← Ch.543 | Ch.545 → |
Đúng lúc này, dung nham cực nóng phía dưới kia bỗng nhiên ngừng chuyển động, giống như đột nhiên bị đông đặc ở trong đó!
Tương Chu giương mắt đờ đẫn nhìn, sau đó thân mình vô thức lui về phía sau hai bước, hắn còn tưởng rằng đây là yêu nữ Lam Thiên Mai giở trò quỷ, trong lúc nhất thời hắn càng tăng thêm cảnh giác cao độ với Lam Thiên Mai.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: "Bảo vật trong tay yêu nữ này không ngờ có uy lực như thế! Cùng đánh nhau chết sống với nàng, quả thật cần phải thận trọng! Nhưng mình sóng to gió lớn gì đều đã trải qua, chẳng lẽ lại để lật thuyền trong cống ngầm này!"
Đâu ngờ ngay lúc trong lòng Tương Chu đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nghe Lam Thiên Mai kinh hô một tiếng, sau đó thấy Lam Thiên Mai sắc mặt trắng bệch nhìn dung nham màu đỏ phía dưới kia dần dần co rụt lại.
Thánh Vực Hàn Tàm Ti trong tay nàng cực kỳ cứng chắc, ngay cả nham thạch nóng chảy còn không sợ, không ngờ bị dung nham trở nên vô cùng cứng rắn kia kẹp vào trong nó, không thể kéo ra ngoài được!
Lam Thiên Mai cực kỳ hoảng hốt, nàng tuyệt nhiên không hề biết hết thảy việc xảy ra trước mắt này là như thế nào tạo thành. Tơ thiên tằm của nàng là do một loại hàn tàm hiếm có ở Thánh Vực phun ra, có thể chịu đựng nhiệt độ cực nóng, cho dù bên trong dung nham tại đây cũng không ảnh hưởng gì, tuyệt đối sẽ không bị đốt chảy đứt đoạn. Ví thế mới được xưng là chí bảo!
Hơn nữa loại hàn tàm này cực kỳ khó tìm, vạn năm khó gặp. Cho nên, Hàn Tàm Ti trong tay Lam Thiên Mai này, nếu so với tơ tằm của Băng Tinh Thiên Tằm Vương phun ra mà Lăng Tiêu năm đó vì trị bệnh cho phụ thân của Minh Nguyệt tìm được, không biết cao cấp hơn gấp bao nhiêu lần!
Đương nhiên, Băng Tinh Thiên Tằm Vương được nhiều người biết đến cũng không phải vì tơ tằm, mà vì máu huyết của nó.
Lam Thiên Mai rót nội lực vào mặt trên Hàn Tàm Ti cực kỳ cứng chắc này, dùng sức kéo một cái, giữa hang động lập tức vang lên một tràng tiếng xé gió cực kỳ chói tai.
Tiếng kêu giống như lấy tay vuốt lên dây đàn, thanh âm cao vút, bén nhọn mà lại chói tai, khiến Tương Chu lại biến sắc mặt, hắn nheo mắt nhìn Lam Thiên Mai, đột nhiên hét lớn một tiếng, thân hình tung lên, trong tay hiện ra một thanh kiếm hồng quang, đâm thẳng vào cổ Lam Thiên Mai!
Lam Thiên Mai vừa dùng sức, phía dưới chẳng những không có nửa điểm phản ứng, ngược lại truyền đến một lực lượng mãnh liệt không thể địch nổi, khiến Lam Thiên Mai không chịu nổi buông lỏng tay... Hàn Tàm Ti phát ra một tràng tiếng kêu "ong ong" vang trong không khí, tiếp ngay sau đó, liền thấy phía dưới dung nham cực kỳ cứng rắn như đá tảng nhanh chóng mềm lại, biến thành dung nham chảy cuồn cuộn, mà Hàn Tàm Ti sớm đã không còn thấy tăm hơi bóng dáng đâu!
Cũng chính nhờ như thế, ngược lại cứu Lam Thiên Mai một mạng, ngay khoảnh khắc Tương Chu tung mình lên. Lam Thiên Mai lập tức cảm giác được, hơn nữa luồng lực lượng vô cùng khổng lồ phía dưới đẩy bật lên, cho nên nàng buông tay thả Hàn Tàm Ti, bảo vật tuy trọng yếu, cũng không quý bằng tính mạng mình!
Giờ phút này trên mặt Lam Thiên Mai sớm đã không còn vẻ tươi cười quyến rũ, gương mặt nàng như hàn băng vạn năm, ánh mắt lạnh lẽo. Trên tay mang bao tay đó, nàng không hề sợ hãi đón thẳng thanh kiếm của Tương Chu, đồng thời trong miệng lớn tiếng quát:
- Họ Tương kia! Lão nương thề không để yên cho ngươi!
"Ầm!" một tiếng, bàn tay Lam Thiên Mai nắm chặt bảo kiếm trong tay Tương Chu. Tương Chu bị lực lượng thật lớn rót trên bảo kiếm đẩy bật lùi về phía sau mấy chục bước, sắc mặt nàng trong nháy mắt trở nên trắng bệch, nhưng tay vẫn nắm chắc trên thân kiếm của Tương Chu, sau đó sắc mặt dữ tợn, vặn hất cổ tay một cái!
"Rắc!"
Một tiếng vang cực kỳ thanh thúy, thanh bảo kiếm của Tương Chu vậy mà bị Lam Thiên Mai dụng lực bẻ gẫy!
Cùng một lúc trên tay kia của Lam Thiên Mai đột nhiên hiện ra một thanh đoản kiếm, hung hăng đâm thẳng vào bụng Tương Chu!
Tương Chu phát ra một tiếng gầm vừa phẫn nộ vừa kinh hãi đến cực điểm, tay phải buông kiếm, đồng thời thân mình vội vàng thối lui về phía sau. Thế nhưng, vẫn bị một kiếm của Lam Thiên Mai rạch một vết thương thật lớn trên bụng, trong nháy mắt máu tươi nhiễm đỏ quần áo hắn.
Lam Thiên Mai quát lên một tiếng yêu kiều, lại phóng mũi kiếm về phía Tương Chu. Với những người này chỉ có một ý niệm trong đầu: hoặc là không đánh, đã đánh... thì phải phân biệt cao thấp, phân biệt thắng bại!
Tốt hơn hết là có thể giải quyết tai hoạ về sau, nếu không cứ phải ngày đêm căng thẳng đề phòng cừu gia đánh lén, cũng không phải là chuyện vui vẻ gì!
Trong hai mắt Tương Chu rốt cục lộ ra vẻ kinh hoảng thất sắc. Hai cường giả có thực lực tương đương đối chiến với nhau, chỉ cần thất thủ một chiêu thì cũng có ý nghĩa như bị thất bại hoàn toàn!
Tương Chu bị Lam Thiên Mai đâm một kiếm bị thương, tuy rằng không có tạo thành vết thương trí mạng, nhưng nếu dưới tình huống như vậy muốn chiến thắng Lam Thiên Mai, điều đó khẳng định không có khả năng. Chỉ trong khoảnh khắc, Tương Chu liền làm ra quyết định, thân mình đột nhiên vọt lên không trung bay đi!
Lam Thiên Mai nguyên vốn định đuổi theo, tuy nhiên nhìn xuống dung nham đang sục sôi cuồn cuộn phía dưới, trong mắt nàng lộ đầy vẻ không cam lòng, không nhịn được ngửa đầu hét giọng the thé:
- Tương Chu! Ngươi nhớ kỹ cho lão nương! Ta sẽ không để yên cho ngươi!
Trả lời nàng, chỉ có máu tươi không ngừng rơi xuống từng giọt.
Lam Thiên Mai sâu kín nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, với vẻ mặt đáng thương, đột nhiên nói:
- Vừa rồi... nếu ta không phản ứng mau lẹ, đã bị lão quỷ kia đánh lén thành công rồi! Ngươi cứ như vậy thấy chết mà không cứu sao?
Lăng Tiêu thản nhiên nói:
- Vì sao phải cứu ngươi? Ta vừa không biết ngươi, cũng không biết hắn, chuyện các ngươi đánh nhau sống chết, đâu có liên quan gì tới ta chứ?
- Lòng dạ thật ngoan độc!
Lam Thiên Mai thở dài một tiếng, sau đó vẻ mặt ảo não, nhìn dung nham sôi sục phía dưới nói:
- Không nói bảo vật không có lấy được, không nghĩ tới còn đánh mất thêm một kiện! Quả thực là tức chết ta! Hừ! Kiện bảo vật này, ta nhất định phải lấy cho bằng được vào tay!
Lăng Tiêu làm như không thấy bộ dáng đáng thương của Lam Thiên Mai, không hề để ý đến nàng, mà chỉ nhìn chằm chằm dòng dung nham phía dưới lại phát sinh biến hóa lần nữa. Rõ ràng có thể cảm giác được, nhiệt độ trong bầu không khí dưới lòng đất đang giảm dần từng chút một. Theo thời gian từng giây qua đi, dần dần, bầu không khí dưới lòng đất này vốn luôn khô nóng đã khôi phục nhiệt độ bình thường!
Trên mặt Lam Thiên Mai cũng hiện ra vẻ hoảng sợ, từ trước tới nay nàng cũng chưa bao giờ nghe nói qua loại tình huống này. Nhìn thoáng qua Lăng Tiêu đứng ở nơi đó dường như đang ngưng thần suy nghĩ, nàng không kìm được hỏi:
- Này... đây là chuyện gì xảy ra? Vì sao lại như vậy?
Lăng Tiêu nhìn dung nham nguội xuống đông đặc biến thành tảng nham thạch cực kỳ cứng rắn, hắn khẽ nhíu mày, vốn sóng dao động năng lượng hắn cảm nhận được lúc này đã hoàn toàn biến mất, mà Lăng Tiêu có liên hệ thử với Huyền Thiên, nhưng vẫn yên lặng dường như Huyền Thiên đang lâm vào trạng thái bế quan, cũng không có phản ứng gì.
Lăng Tiêu nói:
- Ta cũng không rõ ràng lắm, ta chưa thấy qua trường hợp này.
Thân mình Lam Thiên Mai nhẹ nhàng hạ xuống, đầu tiên là thân thể lơ lửng giữa không trung, sau đó dùng cánh tay có mang bao tay dò thử một lần, phát hiện nham thạch vô cùng cứng rắn, mặt trên tuy rằng còn rất nóng, nhưng so với dung nham khủng bố lúc nãy thì không đáng nói tới.
Lam Thiên Mai lộ thần tình thất vọng bay thẳng lên, sau đó nói:
- Thật xui xẻo! Nhất định là lão già Tương gia chết tiệt kia kia mang vận đen tới!
Nói xong quay đầu lại nhìn Lăng Tiêu:
- Ngươi có đi hay không? Tỷ tỷ cần phải đi rồi!
Lăng Tiêu lắc đầu, nói:
- Ta không đi! Không chừng bảo vật đó một lát nữa sẽ xuất hiện ra đấy!
Lam Thiên Mai lắc đầu, chu miệng nói:
- Đồ ngốc! Đừng có mơ! Bảo vật kia không hiện ra nữa đâu! Ngươi không đi thì được rồi, tỷ tỷ đi trước, sau này gặp lại!
Lam Thiên Mai nói xong, thân mình liền bay vọt về phía trước, Lăng Tiêu ngẫm nghĩ một chút, rồi nói một câu:
- Hãy cẩn thận lão già họ Tương phục kích ngươi ở trên đó!
Lam Thiên Mai từ rất xa cười khúc khích:
- Cảm ơn ngươi!
Thanh âm dần dần đi xa.
Qua một hồi lâu, mới nhìn thấy từ trong khối nham thạch cứng rắn Huyền Thiên từ từ từng chút một chui ra, phản ứng đầu tiên khi Lăng Tiêu nhìn thấy lệnh bài Huyền Thiên là: quả nhiên người này đã thu được thật nhiều chỗ tốt đây!
Nguyên vốn mặt trên lệnh bài Huyền Thiên, các hoa văn dấu hiệu tuy rằng coi như nhìn thấy rõ ràng, nhưng cũng không có bóng bẩy phát sáng gì. Một khối lệnh bài như vậy, cho dù vứt trên đường lộ, cũng thật rất có thể bị người ta cho là sắt vụn.
Mà giờ này hoa văn trên lệnh bài Huyền Thiên trở nên cực kỳ rõ ràng! Lăng Tiêu chiếu hai mắt vào những hoa văn trên mặt lệnh bài, trong lòng thoáng động, bởi vì bỗng nhiên hắn có cảm giác như hoa văn trên mặt lệnh bài Huyền Thiên đó, dường như ngầm chứa thiên đạo!
Đây là một loại cảm giác không thể nói rõ nguyên nhân, gọi nó là trực giác, có lẽ sẽ thích hợp hơn chút đỉnh.
Hình thể Huyền Thiên từ trên lệnh bài hiện ra, thần thái cả người sáng rỡ, thoạt nhìn lại có xu hướng như thật thể!
Vẻ mặt hắn đắc ý nhìn Lăng Tiêu, sau đó nói:
- Một kiện bảo vật ta đoạt của mụ đàn bà kia, bị ta luyện hóa rồi! Ha ha! Cho nên, hiện tại ta liền có thêm một năng lực mới, ngươi muốn nhìn thử hay không?
Lăng Tiêu sớm biết là hắn giở trò quỷ, đương nhiên cũng không ngạc nhiên nhiều lắm, tuy nhiên nghe ý tứ của Huyền Thiên, không ngờ tự bản thân nó lại có thể luyện hóa bảo vật, trong lòng Lăng Tiêu thật có chút giật mình, nhưng không biểu hiện ra mặt, mà chỉ gật đầu nói:
- Vậy à? Lấy ra thử xem!
Thân mình Huyền Thiên, "vù" một tiếng lùi vào trong lệnh bài Huyền Thiên, sau đó một luồng hào quang trắng xóa bắn thẳng tới một khối tảng đá lớn ở đối diện, rất nhanh bay vòng quanh tảng đá một vòng, sau đó Lăng Tiêu chứng kiến luồng bạch quang đó không ngờ vô thanh vô tức cắt nhập vào trong tảng nham thạch cực kỳ cứng rắn kia!
Gần như chỉ trong nháy mắt, tảng đá lớn đã bị cắt thành hai nửa, ầm ầm rơi xuống phía dưới. :
Lúc này, bóng hình Huyền Thiên chợt hiện ra lại, hắn vênh váo tự đắc nhìn Lăng Tiêu nói:
- Thế nào? Có phải rất lợi hại hay không?
Lăng Tiêu nhìn Huyền Thiên hỏi:
- Có thể thoáng cái chém đứt đoạn Người tu luyện được không?
Huyền Thiên bị khựng lại, tuy nhiên lập tức nói:
- Nếu ta ở vào thời kì toàn thịnh, đừng nói là Người tu luyện, cho dù cảnh giới của ngươi... cũng có thể... Ha ha! Hiện tại hả, ngươi đã gặp được đám võ giả chó má Tiên Thiên gì đó, thật ra ta dễ dàng thoải mái giết sạch! Tuy nhiên, Người tu luyện à, Hàn Tàm Ti này còn hơi yếu một chút! Thừa dịp hôm nay bản tôn khôi phục không ít thực lực, có thể nói cho ngươi biết một chút: lệnh bài Huyền Thiên này công năng thần kỳ nhất, cũng không phải là bản thân có bao nhiêu lực công kích mạnh mẽ! Mà là... có thể dung hợp được các pháp bảo khác, sau đó bắt chước ra công năng của nó! Hừ! Năm đó chỉ dựa vào tính chất này, rất nhiều năng lực của thần khí sau khi bị ta bắt chước được tiếp đó dùng vào đối chiến, chính thần khí cũ đó cũng không phải là đối thủ của ta!
Bộ dáng và vẻ mặt kiêu ngạo của Huyền Thiên, khiến Lăng Tiêu không kìm nổi ý muốn trêu chọc, hắn thản nhiên "tạt một chậu nước lạnh", hỏi:
- Vậy sao? Vậy như thế nào cho tới bây giờ bộ dáng của ngươi vẫn cứ không giống ai như vậy?
- Khụ khụ...
Huyền Thiên trừng mắt nhìn Lăng Tiêu một cái, sau đó nói:
- Cái đó có nói ngươi cũng không hiểu! Với cảnh giới của ngươi, hoàn toàn không thể hiểu được!
Huyền Thiên nói xong, trong mắt dường như thoáng hiện lên vẻ ảm đạm, nhưng ngay lập tức nhe răng cười nói:
- Tuy nhiên còn may mà bản tôn gặp ngươi. Coi như tiểu tử ngươi quả nhiên rất may mắn! Không ngờ nơi này có một địa hỏa chi linh vừa mới thành hình!
← Ch. 543 | Ch. 545 → |