← Ch.572 | Ch.574 → |
Nhìn hai nàng có chút chần chừ. Lăng tiêu cười hỏi:
- Không phải là tên Diệp Thiên kia lại đến khiêu khích chứ? Người này tuy rằng cuồng ngạo, nhưng ta cảm thấy hắn không phải là loại người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đâu!!!
- Không đúng không đúng.
Diệp Tử khoát tay, lắc đầu nói:
- Mây năm nay tuy rằng chúng ta đều biết huynh còn sống. Nhưng người bên ngoài lại đoán huynh đã cùng Diệp Thiên đồng quy vu tận.
Diệp tử nói xong, cười tủm tỉm nói:
- Tin đồn như thế thật ra có rất nhiều. Tuy nhiên chắc chắn hầu hết mọi người sẽ khôgn tin thế. Đã đạt tới cảnh giới đại viên mãn rồi thì sao có thể chết dễ dàng như vậy chứ!
Hoàng Phủ Nguyệt lúc này cũng nhẹ giọng cười nói:
- Nha đầu Thanh Thanh kia, mấy năm trước từng đi ra ngoài lịch lãm. Bởi vì thực lực của nàng tăng quá nhanh khiến chúng ta lo lắng tâm cảnh của nàng không vững vàng đành để nàng ra ngoài tìm hiểu thêm về thế giới bên ngoài. Thực ra cho dù là lúc xưa ở nhân giới, nha đầu này cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm sống. Mà tính tình của nàng lại hơi hấp tấp. Điều này chắc là huynh cũng nhìn ra. Ở bên ngoài Thục Sơn phái, tự nhiên không thể mong tất cả mọi người đều tôn kính huynh. Nha đầu này nghe được mấy người chửi bới huynh thì không chịu nổi. cho nên đi ra ngoài lịch lãm sáu năm, đánh nhau với người ta hơn mười trận. Về cơ bản toàn bộ đều là bởi vì có người nói huynh đã chết, hoặc là có chút nghi ngờ thực lực của Thục Sơn chúng ta. tuy nhiên nói chung thì nha đầu này thua ít thắng nhiều, cũng không làm suy giảm danh vọng Thục Sơn chúng ta.
Lúc này, Diệp Tử đứng bên cạnh cũng cười nói:
- Nha đầu này không biết trúng độc gì của huynh, sùng bái huynh đến tận xương tủy.
Hoàng Phủ Nguyệt lại nói tiếp:
- Muội nghe nói năm đó lúc người nào đó giáng lâm nhân giới từng thành toàn cho một đệ tử.
Diệp Tử mở to hai mắt nhìn nói:
- Không phải nha đầu Thanh Thanh kia chứ?
Biểu tình thì thoạt nhìn tựa như hoàn toàn không biét có chuyện này. Trên thực tế, có gì nàng không biết đâu? Lăng Tiêu bất đắc dĩ nhún nhún vai, cười trừ với hai nàng. Đọc Truyện Online
Hoàng Phủ Nguyệt sau khi cười đã đời, mới nói với Lăng Tiêu:
- Tuy nhiên, lời Thanh Thanh nói cũng không phải không đúng. Vài năm gần đây, quả thực có một vài thế lực bắt đầu tìm cách đối phó chúng ta. Chuyện này cùng với việc huynh có ở nhà hay không muội cảm giác không có quan hệ nhiều!
Diệp Tử cũng gật gật đầu, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc nói:
- ĐÚng vậy, có vài thế lực rục rịch, mưu đồ thôn tính toàn bộ môn phái chúng ta! Chúng ta có rất nhiều tiền. Việc kinh doanh đan dược phát đạt tới cực điểm khiến rất nhiều người đỏ mắt. Còn nữa, do sự xuất hiện của chúng ta mà ngành sản xuất đan dược vốn có của Thánh Vực đã bị đả kích rất lớn. Nhất là ở Nam Châu vốn có rất nhiều gia lấy kinh doanh đan dược là nghề chính để duy trì sinh tồn của cả gia tộc. Khi việc sinh tồn trở nên khó khăn hơn thì bọn họ thốgn hận chúng ta cũng chẳng có gì lạ.
Hoàng Phủ Nguyệt cười lạnh nói:
- nhưng mà, thực ra việc kinh doanh đan dược của chúng ta và bọn họ cũng không có xung đột quá lớn. Đan dược của thục Sơn phái đâu phải là ai cũng mua được đâu? Mấy gia tộc coi kinh doan đan dược là nghề chính này nói thẳng ra chỉ đơn giản là cay cú chúng a đạt được lợi nhuận quá lớn, trong lòng cảm thấy không bằng người bèn liên hợp cả đám lại để gây áp lực với chúng ta, buộc chúng ta đem phương thuốc ra công bố. Thât là một đám ngu ngốc!
Diệp Tử nói:
- Đúng vậy, thật không hiểu những người đó nghĩ như thế nào. Còn tìm đến Nam Châu minh chủ Tư Đồ Dũng, nói nếu Thục Sơn phái chúng ta cũng là một thành viên của Nam Châu liên minh thì không nên ác độc như vậy, chèn ép các gia tộc khác đến nỗi không còn đường sống. Phải chia sẻ lợi nhuận mới tốt! Còn thái độ của Tư Đồ minh chủ thì không rõ ràng. Cũng không có dứt khoát từ chối bọn họ, chỉ nói Thục sơn phái tuy cũng là một thành viên của Nam Châu liên minh nhưng cũng là một môn phái có quyền tự chủ, cũng không phải phụ thuộc vào ai. Cho nên, những chuyện như vậy cứ trực tiếp tìm Thục sơn phái bàn bạc là được.
Diệp Tử nói xong, bỗng nhiên nói:
- Hơn nữa, còn may mà đệ đệ của Vân Sơn tiên sinh truyền tin tức qua. Theo ý của Tương Vân Phong, Tư Đồ Dũng cho dù không có bụng chấm mút ăn phần đối với Thục Sơn thì ít nhất cũng muốn đứng ngoài xem náo nhiệt.
Hoàng Phủ Nguyệt đứng bên cạnh thản nhiên nói:
- Có lợi nhuận sẽ có người tranh giành. Có năm mươi phần trăm lợi nhuận sẽ có người điên cuồng. Có trăm phần trăm lợi nhuận sẽ làm cho người ta liều mạng. Còn nếu có ba trăm phần trăm lợi nhuận thì sẽ làm cho người ta người trước vừa ngã xuống, người sau đã tiến lên, dù trả giá bằng sinh mạng cũng sẽ không tiếc, quyết dành bằng được! Huống chi việc kinh doanh đan dược của chúng ta là một vốn bốn lời! Điểm này, tin rằng bất cứ ai am hiểu đan dược đều hiểu được! Giải pháp bây giờ là, chúng ta gọi tất cả mọi người trở về, chúng ta sẽ không tự mình sản xuất đan dược nữa! Bởi vì rất nhiều năm trước, chúng ta cũng đã nghĩ tới loại kết quả này. Sở dĩ hiện tại đám gia tộc này có thể gây áp lực với chúng ta là vì các gia tộc kinh doanh đan dược của chúng ta khôgn lên tiéng. thậm chí bọn họ càng mong muốn việc chúng ta công bố phương thuốc, bởi vì chỉ có phá vỡ sự lũng đoạnt trong kinh doanh của chúng ta thì bọn họ mới có thể kiếm được càng nhiều lợi nhuận!
Sắc mặt Lăng tiêu thủy chung vẫn bình tĩnh lắng nghe. Nghe xong mấy lời này của Hoàng Phủ Nguyệt, Lăng tiêu thản nhiên cười nói:
- Nói cho cùng vẫn là vi hai chữ lợi nhuận mà thôi. Đám gia tộc kinh doanh đan dược này cũng có chút rục rịch sao?
Diệp Tử bĩu môi:
- Đúng vậy, tuy rằng không có chứng cớ cho thấy bọn họ sẽ làm cái gì. Nhưng chúng ta đều biết rằng sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ làm một cái gì đó.
Lăng Tiêu gật gật đầu, sau đó nhìn về phía HOàng Phủ nguyệt nói:
- Mấy năm nay chúng ta ra sức khai thác mỏ tinh thạch, đã dự trữ được bao nhiêu rồi?
Hoàng Phủ nguyệt nhìn về phía Diệp tử hỏi:
- chuyện này huynh phải hỏi đại quản gia! Muội chỉ quản khai thác, Diệp tử quản tiền.
Diệp tử thản nhiên cười, nhẹ giọng nói:
- Tới bây giờ, hạ phẩm tinh thạch chúng ta có được hơn mười tỷ khối, trung phẩm tinh thạch có hơn một tỷ khối, thượng phẩm tinh thạch có hơn mười triệu kối, cực phẩm tinh thạch cũng có hơn một triệu khối, mà tinh thạch tâm, chỉ có một khối ở trong chính mỏ tinh thạch của chúng ta. chúng ta vẫn chưa khai thác nó vì bọn họ nói tnh thạch tâm đặt trong mỏ có thể làm cho độ tinh khiết của tinh thạch trong mỏ ngày càng cao!
Lăng Tiêu gật gật đầu. Chuyện này quả thật như thế. tinh thạch tâm chẳng những có thể ảnh hưởng đến độ tinh thiết của tinh thạch trong mỏ, thậm chí còn có thể không ngừng sinh ra tinh thạch mới! Đây cũng chính là lý do vì sao rất nhiều gia tộc có mỏ tinh thạch có thể khai thác đời này qua đời khác. Bọn họ chỉ cần nhìn con gà này không ngừng đẻ trứng vàng.
Lăng Tiêu hơi có chút kinh ngạc đối với sự tăng lên của gia tài mình. Phải biét rằng, mình năm đó vét sạch hơn nửa khu mỏ tinh thạch của Âu Dương gia, trugn phẩm tinh thạch cũng chỉ hơn mười vạn khối, thượng phẩm tinh thạch chỉ có mấy trăm khối. mà cực phẩm tinh thạch chỉ có mấy chục khối, còn đem tinh thạch tâm của mỏ mang đi. Số lượng này đối với một khu mỏ mà nói, đã có thể coi là sản lượng tương đối lớn! Có lẽ mỏ của Âu Dương gia do rất nhiều nhánh nhỏ tạo thành, nhưng ít ra, nhánh trong thung lũng kia cũng đủ khiến Lăng Tiêu lóa mắt lắm rồi!
Mà trăm năm gần đây, việc kinh doanh đan dược đã thu về được một lượng tinh thạch mà e rằng cho dù là một thế lực đỉnh cấp thì một hai vạn năm cũng không kiếm nổi. Khó trách ngay cả Tư Đồ Dũng cũng có chút động lòng. Phải biết rằng, chi phí hàng năm của mỗi thế lực đều là một con số kinh người! Có thẻ với chi phí lớn như vậy mà vẫn còn thu được lợi nhuận khổng lồ như vậy thì chỉ có thể nói, việc kinh doanh đan dược của Thục Sơn phái quả thật rất nghịch thiên!
Như chính lời Hoàng Phủ Nguyệt đã nói, bất kể là mua bán gì nếu có thể lũng đoạn được thị trường, thì cho dù là nhặt rác thì cũng sẽ giàu to!
Khi Lăng Tiêu vừa mới bắt đầu nghe, cũng không có cảm giác quá lớn. BÂy giờ ngẫm lại mới có chút giật mình nhìn Diệp tử nói:
- Nhiều như vậy sao?
Hoàng Phủ Nguyệt có chút đắc ý cười cừoi, sau đó nói:
- Bây giờ mỗi một ngày, chúng ta đều thu vào từ hai mươi vạn đến ba mươi vạn hạ phẩm tinh! Cực kì ổn định, mấy năm nay vẫn đều là như thế này. so với các gia tộc tài lực hùng hậu đã trải qua hơn mười vạn năm tích lũy thì chúng ta có thể coi như cự phú. Nhưng theo muội phỏng đoán, có vài gia tộc cổ xưa, số thượng phẩm tinh thạch tồn trữ đã hơn một tỷ! Bọn họ mới chân chính là phú ông. tuy nhiên, bởi vì thời gian tích lũy của cải của bọn họ rất dài nên không khiến cho mọi người đỏ mắt. Còn chúng ta chỉ là một môn phái nhỏ mới phát triển hơn trăm năm gần đây.
Lăng Tiêu trầm ngâm một chút, sau đó nói:
- Nếu như vậy, Tiểu nguyệt, Diệp tử. Lần này sau khi các hợp đồng đến kỳ hạn, thì đối với tất cả các gia tộc sẽ không ký kết! Kể cả một trong những đối tác kinh doanh lớn nhất của chúng ta, Đinh gia.
← Ch. 572 | Ch. 574 → |