Vay nóng Tima

Truyện:Ngạo Kiếm Lăng Vân - Chương 397

Ngạo Kiếm Lăng Vân
Trọn bộ 764 chương
Chương 397: Nha Nha (p2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-764)

Siêu sale Shopee


Nha Nha mở ra giỏ trúc mà mình mang theo, Lăng Tiêu bị hấp dẫn bởi một luồng hương vị, thậm chí hắn đã không nhớ rõ lần thứ nhất mà mình ăn cơm! Từ khi tiến vào cảnh giới Nguyên Anh đến nay, Lăng Tiêu rất ít khi ăn gì. Tuy nhiên lúc này hắn lại bị hấp dẫn bởi lương thực đơn giản của một thiếu nữ sơn thôn chất phác, lộ ra dáng vẻ há miệng.

Nha Nha bướng bỉnh cười, sau đó chỉ vào miệng mình, khoát tay áo, Lăng Tiêu mới hiểu được, tiểu cô nương xinh đẹp tinh thuần, không ngờ là cô bé câm, trong lòng không kìm nổi dâng lên một niềm thương tiếc, một cô bé quá thuần khiết. Có thời gian, chắc là phải luyện chế cho nàng một viên đan dược. Không thể nói chuyện, Lăng Tiêu xét thấy, chẳng qua là một kinh mạch nào đó trong cơ thể bị bế tắc, đó không coi là căn bệnh gì quá lớn. Tuy nhiên hiện tại hắn vẫn đang dưỡng thương, tạm thời không nên nóng lòng luyện chế đan dược. Đến lúc đó, hắn sẽ khiến cho tiểu cô nương thiện lương này một chút vui vẻ!

Nha Nha với động tác nhanh nhẹn lấy ra một đĩa rau xanh, trứng chiên và bốn mẫu bánh mì từ trong giỏ trúc.

Thực vật đơn giản đến không thể đơn giản hơn!

Đây đại khái là một bữa cơm "keo kiệt" nhất mà Lăng Tiêu đã từng nếm qua từ khi đi vào đại lục Thương Lan, nhưng nó cũng là một bữa ăn ngon nhất mà Lăng Tiêu đã ăn!

Ăn như sói nhai hổ nuốt, sau đó hắn mới chợt phát hiện, cô bé nhỏ kia đang cười trộm, thấy ánh mắt của Lăng Tiêu, mặt Nha Nha hơi hơi đỏ lên, sau đó dùng một cây gậy viết hai chữ "Nha Nha" trên mặt đất, rồi chỉ vào mình.

Lăng Tiêu cười nói:

- Muội tên là Nha Nha sao?

- Tên nghe rất êm tai đấy!

Trên mặt Nha Nha lộ ra vẻ tươi cười vui mừng, lại lấy ra một bộ quần áo vải thô từ trong giỏ trúc, tự tay đưa lên cằm mình để ước lượng, với ý tứ đây là quần áo mà lão nhân mặc. Bên trong nhẫn của Lăng Tiêu kỳ thật có rất nhiều bộ quần áo, nhưng Lăng Tiêu cũng rất vui vẻ nhận ý tốt của Nha Nha.

Sau khi đổi một bộ quần áo tốt, Lăng Tiêu lập tức từ một công tử cao quý biến thành một thanh niên ở nông thôn, chỉ sợ khi một đám hồng nhan bên người mà trông thấy bộ dáng này của Lăng Tiêu cũng ngơ ngát một lúc lâu.

Cứ như vậy, mỗi ngày Nha Nha đều đưa cơm đến cho Lăng Tiêu một lần. Lăng Tiêu cũng chưa bao giờ nghĩ tới lấy ra một đống kim tệ chất như núi từ trong nhẫn. Thứ nhất là hắn sợ khinh nhờn cô bé có tâm linh tinh thuần, ngoài ra Lăng Tiêu cũng hiểu không nên để lộ ra tài sản. Không phải hắn sợ cái gì, mà là hắn sợ nếu như Nha Nha thật sự cầm loại kim tệ với độ tinh khiết cực cao này ra ngoài thì khẳng định nàng sẽ gặp tai họa.

Thời gian nháy mắt đã trôi qua hơn nửa tháng, thực lực của Lăng Tiêu cũng khôi phục được năm thành, hiện tại ở trong mắt người thường, Lăng Tiêu đã hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu!

Cuối cùng Lăng Tiêu cũng được Nha Nha mời vào nhà của nàng, tòa nhà gỗ hai tầng. Tuy rằng người miền núi sợ người lạ, nhưng lại càng thêm thuần phác, khi nhìn thấy vẻ anh tuấn trắng ngần của Lăng Tiêu. Tuy rằng hắn mặc quần áo vải thô, nhưng cũng không giống như người thường, cho nên họ hâm mộ Nha Nha tìm được một người đàn ông tốt nhất, đồng thời, họ cũng duy trì lễ phép và kính sợ Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu lại không thèm để ý người khác nhìn mình thế nào, hắn đích xác rất thích Nha Nha, nhưng trong đó không có chút dục vọng nam nữ. Hắn đã đối xử với Nha Nha như thân muôi muội của mình, thậm chí Lăng Tiêu cũng học xong ngôn ngữ của người câm. Sau khi hắn biết được tình hình trong nhà của Nha Nha, nên cũng muốn dẫn Nha Nha rời khỏi Tây đại lục, sau đó cho cậu Nha Nha một khoản tiền, để cho bọn họ có cuộc sống tốt hơn trong thành thị!

Có lẽ Nha Nha đã trải qua một ngày tốt!

Đương nhiên, Lăng Tiêu cũng chưa nói ra quyết định của mình với Nha Nha. Hắn không hy vọng mình lập tức thay đổi cô bé quá nhiều. Lăng Tiêu thậm chí hy vọng Nha Nha có thể vĩnh viễn vẫn luôn duy trì phần hồn nhiên này!

Thời gian đảo mắt trôi qua hơn hai mươi ngày, Lăng Tiêu thậm chí bắt đầu giúp đỡ Nha Nha lên núi ngắt lấy thảo dược bán lấy tiền, còn Nha Nha thì bội phục Lăng Tiêu sát đất. Trước kia khi không có ca ca hỗ trợ, tối đa một ngày Nha Nha chỉ có thể ngắt lấy dược liệu với hai hay ba mươi tiền đồng, thu nhập đó cũng đã làm cho người ta hâm mộ rồi!

Nhưng không ngờ một ngày ca ca có thể ngắt lấy dược liệu với hơn một trăm tiền đồng! Kỳ thật chuyện này hoàn toàn là do Lăng Tiêu cố ý khống chế kết quả, mọi việc tốt quá hoá xấu, hắn cũng không muốn phá vỡ sự cân bằng này.

Bởi vì khi Lăng Tiêu chân chính đi vào loại cuộc sống thế tục này thì hắn cảm ngộ rất nhiều. Lăng Tiêu có cảm giác rõ ràng, tuy rằng thương thế của mình vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng có một điều, tâm tình tu vi của mình tiến triển thần tốc! Không ngờ hắn đã đột phá Xuất Khiếu sơ kỳ để tiến vào tâm tình Xuất Khiếu trung kỳ!

Đây là lần Lăng Tiêu tiếp tục nâng cao thực lực, lại một lần nữa tu vi đuổi theo tâm tình... Tu vi tâm tình đã vượt qua thực lực của bản thân!

Ban ngày hái thuốc, buổi chiều tu luyện, ngẫu nhiên còn có thể dạy Nha Nha viết chữ.

Đột nhiên xuất hiện một người xa lạ như Lăng Tiêu, thậm chí hắn còn được đám người miền núi thuần phác ở đây tiếp nhận, là bởi vì có một ngày bên ngoài thôn xuất hiện một con ma thú bậc một và nó đã bị Lăng Tiêu đánh chết!

Trên thực tế, tuy rằng nơi này hẻo lánh, nhưng cũng không phải chỗ ma thú thích ở lại. Thật ra, ma thú mạnh mẽ hơn một chút căn bản sẽ không chọn nơi sống quá gần nhân loại.

Nhưng chỉ cần gọi là ma thú, ở trong mắt những người thường, thì chính là một loại tồn tại khủng bố. Bởi vì ma thú yếu nhất cũng phải mạnh hơn dã thú lợi hại nhất!

Lão hổ, con báo bình thường cũng đã rất khủng bố với người miền núi, thì đừng nói ma thú có thể dùng nguyên tố để công kích.

Sau khi Lăng Tiêu dùng cây gậy bằng gỗ đập chết ma thú, và phân phát thịt ma thú cho mọi người ăn thì những người miền núi thuần phác cũng đã coi Lăng Tiêu trở thành người một nhà, đồng thời cũng trở thành một nhân vật giống như thần thủ hộ ở nơi này!

Trên mặt Nha Nha rõ ràng tươi cười hơn nhiều. Bởi vì gần như tất cả mọi người đều khích lệ nàng, điều này nàng cũng chưa từng có qua trong cuộc sống mười một mười hai năm của mình.

Nàng rất kiêu ngạo! Ca ca quả nhiên là người rất lợi hại! Như vậy... Ca ca nhất định cũng có thể hù dọa gã thân hào nông thôn kia chứ? Nha Nha muốn nói với Lăng Tiêu nhưng lại khó thể mở miệng. Cô bé nhỏ kia vẫn chưa tìm được một dịp thích hợp, nhưng bên nhà cậu lại truyền đến đây một tin tức xấu.

Lúc Lăng Tiêu và Nha Nha cùng đi thị trấn nhỏ bán dược liệu thì nghe nói thôn trang cách nơi này hơn năm mươi dặm đường, có người đắc tội với thân hào nông thôn hùng mạnh, bị gã thân hào nông thôn kia bắt đi toàn bộ người nhà của bọn họ, nói là muốn đánh chết bọn họ.

Mặt mũi của những người đó truyền đến, Lăng Tiêu cũng cảm giác được, Nha Nha đang cầm lấy tay mình, dường như đã dùng hết khí lực, đồng thời hắn cũng có thể cảm giác được trên người Nha Nha có loại cảm giác sợ hãi rất sâu.

Sau khi trở lại sơn thôn, tình tự của Nha Nha rõ ràng xuống thấp, trên mặt cũng không còn vẻ tươi cười gì. Bởi vì đám người bị thân hào nông thôn bắt, chính là người nhà của cậu nàng!

Tuy rằng mợ đối xử với nàng không tốt, nhưng cậu thì trân trọng nàng! Nếu không có cậu, Nha Nha có lẽ đã sớm đói chết ở đầu đường rồi.

- Nha nha, nói cho ca ca biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Ca ca sẽ làm chủ cho muội!

Lần đầu tiên trên mặt của Lăng Tiêu lộ ra vẻ nghiêm túc khi đối mặt với Nha Nha.

............

Nha nha được Lăng Tiêu ôm vào trong lòng, lần đầu tiên nàng cảm nhận được, còn có người thật tâm che chở cho nàng, ngoại trừ cậu. Đồng thời, Nha Nha cố gắng mở to mắt để cảm thụ loại cảm giác đằng vân giá vũ này, nhìn thấy núi non trùng điệp ở dưới chân bay nhanh qua. Nha Nha chẳng những không sợ mà ngược lại nàng còn có loại cảm giác hưng phấn muốn lớn tiếng la lên!

Tuy rằng nàng phát không ra tiếng, nhưng cơn hưng phấn của nàng, cũng khiến tâm tình Lăng Tiêu sung sướng!

Sơn đạo hơn năm mươi dặm, lấy tốc độ của Lăng Tiêu thậm chí trực tiếp đi hơn ba mươi dặm, căn bản chỉ là trong nháy mắt!

Cho nên, Nha Nha cảm giác nàng còn chưa đã ghiền thì cũng đã tới rồi.

Lăng Tiêu thả Nha Nha nhẹ nhàng trên mặt đất, đợi cho Nha Nha thích ứng một hồi, mới cảm giác được, trong khoảnh khắc, không ngờ cũng đã tới thôn trang của cậu rồi!

Thôn trang này còn muốn lớn hơn chỗ Nha Nha sống, trong đó có chừng mấy trăm hộ dân, hơn nữa địa thế nơi này bằng phẳng. Tuy rằng trời đã tối, nhưng có rất nhiều nhà vẫn để đèn sáng.

Lợi dụng trời tối Nha Nha dẫn Lăng Tiêu, đi nhanh đến nhà cậu, lại phát hiện cánh cổng đóng chặt, trong nhà bị người ta làm loạn cả lên, Lăng Tiêu còn thấy được một vũng máu trên mặt đất, nhưng bởi vì đêm tối nên Nha Nha không thấy.

Mày Lăng Tiêu thoáng nhăn lại, hắn chưa từng sống ở tầng lớp xã hội dưới chót cho nên mặc dù trước đây hắn đã từng nghe Diệp tử kể về một số kinh nghiệm ở tầng lớp dưới chót của xã hội, nhưng chung quy cũng không có trực tiếp cảm thụ.

Từ trong mắt Nha Nha, Lăng Tiêu bỗng nhiên cảm nhận được, nỗi bi ai của tiểu nhân vật trong tầng dưới chót của xã hội. Loại cảm xúc này ảnh hưởng đến tâm tình của Lăng Tiêu, đồng thời nó cũng nâng cao tu vi của đạo hữu tình.

- Đừng sợ, ai khi phụ muội, ca ca sẽ giúp muội ức hiếp lại.

Lăng Tiêu nhẹ giọng nói ở bên tai Nha Nha, trên mặt lộ ra ý cười, lại nghĩ đến gã mật báo kia, không biết hắn có thể đưa gã thân hào nông thôn đến đây hay không? Lăng Tiêu thậm chí chờ đợi có chút buồn chán.

Lúc này, bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến một giọng quát lớn, khóe miệng Lăng Tiêu bỗng nhiên nổi lên một chút cười lạnh, hắn không thể tưởng được có một ngày, mình lại có thể giống như một sơn dã thôn phu, đánh nhau với một đám người thuộc tầng dưới chót của xã hội. Nếu truyền ra thì sợ là người khác cũng không tin.

Những người đó gào to lên, nếu thật sự họ là những võ giả có thực lực mạnh hơn một chút, đạo lí tối thiểu cũng sẽ động thủ mà không cần đả thảo kinh xà. Nhưng những người đó lại sợ người khác không biết sự tồn tại của mình nên cao giọng hô lên, vây quanh gia đình của cậu Nha Nha.

Nha Nha vẫn còn là đứa nhỏ, nên khi đối mặt với cảnh này, cũng có chút sợ hãi, không kìm lòng nổi tránh ở phía sau Lăng Tiêu.

Sau đó, một đám lưu manh ác bá xông vào trong nhà của cậu Nha Nha, căn bản là không nhìn người đứng ở nơi đó. Lăng Tiêu đang mặc quần áo vải thô, nhìn Nha Nha liên tục cười lạnh.

- Cô bé nhỏ này chịu quay về rồi sao?

- Hừ, nếu ngươi không trở lại thì ngày mai cả nhà cậu của ngươi cũng sẽ bị giết chết!

- Thân hào nông thôn lão gia nhân từ nên mới lưu lại tính mạng bọn họ cho tới ngày hôm nay. Nếu là huynh đệ chúng ta thì đã sớm đánh chết bọn họ, rồi đem mợ ngươi... Ha hả ha hả!

Tay Nha Nha ra sức cầm lấy vạt áo của Lăng Tiêu, bên trong cặp mắt tinh thuần kia, bắn ra tia phẫn nộ tràn ngập, đồng thời theo bản năng còn có sự khẩn trương và sợ hãi. Lúc này Nha Nha thậm chí cũng quên rằng nàng vừa mới đến đây như thế nào, quên chỗ thần kỳ của ca ca. Từ nhỏ nàng sớm đã sợ hãi đám lưu manh ác bá này ở trong lòng rất sâu, không phải nhất thời thì có thể thay đổi được.

Lăng Tiêu khe khẽ thở dài, vốn hắn còn muốn đùa giỡn với đám lưu manh ác bá này một chút, làm kỵ sĩ anh dũng trong những chuyện truyền kỳ thời xưa một lần, thế nhưng cuối cùng, Lăng Tiêu phát hiện, đối mặt với đám người ngay cả một chút nội lực dao đông trong cơ thể cũng không có, thật sự không tăng thêm một chút hứng thú nào.

- Các ngươi nói cho thân hào nông thôn lão gia, hãy thả cả nhà cậu của Nha Nha ra, phải làm sao bồi thường tổn thất cho bọn họ, bồi thường cái gì thì ta sẽ tha cho bọn ngươi một mạng, nếu dám cãi lời......

- Ngươi, ngươi tính là gì chứ?

Ầm!

Một âm thanh cuồn cuộn cùng với một tiếng nổ gần như cùng lúc vang lên. Tiếng nổ kia hoàn toàn lấn át âm thanh của hắn, sau đó trong ánh mắt kinh hãi không hiểu của đám người kia, miệng ngoác to, trợn mắt há hốc mồm nhìn. Vốn bên trong viện có một khối đá mài thật lớn. Khối đá mài này cần phải có hai tráng niên mới kéo nó nhúc nhích, nhưng không ngờ nó bị biến thành một đống lớn đá vụn!

Gã côn đồ hung hăng kia khép miệng mình lại.

Bộp!

Một tiếng vang giòn, cảm giác trên mặt nóng bừng, nhắc nhở hắn, điều này không phải đang nằm mơ!

- Hả!

Gã hỗn đản này phát ra một tiếng kêu hoảng sợ đến cực điểm, sau đó sợ hãi nhìn Lăng Tiêu, rồi xoay người bỏ chạy!

Tốc độ của đám người ở phía sau hắn cũng không chậm hơn hắn bao nhiêu, chạy hết thật nhanh!

Những thôn dân chạy tới xem náo nhiệt, cũng chạy nhanh giống như con thỏ, liều mạng chạy vào trong nhà, sau đó tắt đèn, đóng nhanh cửa. Vài trăm năm nay trong thôn chưa từng có người nào thấy qua người khủng bố như thế?

Ngay cả người ta ra tay như thế nào cũng không phát hiện, thì tảng đá mài thật lớn liền trở nên tan nát!

Đó... Chuyện đó con người có thể làm được sao?

Hầu như tất cả những người chứng kiến chuyện này đều vô cùng tin tưởng, thân hào nông thôn lão gia luôn luôn vô địch, lúc này đã gặp được đối thủ rồi!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-764)