← Ch.205 | Ch.207 → |
Tống gia tổ chức dạ tiệc long trọng, ngay cả ông nội của Tống Minh Nguyệt là một Kiếm Hoàng bậc sáu đã bế môn lâu năm cũng xuất hiện. Khi gặp Lăng Tiêu, ông không hề có nửa điểm khinh thị, thần sắc hết sức ôn hòa nói chuyện với Lăng Tiêu, cũng cầu khẩn hắn hãy cố hết sức khám cho con mình, có bất cứ yêu cầu gì cũng có thể nói ra, nếu Tống gia có thể đáp ứng, nhất đinh sẽ tận lực thỏa mãn.
Cũng giống như lão tổ tông có tu vi Kiếm Tôn, đã nhiều năm Tống Y cũng không xuất hiện trước mặt mọi người, cho nên ông vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều tiến đến chào hỏi.
Tống Y thoạt nhìn trông như một trung niên khoảng 40 tuổi, trên mặt cũng không có mấy nếp nhăn, tóc đen đầy đầu, đôi mày kiếm thẳng tắp tới tận thái dường, hai mắt bắn ra tính quang, mắt vuông chữ điền, chỉ có điều trong lòng vẫn ưu tư bệnh tình của con trai nên rất ít khi tươi cười, khiến người ta cảm thấy khó có thể tin nổi một nam nhân thoạt nhìn còn rất trẻ như vậy lại là một ông già đã sống gần 200 tuổi!
- Lăng Tiêu tiểu hữu, lần này đa tạ ngươi đã trượng nghĩa ra tay, khuyển tử bị bệnh ba năm nay khiến lão phu tu luyện cũng không tập trung tinh thần được. Toàn bộ gia tộc đều vì một mình hắn mà vướng bận, nếu tiểu hữu có thể chữa khỏi cho khuyển tử... nếu tiểu hữu có gì phiền phức, cứ giao cho Tống gia ta xử lý!
Lời lẽ của Tống Y vô cùng khách khí, vừa nói xong, ông lại quay mặt nhìn đám người trước mặt một vòng, vẻ mặt lai trở nên uy nghiêm:
- Từ hôm nay trở đi, Lăng Tiêu tiểu hữu chính là khách quý của Tống gia! Bất luận kẻ nào cũng không được coi thường!
Lăng Tiêu hơi khom người với Tống Y, nói:
- Tống tiền bối quá khách khí, lại nói tiếp, tại hạ đã không công mà nhận lộc, chỉ muốn sống ăn ngủ thoải mái, nếu có thể tri liệu, tại hạ tuyệt đối tận tâm hết sức!
Tống Y gật gật đầu, sau đó phân phó mọi người chiêu đãi liền rời đi. Trong dạ tiệc, đầy các loại hải sản quý hiếm của hải dương, gia chủ Tống gia tuyệt đối nhiệt tình và chu đáo. Có rất nhiều món mà
Lăng Tiêu chưa bao giờ được nêm nến ăn uống rất vui vẻ. Tần Cách trầm mặc ít lời, tuy nhiên một cao thủ cấp bậc Kiếm Hoàng, làm gì có ai dám khinh thường. Thấy gã đại hán này ăn thô uống lớn, mọi người đều nhiệt tình tiếp ứng cho hắn.
Sáng Sớm hôm sau, Lăng Tiêu tỉnh dậy, đẩy cửa đi ra. Lan can cầu thang khảm những viên đá cuội nhiều màu sắc đẹp đẽ. Trước và sau lầu đều trồng các loại cây, thậm chí có những cây cao vài thước, hiển nhiên đã có từ lâu. Bên ngoài đã Sớm có thị nữ xinh đẹp chuẩn bị đồ rửa mặt chờ đợi hắn. Lăng Tiêu chuẩn bi đầy đủ xong, thấy Tống Minh Nguyệt tươi cười đi tới, liền thầm nghĩ: Tống Minh Nguyệt này cũng là một đứa con có hiếu!
- Lăng huynh, đêm qua ngủ ngon giấc không?
Tống Minh Nguyệt ân cần thầm hỏi một cách điềm đạm, mặc dù trong lòng rõ ràng gấp gáp nhưng trên mặt lại không hề lộ ra chú nào.
Lăng Tiêu nói:
- Chúng ta tới xem lệnh tôn trước đi.
Tống Minh Nguyệt nói:
- Không cần nóng vội. Lăng huynh cứ ăn sáng xong rồi đi.
Lăng Tiêu lắc đầu nói:
- Sợ rằng ta mà còn chưa gặp lệnh tôn, Tống huynh vẫn sẽ lo lắng. Giờ cứ đi xem trước một chút, cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.
Tống Minh Nguyệt gật gật đầu, sắc mặt ửng đỏ, nói:
- Như thế... Tống Minh Nguyệt cũng không nói những lời cảm kích nữa, nói nhiều lại có vẻ đạo đức giả. Tình này của Lăng huynh, Minh Nguyệt xin ghi khắc trong tâm!
Tần Cách đã dậy Sớm, yên ổn ngồi trên bãi cỏ tu luyện. Lăng Tiêu giao cho hắn một tâm pháp rất dễ hiểu. Đối với thú nhân như Tần Cách mà nói, bọn họ tu luyện tinh thần lực tuy rằng tiến rất chậm, nhưng có một điều tốt, đó là tâm tình của họ rất vững chắc! Thú nhân rất ít khi xuất hiện tình huống tẩu hỏa nhập ma, tuy nhiên nếu còn đi theo Lăng Tiêu, sẽ có lúc Sử dụng đan dược gì đó để nâng cao tu vi.
Để bảo hiểm, Lăng Tiêu vẫn truyền cho Tần Cách một môn công pháp tu luyện tâm cảnh. Mỗi ngày Tần Cách đều chăm chỉ tu luyện, hơn nữa Tần Cách rất ngạc nhiên vui mừng phát hiện, từ khi tu luyện công pháp củng cố tâm tình này, không ngờ tinh thần lực của mình lại tăng trưởng rất nhanh!
Đối với Tần Cách mà nói, ý nghĩa sinh mệnh của hắn chỉ có hai việc, thứ nhất là nguyện trung thành với Đại Tế Ti, thứ hai là tu luyện, chi đơn giản là vậy, bởi vì... hắn là thú nhân. Tống Minh
Nguyệt mang Lăng Tiêu đi vào sâu trong rừng, đi hơn trăm bước, đến cuối cùng tới một lầu nhỏ rất khó tìm. Tống Minh Nguyệt vừa đi vừa nói:
- Sau khi gia phụ bị tẩu hỏa nhập ma, ban đầu trở nên cuồng tính, gần như cứ gặp người là đánh, ngay cả mẹ ta cũng suýt nữa chết trong tay ông. Sau đó ông nội của ta xuất quan, không chế cha ta. Từ đó vê sau, thần trí của cha vẫn không tỉnh táo lại, chỉ ngẫu nhiên có lúc tỉnh táo liền yêu cầu mọi người giết mình, nói rằng sống rất đau khổ, đáng thương một thân tu vi giờ chẳng còn gì. Ba năm qua, đã có vô số danh y tới khám, cũng có một số đến từ những thế gia ẩn thế có y thuật cao thâm, ôi... Tống gia đã xuất ra vô sô lễ tạ nhưng tình trạng của gia phụ cũng chẳng có chút chuyển biến tốt đẹp nào!
Lăng Tiêu thản nhiên gật đầu, cũng không giật mình trước những gì Tống Minh Nguyệt vừa kể. Theo hắn thấy, phụ thân của Tống Minh Nguyệt bị tẩu hoả nhập ma mà vẫn như vậy đã là kết quả tốt nhất rồi!
Bình thường mà nói, càng là người có tu vi hùng mạnh, phản ứng lại càng đáng Sợ, hoặc là hoàn toàn thành ma, thành đại ma đầu hiếu sát, hoặc sau khi tẩu hoả nhập ma thì tử vong. Trường hợp vừa không trở_thành đại ma đầu vừa không chết là cực kỳ hiếm có, hơn nữa ngẫu nhiên còn có thời khắc tỉnh táo, điều này nói lên tình huống có lẽ không quá nghiêm trọng.
Cửa lầu vừa mở ra, bên trong đã truyền đến một hương vị tươi mát khiến Lăng Tiêu có chút kinh ngạc. Bình thường, loại điạ phương này hẳn là tràn ngập mùi gỗ mục, nếu không cũng là những mùi lạ khó chịu, không ngờ ở đây lại có thể thanh thoáng như vậy. Tống Minh Nguyệt khẽ nói:
- Hàng ngày ở đây đều có người tới quét dọn sạch sẽ. Truyện Tiên Hiệp
Bên trong lầu cực kỳ xa hoa, không hề kém gì so với nhà của các đại quý tộc. Trong căn phòng bên trái, Lăng Tiêu thấy Tống Nghi đang nằm trên giường, dáng vẻ tiều tụy, gầy da bọc xương, hốc mắt thật sâu, da dẻ vô cùng nhăn nheo nhưng thân thể rất sạch sẽ, không hề có mùi vị gì khó chịu.
Lăng Tiêu đến gần, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên cô tay Tống Nghi, nhắm mắt lại, cảm thụ kinh mạch của Tống Nghi vận hành. Điều khiến Lăng Tiêu giật mình chính là kinh mạch của Tống Nghi... không ngờ lại hoàn toàn bình thường. Đúng vây, nội lưc toàn thân vẫn theo các kinh mạch chậm rãi chảy về vị trí đan điền ở bụng. Tống Minh Nguyệt đứng bên cành vô cùng khẩn trương nhìn Lăng Tiêu không nháy mắt. Trên thưc tế, cùng khẩn trương giống như Tống Minh Nguyệt còn có toàn bộ người của Tống gia trên hải đảo này.
Tống Nghi vốn là một võ giả thiên tư trác tuyệt của thế hệ ông, trở thành cao thủ Kiếm Hoàng thứ mười của hải vực Tống gia, cũng rất nhanh chóng chuẩn bị đột phá lên Kiếm Hoàng bậc hai. Không ngờ lại lâm vào thảm cảnh tẩu hoả nhập ma. Bởi vì Tống Nghi bị tẩu hoả nhâp ma nên mấy năm qua, toàn bộ các Kiếm Tôn bậc sáu của hải vực Tống gia này đều vô cùng cẩn thận khi muốn đột phá cảnh giới Kiếm Hoàng, không còn dám lờ là như trước nữa.
- A?
Khi thần thức của Lăng Tiêu theo kinh mạch của Tông Nghi chậm rãi đi tới đan điền của hắn, bỗng nhiên phát hiện có điểm không thích hợp. Đan điền của Tống Nghi... không ngờ bi vặn vẹo!
Đúng vậy! Bình thường, đan điền của người luyện võ đều tròn như một cái bình đựng nước, tất cả nội lực đều theo kinh mạch toàn thân chảy về chứa đựng trong đó. Khi cần dùng, chiếc bình đựng nước này sẽ tăng áp lưc, đẩy nội lưc cuồn cuộn không ngừng đi ra theo các kinh mạch, cuối cùng thông qua hai tay người, nhâp vào vũ khí, xuất ra kiếm khí hùng mạnh.
Nếu xét kiếm kỹ hùng mạnh hay không phải căn cứ vào các kỹ năng mà kiếm kỹ đó phát ra!
Đan điền của Đại Tế Ti tương đương với cái bình chưa bị biến mất, hoặc có thể là bi người đánh vỡ, khiến cho nội lưc của nàng căn bản là không có nơi để chứa, bất kể tu luyện thế nào cũng đều không thể sử dụng.
Mà trước mặt, Tống Nghi đang nằm trên giường này lại có một đan điền còn lớn hơn tất cả những người mà Lăng Tiêu đã từng gặp.
Lăng Tiêu cũng từng dùng thần thức cảm giác qua đan điền của Tần Cách, thấy đan điền của hắn lớn hơn rất nhiều so với mấy người Phúc bá. Lăng Tiêu hiểu, đây chính là dấu hiệu cấp bậc rất rỗ ràng giống như ở Tu Chân Giới. Trên đại lục Thương Lan, người luyện võ có cấp bậc khác nhau thì dấu hiệu này cũng khác nhau, ví dụ như đan điền lớn nhỏ, mức độ tinh thuần của nội lực. Mặc dù chưa gặp cao thủ cấp Kiếm Tôn nhưng Lăng Tiêu vẫn hoài nghi không rõ trong cơ thể của những cao thủ có thể hấp thu thiên địa linh khí đó có nội lực hay không, hay là cũng giống mình hiện tại, trong đan điên chứa thiên địa linh khí!
Nếu không, Kiếm Tôn làm sao có thể chỉ động một ngón tay đã có thể tiêu diệt một Kiếm Hoàng bậc sáu?
Lang Tiêu vừa mới như đi vào cõi thần tiên thiên, còn Tống Minh Nguyệt đứng bên cạnh lại cố gắng không phát ra tiếng động, cũng không dám đi tới đi lui trong phòng mà mỹ nam tử này chỉ có thể nắm chặt hai tay, buông ra rồi lại nắm chặt... Lăng Tiêu tiếp tục cảm giác đan điền của Tống Nghi là vặn vẹo bởi vì nó như thể bị một người dùng sức thật lớn, bóp méo cái bình chứa nước như hình số 8! Hơn nữa, bên ngoài đan điền lại có một cái hố nhỏ. Thần thức Lăng Tiêu không thể tiếp tục xâm nhập vào trong đan điền của Tống Nghi, cảm nhận thấy nội lưc trong đan điền của Tống Nghi tuy rằng vô cùng tinh thuân nhưng lại có một cảm giác quái dị không thể nói nên lời!
Bị thương nặng như thế, không ngờ còn có thể duy trì ba năm không chết, người này... quả thật là mạnh mẽ!
Lăng Tiêu thầm tính toán, giờ muốn chữa trị đan điên của Tống Nghi bắt buộc phải có vài loại thiên tài địa bảo mới được! Cũng giống với Đại Tế Ti, nếu muôn tái tạo lại đan điền cho Đại Tế Ti, vậy cần phải luyện chế Tiểu Hoàn Đan. Cho dù ở Tu Chân Giới, loại đan dược này cũng được xem như cực phẩm đan dược!
Lăng Tiêu chưa bao giờ luyện chế nó bởi vì luyện chế Tiểu Hoàn Đan cần rất nhiều loài dược liệu mà hắn còn chưa bao giờ được thấy... Không thể không nói, những người tu chân lúc bấy giờ quả thực rất bi ai, ngay cả loài do người trồng cũng đã tuyệt chủng, cho nên ở thế giới này có đủ các loại thiên tài địa bảo để luyện chế Tiểu Hoàn Đan hay không, mà cho dù có đủ, Lăng Tiêu có thể luyện chế thành công hay không, đều là một ẩn số! Lăng Tiêu chậm rãi mở mắt ra, nhìn ánh mắt lo lắng của Tống Minh Nguyệt, hơi hơi lắc lắc đầu. Thoáng chốc, ánh mắt Tống Minh Nguyệt trở nên ảm đạm, nước mắt chảy xuống từ hai bên khóe mắt không hề có chút dấu hiệu báo trước. Hắn nhìn phụ thân đang nằm tiều tụy trên giường, trong lòng vô cùng khổ sở.
← Ch. 205 | Ch. 207 → |