão tử, không bằng ngươi cứ phát triển thật nhiều ở gia tộc có hơn không?
Nói xong, lắc lắc đầu, nhếch mép nói:
- Được rồi, không thèm nghĩ tới hắn nữa. Lão Tam, đi, hai huynh đệ mình tìm chỗ nào uống chút rượu, tán gẫu một chút!
Lăng Tiêu gật đầu, trong lòng không khỏi cười khổ, vị huynh trưởng này, nào có giống như một học viên quý tộc tốt nghiệp ở Học viện Đế quốc, là thần tượng trong lòng của hàng vạn hàng nghìn cô gái. Quả thực... quả thực chính là một tên thổ phỉ đấy!
← Ch. 131 | Ch. 133 → |