← Ch.202 | Ch.204 → |
Sau một hồi mưa to gió lớn, cơn mưa cũng đã tạnh. Cơn mưa qua đi đã rửa sạch tất cả, tạo cho thành Penzias một không khí tươi mát mới mẻ, thấm đẫm lòng người.
Buổi tối ngày hôm qua, trên không trung thành Penzias đã xảy ra những cảnh tượng thật là kỳ dị. Cảnh tượng này cũng không có mấy người nhìn thấy, nhưng những tiếng nổ lớn như vậy đã trở thành đề tài cho Mọi người sáng nay nghị luận bàn tán.
- Đêm hôm qua có tiếng sấm thật là lớn làm cho mình không ngủ được, hơn nữa đêm khuya như vậy, sau tiếng sấm kia, quả thực còn rất nhiêu tiếng nổ lớn. Con mẹ nó, lúc ấy ta đây đang thân thiết với bà xã, thiếu chút nữa thì hỏng bét.
Một nam nhân bình dân đang ngồi tán phét cùng với một đám bạn láng giềng, từ ngày Lĩnh chủ đựi nhân phân đất đai cho bình dân trồng trọt đã làm cho bình dân ở thành Penzias có cuộc sống ngày càng tốt hơn. Lúc trước cuộc sống của bình dân rất gian khổ, bình thường căn bản không biết đến miếng thịt ăn hương vị như thế nào, càng cũng không biết vui chơi là gì, đừng nói đến có thể cải thiện một chút cuộc sống. Mà giờ đây, bọn họ có thể thường xuyên đi chợ mua thịt tươi về để ăn. Bởi vậy, ở thành Penzias, mắng quốc vương bệ hạ thì không có ai quản, nhưng nếu có người mắng Lĩnh chủ đại nhân, tin tưởng rằng trong nháy mắt sẽ bị mọi người xông vào chửi hội đồng.
- Cũng chưa chắc đã là sấm! Đêm qua ta đang ngủ say, bi tiếng sấm thết tiêt kia đánh thức, bình thường ta cũng gặp nhiêu tiếng sấm nổ nhưng mà cũng không có tỉnh giấc.
Sáng hôm nay, Tống Minh Nguyêt ăn mặc rất tao nhã cao quý, đi trên đường với bộ dáng rất nhẹ nhàng, phong lưu phóng khoáng dẫn tới không ít ánh mắt thiếu nữ trên đường ngóng nhìn theo. Khi hắn nghe thấy một vài bình dân nói chuyện tào lao, Tống Minh Nguyệt nhếch miệng khẽ mỉm cười. Hắn thầm Suy nghĩ, đêm hôm qua trong phủ của Lĩnh chủ đại nhân có động tĩnh thật là không nhỏ, không biết gia tộc thế gia ẩn thế nào đến, hiển nhiên là bị đánh bại.
Lúc này, phía đối diện đi đến mấy người, trong đó có một thiếu nữ mặc bộ váy ngắn màu xanh, lộ ra một cặp bắp chân trắng ngần, vòng eo duyên dàng, đầy đặn mượt mà, tạo ra một đường cong tuyệt đep mê người, mặt hoa da phấn, nhìn thấy Tống Minh Nguyệt, đầu tiên là cười, sau đó nói:
- Tống đại ca đi ra ngoài thật sớm nhỉ.
- Hóa ra là Thanh Ngọc cô nương, như thế nào, chưa có rời khỏi thành Penzias sao?
Tống Minh Nguyệt nở một nụ cười tươi, ôn hòa nói.
Thanh Ngọc mỉm cười:
- Tống đại ca chưa có đi, tiểu muội cũng không có vội vàng. Ngày sau, không chừng tiểu muội thường xuyên trú chân dài ngày tại thành Penzias.
Tống Minh Nguyệt lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, nói:
- Hay là tiểu muội xem trọng Lăng Tiêu Lĩnh chủ? Nếu ngượng ngùng thì để ta đi nói giúp cho?
Thanh Ngọc hơi có chút thẹn thùng nói:
- Đâu có, nào có chuyên gì! Tống đại ca còn muốn mời Lăng Tiêu Lĩnh chủ đi đến gia tộc của mình, chẳng phải cũng là xem trọng hắn sao?
Tống Minh Nguyệt cười khổ, nghĩ thầm nữ nhân quả nhiên là không thể trêu chọc được, giơ hai tay lên, nói:
- Tôt lắm, Thanh Ngọc muội muội, cô lợi hại, ta không phải đối thủ của cô.
Thanh Ngọc khẽ cười, sau đó đôi mi thanh tú nhíu lại, nhẹ giọng nói:
- Tống đại ca đã nghe đêm qua có nhiêu tiếng nổ lớn không?
Tống Minh Nguyệt nói:
- Tiếng nổ to như thế, chỉ sợ là Mọi người toàn thành đều nghe thấy được, ta sao lai không nghe thấy?
Thanh Ngọc thần bí tiêu sái tiến gần vài bước, nhẹ giọng nói:
- Ta nghe nói, đêm hôm qua đến Phủ Lĩnh chủ có một gã Kiếm Hoàng bậc trung, hai gã Kiếm Tông bậc cao, nghe nói... Cũng chưa có kẻ nào thoát ra khỏi thành. À, đúng rồi, một trong hai cao thủ Kiếm Tông đó chính là Hoàng bào Dư Quang.
Tống Minh Nguyệt đột nhiên cả kinh, cẩn thận nhìn thoáng qua hai bên, tin tức này thật sự là quá mức kinh người. Hắn nhỏ giọng hỏi:
- Thanh Ngọc muội muội, rốt cuộc là chuyên gì đã xảy ra?
Trên mặt Thanh Ngọc lộ ra vẻ mặt đắc ý, tươi cười nói:
- Sáng Sớm nay vội ra ngoài, ta còn chưa có ăn sáng.
- Tốt, tốt, Chúng ta đến quán cháo nổi danh tai thành Penzias ăn sáng nhé?
Tống Minh Nguyệt mang theo vài tên tùy tùng, và Thanh Ngọc vội vàng đi vào quán cháo. Hai người ngồi xuống ghế, bên cạnh là tùy tùng ngồi chung quanh, cẩn thận cảnh giới. Quán cháo ở thành Penzias rất nổi danh nên giá cả cũng khá đắt đỏ, không phải ai cũng đến đây ăn sáng. Tuy nhiên, đêm qua tiếng Sấm nổ vang, đại bộ phận mọi người cũng không có ngủ ngon cho nên người trong quán cũng không tính là nhiều khách. Yên ổn ngồi trên ghế, Thanh Ngọc thấp giọng nói:
- Ta có quen biết một người tại Phủ lĩnh chủ, cho nên mới biết được tin tức này. Đêm hôm qua, ta chợt nghe thấy thanh âm hình như là từ Phủ Lĩnh chủ truyền tới. Buổi sáng ta liên tới hỏi một chút, hỏi xong quả nhiên đêm hôm qua có mười mấy người tấn công vào Lĩnh chủ phủ, mà trong đó thực lực kém cỏi nhất cũng đêu là tu vi Ma Kiếm Sĩ. Không nghĩ tới toàn quân bị diệt, không một ai chay thoát. Không ngờ, thực lực của Lĩnh chủ Lăng Tiêu còn sâu không lường được, hơn xa những gì chúng ta biết.
Trong lòng Tống Minh Nguyệt vừa mừng vừa Sợ, hắn Sợ chính thực lực của Lăng Tiêu hơn xa so với tưởng tượng của hắn. Mà Lăng Tiêu càng mạnh, hắn càng mừng vì... thực lực của Lăng Tiêu càng mạnh thì địa vị của hắn tại gia tộc càng tốt.
Trong lòng càng Suy nghĩ, Tống Minh Nguyệt càng hận là không thể bật người đi đến Lĩnh chủ phủ để hỏi cho rõ. Bỗng nhiên hắn nghĩ đến điều gì đó, hỏi:
- Lĩnh chủ phủ không biết có muôn giữ bí mật chuyên này không?
Thanh Ngọc thản nhiên cười, nói:
- Bí mật? Vì cài gì phải bí mật? Loai sự tình này bon họ liều mạng tuyên truyền còn không kịp? Thằng ngốc mới bí mật.
Tống Minh Nguyệt thoáng run, lâp tức khẽ thở dài:
- Đúng vậy, hiện tại mặc kệ mục đích như thế nào, rất nhiều người chú ý đến Lăng Tiêu, vừa nhân cơ hội này uy hiếp một chút, cảnh cáo bọn họ không được làm bậy. Ha ha, quả thật rất có lý, tuy nhiên Thanh Ngọc muội muội, cô cũng thuộc loại người chịu để người ta lợi dụng ư?
Thanh Ngọc cười gật đầu, nói:
- Đấy là ta nguyên ý. Dù sao, kết giao một cường giả làm bằng hữu, còn hơn là đắc tội với hắn.
Tống Minh Nguyệt gật đầu thật mạnh:
- Quả nhiên là cao minh.
Buổi sáng ngày hôm nay, gần như tất cả các Sứ giả đại diện cho các thế gia ẩn thế lưu lại thành Penzias đều đã biết chuyện này. Hơn nữa, Lăng Tiêu không nói rõ ba người chết ở bên trong Huyết Sát La Thiên Kiếm Trận rốt cuôc là ai, chỉ biết là trong đó có hoàng bào Dư Quang, cũng là người của thế gia ẩn thế. Mà ở trong thành này, mọi người trong các thế gia ẩn thế đều biết Dư Quang đến đây có cả Sư phó của Dư Quang nữa.
Trong các thế gia ẩn thế, Dư gia là một gia tộc khác thường, bọn họ chọn dùng hình thức kế thừa gia tộc, hơn nữa tu luyện một môn công pháp cực kỳ tà ác. Chính bản thân Dư Thiên tu luyên công pháp hút nguyên âm của nữ nhân, chuyên môn tìm kiếm xử nữ, tiến hành thái bổ, dùng cách đó để làm tăng lên thực lực.
Lẽ ra tu luyện loại công pháp tà ác này, gia tộc đó Sớm bi diệt trừ, nhưng thế gia môn phái ẩn thế luôn luôn coi thường giới thế tục, Dư gia hành xử trong các thế gia lại vô cùng khiêm tốn. Dư gia khi gây tai họa cũng đều là những người thế tục. Hơn nữa, nơi Dư gia đặt căn cứ cũng rất bí ẩn, cũng không dễ dàng tìm được hang ổ. Cho nên nhiêu năm qua, Dư gia vẫn đều sống thật là tốt, cũng không có người đi tìm bọn họ gây phiền toái.
Trong nhiều năm qua có thể cũng có người đến gây sự với Dư gia, nhưng cũng chưa có thể thành công. Không thể tưởng được hôm nay người của Dư gia lai chết ở trong tay Lăng Tiêu. Mọi người đều nghi hoặc khó hiểu, bên người Lăng Tiêu chỉ có một Kiếm Hoàng, bản thân Lăng Tiêu thoạt nhìn cũng rất cao minh, nhưng nhiều lắm thực lực cũng chỉ là Ma Kiếm Sĩ bậc trung. Làm sao giết chết được một Kiếm Hoàng bậc trung, hai Kiếm Tông bậc cao và cộng thêm mười mấy Ma Kiếm Sĩ và Ma Kiếm Sư nữa chứ.
Thất sự là gặp quỷ. Gần như mọi người nghe thấy tin tức này đều có cảm giác khiếp Sợ. Chẳng lẽ bên cạnh Lăng Tiêu còn có một thế gia ẩn thế thực lực lớn duy trì?
Mặc kệ những người này đoán như thế nào, lúc này Lăng Tiêu đang ở trong phủ, bưng một chén thuốc đen như mực đưa cho Phong Linh uống.
- Lăng Tiêu, cầu anh đấy, không uống có được không? Trời ơi.
Phong Linh dùng chăn mềm che mặt, lộ ra hai ánh mắt linh động trốn tránh ánh mắt của Lăng Tiêu:
- Ta thật sự cảm thấy bản thân mình đã tốt lắm rồi, thật sự tốt lắm. Anh xem, lực lượng đều đã khôi phục.
Phong Linh nói xong, theo ổ chăn một cái cánh tay trắng nõn vung ra, dùng sức quơ quơ, sau đó vẻ mặt đau khổ:
- Thuốc này rất đắng, uống một lần đêu cả đời khó quên, anh tha ta đi
Hai nàng Xuân Lan và Thu Nguyệt núp ở phía sau che miệng cười khẽ. Hôm nay bởi vì Phong Linh nhất định không chịu uống thuốc, hai nàng mới gọi Lăng Tiêu tới, Lăng Tiêu cười nói:
- Đây là chén thuốc cuối cùng, kỳ thật trong chén thuốc này, ta bỏ thêm vài loại linh dược, uống vào có thể giúp cô tăng mười năm tu vi. Hiện tai cô là Ma Kiếm Sĩ bấc hại? Uống bát thuốc này, liên tăng lên hai bậc nữa.
- Thất sự?
Phong Linh nhìn Lăng Tiêu với vẻ mặt hồ nghi, hiển nhiên nàng không rất tin tường lời nói dối của hắn. Người thiếu niên anh tuấn này trông rất là đơn thuần, nhưng thực sự lừa người mặt cũng không đổi sắc
- Thât sự
Lăng Tiêu gật đầu ra vẻ rất thật. Phong Linh nghểnh hai má, ánh mắt khẽ đảo, nói:
- Nhẫn không gian của ta bị tên Dư Quang chết tiêt kia cầm rồi, kết quả bọn chúng không còn gì dù chỉ một chút cặn bã, bên trong đó còn rất nhiều đan dược tốt của ta...
Lăng Tiêu cười nói:
- Ta sẽ bồi thường cho cô.
- Ôi, được rồi.
Phong Linh vẻ mặt thấy chết không Sợ, tiếp nhận chén thuốc kia uống vào. Sau đó Xuân Lan và Thu Nguyệt vội vàng bưng nước cho nàng uống. Phong Linh mặt mũi nhăn nhó, hơn nửa ngày mới hòa hoãn lại, nhìn Lăng Tiêu xoay người đi ra khỏi cửa, Phong Linh chợt như giật mình, người này dường như cũng không phải là kẻ đáng ghét?
Chà... Ảo giác. Nhất định là ảo giác.
Đêm qua mưa to, Nam Phương Vương Lý Võ Thông dường như cảm thấy trong lòng như lửa đốt. Hắn cũng không có ngủ tốt, tuy rằng nằm bên cạnh có nữ nhân xinh đep gợi cảm, lai có bổn sự cũng bi hắn khai phá được vô cùng nhuần nhuyễn. Đêm hôm qua, nữ nhân kia nghe thấy tiếng sấm cuồn cuộn thậm chí càng thêm hưng phấn, nhưng Võ Thông lại cảm thấy bất an, không ngủ được cho đến tận trời sáng. Sáng hôm sau hắn cũng không gặp những người đó trở về, cảm giác bất an này càng lúc càng mãnh liệt hơn. Buổi chiều, những người đó vẫn không trở về, một lúc sau thủ ha của hắn báo cáo.
- Báo.... Thành Penzias bên kia có người tới, ho nói, nói là đêm qua có người tấn công vào thành Penzias, tấn công Phủ đệ của Lĩnh chủ đại nhân. Toàn bô cường đạo đêu bi giết chết tại chỗ. Lĩnh chủ Lăng Tiêu hầu tước nói, những người đó đêu là mối hoạ của phương Nam.
- Người mời công tử đến đây đi?
Tên thủ ha kia không biết nội tình, cứ một mạch báo cáo toàn bộ sự tình, lúc này nhìn thấy Nam Phương Vương Lý Võ Thông nặng nề ngã ngồi xuống chiếc ghế Bạo Viêm Sư Vương.
← Ch. 202 | Ch. 204 → |