Vay nóng Tima

Truyện:Ngạo Kiếm Lăng Vân - Chương 250

Ngạo Kiếm Lăng Vân
Trọn bộ 764 chương
Chương 250: Băng tinh thiên tằm
0.00
(0 votes)


Chương (1-764)

Siêu sale Shopee


Ý Phong dẫn theo Lăng Tiêu, vượt qua chỗ tiểu sơn đã bị tàn phá. đi tới phía sau núi. So với phía trước, ở đây hoàn toàn là một thế giới khác, ở bên này quanh năm như mùa xuân, có chim hót líu lo, mặt sau lại là vạn năm hàn băng mãi mãi không đổi! Hơn nữa những hàn băng này còn hình thành đủ kiểu hình dạng, động vật, thực vật muôn hỉnh muôn vẻ, dưới ánh sao trời, chợt hiện lên hào quang rất có linh tính.

Đến nơi này là có một động thiên khác, hơn nữa, có lẽ cảnh vật trước mắt mới phù hợp với tên của vùng địa cực băng hải! Địa phương ở phía sau kia không giống hiện thật lắm!

- Tộc trưởng Ý Phong có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là ông muốn cái gì nào?

Hai người một trước một sau đi tới, Lăng Tiêu ở phía sau thản nhiên hỏi:

- Ta tin rằng với cơ trí của tộc trưởng Ý Phong, từ lúc ta xuất hiện. ông cũng đã biết kết quả của sự tình. Với thực lực của Băng Hải bí tộc, muốn giết ta đại khái là không có khả năng, nhưng muốn chiếm cứ một phần nhỏ trên lãnh thổ nhân loại thì đó là chuyện dễ dàng, vì sao ông chọn đi theo ta chứ?

Thân hình già nua của Ý Phong thoáng dừng lại, nhưng cũng không quay lại đầu, mà là tiếp tục tiến về phía trước, vừa đi vừa nói:

- Băng Hải bí tộc đã tín ngưỡng đại thần Bạch Tuộc Biển Sâu hơn vạn năm, cho nên ta dẫn theo đám tộc nhân của ta là muốn duy trì phần tín ngưỡng này. Một khi tín ngưỡng bị mất thi ý nghĩa của việc chúng ta tồn tại cũng không còn. Mà trên người của ngươi, có lực lượng căn nguyên của đại thần Bạch Tuộc Biển Sâu, bởi vậy sẽ rất khó đoán rốt cuộc là ai đồng hóa ai. Cho nên ta tình nguyện lựa chọn tiếp tục tín ngưỡng ngài, bởi vì ngài cũng muốn chúng ta... Làm thủ hạ, không phải sao?

Lăng Tiêu nhìn bóng lưng Ý Phong thật sâu, thản nhiên nói: - Làm sao ta có thể cam đoan ông nói đều là sự thật chứ? Hơn nữa. ông vẫn chưa trả lời ta vấn đề kia. Tiềm lực của Băng Hải bí tộc vô cùng kinh người, nếu như họ muốn đi vào lãnh địa của nhân loại, chỉ sợ bất cứ lúc nào cũng có thể. Vì sao qua nhiều năm như vậy, các ngươi đều cam tâm tình nguyện lưu ở chỗ như thế này?

Thân thể Ý Phong chậm rãi dừng lại, sau đó quay người nhìn Lăng Tiêu, nhẹ giọng nói:

- Chẳng lẽ chủ nhân không cảm thấy cái tên Ý Phong này vô cùng cổ quái sao?

Lăng Tiêu khẽ gật đầu:

- Thực sự rất cổ quái, có chút không giống tên nhân loại lắm.

- Hơn nữa diện mạo của chúng ta cũng khác nhau quá lớn so với nhân loại, đúng không?

Ý Phong thản nhiên cười, ánh mắt già nua lộ ra vài phần chua xót. nói:

- Lại nói, đây là một đoạn lịch sử không được vinh dự lắm. Ở thời kì thượng cổ, các chủng tộc đều cùng cư ngụ trên một mảnh đại lục. Khi đó, chúng ta cùng với các chủng tộc trong đó còn trao đổi với nhau rất nhiều. Trên thực tế, tổ tiên của chúng ta là kết quả sau khi thông hôn giữa Long tộc và Tinh Linh Tộc.

Lăng Tiêu cũng không nói gì nhìn thoáng qua Ý Phong, thầm nghĩ chuyện này đích xác cũng không phải là chuyện vinh dự cho lắm. Bởi vi thông hôn giữa những chủng tộc bất đồng, nhất là loại chủng tộc cao ngạo như Long tộc và Tinh Linh Tộc. Đối với song phương mà nói, đây cũng là một sự sỉ nhục không thể chấp nhận! Chuyện này cũng không phải là bí mật gì, trong rất nhiều bộ sách, cũng có ghi lại về các chủng tộc ở thời đại thượng cổ, trong đó có đầy đủ một số chuyện xưa truyền kỳ, nhưng chuyện xưa ghi lại cũng đều có nguồn gốc nhất định. Cho nên, Lăng Tiêu không tính là quá hiểu biết đối với những chuyện này.

Khóe miệng Ý Phong khẽ co giật, sau đó đưa tay vén nắm tóc trên vai của mình lên, làm lộ ra một đôi tai có đôi nhọn, đồng thời, gầm nhẹ một tiếng. Trên làn da hở ở bên ngoài thân thể của Ý Phong, không ngờ lấy mắt thường có thể thấy được số lượng lớn vảy màu đen sinh ra với tốc độ nhanh chóng, bao trùm toàn bộ thân thể của lão. Khuôn mặt già nua của Ý Phong cũng vì vậy mà trở nên dữ tợn đáng sợ hơn.

Sau đó, những chiếc vảy này lại giống như thủy triều biến mất, vẻ mặt Ý Phong cũng theo đó binh tĩnh trở lại, trên mặt lộ ra nụ cười tự giễu cợt, nói:

- Hiện tại ngươi biết vì sao người của Băng Hải bí tộc đặc biệt cần tín ngưỡng không? Chúng ta là một đám người không có lòng trung thành! Thậm chí, ta không rõ lắm chúng ta rốt cuộc có được tính là người không. Có đôi khi, ta cảm giác có chút là lạ, ta nghĩ chúng ta nên gọi là thú nhân thì có lẽ thích hợp hơn một chút đi? Long tộc coi chúng ta là rác rưởi. Tinh Linh Tộc lại cảm nhận chúng ta là sự sỉ nhục, làm bẩn huyết thống tinh thuần của Tinh Linh Tộc, cho nên ở thời kì thượng cổ xa xưa, chúng ta cũng đã bị đuổi tới mảnh đất này. Nhiều thế hệ trước cũng sinh hoạt tại nơi có điều kiện gian khổ như chỗ này, chúng ta thậm chí đã quen rồi!

- Chính là Bạch Tuộc Biển Sâu cải biến nhận thức của các ngươi?

Lăng Tiêu đột nhiên hỏi, hắn dường như có chút hiểu được, hàm nghĩa của việc Ý Phong thành kính tín ngưỡng đối với Bạch Tuộc Biển Sâu. Đúng vậy, điều mà Băng Hải bí tộc cần chỉ là một tín ngưỡng hùng mạnh mà thôi! Mà cũng không quan tâm tín ngưỡng của ai!

Nói cách khác, bất kể là Bạch Tuộc Biển Sâu, hay là Lăng Tiêu. chỉ cần có lý do khiến người của Băng Hải bí tộc tín ngưỡng, bọn họ cũng không chút do dự tín ngưỡng!

- Người của Băng Hải bí tộc, trời sinh ra có được thực lực rất mạnh. nhưng ngươi cũng thấy, ta đã trải qua sinh mệnh lâu dài, thế nhưng thực lực của ta, dựa theo cấp bậc phân chia thực lực của nhân loại. cũng chẳng qua chỉ là Kiếm Hoàng trung cấp mà thôi. Vậy mà ta đã là một kẻ có thực lực hùng mạnh nhất Băng Hải bí tộc! Cho nên. Băng Hải bí tộc nhìn thi có vẻ hùng mạnh, nhưng trên thực tế có rào cản trí mạng, đó chính là chúng ta không có cách nào trở nên hùng mạnh hơn! Vạn năm trước, Long tộc và Tinh Linh Tộc đều đã cảnh cáo chúng ta, không nên xuất hiện ở trên lãnh địa của nhân loại, bởi vì sẽ đã đánh mất thể diện của bọn họ!

Lăng Tiêu chú ý tới vẻ mặt Ý Phong khi nói đến những lời này. trong mắt rốt cục cũng hiện lên một chút oán độc, hiển nhiên hắn rất để ý điều này!

Ý Phong nói tiếp:

- Thời gian đã qua vạn năm, thời đại thượng cổ cũng đã sớm kết thúc, sự huy hoàng của Long tộc và Tinh Linh Tộc đã mai một trong bụi bặm lịch sử. Cho nên, hiện tại cho dù chúng ta xuất hiện ở trên lãnh thổ của nhân loại, ta tin rằng cũng sẽ không có ai nhận ra lai lịch của chúng ta, càng không nói tới kè đã bị chôn vùi!

- Bạch Tuộc Biển Sâu đến tột cùng là ma thú có thực lực như thế nào?

Lăng Tiêu thản nhiên hỏi, cũng giống như tuyên bố với Ý Phong. Bạch Tuộc Biển Sâu đã chết.

Biểu cảm trên mặt Ý Phong thoáng cứng đờ, sau đó nói: - Thần... Pháp lực của ngài cực kỳ hùng mạnh. Thậm chí, Long tộc và Tinh Linh Tộc xuất sắc nhất trong việc vận dụng lực lượng nguyên tố, ở phương diện này, cũng chưa chắc mạnh hơn so với đại thần Bạch Tuộc Biển Sâu. Ta cho rằng năng lực của Thần đã hoàn toàn vượt qua phạm trù Ma thú cấp chín. Ta tin rằng nếu như thần có được bản thể thì ngươi không phải là đối thủ của người.

Lăng Tiêu mỉm cười:

- Kết quả là nó đã chết, còn ta thì sống, hơn nữa, ta chiếm được phần lớn lực lượng của nó!

- Cho nên, người của Băng Hải bí tộc chọn tín ngưỡng ngài. Ý Phong mỉm cười, nói:

- Hơn nữa, người của Băng Hải bí tộc tuy rằng không được kế thừa việc không chế nguyên tố của Long tộc và Tinh Linh Tộc, nhưng họ kế thừa cảm giác hùng mạnh, Ý Phong tin rằng ngài là người bất phàm!

Lăng Tiêu lắc đầu, không nói gì nữa. Cảm giác này khẳng định là tồn tại nhưng lời Ý Phong nói có thật hay không cũng không còn trọng yếu rồi. ít nhất, Lăng Tiêu hiểu người của Băng Hải bí tộc muốn cái gì, bọn họ hy vọng có được cái gì!

Toàn bộ người của Băng Hải bí tộc hy vọng nhất chính là có được sự thừa nhận và tán thành của mọi người! Mặc kệ là đưa bọn họ trở về nhân loại cũng được, hay là trở thành một dị tộc cũng tốt, nhưng ít ra nhân loại có thể chấp nhận họ!

Cho nên, Ý Phong hy vọng đi theo sau lưng đại thần Bạch Tuộc Biển Sâu, quét ngang nhân loại, đến lúc đó, làm cho Băng Hải bí tộc trở thành chủng tộc tồn tại thậm chí cao hơn nhân loại, mà vĩnh viễn cũng không là một thứ mất mặt nữa rồi.

Có chút đánh giá mình quá cao.

Đây là đánh giá của Lăng Tiêu đối với tộc trưởng Ý Phong của Băng Hải bí tộc sau khi Lăng Tiêu nghĩ thông suốt cả câu chuyện. Chẳng qua không thể không thừa nhận, nếu như Bạch Tuộc Biển Sâu thật sự thành công, tàn sát bừa bãi trong lãnh địa nhân loại, chỉ sợ thật sự chỉ khi Thánh Vực mở ra, sau đó người trong đó tới mới đối phó nổi nó. Với lực lượng trong thế giới nhân loại, cho dù bao gồm những thế gia môn phái ẩn thế cũng chưa chắc là đối thủ của Bạch Tuộc Biển Sâu!

Lăng Tiêu khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, mặc kệ nói như thế nào. hy vọng của người Băng Hải bí tộc vẫn là rất đơn thuần. So sánh với những thế gia ẩn thế vẫn ham muốn những thứ mình có như công pháp, luyện đan thuật cùng với bối cảnh thân thế của mà nói, người của Băng Hải bí tộc có chút đơn thuần đáng yêu hơn. Bọn họ có lực lượng rất lớn mạnh, vậy mà thậm chí họ còn không có dũng khí tự mình tiến vào lãnh địa của nhân loại chiếm cứ một mảnh nhỏ bé nào. nói lên loại tính cách tự tự ti này, xem ra đã sớm ăn sâu vào trong máu nhiều thế hệ của người Băng Hải bí tộc rồi.

- Nơi này chính là chỗ nuôi tằm của chúng ta! Đại khái mười năm trước, chính phụ thân của gã mạo hiểm kia đổi lấy từ trong tay chúng ta một tấm tàm ti võng (lưới tơ tằm). Trên thực tế, đối với chúng ta mà nói, tấm lưới chất lượng kém đó là một bộ phế phẩm.

Trên mặt Ý Phong mang theo một chút kiêu ngạo, nói: - Người của Băng Hải bí tộc còn có thêm năng khiếu về phương diện này!

Lăng Tiêu nhìn theo ngón tay của Ý Phong, thấy bên trong một băng động vô cùng to lớn, có vô số con tằm trong suốt, toàn thân tản ra hào quang màu xanh đậm! Chúng cũng không lớn, chỉ to bằng ngón tay, nhưng có ngàn vạn con băng tằm đang bám vào ở bên trong băng động, giống như những ngói sao đầy trên bầu trời, lấp lánh phát sáng, cực kỳ xinh đẹp!

Chẳng qua, những thứ đó cũng không phải Băng Tinh Thiên Tằm. Lăng Tiêu hơi hơi nhíu mày, sau đó hỏi:

- Những thứ này là băng tằm tốt nhất sao?

Ý Phong lắc đầu nói:

- Đâu có! Phải là vua và hoàng hậu của chúng nó mới chân chính là tốt nhất. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Lão dẫn Lăng Tiêu đi sâu vào bên trong băng động.

Những băng tằm bên cạnh này nếu như không nhìn kỹ thì thấy nó giống như chạm khắc bằng băng vẫn không nhúc nhích ở nơi đó. Lăng Tiêu đột nhiên hỏi:

- Nếu như những con vật nhỏ này tới lãnh thổ của nhân loại, nhiệt độ không khí ấm áp một chút thì không có cách nào nuôi dưỡng sao?

Ý Phong mỉm cười:

- Chủ nhân có điều không biết, Băng Hải bí tộc còn có một bản lĩnh, chính là tạo ra sự lạnh giá!

- Thực lực này của các ngươi có quan hệ với những băng tằm này à? Lăng Tiêu thản nhiên hỏi.

Thân mình Ý Phong cứng đờ, trầm mặc một lát, mới trả lời: - Đúng vậy, chủ nhân của ta.

Lăng Tiêu nghe xong, trên mặt lộ ra một chút tươi cười hài lòng. Hắn tin rằng mình hiểu biết tác dụng của băng tằm còn sâu hơn một ít so với người của Băng Hải bí tộc, cho nên hắn hỏi Ý Phong một câu như vậy, chẳng qua là muốn xem độ trung thành của lão thôi.

- Chủ nhân, băng tằm vương và vương hậu ở chỗ này.

Ý Phong lấy tay chỉ vào một chỗ sâu trong băng động, trên một cái băng trụ thật lớn, có hai con băng tằm màu xanh đậm, to cỡ bằng bàn tay.

Đây mới là Băng Tinh Thiên Tằm! Lăng Tiêu lộ ra vẻ tươi cười.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-764)