← Ch.427 | Ch.429 → |
Đối với Huyền Thiên thì tiểu yêu không hề có chút thiện cảm gì cả, nhưng đối với chủ nhân của nàng là Lăng Tiêu thì Yêu Huyết Hồng Liên kiếm hoàn toàn không muốn rời xa, bởi vì Lăng Tiêu đã đoạt nàng từ tay của một phàm phu tục tử, cũng chỉ có Lăng Tiêu mới hiểu được chiến ý của nàng, hiểu được khát vọng của nàng đối với máu tươi.
Sau đó còn luyện hóa các loại bảo vật với nàng, tế luyện lại bản thể của nàng, khiến cho cấp bậc của nàng đề cao rất nhiều!
Nếu không thì khi đối mặt với Huyền Thiên thì căn bản là tiểu yêu không có một chút cơ hội để phản kháng!
Trước khi Lăng Tiêu bế quan đã lưu lại ngày sẽ xuất quan, nên hôm nay tất cả người trong Thục Sơn kiếm phái đều đến chánh điện từ sớm để chờ đợi.
Trong chánh diện, bài vị của tổ sư gia được đặt ở nơi cao nhất, cung phụng danh tự của Lăng Tiêu!
Danh tự này hiện nay đã vang vọng khắp đông đại lục!
Thục Sơn kiếm phái dùng xu thế của tinh hỏa liệu nguyên, nhanh chóng lan khắp các quốc gia của đông đại lục! Đã nhiều năm rồi, chưa từng có tín ngưỡng nào xuất hiện trên đại lục, nên khi nó vừa xuất hiện thì giống như là hồng thủy tràn đê, không thể đỡ được!
Cho dù có quốc gia đã liệt Thục Sơn giáo vào hàng tà giáo thì cũng không ngăn cản được sự cuồng nhiệt của các tín đồ.
Sau đó các đệ tử trẻ tuổi của Thục Sơn kiếm phái hạ sơn, thành lập Thục Sơn giáo ở các quốc gia trên đại lục, những quốc gia mà liệt Thục Sơn giáo vào hàng tà giáo không hẳn là chưa từng nghe qua tên của Lăng Tiêu.
Nhưng bởi vì bọn họ đã nghe nói qua, mà còn nghe rất nhiều nên mới nghĩ rằng tin tức mà họ nghe được là hoang đường!
Một đệ tử quý tộc, nhiều năm trước vốn là một phế vật, thế mà sau vài chục năm lại khai tông lập phái, dùng phương thức tôn giáo này để đầu độc lòng người, mưu đồ làm loạn đại lục!
Những người này tự cho là đã nhìn thấu được khuôn mặt thật của Thục Sơn giáo, lại thấy những đệ tử của Thục Sơn giáo đều là những thanh niên trẻ tuổi nên khinh thường, nhưng khi quân đội của họ vây công thì những thiếu niên đó lại thể hiện ra thực lực kinh người!
Không ngờ những thiếu niên non nớt này đều có thực lực từ ma kiếm sư trở lên!
Hơn nữa, một tin tức kinh người được truyền đi với tốc độ rất nhanh, đoàn lính đánh thuê cường đại nhất - Thiểm Điện binh đoàn, đã công khai: "Chúng ta là tín đồ trung thành của Thục Sơn giáo! Kẻ nào gây sự với Thục Sơn giáo chính là gây sự với chúng ta!"
Nhưng đúng là có người không sợ chết, bởi vì bọn họ ở cách xa đế quốc lam nguyệt, nên cười nhạo rằng Thiểm Điện binh đoàn chẳng là gì cả, sau đó phái quân hủy đi thần miếu do giáo đồ của Thục Sơn giáo tự lập.
Kết quả, không quá một tháng, từ hoàng thất cho đến quân đội của đế quốc đó đều kinh hãi khi nhắc đến Thục Sơn giáo, và không thể không thừa nhận: Thục Sơn giáo là hộ quốc giáo phái.
Loại chuyện như thế, nếu đã có lần thứ nhất thì cũng có lần thứ hai.
Dù sao chỉ trong năm năm thanh thế của Thục Sơn giáo càng lúc càng lớn, mặc dù không có hiển lộ thần tích gì, nhưng những người truyền giáo của Thục Sơn phải đã giúp cho các tín đồ làm rất nhiều chuyện! Những tín đồ có tâm địa đen tối muốn nhờ các tín đồ khác làm giúp chúng vài việc không được tốt đẹp đều bị gặp báo ứng.
Dần dà, trong lòng của của các giáo đồ, Thục Sơn giáo đã áp đảo tất cả, áp đảo cả hoàng quyền!
Nhưng tin rằng một ngày, nếu như Lăng Tiêu phi thăng thành thần thì Thục Sơn giáo sẽ có đủ loại thần tích, hàng lâm nhân gian! Bây giờ Lăng Tiêu đã đạt đến cảnh giới xuất khiếu kỳ!
Đây vốn là chuyện không có khả năng xảy ra ở tu chân giới, nhưng hiện thời đã xuất hiện trên người của Lăng Tiêu, ngẫm lại, cũng chỉ có vài chục năm mà thôi, Lăng Tiêu từ hai bàn tay trắng mà phát triển được như hôm nay, vô luận là thế lực hay là thực lực đều khiến cho người ta kinh sợ.
Trên thực tế, Lăng Tiêu vốn có thể đột phát xuất khiếu kỳ, tiến vào phân thần kỳ!
Nếu là ở tu chân giới thì Lăng Tiêu nhất định sẽ không chờ đợi được mà đột phá vào phân thần kỳ, sau đó tìm một bảo vật để làm nguyên thần ký thể thứ hai!
Tu luyện bổn tôn và phân thân, khi đó thì sẽ có thêm một cái mạng!
Đối với người tu chân mà nói, thì đây là lần thoát thai hoán cốt lần thứ hai sau khi tiến vào kim đan đại đạo! Dù là nguyên anh kỳ cũng không quan trọng như phân thần kỳ!
Mà hôm nay, Lăng Tiêu lại không muốn đột phá đến phân thần kỳ, bởi vì hiện nay hắn không có ký thể đặc biệt gì để trở thành phân thân của mình.
Thật ra Huyền Thiên lệnh là một lựa chọn tuyệt vời! Nhưng Lăng Tiêu hiểu rõ, bây giờ bản thân mình không có khả năng xóa đi thần thức của Huyền Thiên, càng huống chi, có được một pháp bảo siêu cường như thế thì so với có thêm một phân thân cũng không thua kém bao nhiêu!
Quan trọng hơn, Lăng Tiêu cũng cảm giác được, bên trong Thánh Vực có rất nhiều bí mật! Cũng giống như khi ở tu chân giới, nếu như may mắn thì sẽ tìm được một thi thể có thực lực kinh nhân để luyện chế thành nguyên thần tái thể của mình!
Thâm chí nhiều lúc một cao thủ phân thần kỳ may mắn tìm dược một thi thân siêu việt hơn cả bổn tôn, tạo ra một phân thân cường đại!
Địa phương như Thánh Vực đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, ai mà biết được là chuyện này có phát sinh hay không chứ?
Vì thế, Lăng Tiêu dừng lại ở trạng thái xuất khiếu hậu kỳ, với thực lực trước mắt của hắn thì thần hồn có thể xuất khiếu giữa ban ngày, và cũng không e ngại ánh nắng chói chang và gió lốc!
Tinh thần lực thì có thể bao phủ phạm vi năm trăm dặm!
Nói cách khác, nếu Lăng Tiêu bộc phát toàn bộ tinh thần lực thì trong phạm vi năm trăm dặm, một con gió thổi qua, một ngọn cỏ lay động cũng không qua được mắt hắn!
Cũng giống như tháng trước, khi đang bế quan Lăng Tiêu đột phá xuất khiếu trung kỳ, tiến vào hậu kỳ thì tâm huyết dâng trào, đột nhiên dùng tinh thần lực bao phủ quanh mình, có cảm giác như trong lòng hiểu rõ vạn vật, khiến cho tâm cảnh của Lăng Tiêu lại được đề thăng!
Đây là cảnh giới!
Vì cảnh giới, cũng giống như một con ếch bên trong giếng vậy, bầu trời của nó cũng như miệng giếng mà thôi!
Như thế, cảnh giới của nó cũng chỉ lớn như thế!
Hầu tử trên cây thì phạm vi hoạt động của nó cũng không quá trăm dặm, chuyền từ cây này sang cây khác, thì bầu trời của nó cũng chỉ là trăm dặm đó mà thôi!
Hùng ưng trên không có thể bay lượn trên cửu thiên, giương cánh mà bay, mấy ngày, thậm chí là mấy ngàn ngày, vì thế bầu trời của hùng ưng rộng lớn vô cùng, do đó nó mới có đôi ưng nhãn lợi hại, mới có khí thế ngạo nghễ như vậy.
Mà hiện nay, Lăng Tiêu cũng giống như hùng ưng, cảnh giới của hắn đã đạt đến một độ cao khiến người khác sợ hãi!
Vì trong phạm vi năm trăm dặm, thần hồn của Lăng Tiêu có thể hàng lâm bất kỳ nơi trong chỉ trong nháy mắt! Có thể can thiệp bất kỳ chuyện gì hắn muốn, nếu hắn muốn hiển thị thần tích thì đó cũng chỉ là việc đơn giản!
Giờ chỉ cần một ý niệm trong đầu của Lăng Tiêu là đủ để khống chế sinh tử của một người bình thường!
Bởi vì một tu chân giả, một tu sĩ cường đại, sau khi họ đề thăng một cảnh giới thì uy thế và khả năng của họ cũng tăng lên gấp bội.
Quân phương của Thục Sơn kiếm phái, kể cả phụ thân Lăng Thiên Khiếu của Lăng Tiêu, lão nguyên soái Thu Thần cũng đã tiến vào thế tục, một lần nữa rong ruổi sa trường.
Đối với đám người thiết huyết kia, trong người bọn họ chảy xuôi dòng máu của một chiến sĩ, chiến trường, đó chính là nơi mà bọn họ thích nhất!
Cho nên hiện nay trong chính điện của Thục Sơn kiếm phái, cơ hồ đều là nữ nhân, oanh oanh yến yến, xinh đẹp vô biên.
Công Tôn Thiên và Tống Khê thì đã cáo từ rời đi từ lâu, mặc dù Thục Sơn kiếm phái là nơi tốt nhưng cũng không phải là nơi để bọn họ ở lại lâu dài, nhưng thật ra Công Tôn Kiếm thì mặt dày ở lại nơi này, sau năm năm thì thực lực của hắn cũng đã tiến bộ kinh người. Đã đạt đến cảnh giới Kiếm Hoàng cấp năm!
Thập tam gia và thập tứ gia và đám người Công Tôn Kiếm đứng ở một bên chờ đợi, bởi vì biết được ngày Lăng Tiêu xuất quan cho nên bọn họ đã sớm chấm dứt bế quan, chờ đợi Lăng Tiêu, trong tâm lý đều có cảm giác chờ mong, không biết lần này gặp lại thì Lăng Tiêu sẽ tiến đến cảnh giới gì?
Trong chính điện, đột nhiên không khí vặn vẹo, mấy người có thực lực cường đại như Lăng Vận Nhi, hoặc là người tu chân như Hoàng Phổ Nguyệt và Diệp tử đều cảm nhận được có gì đó không bình thường, sau đó đều tập trung ánh mắt về một nơi có năng lượng dao động rất nhỏ trong chính điện.
Trong không khí đột nhiên vang lên tiếng cười của Lăng Tiêu:
- Mấy năm nay thực lực của các người không có đình trệ, rất tốt!
Trong chính điện vang lên một tràng tiếng kinh hô.
Sau đó thân ảnh của Lăng Tiêu từ từ hiện ra giữa không trung, Mai Lan Cúc Trúc đứng bên cạnh Xuân Lan và Thu Nguyệt, rung động nhìn tình cảnh trước mắt.
Cho dù các nàng có thông minh hơn người cũng không tưởng tượng ra được vị chủ nhân của các nàng rốt cuộc đã mạnh như thế nào?
Lăng Tiêu mỉm cười, nhìn mọi người, liên tục gật đầu, sau đó nói:
- Tốt lắm, tốt lắm! Các người đã đạt đến được cảnh giới như bây giờ thì ta đã có thể yên tâm!
Vốn chúng nữ, và cả thập tam gia thập tứ gia đều đang vui mừng, nhưng khi nghe Lăng Tiêu nói câu sau thì trong nháy mắt sắc mặt biến đổi!
Diệp tử đã đạt đến xuất khiếu sơ kỳ, Thượng Quan Vũ Đồng là ngũ giai Kiếm Tôn, Hoàng Phổ Nguyệt - Nguyên anh trung kỳ, Lăng Vận Nhi - Nguyên anh sơ kỳ, Phong Linh lục giai Kiếm Hoàng, Isa - Tam giai Kiếm Hoàng, Tống Minh Nguyệt - Kiếm Tôn nhất giai. :
Bọn họ đều mở to mắt mà nhìn Lăng Tiêu, không nói nên lời.
Ngày gặp lại cũng là ngày chia ly?
Hơn nửa ngày, Lăng phu nhân mới run giọng nói:
- Tiêu nhi, con... Con phải đi sao?
Trong lòng Lăng Tiêu dâng lên một cảm giác lưu luyến dữ dội, trong lòng hắn cũng không yên, Lăng Tiêu gật nhẹ đầu, nói:
- Ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, con tiến vào Thánh Vực chậm một ngày thì đối với sự phát triển của Thục Sơn kiếm phái bất lợi một ngày, con tin rằng mọi người sẽ gặp lại con ở Thánh Vực!
Lăng phu nhân nghe nói như thế thì buồn bả rơi lệ, mình tự biết chuyện nhà mình, mặc dù đã được tẩy tủy phạt mao, nhưng hôm nay cũng chỉ là Kiếm Hoàng cấp ba mà thôi, nếu muốn vào Thánh Vực thì ít nhất cũng phải có thực lực thánh giai, mà sau khi đến cảnh giới Kiếm Tôn thì muốn tăng lên một bậc cũng đã hết sức khó khăn, nếu không thì hải vực Tống gia lão tổ tông Tống Khê sao lại bị đứng yên tại chỗ suốt mấy trăm năm?
Cho dù Lăng Tiêu Tử có được thiên tài địa bảo luyện chế thành cực phẩm đan dược có thể rút ngắn thời gian này nhưng đối với Lăng phu nhân mà nói thì nàng có thể chịu được việc không gặp con mình suốt mấy năm, nhưng đó là bởi vì nàng biết Lăng Tiêu vẫn sống cùng một thế giới mình!
Nhưng nếu Lăng Tiêu phi thăng vào Thánh Vực thì nếu muốn gặp mặt lần nữa thì không biết phải đợi bao lâu, thậm chí là phải hơn trăm năm!
Hơn nữa, Lăng phu nhân còn lo lắng một điều chính là bản thân mình thật sự có thể đạt đến cảnh giới kiếm thánh sao? Trong lòng nàng hoàn toàn không có một chút hy vọng về việc này!
Đám người lăng tố và Lăng Vận Nhi cũng không vẻ tươi cười, giữa đại điện, vốn vì việc Lăng Tiêu xuất quang mà không khí rất tốt, ai ai đều vui mừng, nhưng chỉ trong nháy mắt thì trở nên nặng nề.
Thập đại đệ tử của Thục Sơn kiếm phái lúc này cũng đứng ở phía sau rưng rưng mắt nhìn Lăng Tiêu. Mặc dù vị sư tôn này cũng không có chỉ điểm bọn họ nhiều lắm nhưng trong lòng họ luôn sùng bái Lăng Tiêu, so với những giáo đồ trung thành với Thục Sơn giáo còn kiên cố hơn!
Bởi vì vị sư tôn này của họ chính là người đã dẫn dắt họ đến con đường trường sinh!
Chỉ có điều là khi các sư mẫu không nói gì thì thập đại đệ tửu cũng không dám lên tiếng.
Lúc này, Công Tôn Kiếm ở một bên lại nói:
- Ta... Có thể nói vài câu?
← Ch. 427 | Ch. 429 → |