← Ch.489 | Ch.491 → |
Tương Vân Sơn thấy Lăng Tiêu trở về, cười nói:
- Chủ công, thật không ngờ lực hiệu triệu của ngài lại lớn như vậy, mấy ngày hôm nay chúng tôi đều vội vã vô cùng. Cho tới hôm nay đã chiêu mộ được hơn ngàn người! Toàn bộ đều là đối tượng tinh anh, tiềm lực tuổi trẻ thật là tốt! Hơn nữa hẳn là không có con cháu quý tộc trong đó. Đương nhiên đây mới chỉ là bước đầu khảo sát của chúng ta, sau này chúng ta còn có thể tiếp tục khảo sát tiếp. Nhân thủ của chúng ta hiện giờ có rất nhiều, chủ công muốn bắt đầu phát triển từ đâu đây? Là dựa vào kẻ khác, hay là... đi làm lính đánh thuê và con đường của kẻ mạo hiểm?
Trong Thánh Vực, các thế lực nhỏ muốn phát triển, thường có vài cách: thứ nhất, chính là tìm một thế lực lớn để dựa vào! Loại này là biện pháp phát triển nhanh nhất, chỉ cần nộp một phần thu nhập lên trên là có thể được thế lực đó che chở, bình thường thì không cần trả giá nhiều lắm. Chỉ trừ trường hợp thế lực đó gặp phải biến cố lớn, như vậy, các thế lực nhỏ phụ thuộc sẽ trở thành lực lượng bổ sung. Tuy nhiên, nói như thế nhưng thực sự khi tới thời điểm đó, trên cơ bản thì hậu quả không lớn.
Cho nên, dựa vào thế lực lớn mà phát triển, chính là cách mà tuyệt đại đa số các thế lực mới phát lựa chọn.
Đương nhiên, cũng có người khinh thường cách làm này, cho rằng tự thân phát triển mới là tốt nhất. Vì vậy cũng có người lựa chọn trở thành lính đánh thuê hoặc là tổ chức mạo hiểm đoàn.
Diện tích Thánh Vực cực kỳ rộng lớn, nhân khẩu đông đảo, tất nhiên là phạm vi hoạt động của lính đánh thuê cũng rất rộng. Trở thành một tổ chức lính đánh thuê, chỗ tốt lớn nhất chính là tự do, hơn nữa nguy hiểm không cao. Trong Thánh Vực tuy không có các quốc gia như Nhân giới, nhưng lại có các gia tộc, trong phạm vi thế lực của họ thật ra cũng không khác với quốc gia là bao, cũng sẽ có người duy trì trật tự.
Khuyết điểm của lính đánh thuê thì tất nhiên là địa vị không cao, vì đối tượng phục vụ của họ phần nhiều là người thường trong Thánh Vực, các gia tộc lớn rất ít khi thuê lính đánh thuê đi làm việc.
Do đó mà trong Thánh Vực, lập nên đoàn lính đánh thuê trên cơ bản là những kẻ không có chí hướng quá lớn, chỉ cầu lăn lộn kiếm cơm no áo mặc mà thôi.
Cách thứ ba, chính là thành lập một tổ chức kiểu mạo hiểm đoàn. Việc mà tổ chức kiểu này làm nhiều nhất, chính là tiến vào những vùng núi nổi tiếng, nơi đầm lầy ao hồ trong Thánh Vực, nơi chưa có vết chân người qua lại để tìm kiếm khoáng mạch tinh thạch, các loại dược liệu quý hiếm và các loại bảo vật!
Bình thường thì, những võ giả tham gia mạo hiểm đoàn đều là những người có đủ tinh thần thám hiểm và lòng nhiệt huyết. Có mạo hiểm đoàn rất nhiều năm bị khốn trong thất vọng cùng cực, nhưng lại có nơi phất lên chỉ trong một đêm!
Tuy nhiên, việc phát sinh nội chiến trong mạo hiểm đoàn cũng là việc thường xuyên. Đối mặt với của cải, không phải ai cũng có thể bảo trì bình tĩnh.
Cho nên, số lượng mạo hiểm đoàn trong Thánh Vực vô cùng thưa thớt, mà cho dù có cũng không thể vượt quá trăm người.
Bởi vậy Tương Vân Sơn cho rằng, lấy tài nguyên trên người chủ công lúc này thì lựa chọn loại thứ nhất, tìm một thế lực lớn dựa vào, chính là lựa chọn tốt nhất!
Không phải không có khả năng khác, tỷ như trực tiếp thành lập căn cứ của chính mình, sau đó tự thân kinh doanh, hoặc là có một khoáng mạch tinh thạch riêng, sau đó lặng lẽ phát triển thế lực.
Đương nhiên, mặt khác của biện pháp này chính là khả năng không lớn. Thánh Vực đã phát triển nhiều năm như vậy, giờ muốn trực tiếp thành lập một căn cứ riêng tiến hành phát triển, cản trở rất nhiều, khó khăn rất cao!
Về phần có một khoáng mạch tinh thạch...
Cái việc này căn bản là không tồn tại, bởi vì nó không phù hợp với tình hình thực tế.
Tuy nhiên, căn cứ vào hiểu biết của Tương Vân Sơn mấy ngày qua đối với chủ công này, hắn cảm giác chủ công rất có thể sẽ đồng ý cách tự mình thành lập căn cứ, sau đó tiến hành phát triển. Bản thân hắn không đồng ý như vậy. Khuyết điểm quá nhiều, thậm chí không cần nhắc tới. Khiến cho người khác chú ý tới, đối với một thế lực mới phát, là một điểm chí mạng!
Dưới bóng đại thụ mới được hưởng gió mát!
Cho nên, Tương Vân Sơn chuẩn bị tham khảo ý kiến của chủ công, sau đó lại khuyên nhủ sau.
Lông mày Lăng Tiêu nhướng lên, nhìn Tương Vân Sơn hỏi:
- Tiên sinh cho rằng, chúng ta nên phát triển thế nào là tốt nhất?
Tương Vân Sơn không thể nhìn ra được từ trên mặt Lăng Tiêu xem hắn nghĩ gì, chỉ có thể nói:
- Tôi cảm thấy, chúng ta nên chọn cách dựa lưng vào một thế lực để phát triển sẽ tốt hơn. Lúc này chủ công đang có quan hệ với rất nhiều thế lực cao nhất, nhưng dựa vào thế lực đỉnh cấp này lại khó có thể thoát ly! Cho nên, tôi cảm thấy, lúc này lựa chọn tốt nhất của chúng ta, chính là trở lại thành Vọng Thiên, dựa vào Ngô gia. Trước hết không nói Ngô tiểu thư có ưu ái với chủ công, chỉ bằng vào danh khí hiện giờ của chủ công thì Ngô gia nhất định sẽ không cự tuyệt cho chúng ta dựa vào!
Lăng Tiêu hỏi:
- Vậy sau này thì sao?
Tương Vân Sơn nói:
- Sau này, tất nhiên là chúng ta chậm rãi phát triển, mượn Ngô gia một ít năng lượng để dùng, phát triển thế lực riêng của chúng ta. Không tới trăm năm tôi tất có thể khiến cho thế lực của chủ công trở thành gia tộc cỡ trung!
Lăng Tiêu gật gật đầu cười hỏi:
- Khi đó, Ngô gia nuôi hổ thành họa, tiên sinh cho rằng chúng ta và Ngô gia khi đó làm sao sống chung?
Tương Vân Sơn thản nhiên cười nói:
- Nếu dễ dàng bị chúng ta lấn át như vậy, thế thì chỉ có thể nói là họ vô năng, thật sự không nên trách tội lên đầu chúng ta. Trong Thánh Vực này, mỗi ngày đều có thế lực mới phát, lại mỗi ngày đều có thế lực ngã xuống. Những gia tộc có thể tồn tại mấy vạn năm, mười mấy vạn năm, thậm chí từ trước thời Chúng thần chiến đều có phương thức sinh tồn riêng của mình, không cần chúng ta xen vào.
Tuy trong lòng Lăng Tiêu có chủ ý khác, nhưng thực sự tin phục lời nói của Tương Vân Sơn. Từ khi Lăng Tiêu tới Thánh Vực tới nay, hạng người ăn chơi chác táng, không học vấn không nghề nghiệp như dưới Nhân giới tuy rằng cũng có, nhưng nhìn chung thì những con cháu gia tộc này không có ai là nhân vật đơn giản!
Ngay đến cả lão tam của Ngô gia Ngô Lượng kia, thoạt nhìn thì ăn chơi chác táng lỗ mãng, nhìn thực tế thì sao? Lăng Tiêu tuy chỉ biết về gã có hạn, nhưng cũng không tin Ngô Lượng chỉ nông cạn như bề ngoài của gã vậy.
Tương Vân Sơn lại nói tiếp:
- Vân Sơn biết ánh mắt của chủ công rộng lớn, suy nghĩ cũng không cứng nhắc, có lẽ chẳng bao lâu sau sẽ trở nên nổi tiếng, nhưng đang ở đầu giai đoạn phát triển, hay là, khiêm tốn một chút!
Lăng Tiêu gật gật đầu, bỗng nhiên vung tay lên, bày ra một đạo kết giới trong phòng, sau đó nhìn Tương Vân Sơn, cười nhẹ nói:
- Nếu ta nói cho ngươi, ta chính là Lăng Tiêu... ngươi còn giữ ý tưởng như vậy nữa không?
Tương Vân Sơn nghe xong, trong lòng nao nao, sau đó nhìn Lăng Tiêu nói:
- Chủ công... là Lăng Tiêu?
- Đúng vậy, vốn ta còn muốn sau khi quay về thành Vọng Thiên mới nói cho người chuyện này, nhưng không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, thậm chí có phần ngoài dự đoán của ta, bao gồm cả việc chúng ta có thể chiêu mộ nhiều người như vậy trong thời gian ngắn. Ta tin tưởng, trong mắt người khác, ta là một thanh niên có dã tâm to lớn, trong tay ta lại nắm giữ không ít thứ khiến cho họ cảm thấy hứng thú.
- Đúng vậy, cho nên tôi mới muốn chủ công dựa vào một thế lực gia tộc, tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió!
Lăng Tiêu cười khổ nói:
- Vân Sơn có từng nghĩ tới, bây giờ còn có thế lực nào dám mời chào chúng ta nữa không?
Tương Vân Sơn hơi sửng sốt, ngay sau đó liền giật mình nói:
- Là Vân Sơn quên mất! Đúng vậy, trong tay chủ công nắm giữ mấy thứ này, dựa vào thế lực một nhà đều khiến các thế lực khác cảnh giác, thậm chí đỏ mắt! Không cần nói gì khác, trong thành Vọng Thiên có ba thế lực lớn Ngô Vương Tôn, nếu dựa vào Ngô gia như vậy hai nhà Vương Tôn nhất định sẽ cực kỳ khẩn trương, không tiếc bất cứ giá nào để đả kích chúng ta... thậm chí cả thành Vọng Thiên...
Tương Vân Sơn nói xong, trên trán bỗng đổ mồ hôi lạnh, sau đó nhìn Lăng Tiêu, vẻ mặt hổ thẹn nói:
- Vân Sơn nhiều năm chưa từng tự hỏi mấy vấn đề này, suy xét không chu toàn, thật sự là hổ thẹn.
Lăng Tiêu cười khoát tay, nói:
- Cho nên, chuyện này chúng ta cứ trở về thành Vọng Thiên mới quyết định cũng không muộn!
Tương Vân Sơn nhìn Lăng Tiêu, bỗng nói:
- Chủ công chính là thiếu niên Nhân giới đã một kiếm chém nát cửa Thánh Vực sao?
Lăng Tiêu bật cười:
- Ngươi nghĩ sao?
Tương Vân Sơn mặt vàng như nến, vẻ mặt khó tin, trợn mắt há mồm nói:
- Nói vậy, ngài chính là Lăng Tiêu, người có ý thuật và trận pháp thần kỳ mà không ít thế lực trong Thánh Vực chú ý sao?
Lăng Tiêu gật gật đầu, cười khổ:
- Xem ra, tên của ta quả thực rất nổi tiếng?
Tương Vân Sơn lại lắc lắc đầu nói:
- Chủ công người sai rồi, biết đến chủ công người phần nhiều là những gia tộc còn có hậu nhân dưới Nhân giới! Chỉ có bọn họ mới có thể thường xuyên chú ý đến sự tình dưới Nhân giới. Về phần nói tôi biết về chủ công lại là vì sau một kiếm kinh thiên kia của chủ công, một kiếm đánh nát truyền tống trận của Âu Dương gia, muốn chữa trị không có ngàn năm là không thể, ha ha, chuyện này khiến cho Âu Dương gia trở thành trò cười, mà chủ công nổi danh ở Thánh Vực cũng là vì chuyện này!
Lăng Tiêu thấy nao nao nói:
- Truyền tống trận... bị đánh nát?
Tương Vân Sơn nói:
- Chủ công không biết?
Lăng Tiêu gật gật đầu nói:
- Việc này... đúng là ta không rõ lắm.
Tương Vân Sơn gật gật đầu nói:
- Chủ công không biết cũng là bình thường, cánh cửa Thánh Vực có hai cách mở ra, chủ công đến đây lâu vậy cũng đã biết rồi chứ?
Thấy Lăng Tiêu gật đầu, Tương Vân Sơn nói tiếp:
- Cánh cửa Thánh Vực do con người mở ra, trên thực tế chỉ là mở truyền tống trận mà thôi! Khi truyền tống trận mở ra, sẽ tự hành tìm kiếm khí tức thực lực Thánh giai, sau đó hút vào. Cho nên khi chủ công bổ nát cánh cửa Thánh Vực kia, hẳn là trước đó họ đã nhìn thấy chủ công chiến đấu, sau đó mở ra truyền tống trận nhưng lại bị chủ công bổ vỡ, truyền tống trận bị thương nặng, muốn khôi phục cần rất nhiều năm! Cho nên, Âu Dương gia có thù với chủ công cũng là hợp tình hợp lý!
Lăng Tiêu lại hỏi:
- Cánh cửa Thánh Vực sau khi bị bổ vỡ thì sẽ thế nào?
Tương Vân Sơn cứng họng nhìn Lăng Tiêu, lắp ba lắp bắp phun ra một câu:
- Chủ công... không ngờ... không ngờ còn bổ nát cả cánh cửa Thánh Vực hình thành tự nhiên?
Không đợi Lăng Tiêu gật đầu, Tương Vân Sơn đã thấy được đáp án trong mắt hắn, không thể tin nổi:
- Ngài... quái... ách, loại cường giả này, quả thực là có một không hai a!
← Ch. 489 | Ch. 491 → |