← Ch.344 | Ch.346 → |
Lăng Tiêu cười với vẻ ôn hòa khiến cho mấy gã Kiếm Hoàng của Công Tôn gia biến sắc. Bỗng nhiên bọn họ hiểu ra một số chuyện từ trong vẻ cười trầm ổn, bình tĩnh của Lăng Tiêu. Ngay cả thời khắc cuối cùng khi lão tổ tông phi thăng Thánh Vực thì ông cũng lưu lại một câu nói với Lăng Tiêu, là muốn Lăng Tiêu chiếu cố Công Tôn gia tộc. Vốn bọn họ vẫn không nghĩ ra, siêu cấp gia tộc như Công Tôn thế gia lại cần sự trợ giúp của một thiếu niên sao?? Nhưng tối nay khi bọn họ nghe thấy Lăng Tiêu nói về chuyện mình đã trải qua, hơn nữa lúc này Lăng Tiêu lại biểu hiện ra khí độ hơn xa bạn cùng lứa mình khiến trong lòng của mấy gã cường giả Kiếm Hoàng của Công Tôn gia tộc đột nhiên không còn mâu thuẫn với Lăng Tiêu.
Công Tôn Kiếm lắc lắc đầu, hùng hùng hổ hổ nói:
- Mẹ nó, sớm muộn có một ngày, ta cũng muốn đứng ở trên đỉnh, đến lúc đó chuyện của huynh cũng là chuyện của ta. Nếu ai còn muốn tìm phiền toái, trước tiên phải bước qua xác chết của ta!
.......
Gia chủ Lý Phi của Tây Vực Lý gia, vẫn chưa rời khỏi thành Thục Sơn, do vậy mà hôm sau Lăng Tiêu nhận lời gặp hắn, mà mục đích của Lý Phi cũng khiến Lăng Tiêu có chút giật mình.
Khi Lý Phi trông thấy Lăng Tiêu thì lão cũng không do dự gì mà đi thẳng vào vấn đề với Lăng Tiêu:
- Lăng tông chủ, thù hận của Tây Vực Lý gia và Long cốc Câu gia có liên quan đến hoàng thất của Đế quốc Lam Nguyệt. Lý Võ Trực giết cha thí mẫu, quả thực là hành vi của súc sinh, Lý gia chúng ta dĩ nhiên biết được......
Lăng Tiêu không đợi Lý Phi nói xong, liền không khách khí cắt ngang lời nói của lão:
- Lý gia chủ, lẽ ra chuyện này là chuyện nội bộ trong tông tộc Lý gia của các ngươi, nói cho người ngoài như ta hình như không phù hợp lắm đâu?
Trên mặt Lý Phi cũng không hiện lên vẻ không hài lòng, nói:
- Lăng tông chủ hãy nghe ta nói hết. Chẳng những Lý Võ Trực gây ra những hành vi độc ác như súc sinh mà hắn còn cấu kết Long cốc Câu gia để làm thế lực chống lưng, chúng ta không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này được!
- Hơn nữa, theo ta được biết, con trai của Nam Phương Vương Lý Võ Thông trước kia hiện đang ở nơi này, còn có......
Lý Phi vừa nói tới đây vừa nhìn sắc mặt Lăng Tiêu, thấy vẻ mặt Lăng Tiêu vẫn bình thường, Lý Phi lại nói tiếp:
- Và còn có huyết mạch mà lão quốc vương lưu lại, nghe nói tam hoàng tử hiện cũng ở nơi này?
Đôi mắt Lăng Tiêu hơi hơi nhíu lại, trong lòng có chút ngạc nhiên lẫn thán phục, đại thế gia quả nhiên rất cao minh, chuyện này vốn còn tưởng rằng quỷ không hay thần không biết nhưng lại không nghĩ tới có người biết.
Lăng Tiêu cười một cách thản nhiên:
- Lý gia chủ nói có ý gì đây?
- Ha ha, Lăng tông chủ ngàn vạn lần chớ nên hiểu lầm, biết về tam hoàng tử, vốn là do Nam Cung lão trong hoàng cung báo cho.
Lý Phi thấy dáng vẻ của Lăng Tiêu nên có chút chột dạ vì vậy mới giải thích một câu. Trên thực tế, Tây Vực Lý gia đã nắm giữ Đế quốc Lam Nguyệt hơn một ngàn bốn trăm năm, thực lực của họ ở thế tục giới tuyệt đối không thể khinh thường.
Đôi mắt Lăng Tiêu hơi có chút lóe lên, cau mày nói:
- Có chuyện gì thì ngươi cứ trực tiếp nói thẳng đi, ta thật sự rất bận rộn!
Lý Phi cười có chút xấu hổ, đối mặt với Lăng Tiêu, hắn cũng không dám có ý niệm phát hỏa trong đầu, liền trực tiếp nói:
- Ta muốn mời Lăng tông chủ hỗ trợ ta chọn một trong hai người, con của Lý Võ Thông và tam hoàng tử, để đưa họ lên ngôi vị hoàng đế và lật đổ sự thống trị của gã súc sinh Lý Võ Trực, đến lúc đó......
- Xin lỗi, ta không có một chút hứng thú nào với chuyện này!
Lăng Tiêu cắt ngang lời nói của Lý Phi, nói:
- Nam Cung lão đến đây cưỡng ép ta nhận Tam hoàng tử, nói rằng đó chính là di nguyện của lão quốc vương, ta không thể nhìn đứa bé vô tội bị đói chết nên mới thu nhận. Còn Lý Thiên Lạc là bằng hữu của ta nên ta thu nhận hắn, là chuyện rất bình thường. Tuy nhiên ta cũng không hứng thú với ngôi vị hoàng đế của Đế quốc Lam Nguyệt nên cũng không có hứng thú với cái gọi là chỗ tốt. Nếu sau này tam hoàng tử lớn lên, hắn muốn lấy lại những thứ thuộc về mình thì hắn cũng cần phải có lực lượng của mình. Tây Vực Lý gia các ngươi muốn giết Lý Võ Trực quả thực dễ dàng, cần gì phải tìm ta?
Kỳ thật đám người Lý gia sợ nhất chính là Lăng gia đoạt quyền, nghe Lăng Tiêu nói như vậy, tuy rằng Lý Phi tức giận vì hắn nói chuyện không nể mặt, nhưng chẳng qua mục đích cuối cùng cũng đạt được nên lão có thể yên tâm tiếp tục chiến đấu với Long cốc Câu gia rồi.
............
Nửa tháng sau, phía Tinh Võ thế gia phát ra thông báo với tất cả thế gia trên toàn bộ đại lục: Đông hải Tần gia tu luyện công pháp tà ác, chuyên môn hút máu tươi của những thiếu niên có thiên tư tốt và võ giả có thực lực Ma Kiếm Sư trở lên để nâng cao thực lực. Hành vi thương thiên hại lí của Tần gia khiến mọi người muốn tiêu diệt! Tinh Võ thế gia dùng danh dự của gia tộc cam đoan tính chân thật của chuyện này! Họ cũng nhắc tất cả gia tộc môn phái nên duy trì cảnh giác, ngàn vạn lần đừng bị Tần gia tìm được chỗ hở.
Đồng thời, Tinh Võ thế gia cũng đưa tới cho Lăng Tiêu một phong thư.
Lá thư này do chính tay đại trưởng lão Liệt Tùy Thiên của Tinh Võ thế gia viết, từ ngữ bên trong bức thư với ngữ nghĩa vô cùng khiêm tốn, hơn nữa đầy tính xin lỗi, tỏ vẻ áy náy vì đã mang tới phiền toái cho Thục Sơn kiếm phái trước đây. Đồng thời họ còn tỏ thành ý nếu như Lăng Tiêu chấp nhận xóa bỏ mọi ân oán giữa Thục Sơn kiếm phái Tinh Võ thế gia thì sau này hai nhà sẽ kết giao bình thường và tương trợ lẫn nhau.
Lăng Tiêu triệu tập một đám thành viên tổ chức đến phòng hợp hội nghị để nghiên cứu rốt cuộc phong thư của Tinh Võ thế gia này có dụng ý gì.
Thập tam gia tùy ý nói:
- Có thể có dụng ý gì chứ?
- Bọn họ có thể có lòng tốt gì chứ, Liệt gia chỉ khác Chiết gia một chút, đó là thực lực của bọn họ hùng mạnh hơn Chiết gia nhiều!
- Hiện tại ta thấy bọn họ cũng thông minh hơn Chiết gia, cảm thấy cứng rắn không được nên bắt đầu sử dụng chiêu này, tông chủ ngàn vạn lần không nên bị bọn họ mê hoặc và đề phòng bị trúng gian kế của bọn họ.
Thập tứ gia đảo cặp mắt trắng dã nói:
- Tông chủ anh minh như thế, làm sao có thể bị bọn họ mê hoặc được chứ?
- Ta muốn nói là Liệt gia lo sợ thủ đoạn trả thù của thiếu gia nên mới làm như vậy!
- Hừ
Sau khi lão gia tử Tống Y trở về Tống gia hải đảo thì Thập tam gia và Thập tứ gia lại có cuộc sống sôi nổi hơn. Thời điểm Tống Y rời khỏi, ông cũng bày tỏ từ nay về sau Thập tam gia và Thập tứ gia hoàn toàn là thủ hạ của Lăng Tiêu, đó chính là một phần tâm ý giao hảo của hải vực Tống gia với Lăng Tiêu.
Không thể không thừa nhận, Tống Y vô cùng khôn khéo, ông nói chính là Lăng Tiêu mà không phải Thục Sơn kiếm phái. Nói cách khác, tương lai nếu Lăng Tiêu phi thăng Thánh Vực thì Thập tam gia và Thập tứ gia có thể trở về hải vực Tống gia.
Tuy nhiên Lăng Tiêu thì nghĩ khác, mà Thập tam gia và Thập tứ gia cũng nghĩ như vậy. Hai lão nhân này trông có vẻ như ngoan đồng và suốt ngày cãi nhau kịch liệt nhưng trên thực tế trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng, bọn họ làm sao không thể nhìn ra chỗ tốt khi ở bên người Lăng Tiêu chứ! Bọn họ đã dừng lại ở cảnh giới Kiếm Hoàng bậc hai vài chục năm, khi tới chỗ Lăng Tiêu, chỉ trong vòng mấy năm, bây giờ họ đã lên tới bậc bốn đỉnh. Có lẽ không đến vài năm, bọn họ có thể đột phá đến Kiếm Hoàng bậc năm!
Tốc độ nâng cao thực lực này ngay cả chính Tống Y cũng trông mà thèm. Cho dù tương lai Lăng Tiêu có thể tiến vào Thánh Vực, chỉ dựa vào loại tình cảm lâu năm, Thập tam gia và Thập tam gia cũng sẽ không chịu rời khỏi Thục Sơn kiếm phái!
Lúc này Thượng Quan Vũ Đồng nhẹ giọng nói:
- Lăng Tiêu, đệ còn nhớ rõ Liệt gia vừa mới công bố chuyện Tần gia tu luyện tà công không?
Lăng Tiêu gật gật đầu, chuyện này vừa mới xảy ra, đã gây nên trận sóng gió lớn tại thế gia môn phái. Trong một đêm Tần gia trở thành chuột chạy cùng đường, hắn làm sao không có khả năng biết chuyện này.
- Một mặt Liệt gia công bố chuyện này ra ngoài, mặt khác bọn chúng chủ động bày tỏ thành ý với chúng ta, ta cảm thấy trong hai chuyện này nhất định phải có liên quan.
Thượng Quan Vũ Đồng vừa nói xong, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào mắt Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu gật gật đầu nói:
- Gừng càng già càng cay, hành động này của Liệt gia chắc là muốn dời ánh mắt của mọi người để có thể dấu đi chuyện chiến đấu, nhưng chuyện Liệt Tùy Vũ bị ta trêu chọc, bây giờ đã truyền đi khắp các thế gia môn phái rồi, là siêu cấp thế gia, bọn họ làm sao có thể mặc cho sự gièm pha lan tràn. Hơn nữa sự nguy hại của Tần gia thực sự quá lớn, theo lẽ họ nên cảnh cáo mọi người.
- Tần gia......
Lăng Chí ngồi ở trong góc bỗng nhiên nhớ tới tiểu tiện tiện Tần Kiên của gia tộc Tử Kinh Hoa ở phía Bắc đế quốc, hắn không phải là người Tần gia sao? Thoáng cái đã nhiều năm không gặp rồi, cũng không biết hắn đã biến thành dạng gì, Lăng Chí thầm nghĩ trong lòng, rồi than nhẹ một tiếng: Tiểu tiện tiện, chỉ mong chuyện này không liên can tới ngươi!
Mọi người thảo luận một hồi, tuy rằng ý kiến của mọi người chẳng qua chỉ khẳng định đại khái một chuyện, là thành ý này của Liệt gia chắc là không giả, cho nên mọi người cũng rất vui vẻ. Dù sao có một siêu cấp thế gia luôn rình rập ở sau lưng, quả thật không phải là chuyện khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Tuy nhiên trong lòng Lăng Tiêu và Thượng Quan Vũ Đồng gần như đồng thời hiện lện một ý niệm trong đầu: Liệt gia thì có thành ý, nhưng Tạ Hiểu Yên sẽ bỏ qua sao?
Lăng Tiêu dùng sức lắc đầu, thầm nói nàng không bỏ qua thì làm sao? Hiện giờ đã qua ba năm rồi, lẽ ra thù hận xưa kia cũng đã phai nhạt, thực lực của mình vượt qua mong đợi của ngày đó quá xa. Nếu như Tạ Hiểu Yên thành thật an phận ở Đế quốc Lam Nguyệt, Lăng Tiêu tin rằng mình cũng sẽ không cho cởi bỏ kinh mạch cho nàng! Đối với Tạ Hiểu Yên mà nói, chuyện tốt nhất là lặng lẽ tìm người gả cho nàng, rồi sau đó làm cho bà thiếu phu nhân này hạnh phúc. Với sự nhanh nhạy của nàng, cho dù nàng không có thực lực, Lăng Tiêu cũng cho rằng Tạ Hiểu Yên sẽ không bị thiệt thòi.
Kỳ thật đến bây giờ Lăng Tiêu mới nghĩ thông suốt, năm đó gã Lăng Tiêu kia cũng không phải chết ở trên tay Lăng Thiên Khiếu, mà là chết ở sự nản lòng thoái chí của hắn! Một người đoạn tuyệt với tất cả sức sống của mình, cho dù trước đây hắn vô cùng khỏe mạnh thì cũng không bao lâu, sẽ có hình dạng tiều tụy, mà còn tiều tụy đến mức không thể chịu nổi, mà cái tát của Lăng Thiên Khiếu cũng có chút nặng. Dù vậy gã Lăng Tiêu kia chỉ có yêu mà không hận Tạ Hiểu Yên.
Lăng Tiêu đã từng rất kỳ quái về điểm ấy. Tạ Hiểu Yên đối với hắn như thế nhưng hắn không oán hận nàng chút nào. Do Lăng Tiêu chưa từng trải qua chuyện tình cảm nên không thể hiểu được.
Sau đó từ nhiều hồng nhan bên cạnh Lăng Tiêu, mà Lăng Tiêu cũng không còn vẻ ngây thơ với tình cảm. Rốt cục hắn cũng hiểu được, tựa như hắn thích Diệp tử, thích Isa, cho dù các nàng có phản bội mình thì Lăng Tiêu cũng sẽ không làm gì các nàng!
Tuy nhiên, các nàng sẽ không phản bội mình! Lại càng không có chuyện sẽ chém tận giết tuyệt mình. Đọc Truyện Online
Hơn nữa, ngay từ đầu Tạ Hiểu Yên không có một chút thực lực mà lại có thể một lòng nghĩ đến chuyện trả thù Lăng Tiêu, thì với tâm cơ tới mức như thế, Lăng Tiêu cũng không kìm nổi mà có chút bội phục nàng.
Bời vì Tần gia đột nhiên bị bốc trần ra ánh sáng, cho nên bọn chúng không kiêng nể gì mà điên cuồng gây hại ở các nơi.
Chỉ trong thời gian ba tháng, hai đại đế quốc Lam Nguyệt và Tử Xuyên, hơn nữa còn có mười mấy quốc gia chung quanh bắt đầu hỗn loạn hơn, phàm là mỗi võ giả trên tu vi Ma Kiếm Sư đều cảm thấy bất an!
Lăng Tiêu nhận được tin tức không ngừng truyền đến từ các nơi, cười lạnh không để ý tới nó nữa, đặt toàn bộ tâm thần trong việc dạy dỗ trên người mười gã đại đệ tử của Thục Sơn kiếm phái. Sau khi Lăng Tiêu tự mình giảng dạy, con đường tu luyện của mười gã đại đệ tử của Thục Sơn kiếm phái cũng hoàn toàn không giống với toàn bộ võ giả của đại lục Thương Lan.
Việc đầu tiên phải làm cho bọn họ, đó là Trúc cơ.
← Ch. 344 | Ch. 346 → |