← Ch.466 | Ch.468 → |
Tương Vân Sơn mặt vàng bủng lộ ra vẻ tươi cười, thẳng thắn nói:
- Bằng hữu ngươi hiểu lầm rồi! Tại hạ cũng không phải là muốn lôi kéo ngươi, ta đích thật là người nhà Tương gia. Tuy nhiên, ta hiện tại đã bị Tương gia trục xuất khỏi môn phái, chỉ là thấy bằng hữu trời sinh thần lực nên lòng sinh hảo cảm, muốn làm quen một phen mà thôi.
- A, ngươi là Tương gia vậy...
Có một người dường như có hiểu biết về Tương gia, sau khi nghe Tương Vân Sơn nói lập tức biến sắc, sau đó rời xa Tương Vân Sơn mấy bước, đối với Tương Vân Sơn dường như có chút sợ hãi.
Trên gương mặt vàng bủng của Tương Vân Sơn vẫn như cũ mang theo vẻ tươi cười, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia ảm đạm, hướng tới Lăng Tiêu chắp tay chào:
- Quên đi! Là Tương mỗ đường đột, xin cáo từ.
Nói xong xoay người đi ra ngoài.
- Chậm đã...
Lăng Tiêu vội nói:
- Nếu gặp nhau chính là duyên phận! Tương huynh chờ ta một chút, mua xong cây chiến phủ này ta sẽ mời Tương huynh uống với nhau vài chung!
- Ngươi... ngươi mời ta uống rượu?
Tương Vân Sơn nhìn Lăng Tiêu, biểu tình trên mặt nhiều ít có vẻ không thể tin nổi.
Mấy người trong vũ khí điếm cũng đều lộ vẻ mặt ngơ ngác nhìn Lăng Tiêu, đến ngay cả tên tiểu nhị cũng không khỏi bước tránh xa Lăng Tiêu một chút, thầm nghĩ: "Công tử ca dáng người văn nhã lại mua một cây búa lớn làm vũ khí, phỏng chừng cũng không phải là người bình thường!"
- Khách quan! Ngài... cây búa lớn này... phải một trăm khối hạ phẩm tinh thạch...
Tiểu nhị lắp bắp nói xong, trừ Lăng Tiêu mấy người trong vũ khí điếm đều ồ lên. :
- Cái gì? Một trăm khối tinh thạch! Con bà nó! Ngươi sao không đi ăn cướp đi!
Một người làm như hắn là người mua bật lên tiếng mắng.
Một người khác tuổi còn trẻ, hắn hơi khách sáo một chút, tuy nhiên cũng là vẻ mặt khinh thường, nói:
- Mặt tiền cửa hàng của các ngươi xem ra cũng không nhỏ, làm sao việc buôn bán lại hắc ám như thế?
Tương Vân Sơn ngược lại không nói gì, thản nhiên nhìn lướt qua gã tiểu nhị: hắn xuất thân đại gia tộc, tự nhiên nhìn ra được, cây phủ chiến này không tầm thường. Không cần nói gì khác, loại vũ khí này thông thường không có quá sắc bén, một là một khi có thể cầm lên nổi múa may, dùng lực quán tính cũng có thể đánh chết người, hoàn toàn không cần dùng lưỡi búa! Hai là một khi dùng lưỡi búa, càng sắc bén thì càng dễ mẻ!
Người rèn vũ khí không có khả năng không nắm rõ điểm này. Nếu đã như vậy, còn dám mài lưỡi búa sắc bén như thế, điều đó chứng tỏ cây cây búa chiến này bất kể là công nghệ rèn hay là chất liệu cây búa, đều đã đạt tới trình độ đỉnh cao! Mà người rèn cây búa chiến này khẳng định là một bậc thầy nghề rèn làm ra!
Tuy nhiên Tương Vân Sơn nhiều ít cũng có chút nghi hoặc, người nào lại chế tạo ra vũ khí biến thái như thế?
Lăng Tiêu cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua gã tiểu nhị, gã lộ vẻ mặt khó xử, nói:
- Cây búa chiến này để ở đây ước chừng đã mấy trăm năm, nghe nói năm đó thu mua vào hơn tám mươi khối hạ phẩm tinh thạch, vẫn đều cho rằng chỉ làm vật trưng bày. Ngay cả ông chủ, sợ là cũng không nghĩ tới sẽ có người mua nó. Tuy nhiên ta vừa hỏi qua quản sự, Quản sự đại nhân nói ít hơn một trăm khối tinh thạch không bán. Tiểu nhân... tiểu nhân cũng bất lực không biết làm sao hơn!
Lăng Tiêu không nói gì, trực tiếp thò tay lấy ra một khối tinh thạch, cầm trong tay, ánh mắt mọi người đều sáng ngời, ngay đến ánh mắt của Tương Vân Sơn cũng chăm chú nhìn vào khối tinh thạch, ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu mang theo vẻ không thể tin nổi.
- Đây là một khối trung phẩm tinh thạch, ngươi nhìn xem nếu không có vấn đề, cây búa chiến này ta lấy.
Lăng Tiêu tiện tay thảy khối tinh thạch cho tiểu nhị, thản nhiên nói.
Gã tiểu nhị có lẽ không nghĩ tới người thanh niên này lại mua thật sự. Trên thực tế, cây búa chiến này từng niêm yết giá là một ngàn khối hạ phẩm tinh thạch! Mà giá thu mua cũng là năm trăm khối!
Bởi vì năm đó lão chủ thu mua cây búa chiến, là một người si mê vũ khí, ham thích thu mua các loại vũ khí khác lạ, đồng thời lão hiểu biết về các loại kim loại, cũng đạt tới cảnh giới tông sư, lúc ấy lão nhìn ra ẩn chứa bên trong cây búa chiến rất nhiều kim loại cực kỳ nặng và quý hiếm. Có thể nói cây búa chiến này nếu rèn lại thành bảo kiếm, ít nhất có thể đánh ra hơn mười thanh bảo kiếm vô giá!
Cho nên, lão định giá cả mua xong, tuy nhiên lại tiếc rẻ không cho rèn lại. Bởi vì cây búa chiến này đã được rèn thành một hàng mỹ nghệ thật tinh xảo!
Đến sau qua nhiều thời đại, vũ khí điếm đã trải qua một lần hoả hoạn sổ sách bị cháy rụi. khi đó không còn ai nhớ rõ giá của nó là bao nhiêu. Cho nên, đại khái đoán chừng thứ này hẳn là giá trị hơn một trăm hạ phẩm tinh thạch, bởi vì dù là một cây búa rèn bằng sắt tinh thuần cũng chỉ hơn mười khối hạ phẩm tinh thạch thôi. Mà cây búa chiến này bất kể nhìn theo tay thợ khéo hay là theo trình độ sắc bén, đều là một kiện hàng mỹ nghệ cực tốt.
Cho nên, chính Lăng Tiêu cũng không biết, hắn nhặt được một tiện nghi khá lớn!
Đợi đến khi gã tiểu nhị chứng nghiệm khối tinh thạch đích thật là trung phẩm, thậm chí là tinh thạch cao hơn trung phẩm, đạt thành giao dịch lần này tâm tình hắn vô cùng mừng rỡ. Lăng Tiêu tiện tay thu cây búa chiến vào nhẫn trữ vật của mình. Chiêu thức ấy, lại khiến mấy người trong vũ khí điếm chấn động không thôi, ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu cũng tăng thêm vẻ kính sợ.
Lấy tinh thần lực mở ra nhẫn trữ vật thu vào đồ vật này nọ không khó, nhưng vật càng lớn tinh thần lực tiêu hao cũng càng nhiều. Lăng Tiêu thu vào cây búa chiến mà mặt không đổi sắc không tốn chút sức lực nào, điều đó chứng tỏ tinh thần lực của hắn đã tới một cảnh giới cao, ít nhất là Kiếm Thần bậc cao!
Nghĩ lại vừa rồi hắn nói chính mình "không môn không phái, là một người bình thường". Con bà nó! Có gì hay sao mà ăn nói không chân thật?
Gã tiểu nhị của vũ khí điếm sau khi gọi tiểu nhị khác trông coi quán, hắn đi thẳng vào phòng trong, trong phòng không có cửa sổ giống như một căn phòng bí mật, ánh sáng vô cùng âm u, gần như thấy không rõ mặt người đối diện. Trên ghế ngồi một người trẻ tuổi, khi gã tiểu nhị tiến vào, liền quỳ xuống dập đầu, sau đó nói:
- Thiếu gia! Cây búa chiến đó bán rồi!
Trên gương mặt tươi cười của Mộ Dung Phong mang theo một vẻ tán thưởng, gật gật đầu, nói:
- Làm tốt lắm! Ngươi đi đi! Ta sẽ bảo quản sự thưởng cho ngươi!
Tiểu nhị nghe xong tinh thần rung lên, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn: có thể được thiếu gia đích thân khen thưởng, sự tưởng thưởng đó khiến người ta cao hứng còn gì bằng, nếu chính mình biểu hiện tốt hơn chút nữa, một ngày không xa chắc chắn sẽ được thăng tiến!
Đợi đến khi gã tiểu nhị lui ra ngoài, khóe miệng Mộ Dung Phong hiện lên vẻ tươi cười, thì thào tự nói:
- Không nghĩ tới hắn thật sự đến đây! Còn tiêu xài hào phóng như thế! Người kia, thật đúng là rất thần bí! Hà hà! Món vũ khí này nhất định là mua cho hán tử xấu xí kia, quả thực rất đáng giá! Cũng không biết ta có thể chiêu nạp ngươi dưới trướng hay không? Ừ! Cho dù không thể ít nhất cũng phải kết giao bằng hữu!
.......
Trong một quán rượu nhỏ, Tương Vân Sơn và Lăng Tiêu hai người ngồi đối diện, trên bàn bày một dĩa thịt to, một dĩa đậu phộng, hai người nhắm rượu, từng cốc từng cốc một thi nhau uống.
Từ vũ khí điếm đi ra, mãi cho tới bây giờ, hai người thậm chí không có nói chuyện gì với nhau, loại cảm giác này rất kỳ diệu. Lăng Tiêu chỉ biết là tên Tương Vân Sơn, hơn nữa dường như xuất thân từ một gia tộc rất lợi hại, đây là Lăng Tiêu suy đoán từ trên nét mặt của những người trong vũ khí điếm.
Mà Tương Vân Sơn ngay cả tên Lăng Tiêu là gì cũng không biết. Chỉ ngồi đối ẩm với Lăng Tiêu như một lão bằng hữu mà thôi.
Duyên số giữa người với người quả thực rất huyền diệu.
- Không muốn hỏi ta điều gì sao?
Tương Vân Sơn uống vào liên tiếp mười mấy chén rượu, trên gương mặt vàng vọt kia đã hơi ửng đỏ, hai mắt dường như cũng sáng lên so với lúc nảy không ít.
- Gặp nhau đâu cần đã từng quen biết? Hỏi nhiều như vậy làm cái gì, sau khi uống xong đường ai nấy đi, không phải rất thoải mái sao?
Lăng Tiêu ngẩng đầu, cười nói.
Tương Vân Sơn tay cầm chén rượu, bỗng nhiên khẽ run lên, sau đó hỏi:
- Thật sự có thể thoải mái như vậy ư?
Lăng Tiêu cười lắc đầu:
- Nào có thoải mái như vậy! Kỳ thật ta chỉ tùy tiện nói ra thôi! Nếu ngươi nguyện ý nói điều gì, ta coi như làm người nghe được rồi.
- Ha ha! Ngươi thật không giống người bình thường!
Tương Vân Sơn lại uống vào một chén rượu, sau đó than nhẹ một tiếng, nói:
- Nói đến thật buồn cười! Đã hơn hai mươi năm, ta chưa từng có lúc nào muốn trút hết bầu tâm sự giống như bây giờ, tuy nhiên trước đó, Tương mỗ muốn biết tên của huynh đệ.
Lăng Tiêu nói:
- Tại hạ tên Tiêu Phong, đến từ thành Vọng Thiên, quả thực là một tiểu nhân vật không có gì đáng kể.
- Cái gì là đại nhân vật, cái gì là tiểu nhân vật?
Tương Vân Sơn tự giễu cười cười, sau đó nói:
- Thành Vọng Thiên, địa phương tốt, nghe nói nơi đó cách bầu trời xanh rất gần, giơ tay là có thể chạm đến bầu trời xanh!
Lăng Tiêu cười nói:
- Đúng vậy! Nếu Tương huynh tới thành Vọng Thiên, Tiêu Phong chắc chắn sẽ quét dọn giường chiếu đón chào!
Tương Vân Sơn lắc đầu, sau đó nói:
- Nhìn dáng vẻ của ngươi, có lẽ đúng thực chưa nghe nói qua về ta. Không nói gạt ngươi, ta đích thật là bị Tương gia trục xuất khỏi môn phái, hiện tại ta và Tương gia không có chút quan hệ nào!
Khi nói đến đây ánh mắt Tương Vân Sơn lộ ra thần sắc thống khổ.
Lăng Tiêu giơ lên chén rượu, nói:
- Nếu như không muốn nói thì không cần nói, kỳ thật mặc kệ quá khứ như thế nào, con người lúc nào cũng luôn hướng về phía trước.
Tương Vân Sơn nói:
- Tiêu huynh đệ! Cảm ơn lời khuyên của ngươi. Sau khi ta rời khỏi Tương gia ngươi là người đầu tiên chịu ngồi nói chuyện với ta như thế, cho nên, dù sau khi ta nói xong ngươi xoay người bỏ đi, Tương mỗ vẫn như trước vô cùng cảm kích!
- Ta là dòng chính đích tôn của Tương gia, ở trong mắt người khác, có thể nói thân phận của ta hiển hách tới cực hạn!
Sau đó Tương Vân Sơn mở miệng nói, một hơi kể hết chuyện cũ năm xưa:
Tương Vân Sơn thuở nhỏ thông minh sáng sủa, hơn nữa xuất thân nhà giàu có, ở thời điểm mười tám tuổi một thân thực lực cũng đã đạt tới Kiếm Tôn bậc trung; thời điểm sáu mươi tuổi, đã đột phá tới cảnh giới Kiếm Thánh; một trăm tuổi tiến vào Kiếm Thần, ba trăm tuổi đạt tới Tiên Thiên!
Phần tốc độ nâng cao thực lực này, phóng mắt khắp Thánh Vực, cũng là người xứng đáng nhất nhận hai chữ "thiên tài"! Chỗ thiên tài của Tương Vân Sơn không chỉ dựa trên vũ lực, mà chỉ số thông minh cũng cực cao! Mười tám tuổi bắt đầu tham gia quản lý sự vụ ở Tương gia; thời điểm hơn ba mươi tuổi, cũng đã tiếp quản sáu mươi phần trăm sản nghiệp của Tương gia! Tới sáu mươi tuổi, khi tiến vào cảnh giới Kiếm Thánh, trên thực tế Tương Vân Sơn đã mặc nhiên được coi như chưởng môn nhân của Tương gia, phụ thân của Tương Vân Sơn gần như buông tay không quản tới chức chưởng môn nữa!
Khi đó Tương Vân Sơn nổi bật khắp Tương gia, áp đảo mọi người, cùng thế hệ với hắn không có một huynh đệ nào có thể so sánh cùng, hơn nữa lại là dòng chính đích tôn, chưởng môn nhân tương lai của Tương gia, ngoại trừ hắn ra không có người thứ hai nào thích hợp hơn!
Thế nhưng dường như ông trời thấy hắn quá mức xuôi buồm thuận gió, nên muốn cho hắn nếm chút đau khổ, Vào khoảng hai mươi năm trước, cũng chính thời điểm Tương Vân Sơn hơn ba trăm tuổi, một nữ nhân tuyệt sắc xuất hiện trước mặt hắn, khiến Tương Vân Sơn từ trước đến giờ chưa từng trải qua ái tình rất nhanh rơi vào bể tình. Có điều là... vận rủi của hắn cũng bắt đầu từ đó.
Thời điểm hai người yêu sống yêu chết, tình cảm đang dạt dào âu yếm, bỗng nhiên có người vạch trần ra nữ nhân này là kẻ thù phái tới nằm vùng ở Tương gia, chuyên môn trộm lấy tin tình báo cơ mật của Tương gia! Mà Tương Vân Sơn vì nữ nhân này đã bán đứng gia tộc, giao cho này nữ nhân này rất nhiều tin cơ mật của Tương gia.
Loại ý kiến này đương nhiên có người muốn gây ra sóng to gió lớn ở Tương gia, nên không ai thèm tin đây là sự thật, nhưng khi lục soát từ chỗ ở của Tương Vân Sơn, tìm được bằng chứng bất lợi cho hắn, còn tại chỗ ở nữ nhân kia thì tìm được không ít thư mật đề gửi cho kẻ thù của Tương gia, chữ viết kia rõ ràng là nét chữ của nữ nhân này!
Tương Vân Sơn tất nhiên là không phục, hắn chưa làm qua chuyện gì bán đứng gia tộc, càng không tin nữ nhân yêu dấu của mình chính là người như vậy. Vì thế, thậm chí không tiếc dùng võ lực phản kháng Tương gia giam cầm hắn. Kết quả, dưới bằng chứng rõ ràng như thế, Tương Vân Sơn bị mấy trưởng lão Tương gia hiệp nhau ra tay phế bỏ công lực, trục xuất khỏi gia môn.
Bi kịch lớn nhất là, Tương Vân Sơn vì nữ nhân kia phải trả một cái giá thê thảm và nghiêm trọng như thế, nhưng nữ nhân đó lại nhân lúc Tương Vân Sơn tinh thần sa sút, lặng lẽ rời khỏi hắn, từ đó về sau mai danh ẩn tích!
- Nếu ta nói hết thảy những chuyện này, là một âm mưu thật lớn, ngươi có tin không?
Tương Vân Sơn dường như uống hơi nhiều, một chén rượu có hơn phân nửa đổ lên ngực áo, còn ho dữ dội, nhưng ánh mắt của hắn nhìn Lăng Tiêu lại rất sáng ngời.
Lăng Tiêu gật gật đầu, nói:
- Ta tin!
Tương Vân Sơn bỗng nhiên mỉm cười, dường như cầm chén rượu trên tay phải dùng rất nhiều sức lực, nhưng vẫn như cũ hơi run run, hắn ngửa cổ trút sạch rượu trong chén vào miệng. Sau đó quẳng cái chén thật mạnh lên bàn, đứng dậy, cười lớn nghênh ngang bước đi.
- Trên thế gian này, rốt cục có một người tin ta! Ha ha ha ha! Tương Vân Sơn ta, làm người cũng không có thất bại như vậy, các ngươi không phải nói... trên đời này, sẽ không có một người nào tin ta sao? Ta cuối cùng đã tìm được rồi...
Nhìn Tương Vân Sơn nghiêng ngả rời đi, trong đầu Lăng Tiêu một dòng ký ức bị quên lãng phủ đầy bụi bỗng nhiên bị khuấy động nhẹ, rồi trong lòng lại như sóng thủy triều dâng lên. Cũng có thể nói, ký ức này nguyên vốn không thuộc về hắn, lại một lần nữa dâng lên tận đáy lòng hắn.
Cảm nhận mình không được tín nhiệm, rất khó chịu!
Lăng Tiêu gần như chỉ trong nháy mắt, liền cảm nhận được nỗi cô tịch trong nội tâm Tương Vân Sơn, hắn không kìm nổi ném một khối tinh thạch vụn, đứng lên bước ra cửa, đuổi theo hướng bóng dáng Tương Vân Sơn nghiêng ngả trên đường kêu lớn:
- Nếu cho ngươi một cơ hội lần nữa, ngươi có tỉnh lại vùng lên không?
Thân mình Tương Vân Sơn khẽ run lên, bước chân dừng lại một chút, tuy nhiên lại nói ra:
- Nói hươu nói vượn! Cơ hội chó má gì! Lão tử hôm nay lại lừa được một bữa rượu miễn phí! Thật thoải mái! Ha ha, ha ha ha!
Kèm theo một trận cười dài khàn khàn, bóng lưng Tương Vân Sơn dần dần biến mất trên đường. Hắn tuy vẫn tiếp tục cười, nhưng tiếng cười kia sao nghe thế nào lại như mang theo nỗi bi thương vô tận.
Lăng Tiêu không kìm được trong lòng có chút thất vọng, nhưng bỗng nhiên cảm nhận được hai bên đường, dường như có mấy khí tức cực kỳ hùng mạnh. Trong lòng hơi kinh hãi, hắn nheo mắt, ánh mắt chợt lóe sáng, nhìn đã không còn thấy bóng dáng Tương Vân Sơn, nghĩ đến: hắn chính vì vậy, hắn mới nói như vậy? Lăng Tiêu dùng sức lắc lắc đầu, thầm quyết định nên quên người này đi, hiện tại mình không đủ tư cách để thông cảm người khác!
Lăng Tiêu xoay người, chuẩn bị trở về nhà trọ, bỗng nhiên trong tai vang lên tiếng nói lạnh như băng:
- Tiểu tử! Bớt lo chuyện của người đi! Coi chừng cái mạng nhỏ của ngươi!
Thanh âm kia chẳng những băng lãnh đến thấu xương, hơn nữa lọt vào tai cực kỳ khó nghe. Chân khí hộ thể của Lăng Tiêu tự động sinh ra sức chống cự, thanh âm kia "a" một tiếng, dường như có hơi bất ngờ. Đồng thời, từ chỗ tối bên đường hiện ra một người toàn thân phủ trong tấm áo choàng đen, chỉ lộ ra cặp mắt, nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, lạnh lùng nói:
- Không nhìn ra không ngờ ngươi còn có mấy phần bản lĩnh?
Nói xong, một luồng áp lực cực lớn ập thẳng tới Lăng Tiêu, thân thể Lăng Tiêu vẫn đứng ở nơi đó như một cây thương mọc rễ trên đường, ánh mắt lạnh nhìn người đứng giữa không trung nói:
- Ngươi muốn gì?
Từ lúc tiến vào Thánh Vực, tuy rằng vẫn luôn ẩn nhẫn khiêm tốn, luôn tránh né đuổi giết, nhưng đối mặt với khiêu khích không rõ ràng thế này, chính là lần đầu tiên!
Lăng Tiêu vốn bản tình lạnh lùng, cao ngạo chợt bùng nổ, lão tử đánh không lại một gia tộc hùng mạnh, chẳng lẽ còn sợ mấy tên tự cho mình là cường giả các ngươi sao?
- Ha ha! Ngươi thực rất can đảm! Không ngờ dám nói với ta như thế! Tiểu tử kia! Ngươi có biết mấy năm nay, người kiêu ngạo ở trước mặt ta đã sớm chết sạch rồi hay không!
Người mặc áo choàng đen rất hứng thú nhìn Lăng Tiêu, nói với giọng chế giễu.
← Ch. 466 | Ch. 468 → |