← Ch.534 | Ch.536 → |
Mọi người của Thục Sơn phái đều đứng cạnh vách núi đen, nhìn tình cảnh phía xa, bọn họ bỗng phát hiện đại trận đã được thu lại, trận đấu ở đó tất nhiên là đã chấm dứt. Sau khi hai người đó nói nói mấy câu, lão tổ Phương gia phi thân rời đi, gần như tất cả mọi người đều có thể kết luận, tông chủ thắng!
Diệp Tử chăm chú nhìn Lăng Tiêu, trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Mà Thục Sơn phái môn nhân đều đang vô cùng kích động, trận pháp hình quả trứng gà đó cuối cùng cũng triệu hồi rồi!
Trận pháp đó như một cái khiên hình trứng gà ngăn cản tất cả những nguy hiểm của bên ngoài, nhưng bên trong đồng thời cũng bị bao kín lại, không được tự do. Người nếu mất tự do thì chẳng khác nào mất đi nửa cái mạng cả!
Mà nhất là những người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết.
Sau khi Lăng Tiêu trở về, cũng không dùng những lời nói vô ích để khích lệ những người này. Bằng vào địa vị của Lăng Tiêu trong lòng bọn họ thì chỉ cần thản nhiên cười, nói với họ:
- Về sau, chúng ta chính là thế lực mới phát. Mọi người có tin tưởng không?
- Có!
Tiếng trả lời đồng thanh chỉnh tề ầm ầm vang lên, trong phút chốc dường như còn lấn át cả tiếng thác nước!
Trận pháp thu hồi, kết giới biến mất, không khí trong Thục Sơn phái vô cùng nhiệt liệt, giống như đang ăn Tết vậy.
Phòng nghị sự, mọi người ngồi xung quanh, Lục Hải liếc nhìn Tương Vân Sơn, sau đó cười nhìn Lăng Tiêu:
- Tông chủ mau nói một chút trận chiến vừa rồi đi, lão quỷ Phương gia kia nhất định là thua trong tay tông chủ phải không? Hắc, ta thấy thái độ lúc hắn rời đi là biết.
Vương Chân nhìn Lăng Tiêu hỏi:
- Tông chủ vì sao lại buông tha cho lão quỷ Phương gia này?
Tất cả mọi người nhìn Lăng Tiêu, đều muốn biết xem trong lòng Lăng Tiêu rốt cuộc là nghĩ như thế nào.
Lăng Tiêu nhẹ giọng nói:
- Vỗn ta cũng muốn giết hắn, nhưng người này vô cùng quang minh, các ngươi xem. :
Nói xong, Lăng Tiêu đưa lá thư mà trước đó Phương Hướng Đông giao cho mình cho Lục Hải xem. Sau khi Lục Hải xem xong chỉ im lặng không nói gi, truyền cho người khác.
Không mất bao lâu, lá thư đã được truyền một vòng qua tay mọi người, lại trả về cho Lăng Tiêu, hắn nói:
- Các người thấy thế nào?
Tương Vân Sơn há mồm nói:
- Đây là thật, bởi vì vừa rồi trận pháp chưa mở ra, hắn cho dù có đánh bại được tông chủ, thậm chí giết được ngài thì không có cách chạy đi. Phong thư này chúng tôi tự có cách chuyển cho Phương gia. Tin rằng bằng địa vị của ông ta ở Phương gia, trừ cái vị đang bế quan ra thì ngay cả gia chủ cũng không dám trái lời ông ta.
Tương Vân Sơn nói xong, nhìn Lăng Tiêu nói:
- Tông chủ, tôi nghĩ thông rồi, oan có đầu nợ có chủ. Chuyện năm đó tuy rằng căn nguyên tại Phương gia, nhưng trên thực tế cũng không có quan hệ vì với Phương gia, tôi tất nhiên không muốn đặt thù hận lên thân người khác. Nếu Phương gia đã dừng tay, như vậy... Tôi đề nghị, chuyện của Phương gia có thể kết thúc được rồi.
Vương Chân gật đầu nói:
- Tôi đồng ý, trừ khi chúng ta vĩnh viễn là một thế lực nhỏ, còn nếu muốn thực sự trở thành một thế lực đỉnh cấp ở Nam Châu, thì việc làm chém tận giết tuyệt này... không phải là một ý kiến hay.
Đám người Công Tôn Hoàng và Bạch lão đều gật đầu, lúc này, Lục Hải lại cười một tiếng, nhìn Lăng Tiêu:
- Chúc mừng tông chủ!
Mọi người sửng sốt, Lăng tiêu cũng sửng sốt, hỏi:
- Chúc mừng ta cái gì?
Lục Hải cười nói:
- Tông chủ còn muốn giấu diếm? Tôi đoán, thực lực hiện tại của Tông chủ đã tiến vào cảnh giới đại viên mãn rồi phải không? Ít nhất cũng đã vượt qua tu luyện giả cao cấp rồi!
Trong phòng nghị sự bỗng nhiên trở nên im lặng, gần như tất cả mọi người đều nghẹn họng trân trối nhìn Lăng Tiêu, ánh mắt nhìn đăm đăm.
Vương Chân cảm thấy đầu óc dường như có chút trì trệ, nhìn Lục Hải, lắp bắp nói:
- Sư...Sư phụ, người nói cái gì?
Lục Hải nhìn Vương Chân, không kìm được lắc lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nghĩ: "Trước đây chưa gặp Lăng Tiêu, cũng biết Thánh Vực thiên tài vô số, nhưng vẫn cảm thấy đồ đệ mình không tệ! Tuổi còn trẻ đã đạt tới Tiên Thiên, tiền đồ tương lai cũng không thể hạn lượng, nhưng so với Tông chủ... thôi quên đi, không thể so, Tông chủ là một tên yêu quái".
Thiết Đản ngoác miệng cười ha ha:
- Ca ca quả nhiên lợi hại! Thiết Đản ta tới lúc có thể lợi hại được như ca ca thì thực tốt rồi!
Mọi người nghe xong đều cười rộ lên, Lăng Tiêu cũng cười nói:
- Thiết Đản cũng sẽ có một ngày như vậy!
Nói xong, hắn nhìn Lục Hải nói:
- Ánh mắt của Lục Trưởng lão thật sắc bén. Đúng là hiện giờ ta đã mạnh hơn Phương Hướng Đông, lão tổ Phương gia kia có bao nhiêu thực lực ta không rõ, tuy nhiên ta nghĩ bọn họ cũng như ta phải chiếu cố môn phái, thật ra bọn họ còn phải cẩn thận hơn ta!
Tương Vân Sơn cười, gật đầu nói:
- Tông chủ quả nhiên đã nhận ra rồi! Không sai chút nào, Tông chủ lo chúng ta bị trả thù, nhưng thực ra càng là gia tộc lớn, đối với chuyện này càng cẩn thận! Hoặc là một lần duy nhất diệt cỏ tận gốc, vĩnh viễn trừ hậu họa, hoặc là... như Tông chủ vậy, thù hận không kéo dài lên người khác.
Vương Chân cũng nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nhìn Lăng Tiêu có hưng phấn, có hâm mộ, càng nhiều... kính sợ!
- Nếu có cừu hận kéo theo cả gia tộc, thì Thánh Vực này sợ là sớm lâm vào chiến tranh liên miên rồi! Lần này Tông chủ quyết định, tôi kiên quyết ủng hộ!
Diệp Tử nhìn Lăng Tiêu, cũng không nhịn được tán thưởng trong lòng: Nhiều năm như vậy, phu quân chàng ngày càng thành thục ổn trọng hơn rồi.
Lúc này, bên ngoài bỗng có người báo lại, ba đại gia chủ của thành Vọng Thiên cùng dắt tay nhau tới chơi.
Mấy năm nay vì phong bế môn phái mà Thục Sơn phái và thành Vọng Thiên ít qua lại với nhau, thậm chí ba đại gia tộc muốn mua đan dược của Thục Sơn phái để có thể lọt vào đỉnh cấp thế gia, một giấc mộng trở thành đại gia tộc cũng đã tan biến.
Bởi vậy, trong ba gia tộc có rất nhiều người bất mãn kín đáo với Thục Sơn phái! Người khác có thể không biết, nhưng người trong ba đại gia tộc sao có thể không biết chút gì. Nhiều năm như vậy, Thục Sơn phái thực sự chặt đứt quan hệ với ngoại giới sao? Vậy thì đan dược trên chợ là từ đâu ra?
Tuy nhiên, là gia chủ ba đại thế gia, Ngô Anh, Vương Thành và Lý Thắng cũng không dám có ý oán giận gì với Lăng Tiêu, vì trong lòng họ rõ ràng, người ta lợi dụng cơ hội này phát triển môn phái của mình, nâng cao thực lực tự thân một chút sai lầm cũng không có! Dựa vào cái gì mà phải làm lợi cho người khác? Cho nên, ba người đồng thời áp dụng một quyết định, chuyện bất lợi đối với Thục Sơn, dưới tình huống không đắc tội với đối phương, lập trường của ba gia tộc là nhất trí đứng bên Thục Sơn phái!
Bởi vì trong lòng họ đều quan trì một quan điểm, chỉ cần Thục Sơn phái có thể vượt qua được kiếp nạn này, vậy thì trong tương lai môn phái này sẽ nở hoa rực rỡ, thế mạnh khó cản!
Tuy rằng tộc nhân nhiều người oán hận, nhưng ba đại gia chủ đều đè ép xuống, không được để tộc nhân nói sao thì nói, gây bất lợi cho sự tình của Thục Sơn phái!
Thục Sơn phái vừa mới có biến hóa thì bên ba gia tộc đã có tin tức tới, ba người Ngô Anh vui mừng không ngừng, nhiều năm kiên trì thực không uổng phí, cũng xem như bọn họ được nhìn thấy ánh rạng đông vậy.
Ba người tới chơi, cũng không ngoài dự đoán của Lăng Tiêu, tuy nhiên phía sau Ngô Anh còn có một nữ tử dáng người nổi bật, chính là Ngô Tú Nhi đã lâu không gặp.
Đôi mắt xinh đẹp của Ngô Tú Nhi rơi xuống Diệp Tử đang cùng Lăng Tiêu ra đón, đồng tử co rụt lại, trong mắt hiện lên chút thống khổ, ánh mắt trở nên ảm đạm.
Ngô Anh cũng thấy được người con gái tuyệt sắc bên Lăng Tiêu, thấy thần thái nàng đứng bên Lăng Tiêu liền biết được, đây nhất định là nữ nhân của Lăng Tiêu!
Tay Ngô Anh ẩn trong áo hơi run run một chút, cố gắng không quay đều lại nhìn biểu tình của con gái. Trái tim của con gái sao hắn không biết, nếu không phải như thế sao có thể bất chấp Vương Thành và Lý Thắng ngờ vực mà mang theo con gái tới đây?
Bọn họ nghĩ thế nào thì cứ nghĩ, cảm thấy Ngô Anh ta là cái loại bán nữ cầu vinh ta cũng nhận! Chỉ muốn con gái có thể hạnh phúc, có thể vui vẻ, ta quản người khác nói gì sao?
Tuy nhiên hiện giờ xem ra, phen tâm ý này của con gái, chung quy cũng là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình rồi!
Ngô Anh thầm thở dài một tiếng, miễn cưỡng gắng gượng tinh thần, cười nói:
- Lăng Tông chủ bế quan nhiều năm, nói vậy nhất định là rất có thu hoạch!
Lăng Tiêu thản nhiên cười, nói:
- Ba vị gia chủ đã lâu không gặp!
Lại nhìn Ngô Tú Nhi cười nói:
- Tú nhi muội muội ngày càng đẹp ra đó!
Lời nói không chút e dè của Lăng Tiêu lại khiến Ngô Tú Nhi càng thêm thống khổ, hắn làm trò trước mặt nữ nhân của hắn, nói chuyện hào phóng với ta như vậy chẳng phải muốn nói với nữ nhân của hắn, ta và hắn một chút quan hệ cũng không có sao? Ngô Tú Nhi thông minh sắc sảo, sao không thể hiểu được dụng ý của Lăng Tiêu. Ngô Tú Nhi tươi cười, thản nhiên nói:
- Có xinh đẹp hay không cũng chẳng có gì quan trọng, dù sao thì cũng là mèo khen mèo dài đuôi.
Vương Thành và Lý Thắng trao đổi bằng ánh mắt, trong lòng Ngô Anh có chút bất đắc dĩ: "Con gái à con gái, con thích tiểu tử này đến vậy sao? Hắn có cái gì tốt? Thực lực có thể làm cơm mà ăn sao? Tiểu tử hình thức anh tuấn, nếu thích thì phụ thân ta có thể tìm cho con hàng ngàn hàng vạn người cho con tùy ý chọn lựa! Sao lại bướng bỉnh như vậy?
Đám người phía sau Lăng Tiêu thì đều không ngừng cười trộm. Tuy rằng bình thường Tông chủ cái gì cũng không để ý, thái độ bình thản, nhưng khí chất siêu thế thoát tục trên người hắn khiến người ta bỏ qua tuổi của hắn, cho hắn là cái loại lão già tu luyện mấy ngàn mấy vạn năm. Khó được một lần thấy Tông chủ bị nữ nhân quấn lấy, tất nhiên là mừng rỡ xem náo nhiệt.
Diệp Tử khẽ mỉm cười, đi tới nắm tay Ngô Tú Nhi, dịu dàng nói:
- Vị này là Ngô Tú Nhi muội muội sao? Ta đã từng nghe Lăng Tiêu nói tới muội, thật sự là một cô bé xinh đẹp. Đi, tỷ tỷ đưa muội đi nói chuyện.
Nói xong liền kéo tay Ngô Tú Nhi, mang theo Nha Nha đi tới biệt viện.
Đầu óc Ngô Tú Nhi thì đang trống rỗng, nàng thậm chí còn chẳng biết phải đối mặt với chuyện này thế nào nữa. Phủi tay tránh ra? Chuyện đó chẳng những mất phong độ, phi thường mất mặt, mà ngược lại mình lại có vẻ chột dạ. Nhưng cứ như vậy bị lôi kéo đi thì trong lòng lại có phần không thoải mái!
Ngay trong lúc tâm hồn đang giãy giụa thì Ngô Tú Nhi đã bị Diệp Tử kéo đi rồi.
Ngô Anh thu hồi ánh mắt lo lắng, nhìn Lăng Tiêu, ánh mắt phức tạp nhẹ giọng nói:
Lăng Tông chủ thật có phúc khí!
← Ch. 534 | Ch. 536 → |