← Ch.227 | Ch.229 → |
Từ bên trong thông đạo đen kịt đi ra chừng một lát, có một đoạn đường hẹp cần phải cúi người xuống mới có thể đi qua, may mẩn là Tần Cách có thể thu nhỏ thân hình lại, chứ nếu như là dùng thân hình quá khổ vốn có kia mà nói, ở trong địa phương chật hẹp như vậy, có lẽ bò cũng không thể qua nổi!
Đi qua nơi này, lại có một đoạn ngã rẽ ngoằn ngoèo, sau đó phía trước đã được soi sáng thông suốt. Hơn nữa còn là thứ ánh sáng rực rỡ!
Khi mọi người đi qua đó đều trở nên kinh ngạc. Ngay cả người đã nhìn quen những vật báu trong gia tộc như Tống Minh Nguyệt, ở thời điểm này trong mắt cũng nhịn không được toát ra những ngôi sao nhỏ, bộc lộ ra với dáng vẻ của nữ nhi không kìm lòng được, cảm thán nói:
- Thật là đẹp!
Chỉ có Lăng Tiêu là không chú ý đến điểm khác thường của Tống Minh Nguyệt, bởi vi chính Lăng Tiêu cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người. Đây là gia tài lớn tới mức nào mới có thể khảm mấy ngàn viên dạ minh châu này lên trên đỉnh động đây?
Hang động trước mắt chừng hai mươi mấy thước vuông. Trên đỉnh đầu là kiến trúc hỉnh khung, chỗ cao nhất cách mặt đất chừng hai mươi mét! Chính giữa được khảm một viên dạ minh châu to bằng nám tay, trải qua thời gian dài như vậy, nhưng vẫn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, không vì bị mang vào nơi núi sâu không biết tên này mà mờ đi một chút nào!
Bên cạnh viên dạ minh châu lớn, trên toàn bộ khung đỉnh đều có khảm hàng nghìn viên dạ minh châu các loại to nhỏ khác nhau. thường cách không xa lại có một viên, rạng rỡ, hiệu quả tổng thể vô cùng rực rỡ!
Hơn nữa, Lăng Tiêu liếc mắt một cái đã nhìn ra, việc sáp xếp dạ minh châu này, không ngờ là dựa theo vị trí các ngôi sao trên trời!
Tập trung quan sát, dường như chúng còn có thể di chuyển được! Lăng Tiêu nhắm mắt lại hít sâu một hơi, rồi chậm rãi mở mắt ra, cảm thán nói:
- Tinh ảo thuật thật là lợi hại! Người này đây là một cao nhân! Đúng là tiểu "Tinh ảo thuật?"
Lâng Tố hơi nhíu hai hàng mi, ngẩng đầu nhìn khung đỉnh này, nói:
- Tinh ảo thuật là cái gỉ? Ta thế nào lại có cảm giác những dạ minh châu này dường như được sấp xếp giống như những ngôi sao mà? A... Không được, càng nhìn nhiều, mắt ta càng quáng lên, sáng quá
Tống Minh Nguyệt cũng lắc đầu nói:
- Quả thực, có chút choáng váng đầu óc, Lăng huynh, tinh ảo thuật mà huynh nói là một loại trận pháp à?
Theo Lang Tiêu bấy lâu, nàng cũng ít nhiều hiểu rõ một chút tri thức về trận pháp. Có điều, cái gì mà Tiểu Tam Tài, Ngũ hành bát quái, ... nàng nghe nhưng không hiểu, nghe Lăng Tiêu nói chỉ biết mơ hồ, nhưng trận pháp này, nàng thật ít nhiều cũng hiểu rõ một chút.
Lăng Tố nhìn lướt qua đệ đệ một cách khó hiểu. Từ nhỏ tới lớn. quan hệ giữa nàng và đệ đệ thực ra rất tốt, hơn nữa cùng với Tống Minh Nguyệt bên cạnh không có nửa điểm cảm giác ác ý, quên đi, để tùy bọn họ suy nghĩ đi thôi. Nàng khẽ thở dài một tiếng: 'Hóa ra đệ đệ mà mình tưởng vẫn cần chiếu cố cho nó, trong lúc bất tri bất giác đã trưởng thành."
- Xem như là một loại trận pháp, nhưng mà cũng không có gi cao siêu
Lăng Tiêu nhẹ giọng nói:
- Chỉ là lợi dụng lòng hiếu kỳ để ý của mọi người, sắp xếp các viên dạ minh châu này phân bố thành cảnh các ngôi sao. Tiếp đó sẽ khiến người ta có cảm giác các ngôi sao này có thể di chuyện được. Nếu là nhìn lâu vào đó, thường bị mắt phương hướng mê muội
- A, vậy còn không lợi hại à!
Tống Minh Nguyệt ở một bên xen vào nói
- Sau khi mê muội mất phương hướng thì sao?
Lăng Tiêu nhẹ nhàng cười:
- Có lẽ sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này.
- Đệ lại tác quái rồi.
Lăng Tố biết đệ đệ hay nói giỡn, nở nụ cười một tiếng, sau đó quan sát tiếp hang động. Bên trong khô thoáng sạch sẽ, vừa nhìn dường như hôm qua có người mới có người quét dọn, trên mặt đất rắn chắc. không có một chút bụi!
Xung quanh hang động còn được chia ra làm năm gian phòng. trong đó có bốn cái có cửa. Đều là cửa đá, có một cái mở rộng.
Nơi này khiến người ta có cảm giác đầu tiên chính là một nơi mà người ta ẩn cư tu luyện, cũng không giống như một cái di tích cổ xưa.
Bên trong hang động là khoảng không, mọi người liền đặt hy vọng vào mấy gian phòng kia. Vì vậy quyết định tới trước một căn phòng không có cửa, mở rộng mắt nhìn một cái.
Bên trong đều là một ít đồ sứ thời cổ đại, cùng các loại dụng cụ nhà bếp.
Tồng Minh Nguyệt trêu đùa nói:
- Ha ha. Chúng ta không phải là tới nơi ẩn cư của một người cổ đại đó chứ?
Lăng Tố gật đầu, nhìn dụng cụ phòng bếp này, có chút suy nghĩ nói:
- Thật là có khả năng này! Nhưng mà, bên ngoài còn ấm trà kia, chí ít thời gian hình thành cách đây cũng rất lâu rồi! Không thể chắc chắn được bao lâu!
- Người có thể ở nơi này, có thể xây dựng nên một nơi như vậy, ta tin tưởng cũng tuyệt đối sẽ không phải là hạng người đơn giản! Hơn nữa, tùy tiện lấy xuống một viên dạ minh châu này, sợ rằng đều là vô giá! Vậy mà ở chỗ này lại khảm lên trên khung đỉnh, chỉ dùng để chiếu sáng, có thể thấy được sự xa xỉ, cho nên ta tin tưởng nơi này có thể tim được thứ tốt!
Tần Cách liếm liếm mói, đánh giá phòng bếp này. Hắn đang suy xét một vấn đề, bên trong phòng bếp này có thể cất giấu một ít thức ăn ngon hay không đây?
Lăng Tố cũng không chạm vào thứ gì đó bên trong phòng bếp. Những đồ sứ từ thời xưa này mặc dù rất đáng giá, nhưng những người này hiển nhiên đều không phải vì tiền tài mà đi tới nơi đây.
Tần Cách cỏ chút hiếu kỳ sờ sờ lên tường, bỗng nhiên từ dưới chân mọi người truyền đến một trận rung động!
Mọi người giật nảy mình, Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Cách, Tần Cách vẻ mặt vô tội chìa bàn tay ra:
- Ta chỉ sờ lên tường mà thôi!
Lúc này, theo một trận thanh âm trầm thấp ầm ầm. Ngay sau đó. trung tâm hang động bỗng nhiên chồi lên một cái bàn đá thật lớn! Bàn đá dài chừng hai thước, chiều rộng một thước, độ dày cũng hơn một thước, phía dưới bàn đá liền với một cái bệ đá lớn. Diện tích bệ đá nhỏ hơn một chút so với bàn đá, thoạt nhìn giống như một khối đá chỉnh thể được điêu khắc mà thành!
Bàn đá màu xám tráng, mặt trên vô cùng nhẵn bóng, tuy rằng mọc từ mặt đất lên, nhưng không có chút ít bụi làm cho người ta không nhịn được lấy làm kỳ lạ. .
Lăng Tố đi tới bức tường Tần Cách vừa sờ. nhìn kỹ vài lần, mới thấy được từ nơi đó một ít hoa văn giản đơn. 2dường như bức tranh về một loài vật, nhưng do vi thời gian đã quá lâu, đã có chút thấy không rõ nữa.
Lăng Tố nhìn vài lần, lại xoa xoa vài cái trên vách tường, lại là một tràng tiếng động ầm ù truyền đến, hai hàng ghế đá từ hai bên bàn đá chậm rãi mọc lên.
Tống Minh Nguyệt có chút không tưởng tượng nổi nói:
- Trời, chủ nhân nơi này đến cùng là làm cái gì đây?
- Không ngờ có thể biến nơi đây trở nên tốt đến như vậy! Hơn nữa... Loại kỳ thuật này thoạt nhìn còn tiên tiến hơn so với ngày nay! Thật khó có thể nghĩ, vạn năm trước, bọn họ là làm như thế nào được như vậy!
Lăng Tố lãnh đạm nói:
- Văn minh cổ xưa, vốn đều huy hoàng hơn so với nền văn minh hiện đại. Khi đó, rất nhiều phương điện về kỳ thuật đã được phát triển tới mức cực hạn, như chúng ta đang thấy ở đây, trái lại thật không đáng giá một chút nào. Có lẽ, chúng ta cũng nên đến xem mấy thứ tiên tiến trong các phòng kia đi.
Lăng Tiêu vừa cười vừa nói
- Vừa mới vào, ta còn cảm giác không hiểu sao nơi này trống trải như vậy, thật không hợp với lẽ thường, hóa ra là có huyền cơ khác trong đó. Tỷ tỷ, tỷ tìm xem, xem còn ẩn dấu cơ quan nào không?
Lăng Tố gật đầu, ngay sau đó lại theo bức tường, mọc lên một loạt giá sách, và một loạt tủ trữ vật! Sau đó từ mặt đất mọc lên một cái bàn đá thật lớn, có kích thước gấp ba bàn đá kia, cũng đều nhẵn bóng lạ thường! Mấy người đều tin tưởng, nếu chỉ cần đánh bóng một chút, có thể trở thành cái gương để dùng!
- Đây có thể là một bàn làm việc!
Lăng Tổ mười phần khẳng định nói. Nàng đã từng xem qua văn tự cổ xưa, thấy có nói qua về nơi làm việc của các đại ma pháp sư thời xưa, hay là luyện kim sư, đều là bình đài thật là cao.
Lăng Tiêu lại đi thẳng đến giá bày sách kia. Đối với hắn mà nói. giá trị của những quyển sách này thậm trí còn cao hơn cả những tủ trữ vật ở bên cạnh!
Thời gian ở Thục Sơn, việc Lăng Tiêu thích làm nhất là ngâm mình ở bên trong tàng kinh các, ngẩn ngơ qua rất nhiều ngày, nếu không thi cũng không có khả năng có thể đọc lướt rất nhiều phương diện tri thức như vậy.
Đập vào ánh mắt Lăng Tiêu trước tiên là những quyển sách này... vô cùng nặng, nếu dùng một tay chi có thể miễn cưỡng cầm lên được, hơn nữa chất liệu của nó... không ngờ được chế tạo từ kim loại!
Vạn năm không hỏng! Lăng Tiêu thầm cảm thán một câu, sau đó mở ra, thấy mặt trên là một bức tranh với đủ các loại động vật và thực vật, bên cạnh còn kèm giới thiệu chi tiết về các loại động thực vật này. thời gian hắn ở học viện đế quốc cũng có đọc "Động vật chí" và "Thực vật chí", nhưng hoàn toàn không giống như ở đây. Lăng Tiêu chấn động trong lòng, bởi vì ở trên bức tranh, mười thứ thì đã có đến bảy, tám đều là thiên tài địa bảo của Tu Chân Giới!
- A, ở đây còn có nhật ký này!
Tống Minh Nguyệt cầm lấy một quyển sách màu đen, ngạc nhiên vui mừng nói, sau đó thi thầm trong miệng:
- Ta vẫn tin tưởng vững chắc, trên Thương Lan đại lục, cây cối hoa cỏ đều có linh tính, chim trời cá nước, nhiều chủng loại phong phú đều có linh tính, nhất định sẽ có những loại vô cùng tốt. Mà ta thì hay đùa giỡn là chính ta sẽ tim kiếm được biện pháp dùng chúng nó để luyện chế thành đan dược có thể đề cao thực lực! Ta sẽ thành công. ta nhất định có thể thành công!
Tống Minh Nguyệt xem hết một lượt cuốn sách, con mắt liền sáng lên, nhìn Lăng Tiêu nói:
- Đây là do một luyện dược sư cổ xưa lưu lại!
Lăng Tố lúc này cũng đi tới, vẻ mặt đầy ngạc nhiên vui mừng. Ai cũng biết, một luyện dược sư cổ xưa có ý nghĩa gì. Lăng Tố tuy rằng không phải người của thế gia ẩn thế, nhưng là người tinh thông khảo cổ, bất cứ ai cũng rõ ràng tầm quan trọng của việc tim được một di tích do một luyện dược sư cổ xưa lưu lại.
- Xem phần sau viết cái gì. Lăng Tố thúc giục.
- ừ, xem phần sau nào.
Tống Minh Nguyệt dường như cũng rất nôn nóng, trực tiếp lật tới tờ sau cùng, thì thầm
- Ta có thể cảm giác được, thời gian của ta không còn nhiều. Thân thể ngày càng sa sút, thời gian mỗi lần ra ngoài hái thuốc, qua con sông kia đều làm ta lao lực, thực sự là già rồi. Ngày hôm trước ra ngoài gặp phải vật nhỏ mới tiến cấp, vậy mà cũng dám rống lên hai tiếng trêu ta, lẽ nào nó cũng biết hồn ta sắp về thánh vực rồi?
- Thánh vực?
Mấy người ở đây đều nổi lên một nỗi nghi hoặc trong lòng, ngay cả Lăng Tổ, cũng đột nhiên nhịn không được mà hỏi:
- Thánh vực là nơi nào?
Dáng vẻ ngẩn ngơ, Tống Minh Nguyệt nhẹ giọng nói:
- Thánh vực, lẽ nào có nơi này thật? Lẽ nào người đã chết thực sự có linh hồn?
Tống Minh Nguyệt nói xong lập tức ngẩng đầu, sác mặt nghiêm túc nói với Lăng Tiêu và Lăng Tố:
- Khi ra khỏi động này, hai người nên quên đi toàn bộ những gì ta sắp nói! Bởi vì... một khi cái này lan truyền ra ngoài, sẽ xảy ra đại loạn ngay!
← Ch. 227 | Ch. 229 → |