Vay nóng Tinvay

Truyện:Ngạo Kiếm Lăng Vân - Chương 497

Ngạo Kiếm Lăng Vân
Trọn bộ 764 chương
Chương 497: Đối chọi gay gắt
0.00
(0 votes)


Chương (1-764)

Siêu sale Shopee


Lăng Tiêu cười thản nhiên:

- Đây là địa bàn của ta, ngươi tới nơi này, nói với ta những lời khó hiểu, còn hỏi ta khiêu khích ngươi hay sao? Xin hỏi, chỉ số thông minh của ngươi có vấn đề không chứ?

Ngô Anh vừa thấy chuyện không tốt, cứ thế càng ngày càng đi xuống, hai bên không thể không đánh nhau rồi!

Hai người thanh niên đều là tuấn kiệt một thời, về mặt tình cảm đương nhiên ông nguyện ý đứng về phía Lăng Tiêu, nhưng lý trí lại nói với Ngô Anh, Tư Đồ Bằng Phi tuyệt đối là người không thể chọc vào!

Ngô Anh nghĩ trong lòng, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nhanh chóng đến đó nói:

- Hai vị, hai vị hãy nghe ta nói một lời!

Bên kia khuôn mặt Tư Đồ Bằng Phi biến thành tái nhợt, mà lão già sáu mươi tuổi ở phía sau Tư Đồ Bằng Phi trừng mắt nhìn Lăng Tiêu, chỉ chờ một câu của thiếu chủ, lập tức xông tới làm thịt người thanh niên làm càn này.

Tuy nhiên, lúc này Tư Đồ Bằng Phi lại bộc lộ một chút phong độ của đại thiếu gia công tử, một bàn tay nâng lên, đưa về phía sau lắc lắc, sau đó thản nhiên nói:

- Trái lại ta muốn nhìn xem, Ngô gia chủ lão có thể trả lời cho ta như thế nào?

Lời này vô cùng bình tĩnh, khi nói chuyện, tuy rằng sắc mặt Tư Đồ Bằng Phi còn có chút tái xanh, nhưng cũng đã khôi phục lại thần sắc bình thường.

Tuy rằng hắn nói đơn giản, nhưng dụng ý trong giọng nói rất rõ ràng. Ngô gia chủ lão không phải có can đảm ôm chuyện này vào người sao? Được lắm, nếu lão không cho ta một câu trả lời thỏa mãn, như vậy, ngay cả lão ... Ta cũng hận giống như vậy!

Trong lòng Ngô Anh dâng lên một trận khí huyết. Nếu như bình thường, ông tuyệt đối sẽ không hành động làm lão hòa giải này. Nhưng Lăng Tiêu thì bất đồng, Ngô Anh ký thác hi vọng vào người thanh niên này rất nhiều. Ông cho rằng chỉ cần cho hắn một cơ hội lớn, nhất định hắn sẽ nhanh chóng phát triển! Về chuyện tư tình nhi nữ giữa con gái và Lăng Tiêu, trái lại chuyện đó không trọng yếu.

Ngẫm nghĩ một chút, trong lòng Ngô Anh thầm tự quyết định, hôm nay ... Cho dù liều mạng đắc tội với công tử minh chủ, cũng muốn bảo lãnh cho Lăng Tiêu!

Đây là Vọng Thiên Thành!

Cùng lắm thì lão tử sẽ rời khỏi liên minh Nam châu, không chơi với các ngươi nữa! Thánh Vực lớn như vậy, ngươi còn có thể vì chuyện này liền đánh tới cửa ta hay sao?

Ngô Anh mỉm cười, nói:

- Tư Đồ công tử tiến đến đây, tự nhiên là có chuyện quan trọng tìm Tiêu Phong tiểu hữu ......

- Ngô gia chủ đã bị lừa rồi, hắn là Lăng Tiêu! Chính là người luyện võ cuồng vọng từ Nhân giới dám hai lần đánh nát cánh cửa Thánh Vực!

Lão già sáu mươi tuổi ở phía sau Tư Đồ Bằng Phi trực tiếp cắt ngang lời nói của Ngô Anh, nói với vẻ lạnh lùng.

Sắc mặt Ngô Anh không thay đổi, nói tiếp:

- Hai vị tuấn kiệt một thời, làm gì vì chút chuyện nhỏ này mà nổi giận, mọi người hãy ngồi xuống tâm bình khí hòa mà nói chuyện, chẳng phải quá tốt sao? Tuy rằng Vọng Thiên Thành là một địa phương nhỏ nhưng chúng ta không hi vọng Tư Đồ công tử đi rồi, lại truyền ra tin tức Vọng Thiên Thành chúng ta đãi khách không chu toàn.

Nhãn thần Tư Đồ Bằng Phi chợt ngưng, nhìn Ngô Anh, sau đó lại nhìn Vương Thành và Lý Thắng, giọng điệu vô tình, càng trở nên có chút lạnh lùng:

- Ngô gia chủ, lời này của lão ... Là ý của ngươi, hay là đại biểu cho Vọng Thiên Thành lão?

Tư Đồ Bằng Phi lạnh lùng, cao ngạo, nhưng đầu óc lại cực kỳ thông minh, từ trong lời nói của Ngô Anh tự nhiên hắn nghe ra một chút hương vị khác.

Tiểu tử, đừng mục hạ vô nhân, tuy rằng ngươi xuất thân cao quý, không thèm đặt Vọng Thiên Thành vào trong mắt, nhưng Vọng Thiên Thành này tuyệt đối không phải nơi cho ngươi hoành hành!

Lão già sáu mươi tuổi phía sau Tư Đồ Bằng Phi thì giận tím mặt. Một gia chủ của thế lực bậc trung quá nhỏ như Ngô Anh lại dám không coi sự tồn tại của mình? Tuy nhiên khuôn mặt Tư Đồ Bằng Phi, thiếu chủ không nói gì, trong đôi mắt lão chỉ có thể bắn ra ánh mắt thù hận, lạnh lùng nhìn Ngô Anh.

Ngô Anh thậm chí cũng không liếc mắt nhìn Vương Thành và Lý Thắng một cái, mỉm cười:

- Tư Đồ công tử xuất thân cao quý, đối với nơi nhỏ như chỗ chúng ta tự nhiên sẽ không quá chú ý. Những gia tộc trong Vọng Thiên Thành cùng tác phong, tuy hai mà một!

Những lời nói này như đinh đóng cột, nói năng có khí phách!

- Được, Được!

Tư Đồ Bằng Phi liên tục nói hai chữ "Được", mặc dù thấy sắc mặt Vương Thành và Lý Thắng có chút không tốt nhưng cũng không nói phủ nhận, trong lòng hiểu rằng, cảm tình, trong mắt người ta, con trai của minh chủ liên minh Nam châu cũng thường thôi!

Trên mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ cười ấm áp, nói:

- Vọng Thiên Thành đoàn kết một lòng, quả nhiên tốt! Nếu như toàn bộ liên minh Nam châu cũng có thể như thế, Nam châu của ta đây sẽ xưng hùng trong Thánh Vực!

Ngô Anh coi như không nghe thấy vẻ trào phúng của Tư Đồ Bằng Phi, chỉ cười thản nhiên, chỉ có chút xin lỗi nhìn thoáng qua Vương Thành và Lý Thắng, anh mắt hai vị kia trở về an ủi. Tuy nhiên không có gì là không thoải mái, nhưng đạo lý quan hệ mật thiết thì ai cũng hiểu được. Hơn nữa, Tư Đồ Bằng Phi lộ ra bộ dáng không coi ai ra gì, xem thường. Không chỉ có một mình Lăng Tiêu! Ba tay đầu sỏ lớn nhất trong Vọng Thiên Thành cũng không lọt vào pháp nhãn của người ta!

Cho nên, mặc dù Ngô Anh tùy tiện đắc tội với Tư Đồ Bằng Phi khiến trong lòng hai người có chút hơi hơi bất mãn. Nhưng nếu ông nói như vậy, hai người này tuyệt đối không có khả năng đi hủy Ngô Anh!

Đây là thời điểm nhất trí đối ngoại! Hơn nữa, Tư Đồ Bằng Phi lợi hại hơn nữa, cũng không phải minh chủ Nam châu, nếu phụ thân Tư Đồ Dũng phái đứa con tự mình đến đây gặp Tiêu Phong. À không, là Lăng Tiêu, đó đã nói lên, rất coi trọng Lăng Tiêu!

Chỗ giống nhau này, hai người Vương Thành và Lý Thắng cũng duy trì trầm mặc. Nếu như gã Lăng Tiêu này được Tư Đồ Dũng nhìn trúng, có lẽ sau này bọn họ còn có thể có được một phần nhân tình chứ.

- Một khi đã như vậy, vậy thủ lĩnh Tiêu Phong cho người của ngươi an bài xuống, chiêu đãi tốt cho Tư Đồ công tử!

Ngô Anh căn bản không thèm nghe bọn họ kêu thân phận thật của Lăng Tiêu, luôn mồm, nói Tiêu Phong, hiển nhiên chẳng khác nào hắn cũng không tiếp nhận lời nói của đám người Tư Đồ Bằng Phi, thậm chí nói ... Hắn sớm biết rằng Tiêu Phong chính là Lăng Tiêu, mà chỉ cố ý giả ngu thôi.

- Không cần!

Tư Đồ Bằng Phi nói một câu cứng rắn. Hắn không phát tác, vậy cũng là cưỡng chế, bởi vì cuối cùng hắn nhớ tới lời dặn dò của phụ thân, trực tiếp nói:

- Lăng Tiêu, ta tới đây là muốn đại biểu cho liên minh Nam châu, chính thức tiếp nhận thế lực của các ngươi tiến vào liên minh Nam châu. Đây là một phần khế ước, ngươi hãy xem, nếu không có vấn đề thì hãy ký đi.

Nói xong, đưa tới một phần khế ước từ trong tay, đẩy tới trước mặt Lăng Tiêu.

Ba người Ngô Anh, Vương Thành và Lý Thắng nhìn Lăng Tiêu có chút hâm mộ. Một thế lực nhỏ vừa mới phát triển, không ngờ lại tạo ra sự chú ý của minh chủ Nam châu, không thể không nói đây là vinh hạnh của Lăng Tiêu!

Nếu như bình thường, cho dù thế lực bậc trung, cũng khó lọt vào tầm mắt người ta, muốn gia nhập liên minh Nam châu, thậm chí phải có một chút hối lộ cho quản sự cao cấp trong liên minh. Một số năm gần đây, sau khi thế lực của liên minh Nam châu hùng mạnh hơn thì loại tình huống này càng ngày càng rõ ràng.

Lăng Tiêu có thể có được phần quang vinh này, ít nhất trong lòng của đám người Ngô Anh, chỉ như một nhà!

Cho nên, cho dù thái độ Tư Đồ Bằng Phi có chút kém, nhưng từ góc độ chỗ tốt thu hoạch từ chuyện gia nhập vào liên minh Nam châu, vậy thì không đáng kể chút nào.

Ngô Anh chuyển giao ánh mắt về Lăng Tiêu, ra hiệu hắn hãy nhanh ký, chờ có thời gian giải thích cho hắn chỗ tốt của việc gia nhập liên minh Nam châu.

Tư Đồ Bằng Phi ngước mắt nhìn trời, một bộ dáng ngươi muốn ký hay không?

Lăng Tiêu không nói gì, mà là tiện tay đưa phần khế ước này cho Tương Vân Sơn.

Tương Vân Sơn nao nao, lập tức theo bản năng tiếp nhận phần khế ước này, một phần cảm động trong lòng hắn đang không ngừng tấn công nội tâm. Hôm nay chủ công xem như nể mặt hắn, có chút cảm động, không cần dùng ngôn ngữ để biểu lộ. Hãy nhìn vào trong ánh mắt cực nóng của Vương Chân và Trương Dương thì có thể hiểu được, hôm nay Lăng Tiêu không tiếc đắc tội với người trong đệ nhất gia tộc trong Thánh Vực, cũng muốn bảo hộ cho tôn nghiêm của mình, giành được sự tôn trọng của bọn họ!

Tương Vân Sơn bình tĩnh trở lại, ánh mắt rơi lên trên mặt của phần khế ước này.

Trên thực tế, loại khế ước này, trước đây hắn đã từng gặp qua. Mỗi một gia tộc gia nhập vào liên minh Nam châu, đều phải ký một phần khế ước, sau đó sẽ theo một ít điều lệ trên đó.

Không quy tắc, không phương viên!

Bên trong Thánh Vực không có quốc gia, chỉ có những thế lực lớn tự chiếm cứ một phương, như vậy, luôn phải tồn tại lực lượng ước thúc bọn họ. Nếu không, nó sẽ rất dễ lộn xộn. Cho nên, các gia tộc cũng đồng ý nhận loại ước thúc này, ít nhất đối với bọn họ mà nói, chỉ có lợi mà không có hại.

Nhưng Tương Vân Sơn vẫn cẩn thận lật xem phần kế ước này, phát hiện trên đó cũng không có cạm bẫy gì, chỉ có một điểm, có chút bất đồng với khi hắn còn ở Tương gia.

- Nếu như có đan dược hay có bí pháp nào bán ra thì không được bán cho những thế lực hay người nào ngoài phạm vi Nam châu. Nếu như vi phạm, tất cả các thế lực của Nam châu cùng diệt!

Tương Vân Sơn nhẹ giọng đọc ra, sau đó nói với Lăng Tiêu:

- Chủ công, đây ......

Trong lòng hắn cũng vô cùng phẫn nộ, đây là tự động kẹp vào trong, nếu như không chú ý, thậm chí cũng đã bỏ qua!

Đám người Ngô Anh, trong lòng cũng rùng mình, thầm nói: Xem ra Tư Đồ Dũng sớm biết thân phận thật của Lăng Tiêu. Điều này chính là đặc biệt nhắm vào Lăng Tiêu!

Lăng Tiêu nhíu mắt lại, nhìn Tư Đồ Bằng Phi, bên kia Tư Đồ Bằng Phi thản nhiên cười:

- Xưa nay Nam châu tự thành một thể, liên minh Nam châu cũng là một nhà. Thứ của nhà mình, tự nhiên không thể cho người ngoài được lợi! Phần khế ước này, do liên minh Nam châu mới soạn ra, còn có vấn đề gì không?

Kỳ thật cái gì là mới soạn ra chứ, căn bản là một mình Tư Đồ Bằng Phi thêm vào. Phụ thân Tư Đồ Dũng của hắn cũng không hay biết chuyện này!

Dù sao, công tử của Tư Đồ gia muốn tạo ra một phần khế ước như vậy, quả thực rất dễ dàng, ai sẽ không tuân theo con của minh chủ chứ? Huống chi, quy tắc này nhìn thì hà khắc, nhưng trên thực tế, diện tích lãnh thổ Nam châu mở mang, hoang vắng, muốn đi đến châu khác, cần thời gian rất lâu. Đại đa số người ngay cả một phần mười Nam châu cũng chưa đi hết, còn chưa nói đến chỗ khác. Cho nên, theo rất nhiều người, đây chẳng qua là bài trí thôi.

Tư Đồ Phi Bằng cảm thấy mình làm như vậy, cũng rất bình thường, hắn đang suy xét cho liên minh Nam châu đấy! Tuy nói hắn có chút khinh thường Lăng Tiêu nhưng phụ thân biết nhìn người, chung quy cũng có chút bản lĩnh. Tư Đồ Bằng Phi bỏ thêm một số quy tắc, cảm thấy cũng đỡ cho sự lo lắng của phụ thân hắn.

Tư Đồ Bằng Phi bình tĩnh nhìn Lăng Tiêu, trên mặt không có vẻ mất tự nhiên, nói tiếp:

- Chỉ cần ngươi một lòng vì sự phát triển của Nam châu, quy tắc này sẽ không có tác dụng với ngươi.

Lăng Tiêu cũng lắc lắc đầu, thản nhiên nói:

- Thật có lỗi, nếu như quy tắc này không xóa đi, tại hạ ... Sẽ không ký!

- Ngươi!

Lúc này Tư Đồ Bằng Phi thực sự tức giận, trong đôi mắt bắn ra hai luồng uy nghiêm lạnh lùng, dừng trên mắt Lăng Tiêu, gằn từng tiếng nói:

- Ngươi ký hay không?

Lúc này Ngô Anh ờ một bên khẩn trương nói:

- Tiêu Phong thủ lĩnh, quy tắc cũng xem như bình thường, đại khái ngươi không biết, giữa Nam châu chúng ta và các châu khác, thỉnh thoảng có va chạm, những vật của chúng ta tự nhiên sẽ không thể có lợi cho người ngoài!

- Đúng vậy, đúng vậy, Ngô huynh nói đúng. Quy tắc này kỳ thật cũng không có gì.

Vương Thành cũng ở một bên giảng hòa.

Lăng Tiêu vẫn lắc đầu, nói:

- Trong lòng tại hạ chỉ có Thánh Vực, chẳng phân biệt Nam châu hay Bắc châu. Đối với mọi người mà nói, quy tắc này không có gì, nhưng với ta mà nói, không thể chấp nhận.

Lăng Tiêu ngẩng đầu, quay về phía Ngô Anh nói:

- Trong nhà Ngô gia chủ cũng có kinh doanh, thử hỏi, những thứ đồ khi các người kinh doanh, sẽ hỏi đối phương nó có từ đâu sao? Sẽ cân nhắc đối phương là người tốt hay xấu sao? Huống chi, trên mặt người ở bất cứ đâu cũng không có khắc chữ. Nếu như tương lai muốn hãm hại tại hạ, chỉ cần tìm người của châu hắn, đến mua thứ gì của tại hạ, sau đó mới phát hiện, tiếp đó ... Có phải bất cứ gia tộc nào, cũng có thể tấn công về chuyện kinh doanh của tại hạ chứ?

Lăng Tiêu nói tiếp, giọng điệu càng lạnh lùng hơn, âm thanh giống như được phát ra từ trong băng hàn.

Lăng Tiêu không nói, mấy người Ngô Anh thực sự vẫn không có hướng suy xét. Lời hắn vừa nói ra, mấy người lập tức cứng họng, im lặng không nói. Không nói gì khác, hãy xem thái độ của Tư Đồ Bằng Phi ngày hôm nay đối với Lăng Tiêu. Nếu có một ngày, chuyện phát sinh này có khả năng... Cũng không phải là một chút nhỏ!

Cho nên, mấy người này cũng không khuyên Lăng Tiêu nữa, không kìm nổi ánh mắt lại rơi trên người Tư Đồ Bằng Phi.

Tư Đồ Bằng Phi lại mỉm cười, trong vẻ cười có chút khinh thường, còn có chút lộ ra vẻ hiển nhiên là thế, thản nhiên nói:

- Nói như vậy, ngươi sẽ không gia nhập liên minh Nam châu?

Lăng Tiêu cũng cười rộ lên:

- Như thế nào được, chỉ cần Tư Đồ công tử xóa quy tắc này, tại hạ lập tức sẽ chấp nhận gia nhập liên minh Nam châu.

- Ngươi không tín nhiệm liên minh Nam châu thì sẽ không tín nhiệm danh dự của Tư Đồ gia tộc ta ... Ha, ngươi cho ngươi là ai? Ngươi muốn thế nào là thế đó sao? Sau khi trở về, ta sẽ bẩm báo chi tiết, nói Lăng Tiêu ngươi ... Không chịu gia nhập liên minh Nam châu!

Tư Đồ Bằng Phi nói xong lại nhìn qua đám người Ngô Anh:

- Nếu Vọng Thiên Thành các lão cho rằng hắn là Tiêu Phong mà không phải Lăng Tiêu, vậy đám người các lão hãy trông chừng bọn họ đi! Sau khi ta trở về, ta sẽ bẩm báo cho phụ thân, từ từ xét duyệt tư cách của các lão. Liên minh Nam châu sắp cải cách, cũng không phải gia tộc nào cũng có thể gia nhập được!

Lăng Tiêu không chịu đáp ứng, lại hợp ý hắn. Hiện tại hai điều trên quy kết trực tiếp lên vai của Lăng Tiêu!

Không tín nhiệm liên minh Nam châu, không tín nhiệm danh dự của Tư Đồ gia ... Tùy tiện một điều, cũng không ai có thể chấp nhận được, trừ phi không phát triển ở Nam châu!

Gã Tư Đồ Bằng Phi này xem như khoét vào chỗ hở của Lăng Tiêu. Nếu ngươi đáp ứng, chẳng khác nào giảm bớt cơ hội kiêu ngạo mạnh mẽ của ngươi! Nếu ngươi không đáp ứng, vậy là ngươi không tin liên minh Nam châu, không tin Tư Đồ gia!

Đám người Ngô Anh làm sao không rõ lí lẽ này, thấy thế cũng không kìm nổi mà nhíu mày. Ngô Anh nhìn Lăng Tiêu, thầm nói: Tư Đồ công tử này không thù Lăng Tiêu mới là lạ, chẳng lẽ gần đây do thấy Lăng Tiêu nên khó chịu mà bố trí như vậy với hắn?

Loại chuyện này nếu như kẻ ăn chơi trác táng không biết làm ra chuyện báo ân thì có thể, dù sao ở trong mắt những kẻ ngốc, chính bọn họ là ông trời! Là luật pháp! Ngoại trừ mình, ai bọn họ cũng không quan tâm.

Nhưng gã Tư Đồ Bằng Phi này thì bất đồng, bản thân hắn chính là thanh niên tuấn kiệt, lại xuất thân trong gia tộc lớn như Tư Đồ gia tộc. Quan trọng nhất, hắn là công tử con vợ cả, không giống như một số người thừa kế gia nghiệp không có hy vọng, suốt ngày ăn chơi trác táng chờ chết. Tư Đồ Bằng Phi chắc chắn đã được giáo dục quá tốt! Dụng ý rõ ràng nhằm vào người thanh niên cũng có tiềm lực phát triển quá lớn, thực sự là một chuyện không khôn ngoan, vì sao hắn phải làm như vậy?

Lúc này, sắc mặt Lăng Tiêu bình tĩnh, nói:

- Vậy ... Mời đi, không tiễn!

- Lăng Tiêu, một thứ thối tha không biết xấu hổ như ngươi cũng dám liều lĩnh như thế. Hôm nay, hôm nay lão phu thay cha mẹ ngươi để giáo huấn một tiểu súc sinh vô tri cuồng vọng như ngươi!

Lão già sáu mươi tuổi sau lưng Tư Đồ Bằng Phi rốt cuộc cũng không kiềm chế được lửa giận trong lòng, đứng lên, lấy tay chỉ vào Lăng Tiêu giận dữ hét.

- Hừ!

Lăng Tiêu phát ra tiếng hừ lạnh từ trong mũi, thậm chí cũng không dùng tinh thần lực công kích vào ý niệm trong đầu lão già này, thản nhiên nói:

- Ngươi còn chưa xứng!

Lúc này, Vương Chân ở phía sau Lăng Tiêu cười lạnh nói:

- Cũng không chịu nhìn lại mình có thân phận gì! Lão già kia, đừng kêu gào ở đó, lão muốn chơi, ta sẽ cùng chơi với lão, như thế nào?

Sắc mặt lão già kia càng trở nên đỏ bừng, tới thời điểm này, làm sao còn có thể lùi được? Lão giận dữ nói:

- Được! Hôm nay không giết ngươi, lão phu liền tự sát ở trước mặt ngươi!

Đám người Ngô Anh cũng không nói gì nữa, mắt thấy chuyện đã diễn ra tới một hình dạng mà các lão không hy vọng thấy nhất, cũng chỉ có thể đứng ở trung gian, không giúp bên nào cả.

Lúc này, có người bên cạnh Tư Đồ Bằng Phi nói với hắn:

- Thiếu chủ, người đó là Vương Chân!

Tư Đồ Bằng Phi nao nao, lập tức nói:

- Lăng Tiêu, ngươi ước thúc hạ nhân ngươi như vậy sao?

Lăng Tiêu thản nhiên cười:

- Hắn không phải là hạ nhân của ta. Hắn là huynh đệ của ta!

Vương Chân đứng đó, khí thế chưa đổi, thân hình vẫn không nhúc nhích, lòng cũng nhẹ run lên. Cho dù chủ công đang lấy lòng người nhưng hắn cũng chấp nhận! Nếu như người khác cũng có thể làm trò trước mặt công tử minh chủ Nam châu để mua chuộc lòng người, hắn cũng sẽ cam tâm tình nguyện đi theo người đó!

Tư Đồ Bằng Phi khinh thường cười cười, nói:

- Quên đi, không nên chấp nhặt bọn họ. Trái lại, ta muốn nhìn xem, bỏ qua sự ủng hộ của liên minh Nam châu, ở Nam châu này các ngươi làm sao để phát triển! Chúng ta đi!

Nói xong liền quay người rời đi trước, lão già kia tự nhiên cũng nghe được đồng bạn vừa nói với Thiếu chủ. Cái tên Vương Chân này, ở Nam châu Thánh Vực vẫn có chút danh tiếng. Quán quân Chiến Thần bảng, còn không chỉ một lần, đây cũng không phải trình độ mà người bình thường có thể đạt được!

Trong lòng tự biết thiếu chủ đang tìm đường lùi cho mình, bởi vì mình tuyệt đối không phải là đối thủ của người thanh niên kia. Sắc mặt lão già này nháy mắt trở nên có chút tím tái, quay về phía đám người Lăng Tiêu hừ mạnh một tiếng, sau đó xoay người rời đi.

Đám người Lăng Tiêu cứ như vậy nhìn đám người Tư Đồ Bằng Phi rời đi.

Ngô Anh do dự một chút, vẫn đứng tại chỗ không động, thở dài nói:

- Cùng lắm thì cả đời này chúng ta không rời khỏi Vọng Thiên Thành này, thật sự là một người không hiểu ra làm sao cả!

Vương Thành và Lý Thắng cũng có chút lo sợ trong lòng, không duyên không cớ đắc tội với kẻ thù như thế. Mặc kệ trong lòng ai cũng không thoải mái, trên mặt ít nhiều cũng lộ ra một chút ảm đạm. Chuyện kinh doanh của ba đại gia tộc trong Vọng Thiên Thành cũng trải rất rộng, đắc tội với Tư Đồ Bằng Phi thì có nghĩ là rất nhiểu lĩnh vực kinh doanh của bọn họ bị đả kích!

Lúc này Lăng Tiêu khẽ cười nói:

- Thật sự có lỗi, hôm nay nhị vị gia chủ bị liên lụy vì ta. Tuy nhiên, Lăng Tiêu sẽ ghi tạc chuyện này trong lòng! Ít ngày nữa sẽ có báo đáp hậu hĩnh, tin rằng các người sẽ không hối hận về sự lựa chọn của mình!

Vốn Lăng Tiêu cũng không muốn nhanh chóng đưa ra nhiều loại đan dược lắm, có chút bản lãnh vẫn không nên bộc lộ ra nhiều chỗ tốt trong một lần. Tuy nhiên hôm nay Tư Đồ Bằng Phi đã đến khiến Lăng Tiêu phải thay đổi chủ ý.

Thoạt nhìn Nam châu biết về mình không chỉ có một hai gia tộc lớn, thậm chí rất có khả năng những thế lực lớn này, sau khi mình trở thành quán quân Chiến Thần bảng không lâu, cũng đã biết thân phận mình! Có tai họa ngầm ngư Âu Dương gia kia, muốn ẩn dấu thân phận thực sự của mình, đích xác có chút khó khăn.

Một khi bí mật được nói cho người thứ hai nghe, vậy không thể tính là bí mật, cũng có khả năng trong một đêm thì dư luận sẽ xôn xao. Cho nên, nếu là như thế, không ai hào phóng nhận!

Vọng Thiên Thành cách Trung bộ của Thánh Vực cực kỳ xa, ngoài tầm tay của Âu Dương gia, khoảng cách bàn tay không thể xa như vậy, hơn nữa thực lực hiện tại của Lăng Tiêu theo thời gian có chút nâng cao về chất. Người luyện võ bình thường căn bản cũng không được Lăng Tiêu đặt trong mắt!

Hai người Vương Thành và Lý Thắng liếc mắt nhìn nhau, mọi người đều đắc tội, điều này cho dù muốn đổi cũng không còn kịp rồi, vậy không bằng thức thời một chút, Vương Thành cười nói:

- Tuy rằng Lăng Tiêu thủ lĩnh tiến vào Vọng Thiên Thành không được bao lâu, nhưng dù sao cũng là người của Vọng Thiên Thành ta, không thể trơ mắt nhìn ngươi bị người ngoài ức hiếp? Kỳ thực gã Tư Đồ Bằng Phi kia cũng không có gì, cho dù đám Tư Đồ gia kia có lợi hại, cũng không nên xen vào Vọng Thiên Thành của chúng ta!

Lý Thắng cũng nói:

- Người chịu nhục, mãi cũng chịu nhục, nếu hắn khinh thường Vọng Thiên Thành chúng ta thì chúng ta cần gì phải dùng vẻ hòa nhã tiếp lạnh lùng? Cùng lắm thì rời khỏi Thánh Vực. Lăng Tiêu thủ lĩnh, ngươi không cần sợ bọn họ!

Ngô Anh không kìm nổi trong lòng cười khổ, thầm nói: Hai người này thật sự còn có thể tận dụng triệt để, bây giờ nói hùng hồn, nếu như Tư Đồ Bằng Phi lập tức tìm người quay lại báo phục, tin rằng hai vị này nhất định sẽ không tham dự!

Trong lòng Lăng Tiêu tự nhiên cũng hiểu được điều này, cũng không coi lời nói bọn họ là thật, chỉ có chấp tay, nói:

- Vậy mọi thứ dựa vào nhị vị gia chủ!

Hai người Vương Thành và Lý Thắng liền xưng không dám. Tuy rằng gã Lăng Tiêu này tuổi còn trẻ nhưng tuyệt đối có thể coi là đầy hứa hẹn, hơn nữa còn là người được minh chủ Nam châu chú ý!

Ba người Ngô Anh cũng vội vàng rời đi theo, loại biến cố tạm thời này, bọn họ cũng cần phải trở về bố trí một hồi mới được, để tránh bất cứ tình huống gì bỗng phát sinh, người trong nhà vẫn không biết.

Bọn họ đi rồi, Tương Vân Sơn nhìn Lăng Tiêu, sau đó nói:

- Là Vân Sơn tạo phiền toái cho chủ công.

Lăng Tiêu khoát tay:

- Không nên nói như vậy, chuyện hôm nay bọn họ hướng về phía ta, cũng không liên quan đến các ngươi!

Lúc này Tương Vân Sơn lại lộ ra vẻ suy tư, sau đó nói:

- Gã Tư Đồ Bằng Phi, thoạt nhìn cũng không phải là người vô tri lỗ mảng, làm sao lại lộ ra vẻ kỳ quái như thế? Giữa chủ công và hắn ... Có thù hận gì hay không?

- Thù hận?

Lăng Tiêu lắc lắc đầu:

- Nào có cừu oán, ta không biết hắn! Tuy nhiên, ta cũng cảm giác được, hắn dường như bất mãn ta rất lớn.

Vương Chân ở một bên nói:

- Chẳng lẽ kẻ thù nào đó của chủ công quen biết hắn?

Nói xong ánh mắt hướng về phía Tương Vân Sơn và Hạ Tuyết Ngọc lặng lẽ ngồi ở chỗ kia.

Tương Vân Sơn nhìn thoáng qua Hạ Tuyết Ngọc, sau đó lắc đầu nói:

- Loại người như Tương Vân Bưu sẽ không được Tư Đồ Bằng Phi để ở trong mắt! Càng đừng nói làm chuyện gì cho hắn!

Lăng Tiêu nói:

- Quên đi, trước không nên suy xét vấn đề này, sau này cũng có ngày chân tường rõ ràng. Lúc này, chúng ta cần nghiên cứu một chút, đan dược của chúng ta vừa mới bắt đầu liền có nhiều loại, có chỗ hại hay không?

Tương Vân Sơn hỏi:

- Vậy, chủ công nói trước đi, có đan dược gì?

.......

Ngoài Vọng Thiên Thành, đám người Tư Đồ Bằng Phi ngồi trên trong một chiếc xe xa hoa do con Quy Giáp Long kéo. Quy Giáp Long là sinh vật duy nhất trong Thánh Vực, và cũng không có bất kì quan hệ nào với Quy Giáp Thú ở Nhân giới.

Dài khoảng bốn năm thước, cao hơn hai thước, vảy dày đặc trên thân, tứ chi có lực, tốc độ chạy cực nhanh, thậm chí trên con đường lớn bằng phẳng còn có thể cảm giác nó chaỵ nhanh như điện! Xe Quy Giáp Long là phương tiện di chuyển chủ yếu ở tất cả các nơi trong Thánh Vực!

Bởi vì cho dù người luyện võ Tiên Thiên, cũng không chịu nổi phi hành liên tục trên không trung, cũng sẽ mệt mỏi, thậm chí còn tiêu hao một khoảng năng lượng trong cơ thể! Dù sao, Thánh Vực quá lớn!

- Thiếu chủ, gã Lăng Tiêu kia không biết điều lắm, vì sao ngài không ra tay giáo huấn hắn?

Ngưới nói chuyện là một lão già sáu mươi tuổi, lúc này vẻ mặt đang giận dữ nói.

Mà trên mặt Tư Đồ Bằng Phi lại không có vẻ lạnh lùng cao ngạo mới vừa rồi ở chỗ Lăng Tiêu mà lại lộ ra vẻ cực kỳ bình tĩnh! Nếu như những người lúc nãy trông thấy, nhất định sẽ kinh ngạc không ngừng, chẳng lẽ dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi của Tư Đồ công tử là giả hay sao?

Tư Đồ Bằng Phi thản nhiên cười cười, lắc đầu nói:

- Người này quả nhiên có chút ý tứ, ta nhìn không thấu hắn!

Tư Đồ Bằng Phi suy nghĩ một chút, còn nói thêm:

- Tuy nhiên, người này có một khuyết điểm lớn, chính là rất cao ngạo! Ta giả cuồng ngạo, Lăng Tiêu ... Thì thật sự cuồng ngạo!

Lão giả kia gật đầu nói:

- Đúng vậy, người đó không biết điều lắm! Giận đến nổi tôi thật sự muốn đánh một cái chết hắn!

Tư Đồ Bằng Phi cười nói:

- Thời đại đánh đánh giết giết đã qua rồi, Thần lợi hại hay không? Còn không phải một đám ngã xuống trong chiến đấu, chôn vùi một đám? Thực lực của lão tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn! Ta rất hoài nghi, một người luyện võ không đến năm mươi tuổi ở Nhân giới, cho dù bắt đầu luyện công từ trong bụng mẹ, cũng không đạt được loại cảnh giới như hiện tại! Cho nên, ta cảm thấy hắn phải có một phương pháp để nâng cao thực lực vô cùng tốt! Hiện tại, bước đầu tiên chúng ta thành công, đã thành công bài xích hắn ra khỏi liên minh Nam châu! Bước tiếp theo, ta muốn cảnh cáo những gia tộc có quan hệ tốt với hắn, cùng nhau chống lại hắn! Đến cuối cùng, chờ đến lúc hắn cùng đường, cơ hội của chúng ta sẽ tới. Mặc kệ hắn đồng ý hay không, cũng sẽ trở thành một tên thủ hạ của Tư Đồ Bằng Phi ta!

Những người trong xe đều là tâm phúc tuyệt đối của Tư Đồ Bằng Phi. Cho nên, hắn cũng không nói những lời này sau lưng bọn họ. Trong mắt những người này, Tư Đồ Bằng Phi chính là một thủ lĩnh tốt nhất!

Lúc này lão già kia mới sững sờ nói:

- Tình cảm ... Thiếu chủ có chủ ý này, nhưng sau khi trở về, nếu gia chủ có hỏi? Còn nữa, phần lớn những gia tộc có quan hệ tốt với Lăng Tiêu, cũng có thể là gia tộc đỉnh cấp!

Một gia tộc thế lực đỉnh cấp cũng không đáng sợ, nhưng vấn đề là, nếu như tất cả những thế lực đỉnh cao ở cùng một chỗ?

Tư Đồ Bẳng Phi mỉm cười:

- Cho nên, phải nghĩ một lý do tốt, khiến phụ thân thất vọng với người đó, tốt nhất là thất vọng cực độ, ha ha.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-764)