Vay nóng Homecredit

Truyện:Ngạo Kiếm Lăng Vân - Chương 504

Ngạo Kiếm Lăng Vân
Trọn bộ 764 chương
Chương 504: Chưa thể bại (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-764)

Siêu sale Lazada


Lão già áo xanh cười lạnh nói:

- Chuyện này ngươi không cần phải biết. Dù sao ngươi sớm sẽ chết thôi. A... Ngươi dám đánh lén ta...

Lão già áo xanh gầm lên giận dữ, Cả người phát ra khí thế mãnh liệt, sau đó nghe "ầm" một tiếng, một bóng người ở phía sau lưng lão già áo xanh bắn ra xa!

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Ngay lập tức, Lăng Tiêu cũng hung hãn phát động công kích. Yêu Huyết kiếm, Huyền Thiên lệnh bài, Hàm Hàn bảo đỉnh cộng thêm tả chưởng của Lăng Tiêu! Trong nháy mắt cùng lão già áo xanh va chạm bốn lần!

Lăng Tiêu không thể không thán phục sự dũng mãnh của lão già áo xanh. Bị phân thân của mình đánh lén, không ngờ không bị thương gì cả mà ngược lại còn đánh phân thân của mình văng ra xa. Sau đó trong nháy mắt có thể chống đỡ một loạt công kích phía sau. Đầu tiên là một kích đánh bay Hàm Hàn bảo đỉnh, sau đó chống lại một đập của Huyền Thiên lệnh, gần như ngay lập tức tiếp của mình một kiếm và một chưởng ẩn chứa chân nguyên lực.

Tuy rằng bị Lăng Tiêu bức cho tay chân luống cuống nhưng gần như không bị thương tổn gì! Chỉ là bị cạnh vô cùng sắc bén của Huyền Thiên lệnh bài rạch một vết rách dài.

Lão già áo xanh nhìn thoáng qua cánh tay trái nhuốm máu, sau đó nhìn lên cái đỉnh đang dần trở nên to lớn vô cùng trên không trung đang đánh về phía mình. Hai mắt rốt cuộc bắn ra hai đạo hào quang làm người ta kinh hãi. Sau đó thân hình khẽ động, như một cái bóng mơ hồ, dùng tốc độ cực nhanh biến mất, né được một kích của Hàm Hàn bảo đỉnh. Sau đó chuyển thân đánh tới Lăng Tiêu.

Ầm!

Lần này, lại là Lăng Tiêu phân thân xuất hiện, cùng Lăng Tiêu hợp lực một kích. Một cỗ hào quang chói lọi bùng lên xung quanh lão già áo xanh. Hơn ngàn thước chung quanh, kể cả thác nước trong giây lát như ngừng lại một chút, âm thanh dường như tĩnh lặng trong một chớp mắt thời gian!

Ngay sau đó, thác nước tiếp tục rơi xuống! Lăng Tiêu và phân thân tâm ý tương thông. Chỉ huy phân thân tự nhiên như điều khiển cánh tay của mình, điều này vượt xa trí tưởng tượng của lão già áo xanh!

Hắn cho dù thông minh đến đâu cũng không ngờ hai người hoàn toàn khác nhau này thực ra do cùng một linh hồn chi phối!

Tinh Kim Nguyệt Quang Giáp Lăng Tiêu mặc lộ ra ngoài, cả người đứng giữa không trung như một pho tượng chiến thần!

Phân thân của Lăng Tiêu lúc này đầu đội nón tre thật lớn, toàn thân phủ áo choàng màu đen, khuôn mặt ẩn sau sau nón tre, năng lượng dao động cường đại tỏa ra từ người hắn, không nói một lời!

Lão già áo xanh nhìn Lăng Tiêu chằm chằm, rồi lại nhìn cái đỉnh to lớn giữa không trung, còn có cái vật nhỏ nhất, nhưng là thứ duy nhất có thể đả thương mình, có hình dạng như một cái lệnh bài tỏa ra hào quang màu vàng, lạnh lùng nói:

- Kiếm trận của ngươi đâu? Nghe nói ngươi còn có một tấm lưới lớn rất lợi hại, sao vẫn chưa dùng đến?

Lăng Tiêu rùng mình, người chắc chắn là kẻ thù của mình! Nếu không làm sao có thể hiểu mình rõ ràng như thế?

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Lăng Tiêu cảm giác được Yêu Huyết kiếm trong tay không ngừng phát ra chiến ý, trầm giọng hỏi.

Lão già áo xanh cười lạnh lẽo:

- Người đòi mạng ngươi!

Vừa nói, thân hình chợt biến mất giữa không trung. Trên trời dưới đất không người không còn chút dao động nào!

Lăng Tiêu lập tức nhắm hai mắt lại, sau đó tỏa tinh thần lực ra chung quanh. Chín trăm chín mươi chín thanh đoản kiếm hào quang lấp lánh đột nhiên xuất hiện, bày thành một trận pháp kỳ quái, không ngừng thu hẹp khoảng cách. -

Ầm!

Ầm!

Hai tiếng nổ liên tiếp vang lên, Lăng Tiêu thấy góc đông nam kiếm trận xuất hiện hào quang dao động kịch liệt, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay liền hóa thành một luồng hồng quang, trong giây lát bắn về phía đó.

Đồng thời trong không khí truyền đến tiếng cười to của lão già áo xanh:

- Tiểu tử, ngươi trúng kế rồi!

Nói xong, chỉ thấy một bóng người chợt xuất hiện ở góc tây bắc, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh cự kiếm được hình thành từ không khí, sau đó nhằm vào cổ Lăng Tiêu hung hăng chém một kiếm.

Trong tay Lăng Tiêu đột nhiên xuất hiện một thanh bảo kiếm sáng lấp lánh, vừa nhẹ nhàng vung lên đã nghe một trận long ngâm vang dội! Sau đó thanh kiếm kia hóa thành tàn ảnh đón đỡ hư không cự kiếm do lão già áo xanh chém tới!

Tốc độ giao thủ hai bên quá nhanh, trong không khí không ngừng phát ra những tiếng nổ mạnh!

Ầm!

Sau khi hai người va chạm, Lăng Tiêu như diều đứt dây, bay vọt ra ngoài!

Đồng thời trên trời, Hàm Hàn bảo đỉnh hóa thành to lớn vô cùng, hung hăng chụp xuống lão già. Phân thân của Lăng Tiêu cầm một thanh cự kiếm màu đen, quỷ dị xuất hiện sau lưng lão già áo xanh đâm tới một kiếm!

Sau đó một đạo hào quang màu vàng đất hung hăng đánh về phía lão già áo xanh. Lại có một đạo hồng quang bắn tới. Chỉ có trên không trung, một tấm lưới màu đen vẫn đứng yên như một tên ác ma há ra cái miệng to như chậu máu.

Lăng Tiêu bị đánh bay liền nương theo cỗ lực lượng này trực tiếp lặn vào trong nước. Một cảm giác lạnh thấu xương truyền đến. Lăng Tiêu ho mạnh vài tiếng. Mấy ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra hòa vào nước thành mấy quầng hoa máu!

Sắc mặt lão già áo xanh chợt xanh mét, sau đó chuyển thành giận tím mặt, không ngừng ngưng kết không khí thành cự kiếm chém qua khắp bốn phương tám hướng. Đầu tiên là phân thân của Lăng Tiêu bị đánh bay đi rất xa. Sau đó là Yêu Huyết Hồng Liên kiếm bị đánh rớt xuống hồ sâu. Bên trong Hàm Hàn bảo đỉnh đang bọc lấy lão già áo xanh truyền đến một cỗ lực lượng làm người ta sợ hãi. Lão già áo xanh cả giận quát to một tiếng, một đạo kiếm khí bắn vào đỉnh, Trong đỉnh vang lên một tiếng nổ rung trời.

Thanh âm vang lên thậm chí lấn át cả tiếng thác nước reo! Hàm Hàn bảo đỉnh bị một kích này bắn tít lên trời cao. Còn Huyền Thiên lệnh bài hóa thành một đạo hào quang màu vàng đất, hung hăng nện vào lưng lão già áo xanh.

Ầm!

Cùng với tiếng va chạm là vài tiếng xương nứt vang lên!

Lão già áo xanh phun một ngụm máu tươi. Chót vót trên cao một chiếc võng màu đen lặng lẽ đến gần. Chiếc lưới như có linh tính, sau khi đến gần lão già áo xanh, thừa dịp hắn hộc máu, trong nháy mắt bộc phát tốc độ kinh người, hung hăng quét tới người lão già áo xanh!

Lão già áo xanh thấy cái lưới lớn này, lập tức rít lên hoảng sợ, cố chịu từng cơn đau kịch liệt, năng lượng tòan thân bộc phát, định chạy trốn. Nhưng Phệ Hồn Ma Võng đã nhanh chóng bọc lấy cánh tay trái của hắn. Một cỗ lực lượng ăn mòn đáng sợ hóa thành mấy đạo hắn tuyến, theo cánh tay trái của lão già áo xanh mà nhanh chóng lan lên!

Lão già áo xanh kêu lên kinh hãi, không chút do dự vươn tay phải chém vào khuỷu tay cánh tay trái của mình!

Tráng sĩ chặt tay!

Một dòng máu tươi bắn ra, cánh tay lão già áo xanh bị Phệ Hồn Ma Võng quấn lấy trong khoảnh khắc hóa thành vũng máu!

Lão già áo xanh gầm lên giận dữ. Ngoại trừ mấy món bảo vật vừa nãy ra, Lăng Tiêu và người thần bí đội nón tre sớm đã biến mất chẳng thấy bóng dáng đâu.

Vốn muốn thu mấy bảo vật này vào trong túi mình thì không ngờ cái đỉnh màu đen vô cùng to lớn và tỏa ra khí lạnh căm căm lại thu toàn bộ bảo vật vào trong. Sau đó ầm ầm lặn xuống giữa hồ làm dậy lên một trận bọt nước tung tóe, sau đó tất cả nhanh chóng bình lặng trở lại.

- Lăng Tiêu! Ngươi ra đây cho ta!

Hai mắt lão già áo xanh đỏ ngầu, cánh tay trái đứt đọan từ khuỷu tay trở xuống, máu tươi không ngừng nhỏ xuống. Thanh âm của hắn nhanh chóng bị tiếng thác nước lấn át. Giữa trời đất trừ hắn ra chẳng còn ai cả!

- A! A!

Lão già áo xanh gầm lên điên dại. Với lão mà nói, chuyện này đã không còn dùng mấy chữ chịu thiệt thòi mà miêu tả. Đây chính là mất mặt, mất sạch mặt mũi!

Chẳng những không làm gì được tiểu tử kia, ngược lại còn mất đi nửa cánh tay của mình. Cuối cùng còn bị pháp bảo của người ta đánh cho một trận. Vậy mà ngay cả cái bóng của đối phương cũng tìm không thấy.

Hai mắt lão già áo xanh hồng lên, giận dữ hét:

- Lăng Tiêu, ngươi nếu không ra, lão phu sẽ giết sạch tòan bộ mọi người trong căn cứ của ngươi!

Nói xong, thân hình lão chợt biến mất giữa không trung.

Tiếng thác nước reo vẫn ầm ầm như trước. Vách núi đen phía trên vẫn sừng sững nguy nga!

Sau một lát, bóng lão già áo xanh như quỷ mị đột nhiên xuất hiện, lại quần quanh toàn bộ dòng sông đang cuồn cuộn chảy về hạ lưu. Bay qua bay lại vài vòng vẫn không phát hiện một chút dấu vết gì.

Sau khi rời khỏi, lại quay lại. Cứ như thế ba lần mà vẫn không tìm được bất kỳ dấu vết nào của Lăng Tiêu, lão già áo xanh mới mang theo vẻ thất vọng mà bỏ đi.

Lúc này, Lăng Tiêu trốn ở sau thác nước mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Phân thân ngồi đối diện hắn cũng nhắm hai mắt lại, bắt đầu tu luyện.

Yêu Huyết Kiếm, Liệt Thiên Kiếm, Hàm Hàn Bảo Đỉnh... Tất cả pháp bảo đều xuất hiện bên cạnh Lăng Tiêu. Chúng dường như bị một trận pháp kì dị bao bọc, bắt đầu hồi phục một cách thần tốc.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-764)