← Ch.407 | Ch.409 → |
Nghĩ vậy, hai nữ nhân lại quay sang nói với Lâm Lỗi:
- Chúng ta sẽ không trở về Phủ tước gia! Khi về xin chuyển lời báo với tước gia, nói chúng ta đã chết rồi.
Nói xong liền định rời đi.
- Chậm đã...
Lão già kia thấy Lâm Lỗi dường như bị thân phận của mình dọa cho hoảng sợ, lão càng thêm đắc ý, cũng bắt đầu lên mặt ta đây, hướng tới hai nữ nhân trẻ tuổi nói:
- Các ngươi đều là người của phủ đại nhân, nói đi là đi sao? Cho là quản sự ta đây không tồn tại à?
- Lão già kia! Ngươi bớt huênh hoang đi! Ngươi cũng không là cái thứ tốt đẹp gì! Đám sơn tặc đáng tởm này, bọn chúng đốt nhà cướp của giết người tội ác tày trời, nhưng trên mặt bọn chúng đã có khắc hai chữ cường đạo, vậy mà lão khốn kiếp ngươi theo ý ta cũng không khác mấy so với đám sơn tặc! Loại người như ngươi chính là nối giáo cho giặc! Thực nghĩ rằng chính mình là cái gì, nếu không phải nể mặt ân nhân, ta chém một đao giết chết lão già ngươi rồi!
Lời nói của nữ nhân tính tình cương liệt kia thật đầy khí phách. Lăng Tiêu yên lặng quan sát thất tình lục dục của những người bình thường này, cũng không kìm được trong lòng thầm khen một tiếng tốt!
Mà lúc này, trong lòng Lăng Tiêu cũng có một chút lĩnh ngộ, ảnh hưởng của thất tình lục dục với con người, thì ra là to lớn như thế! Đạo tâm của mình vững chắc, tâm cảnh hùng mạnh, cũng có thể vì lời nói khí khái vừa rồi của nữ nhân cương liệt này mà sinh ra dao động cảm xúc. Vậy người bình thường chẳng phải càng sẽ bị ảnh hưởng hơn sao?
Quả nhiên, Lăng Tiêu thấy đôi mắt của Lâm Lỗi bởi vì lời nói của nữ nhân này hơi có chút đỏ lên, ánh mắt nhìn về phía lão già cũng mang theo đầy vẻ phẫn nộ.
Lão già cười lạnh nói:
- Không biết sống chết là gì! Muốn giết ta? Dựa vào gan chó của ngươi! Các ngươi còn không phải giống nhau uốn éo dưới khố hầu hạ Đại đương gia sao?
Nói xong quay sang Lâm Lỗi nói:
- Tiểu huynh đệ! Ngươi thay ta giáo huấn hai con đàn bà không biết điều này một chút. Đến lúc đó, phân ngươi một... A!
Lâm Lỗi rốt cuộc không kìm nổi, hung hăng tung một cái tát lên mặt lão già, đồng thời trong đám người truyền đến mấy tiếng chửi rủa phẫn nộ:
- Lão già kia! Ngươi là tên súc sinh! Đáng chết dưới ngàn đao! Rõ ràng là hai nàng bị Đại đương gia uy hiếp, vì bảo vệ tính mạng đám người chúng ta mới tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục! Ngươi là tên súc sinh chẳng những không cảm ơn, còn nói ra những lời vô liêm sỉ. Tuy rằng chúng ta tham tiền, nhưng cũng khinh thường loại đồng bọn rác rưởi như ngươi! Này Tiểu ca! Giết lão già đó đi! Chúng ta người nào nói ra cả nhà chết hết!
Thời đại này, tuy rằng mọi người không có tín ngưỡng, nhưng chính vì thế đối với lời hứa và lời thề lại càng xem trọng! Đối với đại đa số người: lời hứa và lời thề, chính là tín ngưỡng của bọn họ!
Dùng tính mạng cả nhà để thề, có thể thấy những người này đúng là hận ý với lão già thật sâu đậm, nói vậy thường ngày hẳn lão cũng ức hiếp bọn họ không ít.
- Đúng! Giết lão!
- Giết lão!
Tình cảnh quần chúng xúc động, sắc mặt lão già trắng bệch.
Trong đầu Lăng Tiêu lóe lên một tia sáng, đối với thất tình lục dục của con người cứ như vậy ngộ đến một cảnh giới huyền diệu!
Một loại kiếm kỹ mới sinh động rõ nét trong đầu hắn.
Hỉ, giận, ưu, cụ, yêu, tăng, dục!
Bảy thứ cảm xúc này, sau khi Lăng Tiêu đi vào đại lục Thương Lan đã dùng thời gian sáu năm để cảm ngộ, nhưng bởi vì vấn đề địa vị thân phận, vẫn không có tiến triển nhiều lắm, không nghĩ tới một chuyến hành trình phương Tây, trải qua đủ loại, rơi vào tình trạng âm kém dương suy, chính mình ba lần bảy lượt hòa nhập vào cuộc sống chân chính của người dân thường. Thông qua thất tình lục dục của bọn họ tiến hành cảm ngộ, hiệu quả không ngờ ra ngoài dự liệu của Lăng Tiêu!
Ban đầu lĩnh ngộ ra được kiếm khí nộ với mầu trắng ngà, kiếm khí ưu với màu lam nhạt, kiếm khí tăng với màu đen tinh khiết!
Ba loại kiếm khí này uy thế hùng mạnh có thừa, còn kèm theo hiệu quả cảm xúc, hiện giờ Lăng Tiêu chỉ mới tu luyện ba loại kiếm kỹ này đến cảnh giới sơ cấp, cũng đã có hiệu quả hùng mạnh. Bởi vì ba loại kiếm khí chính là tâm tình của bản thân Lăng Tiêu sau khi lĩnh hội đã ngộ ra kiếm kỹ! Nếu là tu luyện đến cảnh giới cao cấp, chỉ sợ khí thế vừa ra, sẽ hình thành biến hóa cả một khí tràng cảm xúc! Đến lúc đó, địch nhân trầm mê trong đó không thể tự thoát ra được, sợ là đến chết cũng không rõ vì sao chính mình rơi vào hoàn cảnh thực tế đó.
Đối với lần đó chấp niệm trước đây bị Lăng Tiêu lưu lại hóa thành tâm ma quấy nhiễu, thế cho nên thực lực toàn thân toàn bộ mất sạch, thậm chí ngoại trừ thần trí còn lại, phần lớn bộ phận thân thể đã trở lại thể chất của Lăng Tiêu như thuở xưa!
Tâm ma hình thành lúc đầu, Lăng Tiêu đại khai sát giới ở Âu Dương gia, tiêu diệt sạch toàn bộ vũ giả bậc cao của Âu Dương gia! Đến sau lại Lăng Tiêu có điều phát hiện ra, mới ngưng kết đại trận, bao vây Âu Dương gia ở trong đó, đồng thời linh hồn Nha Nha dung hợp trong tinh thạch tâm, lại được Lăng Tiêu truyền thụ đạo pháp tiên thiên, mang theo trí nhớ chuyển thế luân hồi. Không nói khoa trương, từ trong bụng mẹ Nha Nha đã có thể bắt đầu tu luyện!
Muốn tu luyện đến Độ kiếp phi thăng, sợ là không tới mấy trăm năm thời gian. Đến lúc đó, tất cả người Âu Dương gia cũng không khác gì người thường!
Ta không tự ra tay giết người nhưng lại uy hiếp làm cho rơi rụng!
Lăng Tiêu thầm nghĩ: so với Âu Dương gia muốn tiêu diệt đạo môn ta, cách thực hiện của ta đã là chí nhân chí nghĩa rồi!
Hơn nữa, nói đến giết chóc, Lăng Tiêu nhớ tới năm đó ở Tu Chân Giới, lần đầu tiên bởi vì đoạt bảo cùng người, mà ra tay đánh đối phương trọng thương, rồi sau đó dẫn tới tử vong. Bởi vì không thể quên được, làm cho tâm ma bộc phát, lúc ấy sư phụ từng nói chuyện với hắn.
Lúc ấy sư phụ của Lăng Tiêu Đao Phong thượng nhân từng hỏi Lăng Tiêu: "Mèo ăn chuột có hợp lẽ không?"
Lăng Tiêu gật đầu: "Hoàn toàn chính đáng!"
"Sư tử đi săn mồi có hợp lẽ không?"
Lăng Tiêu gật đầu: "Hoàn toàn chính đáng!"
"Vậy bò ăn cỏ vẫn bình thường sao?"
Lăng Tiêu vẫn như cũ gật đầu: "Hoàn toàn chính đáng!"
Đao Phong thượng nhân mỉm cười: "Vậy ngươi không giết hắn, hắn có thể giết ngươi hay không?"
Lăng Tiêu sửng sốt! Đúng vậy! Lúc ấy bị vây giữa chiến đấu kịch liệt, ai cũng không có khả năng lùi bước, hơn nữa, chính mình nếu không thi triển sát thủ giết hắn, vậy ngược lại người ngã xuống nhất định là mình! Bởi vì Lăng Tiêu chính mắt thấy đạo pháp của đối phương nổi lên hùng mạnh, mới xuất kiếm đâm đối phương thành trọng thương! Tính công kích của kiếm kỹ Thục Sơn mạnh mẽ, mang theo khí thế xưa nay chưa từng có! Ở toàn bộ Tu Chân Giới đều là thanh danh hiển hách, Lăng Tiêu ra tay tự nhiên sẽ không yếu.
Lăng Tiêu ngẫm nghĩ lại lời nói của sư phụ, cá lớn nuốt cá bé... đây chẳng phải chính là quy luật của thiên nhiên ư?
Cỏ xanh thơm dịu sinh trưởng ở trên mặt đất không sầu không lo, đón gió phấp phới, nở hoa chào đón mùa xuân, xanh tươi dạt dào khiến người trông thấy trong lòng vui vẻ thanh thản. Trâu cày để nhân loại sử dụng làm việc chăm chỉ, yên lặng cày cấy. Vất vả cần cù lao động.
Vậy trâu ăn cỏ, là trâu sai lầm rồi sao?
Con thỏ trắng bé nhỏ rất đáng yêu, nhưng lại là món ăn khoái khẩu của đám dã thú hùng ưng lang sói.
Sói lang còn nhỏ lại không địch lại sư tử hổ báo!
Thực vật trong thiên nhiên nói một cách rõ ràng chuẩn xác là dành cho nhân loại. Thuận theo qui luật thiên nhiên, chính là thiên đạo! Cũng là đạo sinh tồn!
Cho nên, từ đó về sau Lăng Tiêu đối với giết chóc luôn luôn không quan tâm cho lắm. Trước đây giữa Chiết gia và Lăng Tiêu thâm cừu đại hận như thế, mà Lăng Tiêu còn chừa lại con đường sống cho chúng!
Chỉ dùng Băng Lam Thủy Quang Trận vây khốn Chiết gia, trong trận ruộng tốt ngàn khoảnh (khoảnh: rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6, 6667 hec- ta), nguồn nước sung túc, nguyên một thế gia loại này, trên các phương diện cơ bản thì đã có thể làm được tự cấp tự túc, cho nên, Lăng Tiêu vây khốn bọn họ khẳng định là quá nhân từ!
Nếu như tình thế đổi ngược lại, kẻ thua chính là Lăng Tiêu: tất nhiên Chiết gia sẽ không lưu lại một người kiếm phái Thục Sơn nào sống sót! Năm đó Tô gia cùng Diệp gia chính là một ví dụ điển hình!
Đối với địch nhân chém tận giết tuyệt, vốn chính là thiên tính của con người! "Nhổ cỏ không trừ gốc hậu hoạn vô cùng" chuyện như vậy rất nhiều, nhiều đến làm cho người ta khi đối mặt với kẻ tử thù, cơ hồ sẽ không hề làm theo ý tưởng thứ hai nào khác!
Giống như mười vạn người già phụ nữ và trẻ em yếu đuối của gia tộc Âu Dương, quả thật bọn họ không có làm sai chuyện gì, có sai chăng chỉ là họ xui xẻo sinh ra là người nhà Âu Dương! Thời điểm đám cường giả của Âu Dương gia diệt sát người khác, thật nhiều chỗ tốt mang về, tộc nhân của bọn chúng cũng cùng được hưởng dụng. Cái này giống như trong luật pháp của các quốc gia nhân loại, có một tội chứa chấp đồ gian cũng là tội lớn! Thậm chí nghiêm trọng hơn còn là phạm tội đồng lõa!
Âu Dương gia phái một số đông người đi tiêu diệt kiếm phái Thục Sơn, nếu không có Mê tung trận sợ là kiếm phái Thục Sơn thật sự đã bị diệt vong và cũng sẽ không lưu lại một người sống sót. Mà mười vạn lão nhược phụ nữ và trẻ em phía sau các cao thủ Âu Dương gia, chính là tội lớn nhất: đồng lõa!
Đó là lý do mà bọn họ đáng chết!
Lăng Tiêu tin tưởng rằng ngay lúc đó cho dù hắn không có bị tâm ma quấy nhiễu, chỉ sợ cũng sẽ giết hết cường giả Kiếm Hoàng trở lên của Âu Dương gia! Bởi vì từ trước kia trong chấp niệm của Lăng Tiêu lưu lại: chuyện giết chóc chỉ có thể ảnh hưởng tới Lăng Tiêu nhưng không có thể làm thay đổi quyết định của hắn! Nếu Lăng Tiêu tự bản thân mình không có sát niệm, vậy thì chấp niệm kia cũng không dậy lên đến nửa điểm tác dụng! Vẫn còn ẩn núp sâu trong nội tâm của hắn!
Lăng Tiêu suy nghĩ trong lòng, đủ loại cảm xúc từng thứ hiện ra trong đầu, đồng thời, Lăng Tiêu đối với loại cảm xúc "dục" bên trong thất tình, vốn là yếu nhất, cũng đã có một loại lĩnh ngộ hoàn toàn mới mẻ.
Nguyên vốn Lăng Tiêu nghĩ đến, cái gọi là "dục" là nam nữ chi dục, mà trên phương diện tình yêu nam nữ của Lăng Tiêu là kém hiểu biết nhất, mặc dù bên người một đám đông thiếu nữ ái mộ. Nhưng chính hắn lại không có dục vọng nhiều lắm. Người tu chân dù có công pháp song tu, nam nữ đối với sắc dục, cũng chưa chắc mạnh lắm, bởi vì bọn họ dùng bất cứ phương pháp nào để tu luyện, cho dù là tu ma!... mục đích cuối cùng cũng chỉ có một:
Đó chính là "trường sinh".
Mà Lăng Tiêu lại vẫn không ham muốn không đòi hỏi, vì thế đối với loại cảm xúc dục vọng này, thật sự khó có thể có cảm ngộ nhiều lắm. Nhưng ở đại lục phương Tây này sau khi bị trọng thương một đường đi đến lại bị tâm ma đột kích. Khiến cho Lăng Tiêu rốt cục hiểu được rằng:
"Dục" cũng không phải đơn thuần là sắc dục của nam nữ, mà là dục vọng nguyên thủy nhất ở sâu trong nội tâm của con người!
Tỷ như nói, ở Nha Nha nơi đó, Lăng Tiêu từ người mợ của Nha Nha biết dục vọng của bà ta chính là có thể gả Nha Nha cho một người giàu có để sau đó bà ta có thể thu được nhiều lễ vật.
Từ thê tử của Lâm Hải đó, cảm nhận được cái muốn mãnh liệt của bà ta là làm sao cho gia đình mình trở nên giàu có, muốn trượng phu đứa nhỏ trở nên nổi bật. Từ trong mắt đám người trước mắt này, Lăng Tiêu lại cảm nhận được dục vọng của bọn họ đúng là đống tài bảo này!
Loại cảm xúc này... Thậm chí có thể lây truyền!
Đây mới là cảm xúc Lăng Tiêu thực sự cảm ngộ đến chỗ tinh hoa! Một người bình thường cảm xúc sinh ra không đáng sợ, cảm xúc của mười người thường sinh ra cũng không đáng sợ, nhưng nếu là một ngàn một vạn người... Thậm chí là mười vạn người tụ tập cùng một chỗ, đồng thời sinh ra cảm xúc như nhau!
Toàn khí tràng đó đủ để dọa Kiếm Tôn thối lui!
Đương nhiên, chỉ là ở trên phương diện khí thế, nhưng cái này đã đủ kinh người! Phải biết rằng, đừng nói mười vạn người thường, cho dù trăm vạn người thường, ở trong mắt cường giả cảnh giới Kiếm Tôn, chẳng qua cũng chỉ là đàn kiến bình thường!
Một vạn con kiến sẽ không là con kiến sao? Vẫn thế! Nhưng những con kiến này nếu như đều đồng loạt phát ra một loại cảm xúc như nhau, cho dù là Kiếm Tôn, cũng phải động dung! Cũng sẽ kinh sợ!
Từng đạo hào quang bảy màu, lưu chuyển từ trên xuống dưới vòng quanh thân thể Lăng Tiêu, Lăng Tiêu đứng ở chỗ cao nhất trên ngọn sơn phong này, đón mười phần dương khí của ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, bắt đầu ở trong lòng diễn hóa bảy thứ cảm xúc này biến thành kiếm khí!
Hỉ chi kiếm khí màu đỏ thắm, loại màu đỏ tươi đẹp này thật giống như tấm mạng che mặt trên đầu thiếu nữ vui mừng ngày tân hôn ở đông đại lục, tuyệt không có nửa điểm mùi vị máu tanh của chết chóc!
Kiếm khí cỡ bằng ngón tay, vòng quanh hai tay Lăng Tiêu, vô cùng linh hoạt lượn tới lượn lui.
Nộ chi kiếm khí, mầu trắng ngà, mang theo một khí thế mãnh liệt sôi sục, làm cho người ta một khi tiếp cận nó, thần kinh tự động trở nên mẫn cảm táo bạo hẳn lên, một chút việc nhỏ cũng có thể dẫn phát đến giận tím mặt.
Loại kiếm khí này tính giết chóc rất mạnh, nếu tiến vào trong cơ thể, sẽ cắt đứt kinh mạch từng tấc từng tấc!
Hung tàn, bá đạo, là bản sắc của Nộ chi kiếm khí. .
Ưu chi kiếm khí, hào quang màu lam nhạt mang theo khí tức ưu thương, tao nhã mà cao quý, tựa như một đóa hoa hồng màu lam nở rộ, cực kỳ xinh đẹp! Hào quang màu lam này tới gần ai, người đó sẽ có cảm giác một khí tức ưu thương bi thương, giống như nỗi cô tịch thê lương muôn thuở, làm người ta thất vọng tiêu hồn! Nếu bị loại kiếm khí này gây thương tích, tinh thần sẽ thống khổ dị thường, chỉ cần trong lòng từng có một mối thương tâm nào đó, vô hình trung sẽ bị phóng đại lên gấp trăm vạn lần!
Cụ chi kiếm khí là màu xanh, cái gọi là sợ hãi, là địch nhân sợ hãi! Loại kiếm khí này ẩn chứa tính công kích tinh thần hùng mạnh, đối thủ cùng cấp bậc bị loại kiếm khí này gây thương tổn, đều từ tận đáy lòng không kìm được sẽ sinh ra một loại sợ hãi.
Ái chi kiếm khí, có màu tím, yêu thân nhân, yêu bằng hữu, yêu tình nhân... Chỉ cần trong lòng có một tia ý tưởng tình yêu, đều sẽ bị lạc vào trong mộng ảo màu tím của yêu chi kiếm khí này!
Ái chi kiếm khí giống như là một ảo cảnh do đủ loại tình yêu hình thành!
Tăng chi kiếm khí có màu đen thuần túy, kiếm khí diệt sát hết thảy! Có ảnh hưởng thật lớn với cảm xúc của con người, bị loại kiếm khí này công kích, tinh thần sẽ không tự chủ được bị ảnh hưởng của nó, sẽ làm cho cái loại cảm xúc căm hận trong trái tim bị phóng đại gấp vô số lần!
Tâm tình rối loạn, tự nhiên bị thua chỉ là chuyện sớm muộn.
Một loại cuối cùng là dục chi kiếm khí, màu xanh nhạt, kiếm khí này phần lớn cũng là một loại công kích vào tinh thần, khiến địch nhân mê ảo ở trong đủ loại giấc mộng mỏi mòn chờ đợi, trầm mê trong đó không thể tự thoát ra được, cho dù là có thực lực hơi mạnh hơn người thi triển dục chi kiếm khí, trong phút lơ đãng cũng sẽ bị mê hoặc giam vào trong đó!
Lăng Tiêu dung hợp bảy thứ kiếm khí này cùng một chỗ tại trong lòng!
Công kích thực thể, công kích tinh thần, công kích khí thế, kết hợp ba tính công kích của bảy thứ cảm xúc tự bản thân mình lĩnh ngộ, cứ gọi là: Kiếm Kỹ Thất Tình là được rồi!
Trong khoảnh khắc Lăng Tiêu hoàn thành dung hợp bảy thứ cảm xúc lại, cả ngọn núi chợt bị cảm xúc của Lăng Tiêu bao phủ.
Lâm Lỗi còn đang do dự, bỗng nhiên trên mặt hiện lên một đạo hắc quang, trong lòng hiện ra đủ loại thống hận đối với lão già vô sỉ trước mắt. Căm hận! Người chung quanh dường như phẫn nộ đến gần như điên cuồng! Mà kia lão già, thì sợ tới mức sắc mặt xám xịt, ánh mắt dại ra, xì cả phân nước tiểu ra ngoài, xụi lơ trên mặt đất. Không ngờ cứ như vậy bị dọa mà chết!
Rồi sau đó tất cả mọi người đều cười ha hả! Cười đến nước mũi nước mắt đầy mặt, cũng không có ngừng lại, tiếp sau đó lại nhất tề khóc rống lên, khóc khiến người ta thấy mà thương tâm nghe mà rơi lệ. Mối bi thương thảm thiết thậm chí truyền ra ngoài thật xa!
Lúc này Lăng Tiêu thu lại khí thế bộc phát của kiếm kỹ thất tình, mọi người đều dừng lại thanh âm, có chút không thể tin nhìn đối phương, nhìn chính mình, bọn họ thậm chí không biết vì sao đột nhiên cảm xúc của mình lại trở nên bi lụy như thế?
Lăng Tiêu đứng phía trên ngọn núi, rất hài lòng kiếm kỹ hoàn toàn mới do mình sáng tạo ra. Đây đã không thể xem như kiếm kỹ đơn thuần, thậm chí có thể nói nó là sản phẩm được sinh ra phụ thuộc vào cảm ngộ xúc cảm sinh tình của Lăng Tiêu!
Đạo tâm của Lăng Tiêu trải qua rèn luyện lần này, hết sức kiên cố, cho dù là chấp niệm về Tạ Hiểu Yên của Lăng Tiêu lưu lại từ trước kia, cũng đã không còn sợ hãi. Nhưng chuyện này Lăng Tiêu cũng quyết định phải đi Liệt gia một chuyến, một là để thăm Liệt Khuyết anh em kết nghĩa của mình, hai là để kết giải đoạn nhân quả với Tạ Hiểu Yên, tháo gỡ mọi gút mắc.
Lăng Tiêu cất bước đi xuống núi, thấy Lâm Lỗi đã giải quyết xong tất cả, chỉ còn lại ba người Lâm Lỗi và hai phụ nữ.
Lão già đệ đệ của lão gia quản quý tộc gì đó, nằm dài trên mặt đất, cả người phát ra tanh hôi, sớm đã chết mấy ngày rồi.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua đống tài vật còn lại, vẫn còn dư lại hơn phân nửa, hắn cười lắc đầu nói:
- Một khi đã như vậy, số còn lại này các ngươi ba người chia ba đi.
Hai phụ nữ liên tục lắc đầu, sau đó quỳ xuống dập đầu trước Lăng Tiêu, nữ nhân cương cường kia nức nở nói:
- Nếu không có ân nhân, suốt cuộc đời này chúng ta không có hy vọng báo được mối thù, làm sao còn dám nghĩ tới tiền tài gì nữa? Lưu ở chỗ này chỉ muốn gặp mặt ân nhân lần cuối rồi chúng ta sẽ cao chạy xa bay.
Lăng Tiêu bỗng nhiên tâm niệm vừa động, thuận miệng hỏi:
- Các ngươi không dự tính trở về gia hương sao?
Hai nữ nhân nghe xong, trên mặt lộ ra nụ cười thảm, nữ tử tính tình cương liệt lắc đầu nói:
- Quê hương thì không trông mong trở về được rồi, năm đó cha mẹ chúng tôi bán cho Tiêu Ân đại nhân làm thiếp. Tiêu Ân đại nhân tuy rằng là một người tử tế, nhưng chúng tôi đã là tấm thân tàn hoa bại liễu, làm sao còn có mặt mũi quay về nơi đó?
Lăng Tiêu gật gật đầu, trong lòng nghĩ hai cô gái thật yếu ớt, nếu để mặc cho các nàng cứ như vậy rời đi, tình trạng sau này quả thật khó mà biết trước được. Mình đã làm việc tốt thì phải làm đến cùng, vì thế hắn nói:
- Không dối gạt các ngươi, ta vốn là người ở Đế quốc Lam Nguyệt. Hiện có mấy ngàn môn nhân đệ tử, quân đội có mấy vạn, ta có ý muốn dời môn phái đến chỗ này. Nếu nhị vị không có nơi nào để đi, không bằng cứ ở lại đây. Đợi ta dọn dẹp chỗ này xong, sẽ thiết lập một trận pháp phòng ngự, sẽ không có người nào có thể đi vào được. Không biết ý của hai người các ngươi như thế nào?
Hai nữ nhân nghe xong, trong mắt đều lóe sáng, cả hai đều nhìn ra được Lăng Tiêu tuyệt đối không phải là người bình thường, nhưng hai người tự biết thân phận mình đê tiện, nào dám chủ động đưa ra yêu cầu này. Người trẻ tuổi cực kỳ anh tuấn vốn ở trong mắt các nàng cao cao tại thượng. Người như vậy, có thể thỉnh thoảng từ rất xa liếc mắt nhìn một cái thì cuộc đời này cũng thật không uổng phí rồi.
Được nghe lời ấy hai nàng đều không ngừng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lăng Tiêu lại hỏi:
- Vậy hai ngươi... có dám ở trong này một mình chờ một đoạn thời gian không? Người của ta chỉ sợ nhanh nhất cũng phải nửa năm nữa mới có thể phái tới đây xây dựng sơn môn. Trong khoảng thời gian này trên ngọn núi hoang vắng chỉ có hai người các ngươi! Đương nhiên, bất cứ kẻ nào cùng với dã thú, muốn đột phá phòng ngự ta bày ra, cũng tuyệt đối không thể!
Hai nữ nhân đều gật đầu, nữ nhân cương cường kia nói:
- Ân nhân! Thời điểm nơi này là hang ổ sơn tặc, chúng tôi đều sinh hoạt bình thường, bây giờ bọn chúng đều chết hết, chúng tôi còn có cái gì phải sợ? Dã thú? Dã thú làm sao đáng sợ bằng bọn chúng!
Lăng Tiêu gật gật đầu, thầm nghĩ nữ nhân này cũng thật không tầm thường, ngày sau nếu có thể bồi dưỡng để chưởng quản công việc trong môn phái hẳn là dư sức. Đến lúc đó, những người thân bên ta cũng có thể an tâm để tu luyện.
Lúc này Lăng Tiêu quay đầu nhìn Lâm Lỗi, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi có tính toán gì không, Lâm Lỗi?
Lâm Lỗi hơi kinh hãi, chính mình chưa bao giờ nói qua tính danh, người này sao biết tên của mình?
Lăng Tiêu cười nói:
- Ta trước đây bị thương được một đôi vợ chồng cứu, người nam tên là Lâm Hải...
- A! Là cha ta!
Lâm Lỗi có chút kích động nói:
- Họ... họ có khỏe không?
Lăng Tiêu gật gật đầu:
- Rất khỏe! Chỉ là có chút nhớ mong ngươi, ngươi nên thường xuyên về vấn an bọn họ.
Lâm Lỗi cúi đầu, có điều người trẻ tuổi trước mắt thoạt nhìn còn nhỏ hơn so với mình, dùng giọng điệu đó nói với mình mà hắn cũng không cảm thấy có gì không ổn, hắn nhẹ giọng nói:
- Ta là muốn làm ra được một sự nghiệp, rồi mới trở về nhà vấn an hai người, ta muốn để cho họ nở mày nở mặt!
Lăng Tiêu mỉm cười:
- Ở trong lòng cha mẹ ngươi, ngươi sớm đã là niềm kiêu hãnh của bọn họ!
Nói xong, còn nói thêm:
- Bên này còn lại tài vật, ngươi hãy mang đi, lấy một ít mua cho cha mẹ ngươi một căn nhà trong thành, để họ thay đổi cuộc sống, có cuộc sống sung sướng hạnh phúc. Ta nơi này, có một viên đan dược sau khi ngươi dùng chỉ cần chuyên tâm tu luyện, trong vòng ba năm trở thành một Ma Kiếm Sư cũng không thành vấn đề!
Nói xong, trong tay hiện ra một viên đan dược màu xanh biếc.
Lâm Lỗi kinh ngạc đến ngây người đứng sửng tại chỗ, một lúc lâu chưa phản ứng lại, mặc dù trong lòng hắn đã biết rằng: người trẻ tuổi này cùng chính mình tuyệt đối là hai thế giới. Đối phương khẳng định cao cao tại thượng, nhưng vẫn thật không ngờ thế gian lại có thần dược như thế, có thể làm cho người như hắn, ngắn ngủi trong vòng ba năm trở thành một Ma Kiếm Sư... Này... cái này dường như có chút hoang đường, hoàn toàn vượt quá khả năng hiểu biết và trí tưởng tượng của hắn!
- Như thế nào? Ngươi không thích?
Lăng Tiêu khôi phục thực lực, lại lĩnh ngộ được kiếm kỹ mới, đạo tâm đại thành, tâm tình cực kỳ sung sướng, vì thế mới nhúng tay vào chuyện của giới thế tục này. Nếu không, đối với đa số người tu chân dính dáng tới hồng trần, chẳng khác nào nhiễm lấy nhân quả, tuyệt đối sẽ không tùy tiện dính tới những chuyện này!
Lâm Lỗi một mình rời đi truyền tin cho Tiêu Ân đại nhân, Lăng Tiêu giúp hắn chuyển tất cả tài vật tới dưới chân núi, đồng thời làm ra một trận pháp loại nhỏ, lại đưa cho Lâm Lỗi một khối tinh hạch, trong trận pháp kia có trận pháp! Đưa cho Lâm Lỗi bảo vật này, chính là trận pháp ở bên trong.
Ngoại trừ Lâm Lỗi, người khác tuyệt đối không có biện pháp nhìn thấy!
Lăng Tiêu làm việc này, cũng là tránh phiền toái cho Lâm Lỗi sau này, nói gì đi nữa lão gia quý tộc kia nhìn thấy, nhất định sẽ hiểu rằng Lâm Lỗi được quý nhân tương trợ. Đến lúc đó, cũng sẽ xem trọng Lâm Lỗi, mà cha mẹ Lâm Lỗi cũng sẽ không bởi vì đứa con đột nhiên có tiền của phi nghĩa mà có điều lo lắng.
← Ch. 407 | Ch. 409 → |