← Ch.233 | Ch.235 → |
- Ngươi là nữ nhân?
Đến tận lúc này, cuối cùng Lăng Tiêu mới phản ứng lại được, trợn mắt há hốc mồm nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Tống Minh Nguyệt, sau đó dùng sức dụi dụi hai mắt, nói:
- Ta không nằm mơ chứ?
Tống Minh Nguyệt xấu hổ nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, buồn bã nói:
- Cứ tưởng rằng sẽ chết ở đây, nếu vậy, đến khi chết anh cũng không biết ta là nữ nhân, vậy chẳng phải là ta lừa anh đến tận khi chết sao?
- Tống... á... Minh Nguyệt, ta tình nguyện bị cô gạt! - - Vì cái gì?
Đôi mắt đen xinh đẹp của Tống Minh Nguyệt mở lớn, hàng mi dài đậm cong vút khẽ nhấp nháy
- Anh không thích ta như thế này sao?
- Trong lúc nhất thời hơi không kịp thích ứng thôi.
Lăng Tiêu không thể nói thẳng, cô là một hoàng hoa đại khuê nữ. đi theo ta là một nam nhân khí huyết phương cương, nghĩ là ta thoải mái được sao?
Hấn kìm lại hỏi:
- Quái vật trong nước kia không đuổi theo à?
Không khí giữa hai người trở nên bớt ngượng ngùng. Trong lòng Tống Minh Nguyệt lại càng tăng thêm phần hảo cảm đối với Lăng Tiêu. Đây không phải là trời sinh mà là từ sự hiểu nhau giữa hai người bạn, dần dần sinh ra một tia tình cảm.
Nhất là vừa mới rồi, Lăng Tiêu đẩy nàng ra, một mình đối địch với thủy quái. Hành động đó khiến trong lòng Tống Minh Nguyệt rất cảm động. Con người ai chẳng có tình cảm, hành động của Lăng Tiêu không thể nghi ngờ đã để lại trong trái tim Tống Minh Nguyệt một dấu vết rất sâu.
- Đuổi theo
Tống Minh Nguyệt ngồi dậy, cố găng ổn định tâm tình kích động của mình, nhìn ra ngoài khẽ nói:
- Nhưng bị tên độc của ta bắn trúng, nhưng có lẽ là không chết được. Thương thế của anh thế nào? Thương nặng lắm không?
Lăng Tiêu khẽ động thân, khóe miệng lại tràn máu tươi. Tống Minh Nguyệt lúc này mới kinh hô:
- Lăng Tiêu, anh, anh không sao chứ? Anh đừng làm ta sợ!
Lăng Tiêu cười khó nhọc, nói:
- Không có việc gì... ngoại thương... ngoại thương mà thôi!
- Cái gì ngoại thương, lưng... sau lưng anh!
Tống Minh Nguyệt kinh hô, đưa tay ra sau lưng Lăng Tiêu, lập tức cảm giác ướt sũng. Vừa rút tay ra, nước mắt đã rơi lã chã.
- Lăng Tiêu, anh cho ta là người ngoài sao? Bị thương thế này mà không nói cho ta! Chẳng lẽ đối với anh, ta là nam nhân thì tốt hơn là nữ nhân sao?
Tống Minh Nguyệt vừa tức vừa lo, hoảng hốt tìm dược vặt chữa thương trong nhẫn của mình.
Tiếp đó, nàng hoãn hòa xuống, mỉm mòi, dịu dàng nói với Lăng Tiêu:
- Lăng Tiêu, anh, anh đừng giận ta. Ta không cố ý đâu. Anh quay lưng lại đây, ta dấp thuốc cho vết thương của anh, được không?
Lăng Tiêu thở dốc, nói:
- Toàn bộ cột sống sau lưng ta gãy hết rồi, cho dù cô đắp thuốc cũng vò ích, cho dù là thuốc gì cũng vậy.
- Hả?
Tống Minh Nguyệt hoảng sợ tới mức lại trào nước mắt, vội vàng hỏi:
- Vậy phải làm sao, toàn bộ xương sống gãy hết, chẳng phải là thành phế nhân sao?
Lăng Tiêu muốn cười, khụ hai tiếng, nói
- Đúng vậy, biến thành phế nhân!
- Vậy mà anh còn cười được! Anh có tim nữa không vậy?
Tống Minh Nguyệt bị Lăng Tiêu chọc giận, chẳng lẽ người này không sợ chết sao? Thôi, dù sao cũng không biết có thể thoát ra khỏi nền đất ở đây hay không, chết thì chết, có thể chết chung một chỗ cũng là không tồi.
Nghĩ vậy, thần sắc lo lẳng trên mặt Tống Minh Nguyệt hòa hoãn trở lại. Lăng Tiêu ngạc nhiên hỏi:
- Sao vậy, cô không sợ à?
Tống Minh Nguyệt thản nhiên cười với Lăng Tiêu. Góc động mờ tối dưới ánh sáng của ngọn đuốc dường như cũng trở nén sáng lên với nụ cười của nàng:
- Sợ chứ! Sao lại không sợ? Tuy nhiên có thể chết cùng một chỗ với người mình thích, vậy cũng là hạnh phúc! Hơn nữa, hạnh phúc nhất chính là ở đây chỉ có ta và chàng!
Tống Minh Nguyệt nói xong, vượt qua sự rụt rè thường ngày, nhẹ nhàng gối đầu lên bả vai Lăng Tiêu, bàn tay trắng nõn nà khoác lên bên hòng Lăng Tiêu, thân hình nhô nhắn hơi run rẩy, thì thào:
- Chỉ tiếc, người ta không thể trở thành nữ nhân của chàng. Nói tới đó, khuôn mặt nàng trở nên đỏ như hoa đào.
Lăng Tiêu ngây người, câm giác thân thể cứng đờ, một lúc mới dần dần bình ổn. Thử thăm dò đặt tay lên vai Tống Minh Nguyệt, sau đó quay khuôn mặt thẹn thùng của nàng đối diện với mình, Lăng Tiêu nói:
- Sao nàng phải khổ như vậy. Nàng cứ một mình đi ra ngoài, ta tin ràng nàng sẽ tìm được đường ra. Đừng quên, nàng còn có phụ thân. ta có thể dạy nàng phương pháp luyện chế đan dược, có thể cho nàng nhẫn không gian của ta...
Còn chưa nói xong, miệng hẳn đã bị bàn tay trăng nõn của Tống Minh Nguyệt bịt lấy, một làn hương nhè nhẹ tiến vào trong mũi.
- Đừng nói nữa, được chứ? Tống Minh Nguyệt khẽ nói:
- Lăng Tiêu, bên cạnh chàng có rất nhiều hồng nhan, chàng, chàng thích ai nhất?
Lăng Tiêu do dự một chút, vấn đề này rất khó trả lời, nhất là trả lời cho một nữ nhân sẵn lòng chết chung với mình. Nếu nói không phải là nàng, vậy chắc chắn sẽ làm tồn thương nàng, nhưng nếu nói là nàng, Lăng Tiêu lại cảm thấy đó là lừa gạt. Lăng Tiêu nhập thế đã hai năm nhưng về phương diện tình cảm vẫn còn rất bị động. Dường như trừ tiểu nữ tặc Diệp tử là do chính hẳn "câu được", hai thị nữ Xuân Lan và Thu Nguyệt không tính. Thị nữ trong gia đỉnh quý tộc không tính là thiếp.
Isa một lòng một dạ thích hẳn, hơn nữa vì Lăng Tiêu, Isa đã mất đi rất nhiều thứ. Tuy ràng Lăng Tiêu vẫn đối xử với Isa như muội muội. nhưng hiển nhiên Isa đối xử với hẳn như nam nhân của mình! Xét cả tinh lẫn lý, Lăng Tiêu không có lý do gì để phụ bạc nàng!
Có bé Phong Linh đi theo mình, từ hận thành yêu, thậm chí không để ý thương thế nặng nề của bản thân, bôn ba ngàn dặm tới cảnh báo cho mình. Có mấy nữ nhân có thể làm được như vậy? Nếu nói Lăng Tiêu không có cảm giác, vậy hắn chẳng phải là một kẻ đầu đất sao?
Ngoài ra, những nữ nhân bên cạnh mình hiện giờ, ví dụ như Hoàng Phủ Nguyệt, Lăng Tiêu quả thật đối xử nàng như một tri kỷ; ví dụ như Thượng Quan Vũ Đồng, tuy rằng trên danh nghĩa là giáo sư. nhưng Lăng Tiêu vẫn đối xử với nàng như bằng hữu. Hơn nữa. Thượng Quan Vũ Đồng đối xử với Lăng Tiêu quả thật không thể chỉ dùng "tốt nhất" để hỉnh dung.
Quả thực là quá tốt!!
Diệp tử, Phong Linh, Isa, nếu nói trong lòng Lăng Tiêu quan tâm tới ai nhất trong ba nữ nhân này, nếu trong phương diện tình cảm chỉ có một cái cân, khẳng định rằng Lăng Tiêu sẽ không chút do dự nói: là Diệp tử.
Nhưng hiện giờ, bất cứ ai trong ba nữ nhân này đều có thể không chút do dự dâng hiến sinh mạng bản thân cho Lăng Tiêu, có thể chết vì hắn, hiện giờ lại thèm cả Tống Minh Nguyệt.
Lăng Tiêu cảm giác mình như bị một đám dây tơ tình quấn lấy.
Hắn cười khổ nói: - Có lẽ, ta thích tất cả?
Tống Minh Nguyệt véo một cái không nặng không nhẹ vào bên hông Lăng Tiêu (đang bị thương gãy xương sống mà cứ cấu với véo thế này à?), nói:
- Cứ tưởng rằng chàng khác với những nam nhân khác, không ngờ cũng hoa tâm như vậy! Tuy nhiên chàng có thể nói thế, chứng tô trong lòng chàng có ta, như vậy là ta rất vui rồi!
Lăng Tiêu chỉ đơn giản nhắm mắt lại, thầm nhủ đây là một sự hiểu 'lầm lớn. Người mà vừa mới rồi ta còn gọi là Tống huynh lại biến thành một đại mỹ nhân nũng nịu, trong lòng Lăng Tiêu còn cảm thấy khó có thể xoay theo kịp, thấy Tống Minh Nguyệt nũng nịu như vậy. Lăng Tiêu cũng không nhãn tâm thương tổn nàng.
- Ha ha, thực ra ta biết giờ chàng thích ta cũng vẫn có chút khó khăn. Dù sao lúc trước ta toàn giả dạng nam nhi mà.
Tống Minh Nguyệt khẽ tựa đầu lên vai Lăng Tiêu, xấu hổ nói:
- Nhưng trong tìm ta lại càng ngày càng thích chàng tới mức mãnh liệt. Hiện tại chúng ta đều sẽ chết, ta cũng không sợ nói ra những điều cất giấu trong tim. Nói ra được cho chàng, trong tim ta cảm thấy rất thoải mái.
Lăng Tiêu nhìn gương mặt quốc sắc thiên hương ngay sát gang tấc mặt mình, ngửi thấy một mùi hương xử nữ nhè nhẹ từ thân thể Tống Minh Nguyệt truyền tới, do dự thật lâu mới nói:
- Kỳ thật là có một biện pháp có thể không chết, chỉ có điều... hay là quên đi!
- Sao lại quên đi? Nói đi nào!
Đôi mắt Tống Minh Nguyệt lập tức lóe lên ngạc nhiên vui mừng. lại thấy thần sắc ấp úng của Lăng Tiêu liền giận dữ nói:
- Chàng là một nam nhân, sao giờ lại rụt rè như nữ nhân vậy? Người ta đều nói hết với chàng rồi, vậy mà chàng...
- Thực sự muốn ta nói?
Trên mặt Lăng Tiêu hiện lé vẻ kỳ quái.
- Vô nghĩa, nói mau!
Vẻ mặt Tống Minh Nguyệt đầy sốt sắng. Nàng thực sự cảm thấy Lăng Tiêu quá thần kỳ, dường như không gì có thể làm khó được
Lăng Tiêu chậm rãi nói ra một công pháp cho Tống Minh Nguyệt
Tống Minh Nguyệt vừa nghe lặp tức mặt đỏ tai hồng, nghe xong không kìm nổi thốt lên:
- Ai lại có thể nghĩ ra được biện pháp hạ lưu như vậy? Có hiệu quả sao? Định gạt người à? Sao có thể?
Lăng Tiêu không kìm nổi đảo cặp mắt trắng dã, thầm nhủ: Tổ sư gia, xin tha thứ cho nữ nhân vô tri! Nàng chỉ là vô tâm thòi!
Hai người nửa ngày đều không nói gì, không khí giữa hai người trở nên hơi xấu hổ. Tống Minh Nguyệt mím môi, không dám nhìn Lăng Tiêu, bỗng nhiên thi thào hỏi:
- Lăng Tiêu, chàng xác định?
- Tổ sư gia truyền xuống, xác định là xác định, có điều ta chưa thử bao giờ!
Lăng Tiêu nói
- Thực chưa thử bao giờ?
Tống Minh Nguyệt cắn môi, hai mắt sáng lên nhìn Lăng Tiêu. dường như cực kỳ coi trọng vấn đề này.
Lúc này, Lăng Tiêu cảm giác toàn bộ phía sau lưng truyền đến một cơn đau tận xương tủy, nhưng hẳn vẫn mạnh mẽ kìm chế, giả bộ không sao cả. Song tu đương nhiên có thể khiến hắn khỏi phục, hơn nữa còn đề cao tu vi rất nhiều, đồng thời cũng là một cơ duyên rất lớn cho Tống Minh Nguyện khiến thực lực của nàng tăng vọt lên mấy tầng. Nhưng chuyện thế này, nếu là Diệp tử thì Lăng Tiêu đã nói từ sớm rồi, có điều lại là Tống Minh Nguyệt. Dù Tống Minh Nguyệt nói yêu mình, nhưng Lăng Tiêu lại cảm thấy không thể được như vậy. Nếu không phải Tống Minh Nguyệt bỏ qua xấu hổ, nói ra những điều cất giấu sâu trong trái tim, biểu lộ cõi lòng với hẳn, Lăng Tiêu thà ở trong này mười ngày nửa tháng, chậm rãi khỏi phục, sau đó nghĩ biện pháp khác chứ tuyệt đối không nói ra hai chữ "song tu"
Lăng Tiêu không kìm nổi hít một hơi. Cảm giác đau đớn này giống như vô số cây châm bén nhọn đâm vào xương tủy ở lưng. Nếu đổi là người thường, chỉ sợ đã đau đớn tới mức chết luôn rồi!
- Lừa nàng làm cái gì? Lăng Tiêu miễn cưỡng đáp.
- Không gạt ta, ta rất vui!
Tống Minh Nguyệt vừa nói, vừa nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo, để lộ ra bộ ngực sữa cao vút và từng mảng da thịt trắng nõn nà như tuyết. Bởi vì e thẹn nén da thịt nàng cũng trở nên đỏ hồng, Tống Minh Nguyệt thi thào nói:
- Chàng phải thương ta đó!
Nói xong liền động thủ cởi bỏ quần áo của Lăng Tiêu. Khi cởi quần của hắn, mặt nàng đỏ như gấc chín, nhưng cũng đành cắn răng, chậm rãi ngồi xuống... giọng run rẩy:
- Lăng Tiêu, ta đến đây.
- A...
Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích, Lăng Tiêu cũng không giả bộ thanh cao làm gì. Một cô gái có thể vì mình tới mức này quả thực khiến người ta phải cảm động vò cùng.
- Ngưng thần, tĩnh tâm!
Lăng Tiêu khẽ quát, sau đó từ chỗ hai người giao hợp, linh lực trong cơ thể của hai người đột nhiên xâm nhập vào trong cơ thể Tống Minh Nguyệt. Cảm giác như tẩy tủy này khiến Tống Minh Nguyệt không kìm nổi ưm một tiếng, mặt đỏ như sung huyết, một tiếng rên rỉ nghẹn trở về.
Trong lòng nàng vội vàng nghĩ lại khẩu quyết mà Lăng Tiêu vừa nói, dựa theo công pháp tùy ý dẫn luồng lực lượng hùng mạnh mà thoải mái đó chạy theo kinh mạch của mình.
Công pháp song tu này khiến cho thiên địa linh khí xung quanh liền ùn ùn kéo về phía hai người, đồng thời tẩy tủy cho cả hai. vết thương trên lưng Lăng Tiêu lập tức khôi phục với tốc độ nhanh tới mức mất thường cũng có thể thấy được.
Đồng thời, luồng thiên địa linh khí đó chạy một vòng quanh cơ thể Tống Minh Nguyệt xong liền mạng theo một lực lượng thuần âm chảy ngược về thân thể Lăng Tiêu. Quanh thân thể hai người bộc phát ra một khí thế hùng mạnh. Ánh hào quang màu vàng của Thâm Hải Độc Long Nhãn tị thổ được khí thế này chống đỡ lập tức lớn lên
Không gian xung quanh cũng vô tình lớn lên rất nhiều.
Từ trong e lệ, Tống Minh Nguyệt dần dần khôi phục lại, ngưng thần tĩnh tâm, căn cứ theo công pháp Lăng Tiêu vừa truyền cho, dẫn đường cho linh lực trong cơ thể, cảm thụ nội lực của cả hai người và của mình khác rất nhiều so với lúc trước, dần dần đắm chìm trong tu luyện!
Sau mấy canh giờ, rốt cuộc hai người cũng vận hành đủ một chu thiên của công pháp song tu. Lăng Tiêu mở mắt, thu hồi công pháp. Tống Minh Nguyệt cũng đồng thời có cảm giác đau đớn truyền tới từ hạ thể, đôi mi nhíu lại, giương đôi mắt trong veo như pha lê nhìn Lăng Tiêu, trong mắt mang theo tình yêu say đắm nồng nàn còn cả một chút ai oán.
Đồng thời, song chưởng của Tống Minh Nguyệt vẫn ôm sau lưng Lăng Tiêu bỗng cảm thấy mịn màng như mới. Nàng giật mình rút tay về, nếu trên tay không có vết máu, nàng thực sự còn nghĩ hết thảy vừa rồi đều là ảo mộng! Công pháp song tu này không ngờ lại thần kỳ như vậy.
Tống Minh Nguyệt thầm kinh hô, đồng thời còn cảm thấy hạnh phúc: Mình chính là nữ nhân đầu tiên của chàng! Không biết nếu sau này các hồng nhan của chàng biết, sẽ có thái độ thế nào?
Nghĩ vậy, Tống Minh Nguyệt không kìm nỗi nhếch miệng cười đắc ý, chợt cảm thấy Lăng Tiêu lại dán lấy hạ thân mình cử động dồn dập, lúc này mới bừng tỉnh, hai mà đỏ ứng, eo nhỏ khẽ động, co hai chân thon dài lại, e thẹn nói:
- A, Lăng Tiêu, chàng nhẹ thôi!
← Ch. 233 | Ch. 235 → |