Vay nóng Homecredit

Truyện:Ngạo Kiếm Lăng Vân - Chương 256

Ngạo Kiếm Lăng Vân
Trọn bộ 764 chương
Chương 256: Linh hồn song tu
0.00
(0 votes)


Chương (1-764)

Siêu sale Lazada


Lăng Tiêu không biết Tống Minh Nguyệt nói cái gì, hán chỉ thấy Diệp tử và Isa đi ra, nhìn về phía hắn, với ánh mắt có chút biến đổi. dường như có chút gì đó ngượng ngùng, còn có chút u oán.

Tống Minh Nguyệt thi lộ ra vê mặt tươi cười. Trên thực tế, Diệp tử đã sớm nghi ngờ Tống Minh Nguyệt là con gái, bởi vì Diệp tử vốn cảm thấy Tống Minh Nguyệt có chút gì đó không thích hợp, nhưng quả thật thuật dịch dung của Tống Minh Nguyệt rất thần kỳ, không có một chút sơ hở. Thậm chí ngay cả yết hầu của Tống Minh Nguyệt. Diệp tử cũng cố ý quan sát, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì. Diệp Tử dù sao cũng sinh sống trà trộn vào xã hội hạ tầng nhiều năm. thủ đoạn này cò cũng thường hay dùng, thời điểm gặp Lăng Tiêu. nàng cũng hóa trang thành một tiểu khất cái, lúc ấy Lăng Tiêu nhìn qua cũng không có gì khác nhau so với một tiểu khất cái bình thường khác.

Bởi vì thế Diệp tử mới có cảm giác trên người Tống Minh Nguyệt có cái gi khác thường, nhưng do Tống Minh Nguyệt hóa trang quá cao minh, cho nên nàng không phát hiện ra điều gì. Cuộc đời của Diệp tử gặp phải cảnh ngộ quá bi thảm, từ nhỏ đã bị thất lạc với mẹ nàng là Đại Tế Ti thú tộc, nếu không, tin tưởng rằng với trí thông minh của nàng thì thành tựu của Diệp tử cho đến bây giờ cũng tuyệt đối không kém hơn so với Tống Minh Nguyệt.

Dù sao, nếu nói về thiên phú, Diệp tử cũng không kém hơn với bất luận kẻ nào.

Lần này, phát hiện Tống Minh Nguyệt là nữ nhân. Diệp tử thấy rằng, Tống Minh Nguyệt tiểu yêu nữ này, có thuật hóa trang thật là tài tình. Nhớ lại lúc trước nàng hóa trang thành một mỹ thiếu niên. bây giờ biến thành một đại mỹ nữ xinh đẹp, so sánh hai nhân vật này càng cảm thấy không có một mối liên hệ nào, thì phải nói rằng thuật hóa trang của Tống Minh Nguyệt cao minh như thế nào.

Nhưng Isa và Diệp Tử trong lòng đều có cảm giác không vui, trước tiên, các nàng đều muốn chiếm lấy tình cảm của Lăng Tiêu. Bởi vì trên thực tế, ba nữ nhân bao gồm cả Phong Linh đã rời đi kia đều yêu Lăng Tiêu.

Cho nên, dù cho Lăng Tiêu thật sự phạm phải sai làm gì. Các nàng đều có thể tha thứ, thậm chí chủ động tìm lý do để tha thứ cho hắn.

Bởi vì có cùng chung suy nghĩ, Diệp Tử, Isa, Phong Linh trong lòng kết nối sẽ đơn giản hơn nhiều. Nhưng, cách xử sự của Tống Minh Nguyệt rất chủ động nhường nhịn, cũng làm cho tâm lý không vui ở trong lòng các nàng dằn tan thành mây khói. Dù sao, mọi người đều phải sinh hoạt tại Phủ Lăng Tiêu, cũng không có một ai muốn rời nơi này cả?

Tống Minh Nguyệt cuối cùng cũng chủ động nhường nhịn hai nàng.

- Chúng ta tuy rằng xuất thân bất đồng, thực lực bất đồng, nhưng lại có một điểm giống nhau, đó là có một trái tim cao ngạo, khó khăn lắm mới nhìn đúng được một nam nhân. Như vậy, có ai lại ngu ngốc rời đi sao?

Nhất là Isa, nghe xong lời này, nàng hiểu ý cười, tựa như lúc trước gặp Lăng Tiêu ở thư viện, Isa đã bị Lăng Tiêu hấp dẫn. Sau này. trong cuộc sống biểu hiện của nàng luôn chung tình cùng với Lăng Tiêu, thậm chí đến cả người bạn tốt nhiều năm là Mary cũng bởi quan hệ như vậy mà trở lên lãnh đạm dần với nhau.

Mary bây giờ vẫn còn học tại Học viện Đế quốc, nhưng nàng cùng với Isa cũng đã lâu không lai vãng với nhau.

Thinh thoảng cũng có một phong thư của Mary, bây giờ trong thư của nàng rất hâm mộ Isa, bởi lúc trước nàng đã có sự lựa chọn rất chính xác. Kỳ thật nếu Mary vẫn còn kiên trì quan điểm của chính mình, Isa có lẽ không còn quan hệ qua lại với nàng nữa.

Đối với quan điểm của Isa. cũng giống như gia tộc của nàng, có sai làm thì có thể tha thứ, nhưng cũng có sai làm, nàng vĩnh viễn không thể tha thứ.

Mùa đóng, thành Penzias vẫn duy trì nhiệt độ ấm áp, điều này làm cho nhiều tộc nhân Băng hải bí tộc ở vùng đất cực hàn này đều có chút không thoải mái. May tuấn, bọn họ đi đến thành Penzias là vào mùa đông, tuy rằng thời tiết ở đây không lạnh nhưng cùng còn đỡ. Nếu họ đi vào mùa hạ, nhiệt độ không khí nóng bức như vậy, thì bọn họ rất là cực khổ

Dù sao mọi người cuối cùng cũng phải thích ứng với cuộc sống mới, cho nên tộc trưởng Băng hải bí tộc Ý Phong luôn bảo trì thái độ lạc quan vui vẻ. Tin rằng không bao lâu nữa, dị tộc vốn chỉ có thể sinh tồn ở nơi băng hải cực hàn, lại bị hai đại chủng tộc kỳ thị và xua đuổi (long tộc và tinh linh tộc đó mà), có thể chân chính cấm rễ trong thế giới nhân loại.

Từ nay về sau, Băng hải bí tộc, đã thoát khôi bóng ma của hai chủng tộc kia, trở thành một chủng tộc độc lập.

Ý Phong nằm ở trên ghế đặt ở trước sân, dưới một giàn nho, trong tay ỏng ta cằm một ly rượu bồ đào màu tím sậm, nhấm nháp hưởng thụ, hai mắt nhắm lại, trong lòng tự nhủ: Cuộc sống như thế này, mới đúng là cuộc sống chân chính chứ.

Trước cửa, Phúc bá với vẻ mặt thản nhiên tươi cười, tao nhã nói: - Ý Phong tộc trưởng, ta an bài như vậy, ông có vừa lòng không?

Ý Phong nhìn thấy Phúc bá, trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười. nhìn khuôn mặt già nua trước tuổi của Phúc bá, trong lòng có ấn tượng rất tốt. Hơn nữa, Phúc bá tuổi so với mình kém hơn nhiều lắm. nhưng cách nói năng và kiến thức, lại uyên bắc hơn nhiều so với ông ta.

Bởi vậy, Ý Phong nhìn thấy Phúc bá, thái độ cũng rất tôn kính. cười nói:

- Đương nhiên là vừa lòng, nhưng ta còn có rất nhiều sự tình cần thỉnh giáo, để làm thù lao, ta có thể làm tăng lên một chút thực lực của ngươi. Ta thấy thực lực của ngươi quá yếu, ta cũng nghĩ biện pháp làm cho thực lực của ngươi đạt được thực lực cao thủ Kiếm Tông.

Thanh âm cũng dần dần nhỏ lại, hai lão nhãn có khuôn mặt già nua ngồi cùng một chỗ, vui vè trò chuyện với nhau.

Đại bộ phận tộc nhân của Băng hải bí tộc đều ở bên trong Hầu tước phủ, Lăng Tiêu cho người bố trí Tầng hầm ngầm của Hầu tước phủ làm chỗ chuyên môn dùng để nuôi dưỡng Băng Tằm. Những Băng Tằm này là chỗ dựa lớn nhất để Băng hải bí tộc nâng cao thực lực

Thành Penzias, Lăng Tiêu bố trí một địa phương lớn cho tộc nhân Băng hải bí tộc sinh sống

Nói đến thành mới, quả thật là vô cùng to lớn. Có rất nhiều người cho rằng Lăng Tiêu là người điên, có lẽ toàn bộ phía Đông đại lục cũng không thành nào lại lớn như vậy

Ở trên cao nhìn xuống toàn cảnh tòa thành mới này như là một cái hình hộp chữ nhật, lối vào chính là hướng Nam dài hàng trăm dặm. Lối vào phía Nam Bắc nhỏ hơn một chút ước chừng năm mươi dặm. còn hướng Đông Tây cũng dài hơn trăm dặm

Muốn hoàn công thành mới như thế, cũng tuyệt đối cần thời gian thật lâu. Nhưng mọi người nhìn thấy tốc độ hoàn thiện thành như vậy làm cho mọi người ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc. Mọi người đều có nhận thức hoàn toàn khác trước đối với tài lực hùng hậu của Lăng Tiêu.

về phần đặt tên cho thành mới, trong lòng Lăng Tiêu đã sớm nghĩ đến, nếu không có khả năng trở lại thế giới kia, thì cũng phải có cái gì để cho hắn hoài niệm mới tốt.

- Vậy đặt tên thành mới là Thục Sơn thành đi.

Từ lúc xây dựng thành, Lăng Tiêu hoàn toàn theo ý kiến của Hoàng Phủ Nguyệt. Hoàng Phủ Nguyệt thấy tín nhiệm mình như vậy thì rất vui vẻ để kiến thiết thành mới cho hắn.

Quy hoạch thành mới, chủ yếu là do Hoàng Phủ Nguyệt thiết kế. nàng cùng không phải là hồng nhan tri kỷ của Lăng Tiêu mà là bằng hữu của hắn, nhiều khi nàng cũng thấy được có chút gì đó kỳ quái. Lăng Tiêu vì cái gì như thế lại tín nhiệm nàng như vậy. Phải biết rằng, chính mình như thế nào cũng là thành viên gia tộc Hoàng Phủ.

Cho đến bây giờ, Lăng Tiêu mang theo một đoàn người dị tộc có thực lực cường đại xuất hiện ở Hầu tước phủ, trong lòng Hoàng Phủ Nguyệt mới hiểu ra vài phần. Thì ra, mấy thứ mình nhìn trúng kia, ở trong mắt Lăng Tiêu kỳ thật không đáng là gì. Tuy nhiên Lăng Tiêu cũng không dối gạt nàng, làm cho nàng có cảm giác là "Tri kỷ" của hắn, hơn nữa, làm cho nàng càng ngày càng cảm thấy có cảm giác thân cặn đối với Lăng Tiêu. Cho nên có một số việc, nàng sẽ để ở trong lòng, cả đời đều sẽ không nói ra. Nhưng cảm giác thân cặn đối với Lăng Tiêu kia, càng ngày càng lớn, chính vì vậy nàng đã không thể che dấu được điều gì. Những ngày gần đây, mỗi khi Hoàng Phủ Nguyệt nhắm mắt lại, đều thấy xuất hiện gương mặt của Lăng Tiêu.

- Đúng là hoa tâm quỷ mà, lần này không ngờ hắn lại mang về một có gái, a, thi ra Tống Minh Nguyệt kia lại là nữ nhân

Hoàng Phủ Nguyệt nhìn vào trong gương, nhìn thấy hai gò má của mình, đã hiện lên những vết gòn gọn đo đỏ.

- Ta nhất định là điên rồi, hắn tìm nhiều ít nữ nhân, có liên quan gì đến ta.

Hoàng Phủ Nguyệt hai tay ôm lấy hai má, ngồi xuống, hai bàn tay trắng nõn kéo hai má, ánh mắt dần dần mê ly. Nghĩ thầm: - Hiện tại hắn có bao nhiêu nữ nhân?

Lăng Tiêu nhìn Diệp Tử, gương mặt có vài phần xấu hỗ, nói: - Diệp Tử ta...

- Ta biết, đó là một việc bất ngờ mà thôi.

Diệp Tử trên mặt hiện lẻn vết đỏ nhàn nhạt, sau đó nói: - Lăng Tiêu, ta nghĩ ta muốn tăng cường lên thực lực

- Nàng hiện tại đã sấp đột phá đến thực lực Ma Kiếm Sĩ, nếu cùng lứa tuổi đã là rất cường hãn mà.

Lăng Tiêu hai tay để trên mặt ghế, cảm nhận thấy thân thể của Diệp Tử mang đến cho mình một cảm giác máu chảy rất là nhanh.

- Đừng có khích lệ ta, ta muốn giống như Tống Minh Nguyệt. Ta muốn nâng cao thực lực. Diệp tử vừa nói có vẻ e lệ, nhưng thái độ lại cực kỳ kiên quyết: - Ta hiện tại muốn...

Tình cảm của Lăng Tiêu và Diệp tử kỳ thật cũng đã sớm như nước chảy thành dòng, đối mặt với sự chủ động của Diệp Tử, Lăng Tiêu quả thật cũng không có lời phản đối. Lúc này hắn vốn là có cảm giác hổ thẹn ở trong lòng, cho nén Diệp tử vừa nói xong, Lăng Tiêu ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn đầy co dãn kinh người của Diệp tử nhẹ giọng nói:

- Có một số việc, nàng có thể vĩnh viễn không thể lý giải. Chẳng qua, Diệp Tử nguyện ý ở cùng ta không? Mặc kệ xảy ra chuyện tình gì, cũng không phải kinh ngạc, cũng không sợ hãi, mà đi theo ta, vẫn đi theo ta, nàng có nguyện ý không?

Diệp Vi Ny nhẹ nhàng ngẩng đầu lẻn, thu hồi hai cánh tay vào người, cả người như con chim nhỏ nép vào trong lòng của Lăng Tiêu. thi thào nói:

- Cả người ta và cả trái tim này đều đã sớm là của chàng rồi. Ta từ nhỏ xuất thân không tốt, với ta mà nói, có thể còn sống chính là một loại chuyện tình cực kỳ xa xỉ. Gặp được chàng là may mắn lớn nhất của cả đời này rồi. Ta chi sợ chàng phụ ta, mặc kệ ta, Diệp Tử sao lại không muốn vĩnh viễn đi theo chàng chứ? Mặc kệ cả đời này, một năm cũng tốt, trăm năm cũng tốt, ta đều vĩnh viễn là người của chàng. Sinh có thể ở cùng một chỗ, chết cùng một mộ. Chết có gì đáng sợ sao? Nếu có thể ở bên cạnh chàng, Diệp Tử chết còn không sợ, thì còn có thể sợ cái gì?

- Có thể có được các nàng, quả thật là may mắn lớn nhất của đời ta

Lăng Tiêu nhấm mắt lại, gắt gao ỏm chặt lấy Diệp tử vào trong lồng ngực của mình, tâm tình của hắn bỗng nhiên tiến vào một trạng thái huyền diệu vô cùng làm cho Lăng Tiêu bỗng nhiên lý giải ra vô số cảm ngộ.

Trong không khí dường như có vô số mảnh nhỏ thiên đạo, bay vào trong lòng của Lăng Tiêu. Tuy rằng trong đầu Lăng Tiêu lúc này có rất nhiều cảm ngộ, nhưng nếu muốn nhất thời cảm ngộ được hết thì phải cần rất nhiều thời gian và tinh lực

Lúc này, trong lòng Lăng Tiêu không ngừng ngạc nhiên và vui mừng, có hàng vạn, hàng nghìn người tu đạo đều đã khăng khăng đạo của mình đại thành. Đối với đạo pháp khác, hoặc là họ có hành động khinh bỉ, hoặc là có thái độ chỉ trích, hoặc là khinh thường đạo của người khác là không ra gì, nói hưu nói vượn.

Trên thực tế, người như vậy bản tâm bất chính, đạo tâm đều không có, sao có thể nói đến đạo? Nắm được chút thiên cơ, liền nói xằng nói bậy là chính mình nằm giữ được đại đạo, đúng thật là tức cười.

Chính thức thành đại đạo, chỉ sợ là ngoại trừ Hồng Quân lão tổ trong truyền thuyết ra, đến cả thánh nhân, cũng không dám nói mình đại đạo đã thành tựu.

Lăng Tiêu tâm tư nhanh chóng quay ngược trở lại, nhìn thấy Diệp Tử đang ngượng ngùng, khẩn trương cùng với chờ mong, nhưng hắn bỗng nhiên cảm nhận được một loại tâm tình làm cho tâm thần người vô cùng yên tĩnh.

Dường như trong lúc này, trái tim mình đột nhiên đắm chìm trong một loại cảm giác cực kỳ huyền diệu, từ cảm giác khẩn trương cùng ngượng ngùng vân vân... trong nháy mắt này chuyển biến thành một cảm giác vui sướng vô cùng.

ở giờ khắc này, Diệp tử dường như chân chính cảm nhận được trái tim của Lăng Tiêu, hai trái tim dằn dằn xích tới gần nhau.

Lăng Tiêu lúc này cảm ngộ được thiên đạo, hắn bỗng nhiên cảm giác được linh hồn của Diệp Tử không ngờ đồng cảm với linh hồn của hắn từ lúc nào. Hắn cảm thấy rất là kinh ngạc, nhưng hắn cũng rất là cẩn thận dẫn đường cho đạo tâm yếu ớt của Diệp Tử, hiểu được loại cảm ngộ này này. Truyện Tiên Hiệp

Đồng thời thanh âm của Lăng Tiêu nhẹ nhàng vang lên ở trong đầu Diệp tử: - Nàng hãy niệm khẩu quyết này theo ta

Linh hồn song tu, quả thật là loại tu luyện linh hồn cao thâm nhất.

Tu luyện binh thường là trao đổi thiên địa linh khí, đề cao tu vi. Mà linh hồn song tu, tu luyện chính là tu luyện tâm tình. ! Tâm hồn không có đồng cảm thì có lẽ không cảm thụ được chỗ tốt của linh hồn song tu. Khi đạt được đến cảng giới Kim Đan thì chỗ tốt này không cần phải nói cũng biết.

Mà linh hồn song tu yêu cầu cực cao, đầu tiên hai người có tâm tình tương thông, tình cảm sâu đậm, đây là yêu cầu cơ bản nhất, sau đó chính là song phương đều cần phải có năng lực rất mạnh hiểu được thiên đạo. Đây cũng chính là thứ mà người tu chân gọi là người có linh căn.

Bởi vì tìm được một người có được linh căn, có lẽ không khó. nhưng tìm được một nữ nhân có được linh căn thì rất khó khăn, cho nên muốn tìm một nữ nhân có được linh căn lại yêu thương mình, tỷ lệ khó càng lại thêm khó khăn.

Diệp Tử lại có linh căn. Niệm khẩu quyết theo Lăng Tiêu, Diệp tử nhớ kỹ vào trong lòng. nhất thời có một đạo khí trắng, gắn hai người trên không trung.

Vô số ý nghĩa huyền bí thâm ảo, theo tâm thần của Diệp Tử hoàn toàn mở ra, ghi thật sâu vào trong không gian tinh thần của nàng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-764)