Vay nóng Tinvay

Truyện:Ngạo Kiếm Lăng Vân - Chương 642

Ngạo Kiếm Lăng Vân
Trọn bộ 764 chương
Chương 642: Kho báu của Mạnh gia
0.00
(0 votes)


Chương (1-764)

Siêu sale Shopee


Cùng lúc đó, trong mắt Mạnh Sĩ Kỳ cũng hiện lên một vẻ thận trọng. Hắn vô cùng trung thành với gia tộc, nếu không cũng không thể ngồi ở vị trí thị vệ trưởng bảo vệ kho báu này. Tuy lần này gia tộc cải cách, cho phép tuyển chọn những người không phải họ Mạnh gia nhập vào gia tộc, nhưng trong lòng Mạnh Sĩ Kỳ, những người ngoài tộc nhất định suy nghĩ sẽ rất khác biệt, trong lòng hắn, chỉ có những người tài năng ở trong tộc mới có thể khiến hắn để ý một chút.

Trước khi tới nơi đây, Mạnh Sĩ Kỳ cũng đã xem toàn bộ hồ sơ về những người này, trong lòng nghĩ sẽ sử dụng cách quang minh chính đại để đuổi những người khác họ này đi, không ai có thể nói được lời nào, thực lực cũng không đủ, hoàn toàn không thể trách tội người khác?

Những tộc nhân của Mạnh gia thật sự cũng ủng hộ suy nghĩ của hắn, tuy những người này không có những cử chỉ gây chú ý gì, nhưng bọn họ không hẹn mà cùng vây công Lăng Tiêu, khiến Mạnh Sĩ Kỳ trong lòng vô cùng hào hứng. Theo như việc này có thể thấy Mạnh gia vô cùng đoàn kết, một gia tộc cường thịnh nếu chia năm sẻ bảy thì không còn có hy vọng gì.

Điều khiến hắn không thể nghĩ tới đó chính là những người vây công này không ngờ toàn bộ bị người ta đánh ngã! Điều này làm cho Mạnh Sĩ Kỳ cảm thấy như bị người ta tát vào miệng một cái rất mạnh. Tuy hắn cũng không nói ra dụng ý của mình, thậm chí còn không thể hiện ra bên ngoài, nhưng hành động của Lăng Tiêu cũng đã giáng cho hắn một đòn rất nặng không thể nghi ngờ. Đồng thời, cũng khiến cho Mạnh Sĩ Kỳ để ý tới người trung niên tên là Tiêu Phong.

Theo hồ sơ, người trung niên tên là Tiêu Phong này nguyên quán ở Mạnh thành, đã đến nơi đây ba ngàn năm trước, coi như là một người sinh trưởng ở Mạnh thành. Tiêu Phong khi còn thiếu niên đã rời khỏi quê hương đi bái sư học nghệ, mãi cho đến gần đây mới quay lại nơi này, không ngờ lại có bản lãnh rất không tồi.

Mạnh Sĩ Kỳ cũng không nghi ngờ động cơ của Tiêu Phong này, có lẽ đã lâu lắm rồi không ai dám ở trong địa bàn của Mạnh gia gây rối, có lẽ Mạnh Sĩ Kỳ đối với những người nhà mình đến đăng ký quá mức tin tưởng. Tóm lại, sau khi Mạnh Sĩ Kỳ phát hiện ra những người này đều là thứ bỏ đi, liền bắt đầu chuyển sự chú ý lên người Lăng Tiêu.

Dựa theo quy định của hắn, những người này chỉ có thể phóng xuất khí thế của bản thân, trong chiêu thức không được vận dụng năng lượng trong cơ thể, cho nên rất dễ dàng có nhìn ra chiêu thức và độ linh hoạt thân thể của ai mạnh hơn.

Rất hiển nhiên, Lăng Tiêu là người chiến thắng, thân thể của Lăng Tiêu giống như là quỷ mị, đá bay toàn bộ ba người này đi, sau khi lại tung ra một cước đá bay người đang chuẩn bị đánh lén mình, không còn người nào dám tiếp cận về hướng Lăng Tiêu.

Ở bên kia Mạnh Sĩ Kỳ hô:

- Tiêu Phong, ngươi có thể lại đây. Đến chỗ ta.

Lăng Tiêu vẻ mặt không hề có chút ngạc nhiên hay vui mừng gì, vô cùng bình tĩnh đến bên cạnh Mạnh Sĩ Kỳ. Hành động này của Lăng Tiêu khiến cho Mạnh Sĩ Kỳ lại nhìn thoáng qua hắn.

Phú quý không thể mua chuộc, nghèo hèn không thể lay chuyển, uy vũ không thể khuất phục! Đây mới là một đại trượng phụ!

Bất kể là ở thế giới nào, đạo lý này đều rất thông dụng. Thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh của Lăng Tiêu chẳng những khiến cho Mạnh Sĩ Kỳ thích thú, mà còn làm cho những người khác kính nể, như thể Lăng Tiêu đã trở thành đầu mục của nhóm người này.

- Ngươi... tên là Tiêu Phong?

Mạnh Sĩ Kỳ vẻ mặt u ám, đối với Lăng Tiêu gạt bỏ vẻ tươi cười. Đọc Truyện Online

Lăng Tiêu yên lặng gật đầu, sau đó nói:

- Đúng.

Làm cho người ta cảm thấy người này rất tiết kiệm lời.

Mạnh Sĩ Kỳ lại hỏi:

- Bản lĩnh của ngươi học được từ đâu? Chiêu thức nhìn có chút đơn giản, nhưng bắt chước cũng là rất khó, hơn nữa đặc biệt hữu dụng.

Đối mặt với câu hỏi này của Mạnh Sĩ Kỳ, Lăng Tiêu không trả lời mà giữ im lặng.

Mạnh Sĩ Kỳ làm bộ cười một tiếng, hắn cũng không để ý! Nếu Lăng Tiêu đối với hắn tìm mọi cách để nịnh bợ, nói lời nịnh nọt, ngược lại hắn sẽ sinh ra ác cảm.

- Tiêu Phong, ngươi chớ hiểu lầm, ta không phải là muốn biết bí mật của ngươi, chỉ có điều trong lòng ta tò mò một chút, người như thế nào lại có thể dạy dỗ được một đồ đệ như ngươi. Võ thuật mạnh mẽ của ngươi là do vị nào sáng lập ra.

Vẻ mặt của người trung niên do Lăng Tiêu cải trang lộ ra vẻ tươi cười có mấy phần phức tạp, nhẹ giọng nói:

- Thánh Vực to lớn, cả đời người cũng khó có thể đi hết, kỳ nhân dị sĩ nhiều không đếm xuể.

- Được! Lời này có đạo lý!

Mạnh Sĩ Kỳ tán thưởng một tiếng, thấy mọi người đã phân thắng bại, hơn hai mươi người chỉ còn lại mười người, trên mặt tươi cười lộ vẻ vừa lòng, hướng về phía những người thất bị khoát tay:

- Các ngươi hãy về đi, sau đó mỗi người đến chỗ quản gia lĩnh mười khối hạ phẩm tinh thạch, coi như bồi thường cho việc làm mất thời gian của các ngươi.

Những người u rũ này ai cũng không ngờ bị đào thải, bị đánh bại, mà vẫn còn được đãi ngộ như vậy, không kìm nổi trong lòng xúc động, hướng về Mạnh Sĩ Kỳ cúi đầu hành lễ.

Sau khi Mạnh Sĩ Kỳ đuổi những người này đi, đưa đám người Lăng Tiêu mười người đến một cái sân lớn. Sân này rất sâu, các đình đài lầu các, cầu nhỏ sông suối, các loại cây cối hoa cỏ danh tiếng đắt tiền cái gì cũng có.

Lăng Tiêu giả vờ làm bộ dạng cố ý kiềm chế không nhìn xung quanh, lúc này nghe thấy Mạnh Sĩ Kỳ mỉm cười nói với mọi người:

- Tất cả mọi người chưa từng thấy qua chỗ nào đẹp như vậy phải không? Ha hả, không cần tò mò, sau này, đây sẽ là chỗ ở của các ngươi! Chỗ ở thật sự cao cấp, so với nơi này còn đẹp hơn rất nhiều!

- Thủ lĩnh, nơi này là chỗ chúng ta ở sao?

- Trời ơi, ta có nghe nhầm không, không ngờ có một ngày ta cũng có thể được sống ở một nơi nhưng thiên đường giữa nhân gian này, thật sự là rất xúc động!

Mạnh Sĩ Kỳ mỉm cười, gật đầu, sau đó nói:

- Chỉ cần các ngươi thể hiện tốt, đãi ngộ sẽ rất tốt! Hôm nay trước tiên cứ dừng lại ở đây, mọi người đi làm quen với môi trường đi, ngày mai ta sẽ đưa các ngươi đi xem kho báu của Mạnh gia!

Mạnh Sĩ Kỳ nói xong, xoay người định đi, tuy nhiên lại quay đầu, nói:

- Trong những đám các ngươi, đội trưởng tạm thời là... Tiêu Phong!

- A, là hắn, một người khác họ không những có thể vào được Mạnh gia, không ngờ còn có thể được làm đội trưởng, chậc chậc... đúng là may mắn!

- Lão huynh, là đội trưởng tạm thời......

- Tạm thời thì cũng là đội trưởng!

Những người khác ở một bên bàn luận, Lăng Tiêu làm như không nghe thấy đứng ở một bên. Lúc này, có người từ trong chín người kia đi ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng Tiêu:

- Công phu trên chân chưa thể hiện được gì! Một đạo kiếm khí của ta có thể giết chết ngươi! Tiêu Phong, nếu thức thời thì hãy từ bỏ chức đội trưởng này đi, ngày mai hãy đi tìm Mạnh thủ lĩnh nói chuyện! Nói ngươi... thực lực không đủ, không thể đảm nhiệm!

Lăng Tiêu nhìn người đối diện, những người khác cũng đều đứng ở đó nhìn, hiểu rằng nếu không xử lý tốt chuyện này, đối với chính mình về sau tuyệt đối sẽ có ảnh hưởng.

Lăng Tiêu cười khẩy, hướng về phía người này nói:

- Ngươi cho là với bản lĩnh của ngươi cũng xứng đáng đấu với ta sao?

- Phì!

Người này cúi xuống nhổ một bãi nước bọt, thanh âm vô cùng ác nghiệt nói:

- Hôm nay để ta cho ngươi xem thế nào mới là bản lĩnh thật sự!

- Cút đi!

Ngay khi người này vừa dứt lời, Lăng Tiêu cũng không biết làm thế nào, vốn cách người này hơn mười thước, ngay sau khi Lăng Tiêu nói xong từ cút này, thân mình đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh người muốn dẫn đầu này, sau đó đưa chân đá cho người này một cái. Thân mình người này bị Lăng Tiêu một cước đá bay lên, giống như một chiếc lá cây bị gió thu lạnh lẽo cuốn lên, sau đó phất phơ ở trên không trung.

Một cước này của Lăng Tiêu tràn đầy sức mạnh, đã vào cạnh đùi của người này, đá bay người này đi một cách vô cùng dễ dàng, sau đó nhìn tám người còn lại, Lăng Tiêu nhẹ giọng nói:

- Còn ai không phục ta không?

Tám người còn lại ngơ ngác nhìn nhau, không thể tưởng tượng được đội trưởng Tiêu Phong này lại mạnh như vậy, vừa bắt đầu đã cho họ một đòn phủ đầu hết sức uy lực.

......

Mạnh Sĩ Kỳ ở trong phòng, sau khi được thủ hạ báo cáo, nhẹ nhàng vuốt chòm râu, khóe miệng vui vẻ tươi cười một chút, sau đó nói:

- Ta chỉ biết, người tên là Tiêu Phong này không đơn giản, không nghĩ tới hắn có thể thu phục mấy người có cảnh giới đại viên mãn kia nhanh đến vậy. Xem ra Mạnh gia ta cũng đã có một cao thủ trẻ tuổi rồi!

Mạnh Sĩ Kỳ lại cẩn thận nhìn thoáng qua hồ sơ của Tiêu Phong, cũng không tìm ra được điểm gì đáng ngờ, vì thế yên lòng nói với thủ hạ:

- Tiêu Phong này trong vòng năm năm sẽ trở thành một người tài giỏi của Mạnh gia ta, các ngươi có tin không?

Một vài tên tâm phúc của Mạnh Sĩ Kỳ đều tỏ vẻ không tin, Mạnh Sĩ Kỳ cười nói:

- Nếu các ngươi không tin, chúng ta hãy thử chờ xem.

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Sĩ Kỳ lại tập hợp đám người Lăng Tiêu, chín người, tuy so với hắn sự đoán nhiều hơn một người, nhưng đối với Mạnh gia hoàn toàn không có ảnh hưởng gì.

Cho nên Mạnh Sĩ Kỳ chỉ cần đơn giản động mồm động mép là có thể giúp đỡ cho một người.

Mạnh Sĩ Kỳ vẻ mặt nghiêm nghị nói với đám Lăng Tiêu chín người:

- Phía sau chúng ta là đỉnh núi hậu sơn của Mạnh gia sơn trang, có một hang động có khả năng thông ra vùng núi. Cái hang động kia chính là nơi gia tộc ta cất giữ các loại bảo vật! Hiện giờ, ta trước tiên dẫn các ngươi đi thăm một vòng, đến lúc đó đừng có biểu hiện gì thất thường, khiến người ngoài nhìn vào chê cười.

Lăng Tiêu trong lòng mừng rỡ, không thể tưởng tượng được chuyện này lại thuận lợi như vậy. Lăng Tiêu vốn không nghĩ chuyện này sẽ tiến triển thuận lợi như thế, bản thân vào được Mạnh gia một cách dễ dàng, hiện giờ trước tiên lại có thể tiếp xúc với chỗ giấu kho báu.

Mạnh Sĩ Kỳ dẫn một hàng người lên đỉnh núi, sau đó dừng lại trước một cái cửa động bằng đá rất dày.

- Chính là nơi này!

Trong thanh âm của Mạnh Sĩ Kỳ nói chuyện mang theo một vẻ đắc ý. Nơi này là nơi tích lũy bảo vật của Mạnh gia qua vô số năm, cũng là một nơi linh thiêng của Mạnh già!

Mọi người đi theo Mạnh Sĩ Kỳ, trong một trận thanh ầm vang, cánh cửa đá mở ra. Đi theo sau Mạnh Sĩ Kỳ, mọi người bắt đầu đi xuống phía dưới.

Hai bên con đường nhỏ bên trong hang động có đốt những ngọn đèn hàng vạn năm không tắt. Những ngọn đèn u ám này chiếu sáng bóng người, đường nhỏ dưới chân lộ ra những chỗ lồi lõm nhấp nhô, nhưng điều này đối với những người có tu vi thì không có bất cứ vấn đề gì.

Tiến lên một hồi, mọi người dường như có cảm giác bọn họ đã đi tới trong lòng của ngọn núi này, đồng thời ở bên dưới có vô số khu vực và những căn phòng, bên trong có rất nhiều người đang lẳng lặng bận rộn việc gì đó.

Lăng Tiêu ánh mắt lóe lên nghĩ về vô ảnh cung, không biết là họ để ở chỗ nào?

Hắn đang nghĩ ngợi, Mạnh Sĩ Kỳ bắt đầu giới thiệu với mọi người.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-764)