← Ch.133 | Ch.135 → |
Năm thứ nhất quốc lịch 453, đế quốc vừa vào đầu quý, nhiệt độ không khí hơi giảm xuống. Giải thi đấu quân sĩ tinh anh lần thứ nhất kết thúc. Đứng dầu bảng, không ngoài mong mỏi đã bị Lăng Chí tu vi Cuồng Kiếm Sư bậc sáu chiếm lấy.
Sau khi dùng Phạm Đế Á Thánh Quả, thực lực của Lăng Chí đột ngột tăng mạnh, một đường vọt thẳng tới thực lực của Cuồng Kiếm Sư bậc sáu, còn định xông phá lên Ma Kiếm Sĩ. Cuối cùng mặc dù do dược lực không đủ mà thất bại trong gang tấc, nhưng khoảng cách Ma Kiếm Sĩ cũng sắp chạm tới!
Lăng Chí được phong Nam tước, thu được một bản kiếm kỹ Địa cấp bậc trung! Lăng gia mặc dù có kiếm kỹ Thiên cấp gia truyền, nhưng bản kiếm kỹ Địa cấp này nếu cấp cho bọn thị vệ của gia tộc tu luyện thì không còn gì tốt hơn!
Đến lúc này, gia tộc Lăng gia so với các đại gia tộc khác mặc dù nhân số ít hơn nhiều, nhưng một nhà ba tước vị, đã xem như là chuyện cực kỳ hiếm thấy trong tầng lớp quý tộc ở khắp Đế quốc Lam Nguyệt!
Bởi vì thường thường trong một nhà đại quý tộc, chỉ có thể có một người được phong tước! Cũng có trường hợp có cống hiến vượt trội cho quốc gia, có được hai ba tước vị, nhưng thường các gia tộc này có dân cư đông đúc, có vô số dòng thứ gia tộc. Đâu có giống như Lăng gia, hơn hai mươi năm trước hãy còn thuộc loại gia đình bình dân thảo dã; cho dù hiện giờ, tính cả tôi tớ trong nhà cũng chỉ khoảng ba trăm người. Không ngờ đã xuất ra ba người có tước vị quý tộc, quả thực đã khiến cho các quý tộc khác thèm đỏ con mắt!
Các quý tộc trước nay vẫn luôn khinh thường Lăng gia, cũng không phải vì vậy mà xem trọng bọn họ hơn, tuy nhiên, cũng không còn dám công khai tụ tập châm chọc Lăng gia như trước kia nữa.
Khiến cho người ta có chút tiếc rẽ chính là một gã rắn rỏi kiên cường, con cháu của gia tộc Tử Kinh Hoa tên là Tần Kiên, không ngờ dựa vào một bộ kiếm kỹ Nhân cấp, với tu vi Đại Kiếm Sư bậc sáu, một đường đánh thắng lọt vào trận chung kết, tiếc thay cuối cùng đã thua dưới kiếm của Lăng Chí, đoạt được hạng thứ hai của giải thi đấu năm nay!
Cũng giành được tước vị Nam tước và một bản kiếm kỹ Địa cấp bậc trung!
Lúc Quốc vương bệ hạ tự tay cài huân chương đại biểu Nam tước cho Tần Kiên, hắn không kìm được nước mắt chảy dài, trừ Lăng Chí, tất cả mọi người đều cho rằng chàng thanh niên này đang xúc động.
- Mẫu thân hắn sau này không cần làm việc cực nhọc nữa rồi.
Khi Lăng Chí nói với Lăng Tiêu lời này đôi mắt cũng có chút đỏ lên, tuy nhiên khóe miệng lại mang theo vẻ tươi cười, nói:
- Mẫu thân của tên đê tiện, là con gái của gia chủ Tần gia đời trước là muội muội của gia chủ hiện nay, chưa lấy chồng.
Hôm nay Lăng Tướng quân thật rất phấn khích. Hai con trai ngồi ở trước mặt ông trông đẹp mặt làm sao. Lăng Vận Nhi hôm nay cũng vô cùng nhu thuận. Lăng phu nhân ngồi đó thật dịu dàng hiền lành, bà nhìn cả nhà đoàn tụ hãy còn có chút tiếc nuối nói:
- Nha đầu Tố nhi kia, đi ra ngoài cái là mất biệt tung tích. Ôi! Người cũng lớn như vậy rồi, sao một chút chuyện đứng đắn cũng không có chứ? Giới thiệu cho nó bao nhiêu thanh niên quý tộc tài giỏi tuấn tú, lại chưa bao giờ thèm để vào mắt...
- Mẹ, hôm nay cả nhà đều vui vẻ. Người nói chuyện này làm gì.
Lăng Vận Nhi khẽ bĩu môi: bọn quý tộc tài giỏi anh tuấn đó? Đừng nói tỷ tỷ. Cho dù là Lăng Vận Nhi cũng không có để bọn họ vào mắt tên nào. Ngoại trừ khoe khoang khoác lác đều không có bản lãnh gì?
Đương nhiên, Lăng phu nhân cho rằng đây là thành kiến của các con gái. Con cháu của quý tộc thật ra nào có dễ kiếm. Quần là áo lụa chỉ là tâm tính lúc tuổi còn trẻ thôi. Dù sao đến ngày trưởng thành cũng là tương lai của Đế quốc. Đến lúc đó còn không phải cần tới đám ăn chơi trác táng này chèo chống cho đất nước hay sao?
- Được rồi. Không nói chuyện đó nữa. Đúng là có chút lo lắng!
Lăng phu nhân khóe mắt mỉm cười. Đưa mắt nhìn về phía hai nam một nữ trong ánh mắt cũng chan chứa niềm vui.
Lăng Thiên Khiếu cười lớn nói:
- Đều là các con ngoan của ta. Hôm nay ba cha con chúng ta say sưa một bữa ăn mừng!
- Tiêu nhi vẫn còn là một đứa nhỏ đấy!
Lăng phu nhân kháng nghị.
- Dựa vào cái gì không dẫn con theo?
Lăng Vận Nhi cũng kháng nghị.
Lăng Thiên Khiếu cười nói:
- Tất cả đều phải lao tới đất phong ngay lập môn hộ khác, bất kể là nam hài nữ ấu, đã là nam nhân rồi!
Nói đến, đôi mắt Lăng phu nhân có chút ửng đỏ, bà thật sự có chút luyến tiếc Lăng Tiêu sớm như vậy đã phải đi đất phong. Một mặt là luyến tiếc cho con trai, mặt khác, lúc này ai nấy đều nghĩ sau lưng Lăng gia có chỗ dựa vững chắc thần bí. Lăng Tiêu bị Thiên mạch cũng được giải trừ. Lăng Chí thì biểu hiện xuất sắc ở giải thi đấu quân sĩ tinh anh, tuy rằng không có biểu lộ ra thực lực quá hùng mạnh, nhưng cũng có người chỉ ra, thực lực của con trai cả Lăng gia đã không chỉ là Đại Kiếm Sư, hẳn là tiến nhập thực lực Cuồng Kiếm Sư!
Điều này làm cho rất nhiều người không kìm được kinh hãi, rốt cuộc Lăng gia gặp kỳ ngộ gì, không ngờ có thể có nhiều may mắn như vậy. Gần như mọi người đều cho rằng, Lăng gia nhất định là được một môn phái siêu cấp nào đó coi trọng, muốn bọn họ làm người phát ngôn của mình!
Đúng vậy, Lăng gia không có được lực lượng tiềm tàng, gia tộc khổng lồ, quản lý phức tạp như các quý tộc khác. Lăng gia mới bắt đầu trở thành quý tộc từ thời Lăng Thiên Khiếu, đến bây giờ cho dù tính cả những người ở đất phong gia tộc đó, cũng mới hơn một ngàn người, đem cả tư binh đều tính vào cũng không tới năm ngàn người. Căn bản là không cách nào so sánh với các đại gia tộc động một tý là đưa ra mấy vạn người thậm chí là hơn mười vạn người.
Gia tộc như vậy, quản lý mới càng dễ dàng!
Trong lúc nhất thời, rất nhiều gia tộc đang bí mật dò xét công pháp kiếm kỹ trong tay của Lăng Tiêu, cũng bắt đầu có dấu hiệu lùi bước, bởi vì chúng sợ một khi gặp phải những gia tộc hoặc là môn phái siêu cấp ẩn thế nào đó, vậy thì cũng có nghĩa là gặp phải tai ương ngập đầu!
Không có bất kỳ quý tộc nào, có thể chịu đựng được áp lực của những thế lực siêu cấp truyền lưu hàng mấy ngàn năm đó.
Lăng Tiêu, tạm thời an ổn rồi.
Hôm đó, Lăng Thiên Khiếu uống rượu say mèm.
- o- o- o-
Vào buổi sáng sớm ba ngày sau.
Trên đường người đi lại còn lẻ tẻ, chỉ có các tiểu thương dậy sớm vội vội vàng vàng chuẩn bị chuyện buôn bán của mình.
Một chiếc xe ngựa thật lớn xa hoa ngừng trước cửa Học viện Đế quốc. Vành mắt Isa thì ửng đỏ, Thượng Quan Vũ Đồng thì mím miệng, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì, Lý Thiên Lạc và Karin cũng ngoại lệ dậy thật sớm. Đến nơi đây, còn có hai giáo sư, Tiêu Lâm và Tô Trúc, hai người đã từng sóng vai chiến đấu với Lăng Tiêu, trên mặt vẫn mang theo vẻ tươi cười bình thản, và khiến người ta hơi bất ngờ đó chính là Viện trưởng Thu Kiến Hoa của Học viện Đế quốc cũng ở đây!
Lăng Tiêu và Diệp Vi Ny đứng ở bên cạnh xe ngựa, đang tươi cười hàn huyên cùng mọi người.
Thu Kiến Hoa tươi cười nhìn Lăng Tiêu nhẹ giọng nói:
- Lăng Tiêu, tới đó rồi, hết thảy đều phải dựa vào chính mình, ta tin rằng học viên của Học viện Đế quốc ra ngoài đời không có người nào hèn yếu! Lão gia không tiện ra đây, nhưng ông bảo ta chuyển cho cậu một câu: thi ân thị uy, sát phạt quả cảm, ông nói: "Lão nhân ta ở sau lưng ủng hộ ngươi!"
Lăng Tiêu gật đầu mỉm cười nói:
- Cho tôi gửi lời vấn an lão Nguyên soái, tôi sẽ ghi nhớ lời nhắn nhủ của ông ấy!
Lúc này Lý Thiên Lạc bước tới, mặt tươi cười đầy vẻ chân thành, nhưng trong mắt nhiều ít có chút không tự nhiên:
- Thật có lỗi, huynh đệ, lâu như vậy không có tìm cậu. Đúng ra, nên đến chúc mừng cậu từ lâu, chỉ là... thật ra, ta không để ý, ta tin rằng phụ thân ta cũng sẽ không để bụng!
Lăng Tiêu khẽ gật đầu, nói:
- Tôi biết.
Lý Thiên Lạc nhếch miệng, sau đó dụng lực vỗ vỗ vai Lăng Tiêu:
- Kỳ thật, ta muốn nói ra từ lâu tiểu tử ngươi... thật là tài tình! Cậu là người thứ nhất có thể khiến cha ta cam tâm tình nguyện nhường địa bàn, ha ha ha!
Tất cả mọi người cười rộ lên, cũng biết Lý Thiên Lạc nói là tình hình thực tế, còn Tiêu Lâm và Tô Tú biết thân phận của Lý Thiên Lạc thì thầm kinh hãi, Học viện Đế quốc quả nhiên là tàng long ngọa hổ, con trai của nhị điện hạ học ở học viện nhiều năm như vậy, không ngờ trước giờ cũng không biết!
Mặc dù Isa từ lâu đã biết rằng sớm hay muộn sẽ có ngày hôm nay, nhưng khi nàng đối mặt với nó vẫn cảm thấy được có chút khổ sở, nàng hâm mộ nhìn Diệp Vi Ny, thầm nghĩ: "Vì sao mình không thể làm theo ý mình như Diệp tỷ chứ? Nếu có thể, được đi theo bên huynh ấy, thật tốt hơn nhiều so với làm người thừa kế tộc trưởng của đại thế gia!"
- Lăng ca ca, Isa...
Isa cắn môi dưới, chớp chớp mắt nhìn Lăng Tiêu:
- Isa sẽ nhớ anh, Isa cũng sẽ làm thật tốt, không để cho ca ca mất mặt!
Hai hàng lệ vẫn không cách nào nén được chảy dài trên gương mặt trắng trẻo mịn màng của Isa; Thượng Quan Vũ Đồng quay mặt qua chỗ khác.
Phúc Bá ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ ngồi trên xe ngựa ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói:
- Thiếu gia, Diệp tiểu thư, chúng ta đến giờ đi rồi.
Xuân Lan và Thu Nguyệt ngồi trong xe ngựa, các nàng chưa bao giờ rời khỏi đế đô, từ nhỏ đã sinh trưởng tại đây, lúc này phải rời đi, trong lòng nhiều ít cũng có chút mang máng buồn. Nhưng thâm tâm của hai nàng vẫn chờ mong và hướng tới cuộc sống mới. Miễn là có thể cùng ở chung với thiếu gia, thì dù đi tới phương nào, các nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Lăng Tiêu cười nói:
- Đi thôi.
Diệp Vi Ny bước tới nhẹ nhàng ôm Isa, sau đó đi đến trước mặt Thượng Quan Vũ Đồng, nhẹ giọng nói:
- Thượng quan tỷ tỷ, muội đi đây.
Thượng Quan Vũ Đồng gượng cười nói:
- Tốt, sau này nếu có dịp tỷ tỷ sẽ đi làm khách ở đất phong của các ngươi, đến lúc đó, đừng xua đuổi tỷ tỷ là được rồi!
Diệp Vi Ny cũng có chút thương cảm, cảm tình và thế giới quan của tiểu nữ tặc này kỳ thật trong thời gian qua đã biến đổi rất nhiều, Trước đây nàng vốn không tin có người tốt, đến khi vào Học viện Đế quốc, tiếp xúc với những người thân cận của Lăng Tiêu, mỗi người đều đối xử rất tốt với nàng, làm cho nàng cảm nhận được sự ấm áp trước nay chưa từng có.
Lăng Tiêu hướng về phía mọi người cười, nhảy lên xe ngựa, Diệp Vi Ny cũng lên theo. Phúc Bá bình thản kéo dây cương, hai con tuấn mã kéo xe chậm rãi khởi động. Diệp Vi Ny vén rèm xe lên đưa đầu ra ngoài, vẫy tay tạm biệt, bóng những người đó càng ngày càng xa.
Mãi đến khi xe quẹo vào khúc quanh, rốt cuộc không còn nhìn thấy bóng người nào, Diệp Vi Ny mới thụt đầu vào, lấy tay nhẹ nhàng giụi giụi khóe mắt, gượng cười nói với Xuân Lan, Thu Nguyệt:
- Bên ngoài gió thật lớn, cát bay vào mắt.
Đường lộ lát đá bằng phẳng nên xe ngựa chạy càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc đã ra khỏi đế đô. Tường thành đế đô cao ngất bị bao phủ trong sương mù buổi ban mai. Trong bầu không khí ẩm ướt mờ ảo, lòng mọi người càng thêm nặng trịch. Lần này ra đi, cũng không biết ngày nào mới có thể quay về đế đô nữa.
Ở ngoài thành cách Đế đô mười dặm, năm trăm đội viên Hổ Gầm đột kích đội, tư binh tinh anh của Lăng gia, đang đứng nghiêm túc ở nơi đó chờ xuất phát. Xe ngựa xa hoa ngừng lại vững vàng.
Đứng trước hàng ngũ năm trăm người, là một hán tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi, khí độ uy nghiêm trầm ổn, ánh mắt linh hoạt, sắc bén nhìn hai xe ngựa chạy tới, ngoài miệng tuy không nói gì, nhưng trong mắt lại nhiều ít lộ ra chút phiền chán.
Cũng không phải hắn có ác cảm gì với Lăng Tiêu, mà là đối với tất cả cuộc sống xa hoa lãng phí của bọn quý tộc tại đế đô này, hắn đều không có ấn tượng tốt!
- Đội trưởng Lăng Võ của Chiến đội thứ nhất Hổ Gầm đột kích đội, xin báo cáo với Tam thiếu gia!
← Ch. 133 | Ch. 135 → |