Vay nóng Tinvay

Truyện:Ngạo Kiếm Lăng Vân - Chương 540

Ngạo Kiếm Lăng Vân
Trọn bộ 764 chương
Chương 540: Truyền đạo
0.00
(0 votes)


Chương (1-764)

Siêu sale Lazada


Lúc này Hoàng Phủ Nguyệt vẫy nhẹ tay một cái, hào quang bảy màu trên không trung lập tức tán đi, "Vù" một cái, trở lại trên cổ tay Hoàng Phủ Nguyệt, nhìn kỹ hào quang lưu động trên khí tài kia dường như có chút ảm đạm. Hoàng Phủ Nguyệt có chút đau lòng lấy tay âu yếm sờ chiếc vòng này một chút, sau đó nói:

- Nó nhất định là mệt rồi!

Lăng Tiêu nhẹ cười nói:

- Nàng thử truyền chân nguyên vào trong vòng tay, nhìn biến hóa của nó.

Hoàng Phủ Nguyệt nghe xong, tập hợp một lượng lớn chân nguyên lên trên cổ tay, sau đó cảm giác chiếc vòng trên cổ tay dường như vô cùng hưng phấn, đang liều mạng hấp thu chân nguyên của Hoàng Phủ Nguyệt.

Hoàng Phủ Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức chân nguyên giống như một dòng chảy bị vòng tay bảy màu này hút đi, sắc mặt của nàng lập tức trở nên tái nhợt.

Lăng Tiêu lập tức phát hiện tình huống không tốt, một tay đặt lên trên cổ tay của Hoàng Phủ Nguyệt, chân nguyên trong cơ thể chuyển hóa thành tiên lực, lập tức chặc đứt chân nguyên của Hoàng Phủ Nguyệt, sau đó tiên lực này theo đó mà tiến vào trong cơ thể của Hoàng Phủ Nguyệt. Hai người tu cùng công pháp nên luồng lực lượng này cũng không bị bài xích gì.

Lăng Tiêu đồng thời nhìn chiếc vòng trên cổ tay của Hoàng Phủ Nguyệt, nói với giọng điệu vô cùng lạnh giá:

- Một vật khá lớn mật! Chờ ta luyện hóa ngươi!

Nói xong tháo chiếc vòng trên tay của Hoàng Phủ Nguyệt xuống.

- Lăng Tiêu ... Đừng.

Hoàng Phủ Nguyệt vừa mới tổn thất năng lượng và nháy mắt được tiên lực của Lăng Tiêu bổ sung đầy lại, trong mắt khôi phục lại thần thái, dịu dàng nói:

- Chẳng qua là đã rất lâu rồi nó chưa có được năng lượng tinh thuần như vậy nên liền quên hết tất cả. Nó nói nó cũng không dám nữa, giờ tha cho nó đi!

Khi Hoàng Phủ Nguyệt nói chuyện, hào quang bảy màu trên vòng tay bảy màu lúc sáng lúc mờ, sau đó dần dần ảm đạm xuống, khiến cho người ta có loại cảm giác vô cùng đáng thương.

Lăng Tiêu không kiềm nổi cười mắng:

- Vật nhỏ này linh tính cũng khá mạnh!

Nói xong vẫy tay một cái, thu lại Huyền Thiên lệnh bài. Bởi vì ở trước mặt những người ngoài, nhưng luồng khí tức hủy diệt đến từ viễn cỗ trên thân Huyền Thiên, khiến cho vòng tay bảy màu này hoảng sợ vạn phần, cũng bất chấp làm ra vẻ, bọc phát ra hào quang bảy màu chói mắt, đồng thời luồng uy thế thật lớn kia bức đám người đại hồ tử kia liên tục lui về phía sau!

Từng trận gió lạnh trên không trung thổi tắt toàn bộ lửa trại đang đốt lên mãnh liệt, than lửa thì bay ra ngoài.

- Đừng dọa nó nữa.

Lăng Tiêu nói với Huyền Thiên trong đầu.

- Ai dọa nó?

Trong giọng nói của Huyền Thiên mang theo vẻ tham lam mãnh liệt:

- Vật này mới thực sự là bảo vật nha! Thậm chí có thể làm cho ta khôi phục lại một phần mười năng lượng! Đến lúc đó năng lực của bản tôn sẽ khiến ngươi kinh ngạc!

- Nó là của lão bà ta.

Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng trong đầu:

- Nếu ngươi muốn thì sau này còn có cơ hội đấy!

Huyền Thiên hừ một tiếng bất mãn, thu uy thế lại, mà chiếc vòng bảy màu trên cổ tay của Hoàng Phủ Nguyệt giống như là bị khiếp sợ, hào quang lưu chuyển trên đó hoàn toàn biến mất, lộ ra bản thể thật sự, một chiếc vòng tay trong suốt xanh biết.

Cảnh tượng trước mặt khiến cho đám người đại hồ tử trợn mắt há hốc miệng, thậm chí còn đánh mất năng lực tự hỏi, một đám đứng đó cũng không nhúc nhích.

Thượng Quan Vũ Đồng nhìn Lăng Tiêu với đôi mắt xinh đẹp, sớm đã biết Lăng Tiêu ẩn dấu vô số bí mật sâu nhưng khi biết và tận mắt nhìn thấy thì hiệu quả hoàn toàn bất đồng. Thượng Quan Vũ Đồng nhìn Hoàng Phủ Nguyệt, không kiềm nổi cười nói:

- Hoàng Phủ muội muội thật sự rất may mắn, khiến người ta hâm mộ nha.

Hoàng Phủ Nguyệt ngẩng đầu, đám phụ nữ bên cạnh Lăng Tiêu, ngoại trừ Isa và Phong Linh còn có thể tương đối đan thuần một chút, còn những người khác không phải là thông minh muốn chết sao? Cũng cười nói:

- Bảo vật được tìm tiếp theo chính là của Thượng Quan tỷ tỷ.

Có một sự việc như vậy xen vào, dọc theo đường đi đám người đại hồ tử có lòng kính sợ với Lăng Tiêu nhiều hơn. Bởi vì mang theo họ nên tốc độ đi đường cũng không tính là nhanh. Đúng lúc Lăng Tiêu lợi dụng cơ hội này, kể lại một lượt cho hai nàng về những chuyện xảy ra gần đây.

Hoàng Phủ Nguyệt nghe xong, không kiềm nổi ngơ ngẩn nhìn Lăng Tiêu, nói:

- Chúng ta đã hiểu lầm chàng rồi, còn từng oán hận chàng không có liên lạc với chúng ta. Hóa ra là căn bản không có cách nào. Thật không ngờ người luyện võ có cảnh giới Kiếm Thánh trong Thánh Vực lại không có địa vị gì. Sớm biết như thế thì những cường giả Thánh cấp đã bá chủ một phương ở Nhân giới, còn có thể chọn phi thăng sao?

Thượng Quan Vũ Đồng ở một bên nói:

- Vẫn vậy!

Sau đó hai mắt nhìn vào vùng núi ở phương xa, cười nói:

- Con người mãi theo đuổi không có điểm cuối! Cũng không phải nói người luyện võ Thánh cấp không đáng giá. Trong Thánh Vực này, càng có nhiều người bình thường giống như chúng ta! Ở trong mắt bọn họ, người luyện võ Thánh cấp cũng cao không thể với tới! Thậm chí ở trong lòng bọn họ có lẽ cũng không có chỗ bất đồng gì với người luyện võ có cảnh giới Đại Viên Mãn!

Lăng Tiêu gật gật đầu nói:

- Đây trái lại là sự thật, nguyên nhân vì họ truy cầu, cho nên mãi mãi cũng cảm thấy thực lực của mình không đủ. Hơn nữa, trong lòng đang theo đuổi trường sinh bất tử, cũng khiến cho tất cả mọi người đổ xô theo ......

Hoàng Phủ Nguyệt bỗng nhiên nhẹ giọng thì thầm: "Thường nga ứng hối thâu linh dược, bích hải thanh thiên dạ dạ tâm". Cũng không quản hai người có thể hiểu được nàng đang nói gì, thản nhiên cười, sau đó nói với Lăng Tiêu:

- Mặc kệ cầu cái gì, cả đời này chúng ta đều đã ở cạnh nhau!

.......

Hôm nay Thục Sơn phái giăng đèn kết hoa, loại không khí vui mừng này cách nhau thật xa cũng có thể cảm giác được. Bởi vì hôm nay là ngày Lăng Tiêu mang đoàn người trở lại môn phái!

Bốn cô gái Diệp Tử, Nha Nha, Hoàng Phủ Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng gặp lại nhau, tự nhiên cũng kích động không ngừng, cùng nhau ôn lại chuyện không cần phải nói.

Danh tiếng đan dược của Thục Sơn phái vang dội, nhưng trên thực tế có rất nhiều người căn bản cũng không có gặp qua, càng đừng nói là sử dụng!

Bởi vì sản lượng đan dược của Thục Sơn phái cũng không nhiều như trong tưởng tượng. Lần này Lăng Tiêu trở về, cũng muốn hoàn toàn bế quan một đoạn thời gian, dùng thiên địa tài bảo được tồn trữ mấy năm nay, luyện chế một lượng lớn đan dược để hoàn toàn tạo ra thanh danh của Thục Sơn phái. Chỉ cần Thục Sơn phái dùng đan dược làm chủ để thâm nhập lòng người, như vậy tương lai có người muốn đến Thục Sơn phái gây phiền toái, đó có thể thực sự là sự tưởng tượng quá tốt rồi!

Lăng Tiêu cũng không ngại đạt thành quan hệ hợp tác với những thế lực lớn. Có một tầng bảo hộ này, bất kể mình vẫn là môn phái, cũng an toàn vô cùng.

Hoàng Phủ Nguyệt, một cô gái có được thiên phú kinh doanh cực cao, rốt cuộc thực sự có đất dụng võ. Tuy rằng Hạ Tuyết Ngọc cũng rất lợi hại nhưng vế mặt kinh doanh, cũng không bằng Hoàng Phủ Nguyệt là người trong đầu có vô số ý tưởng.

Bên trong còn phát sinh một chuyện rất có ý tứ. Do hai người Hoàng Phủ Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng che dấu thân phận nên mãi cho đến khi sắp trở lại Thục Sơn phái, mới thu lại ngụy trang trên mặt. Hai tuyệt sắc giai nhân này xuất hiện ở trước mặt đám người đại hồ tử, khiến cho đám người đại hồ tử gần như bị các loại kỳ tích này chấn động chết lặng và hôn mê hoàn toàn.

Không nghĩ tới hai cô gái xấu cùng sống với họ trong một năm, không ngờ là đang dịch dung. Hơn nữa, còn quốc sắc thiên hương như thế, nhìn hai giai nhân trẻ đẹp, trong lòng đám người đại hồ tử chỉ có một ý niệm trong đầu: Cô gái như vậy mới xứng đôi với Lăng tông chủ!

Sau khi an bài tất cả những chuyện hỗn loạn này, thời gian một năm lại lăng lẽ trôi qua, năm tháng không thể để lại dấu vết trên mặt mọi người, nhưng để lại vô số ký ức trong lòng mọi người.

Một năm này đối với rất nhiều cường giả trong Thánh Vực mà nói, có thể không có bất đồng gì với ngày xưa, nhưng đối với Thục Sơn phái và những người liên quan đến Thục Sơn phái mà nói, cũng là một năm có ý nghĩ phi thường.

Thánh Vực rốt cuộc có bao nhiêu lớn?

Rất nhiều người cũng đang lo lắng vấn đề này. Đơn giản mà nói, cho dù là môt người luyện võ có cảnh giới Đại Viên Mãn, phạm vi hoạt động của người đó, trong một đời người e rằng cũng sẽ không ra khỏi phạm vi của châu người đó!

Bởi vậy, đừng nói là giữa các châu, cho dù là các gia tộc cùng một châu, không hiểu nhau, không biết nhau cũng là chuyện vô cùng bình thường. -

Có vài chuyện có thể nghe qua, biết một chút danh tiếng, nhưng đối với chi tiết gia tộc thì căn bản là hoàn toàn không biết gì cả!

Thậm chí có vài chuyện ngay cà nghe cũng chưa từng nghe qua. Mà ngay cả minh chủ Tư Đồ Dũng của liên minh Nam châu cũng tự nhận một điều: Cũng không phải tất cả môn phái gia tộc đều chấp nhận gia nhập liên minh Nam châu!

Có một số gia tộc ẩn tàng không xuất thế, thực lực của họ tương đối kinh người!

Cái gọi là thế lực cao nhất, thế lực cao cấp, trung cấp, thế lực nhỏ, từ trên ý nghĩ của bản chất mà nói, cũng không phải là một thế lực cao cấp thì hùng mạnh đến có thể tùy tiện tiêu diệt thế lực cao cấp hoặc trung cấp.

Bởi vì có một điểm rất đơn giản, ngươi có thể giết người của ta thì ta đây cũng có thể giết chết người của ngươi!

Diệt tộc ... Cho dù ở Nhân giới cũng không khác. Lấy sự cường thế của Lăng Tiêu năm đó ở Nhân giới, cũng bất quá là diệt đi những người có thực lực quá mạnh, lưu lại những người có thực lực như người thường.

Càng đừng nói là ở bên trong Thánh Vực, muốn hoàn toàn tiêu diệt một gia tộc hay là một môn phái, nói dễ hơn làm?

Chênh lệch giữa các thế lực đỉnh cấp và cao cấp cũng không phải là người đỉnh cấp lợi hại hơn cao cấp. Bởi vì cường giả tối cao có cảnh giới Đại Viên Mãn cũng không có nghĩ thuộc về thế lực đỉnh cao!

Chỉ có chút tương đối mà thôi, các thế lực đỉnh cấp rất dễ dàng bồi dưỡng ra người luyện võ cao cấp mà thôi. Hơn nữa, một thế lực đỉnh cấp, về sự sự phân bố thế lực, lực ảnh hưởng đối ngoại, về phương diện cơ sở kinh tế, đều cao hơn những thế lưc cao cấp và trung cấp rất nhiều.

Điều này giống như cá lớn và các bé. Thật ra, cá lớn không dễ dàng dám đi ăn cá bé, nếu làm không tốt, cũng sẽ tiêu hóa không tốt, sau đó bị con cá lớn hơn thừa dịp yếu mà ăn vào!

Hiện tượng ảnh hưởng ngầm qua lại giữa các thế lưc cũng vô cùng nghiêm trọng. Rút dây động rừng, giống như Đinh gia đạt thành hiệp nghị với Lăng Tiêu. Cách Tương gia vô cùng xa xôi, nhưng vẫn cho con gái đi vào Tương gia, thậm chí còn là thê tử chính thất của gia chủ tương lai!

Dưới ảnh hưởng của quan hệ này, muốn Tương gia đối phó với Tương gia, hay là muốn Đinh gia đối phó Tương gia, cũng là một chuyện có tính khả thi không lớn, như câu nói kia, trừ phi lợi ích có thể khiến người động tâm.

Cho nên, dưới tình thế lớn này, một thế lực mới phất muốn quật khởi thì có thể hiểu được độ khó của nó.

Mà mấy năm trước môn phái nhỏ như Thục Sơn phái đến tên còn chưa biết, gần như chỉ trong một đêm, không ngờ với một loại phương thức không thể tin nổi, nổi khắp toàn bộ Thánh Vực!

Thánh Vực Tây châu, Thánh Vực Đông châu, thậm chí ... Ngay cả Thánh Vực Bắc châu xa xôi ... cũng có thể vô tình nghe người ta nói về sự thần bí của Thục Sơn phái ở Nam châu kia, sau đó còn nói đan dược mà họ có thể luyện chế ra được có công hiệu như thế nào.

Trên thực tế, những người có miệng mồm ác nhất truyền ra, đừng nói là dùng hay gặp, bọn họ còn chưa thấy qua!

Mặc dù có vô số kẻ tri thức cười nhạt Thục Sơn phái nhưng không thể không nói, một môn phái nhỏ này dường như gặp kỳ tích, giống như một cây nhỏ sinh sống trên vách đá, với một loại phong thái ngạo nghễ nhỏ bé, cắm rể ở trong Thánh Vực, và còn sống ngoan cường!

Sau khi Thượng Quan Vũ Đồng tiến vào Thánh Vực, tốc độ tu luyện càng nhanh hơn, mà năm đó nàng lấy bảo kiếm từ chỗ di tích thượng cổ mà tổ tiên lưu lại cho nàng. Sau khi tiến vào Thánh Vực, không ngờ cũng giống như một món bảo vật, lại có thể không ngừng trưởng thành. Hiện tại, so với thời kì còn ở Nhân giới uy lực của bảo kiếm kia đã tăng lên rất nhiều lần!

Thượng Quan Vũ Đồng nhân được sự thừa kế của tổ tiên nên tốc độ tu luyện cũng không chậm hơn những con cháu nhà giàu ăn đan dược trong Thánh Vực. Cho nên sau khi đoàn tụ cùng Lăng Tiêu, Thượng Quan Vũ Đồng không cần chịu khó vất vả như trước. Trước hết nàng liền tiến nhập trạng thái bế quan tu luyện.

Mà Hoàng Phủ Nguyệt thì không thanh nhàn như Thượng Quan Vũ Đồng. Sau khi giáp mặt cùng với Hạ Tuyết Ngọc, cũng không biết Hoàng Phủ Nguyệt dùng cách gì, khiến cho một cô gái rất kiêu ngạo như Hạ Tuyết Ngọc bội phục nàng sát đất. Cho nên, sau khi trở lại Thục Sơn phái, Hoàng Phủ Nguyệt liền cùng với Hạ Tuyết Ngọc đi ra ngoài.

Lúc này hạ Tuyết Ngọc dùng tên giả đã có chút danh tiếng ở Nam châu là Vân Tuyết. Rất nhiều người để được gặp người phát ngôn của phái Thục Sơn này, cũng đã dùng hết tâm tư, nhất là những gia tộc trước đây la mắng Hạ Tuyết Ngọc, e rằng chết cũng không nghĩ ra rằng, mỹ nữ cao ngạo có khí chất cao quí này không ngờ chính là "Cô gái đê tiện" mà năm đó bị vô số người mắng hủy hoại Tương Vân Sơn.

Suốt ngày Hoàng Phủ Nguyệt cứ mang khăn che mặt. Năm đó có rất nhiều thế lực gia tộc chú ý tới Lăng Tiêu, ai biết họ sẽ không chú ý tới nàng. Sau đó vẽ ra hình ảnh của nàng. Loại chuyện này cũng có khả năng không cao, nhưng phòng ngừa vạn nhất thì tốt hơn.

Vừa trải qua một năm mới ở Thánh Vực, Thục Sơn phái bắt đầu khai thác mạch khoáng tinh thạch kia với vẻ vô cùng khiêm tốn. Người chủ sự rõ ràng chính là quản sự nhỏ ở Âu Dương gia năm xưa, Lỗ Văn.

Lúc này, Lăng Tiêu cũng không đang trong trạng thái bế quan, mà còn cùng ngồi chung một chỗ với Lục Hải, còn có Bạch lão và một đám nhân viên cao tầng của Thục Sơn. Lăng Tiêu đang giảng đạo cho họ!

Cái gọi là đạt được là sư phụ, mơ hồ trong đám người này cũng gồm luôn Lục Hải, trong lòng cũng có một ý niệm trong đầu, tuy rằng tông chủ không có danh nghĩa thầy trò với chúng ta nhưng trên thực tế, về mỗi phương diện mà nói, những lực lượng trung kiên của Thục Sơn phái đều là đồ đệ của Lăng Tiêu hết!

Hơn nữa, Lăng Tiêu dùng một số lý lẽ để trình bày lý giải của hắn về kiếm thuật, lợi dụng một số tri thức của Thục Sơn kiếm phái, kết hợp với tình huống thực tế trong Thánh Vực, truyền thụ cho bọn họ không biết bao nhiêu tri thức vượt lên trên Thánh Vực, khiến cho những lực lượng trung kiên, mặc dù về mặt tu vi cũng không nâng lên quá lớn nhưng về mặt lí giải tu luyện đối với người luyện võ thì vượt xa đám người trong Thánh Vực!

Thậm chí ngay cả cường giả chí cường có cảnh giới Đại Viên Mãn, về một số phương diện, cũng chưa chắc có thể vượt qua họ!

Lúc xưa không thể lý giải những thứ này nhưng trải qua những giải thích của Lăng Tiêu thì họ lập tức có cảm giác hiểu ra. Về mặt ý nghĩa chân chính, lần đầu tiên Lăng Tiêu giảng đạo trong Thánh Vực, có thể nói, tạo ra được thành công quá lớn.

Cho dù những ngày về sau những người này rời khỏi Thục Sơn phái đề thành lập thế lực của mình, cũng mãi mãi không quên, người thanh niên thần kì vĩ đại đó đã mở ra cánh cửa tu luyện cho bọn họ, dẫn đường tu luyện cho bọn họ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-764)