← Ch.094 | Ch.096 → |
Muốn phục dụng Trúc Cơ đan phải tiến hành bế quan ở nơi thanh tịnh. Dù sao trong Trúc Cơ đan ẩn chứa dược lực rất hùng mạnh, ở thời điểm tẩy tủy thân thể sẽ mang lại rất nhiều thống khổ cho người ta. Hơn nữa, như thể chất của Lăng Tiêu là người bị Thiên Mạch, sẽ phải chịu đựng nỗi thống khổ càng không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.
Nhẹ thở một hơi dài, Lăng Tiêu thu hồi lò luyện đan vào trong nhẫn không gian. Thành công luyện chế đan dược, tâm tình hắn lúc này thật tốt. Vừa mở cửa ra thấy vẻ mặt lo lắng của Isa, hắn cười hỏi:
- Người thú đánh vào tới? Sao có thể, không phải là có nhiều phòng vệ quân như vậy sao?
Isa lắc đầu, chợt nắm lấy tay áo rộng thùng thình của Lăng Tiêu, cũng quên đi nỗi thẹn thùng:
- Lăng Tiêu ca ca, mau mau đi, muội cũng không biết bọn chúng làm thế nào đánh vào tới, nhưng khẳng định là đã lọt vào thị trấn. Hiện giờ đã triệu tập tất cả mọi người chờ trong đại sảnh ở dưới lầu, chúng ta mau đi xuống thôi!
Isa nói xong khẽ nhíu nhíu mày, hiển nhiên là ngửi được mùi thơm lạ lùng trong phòng của Lăng Tiêu. Tuy nhiên lúc này không phải là lúc nói chuyện, Isa cũng đành nén nỗi tò mò trong lòng, cùng với Lăng Tiêu theo cầu thang chạy xuống.
Mới vừa xuống đến lầu một đã nghe tiếng tranh cãi ầm ĩ ồn ào náo động trong đại sảnh, Lăng Tiêu phóng mắt nhìn tới, gần như tất cả học viên tham gia lịch lãm đều ở trong này rồi.
Lúc này có người kêu lên:
- Lăng Tiêu, nơi này!
Lăng Tiêu và Isa ngẩng đầu nhìn lên, thấy La Thiên và Karin đứng trong một góc đại sảnh. Lúc này La Thiên đang đứng trên một cái ghế, nếu không Lăng Tiêu muốn tìm được hắn, hẳn còn phải tốn chút thời gian.
Lăng Tiêu và Isa hai người nắm tay nhau chen lấn đi xuyên qua giữa đám người đông đúc. Lúc này phần lớn trên mặt mọi người cũng không có vẻ bối rối hoảng loạn bao nhiêu. Đối với bọn họ, chiếm vị trí nhiều nhất trong cảm xúc chính là người thú vừa gây hưng phấn vừa tò mò.... Chủng tộc này đã mấy trăm năm không có đặt chân vào lãnh thổ của loài người, đối với thế hệ trẻ của đế quốc thật sự là không có một sức uy hiếp nào.
Hơn nữa, lúc ban ngày phòng vệ quân không tốn một chút sức lực nào đã đánh lui được mấy đợt tổ chức tấn công của người thú. Vì thế, mặc dù hiện giờ người thú đã đánh vào tới, nhưng đám học viên này cũng không cảm thấy có gì đáng sợ.
"Đó chẳng qua chỉ là một đám dã thú không có gì đầu óc và trí thông minh mà thôi". Lại nói tiếp, ở trong suy nghĩ của các học viên đó: "Người thú còn không có khủng khiếp bằng Ma thú bậc hai nữa".
Tạ Hiểu Yên đứng cùng mấy người trong đám đông, lẳng lặng nhìn Lăng Tiêu và Isa nắm tay nhau chen lấn tới chỗ La Thiên bên kia, sắc mặt có chút phức tạp. Trên thực tế, ngay cả chính nàng không rõ ràng lắm: vì sao một người đã không còn quan hệ gì với mình, mỗi lần nhìn thấy hắn vẫn luôn có cảm giác không được tự nhiên.
Đại sảnh của khách sạn Huy Hoàng thực rộng rãi, nhưng hơn một ngàn học viên đứng ở trong này vẫn còn hơi chật chội, tuy rằng không tới mức dồn đống chen chúc nhau, nhưng vẫn có cảm giác khó nhúc nhích được nửa bước.
Khó khăn chen lấn tới trước mặt La Thiên, chỉ thấy La Thiên vẻ mặt chân thành cười nói:
- Ngày hôm qua các người không trở về, ta hết sức lo lắng, ha ha!
Lăng Tiêu cười xòa gật gật đầu:
- Cảm ơn học trưởng huynh quan tâm, tôi không sao.
- Ha ha, không cần khách sáo như vậy, mọi người đều là bằng hữu mà!
Trên mặt La Thiên không có nửa điểm mất tự nhiên khiến Lăng Tiêu cũng có chút bội phục, dường như người trong hoàng tộc đều có sở trường bẩm sinh giỏi về tính ẩn nhẫn đây.
Lúc này giáo sư Tiêu Lâm đứng trên một cái ghế, giọng rất rõ ràng, lớn tiếng nói:
- Tất cả mọi người yên lặng một chút!
Tiến ồn ào trong đại sảnh tức thì nhỏ lại, sau một lúc liền im lặng hẳn. Mọi người đều hướng về giáo sư Tiêu Lâm, trong mắt không ít người đều mang theo chút cuồng nhiệt. Trên đường lịch lãm lần này, thực lực của giáo sư Tiêu Lâm được tăng lên, tuy rằng còn chưa được Kiếm Công hội tiến hành chứng thực, thế nhưng chuyện này cũng chỉ là ngày một ngày hai mà thôi. Cuồng Kiếm Sư, đây là niềm tự hào, kiêu hãnh của đám học viên quý tộc, mà cũng chính là sự thừa nhận kẻ mạnh, tôn sùng kẻ mạnh.
Cũng giống như như khi Lăng Tiêu còn là một tên vô dụng, cho dù không phải học viên quý tộc, cũng dám cười nhạo chế giễu Lăng Tiêu vài câu. Nhưng một khi Lăng Tiêu phô bày ra thực lực chính xác của bản thân mình, tức thì có người trong tầng lớp cao ở Học viện Đế quốc như La Thiên tìm đến kết giao bằng hữu.
Cho nên, ở thế giới này rất thực tế, cái gọi là công bình, đều cần phải tự mình nỗ lực giành lấy!
- Bên ngoài người thú đã tấn công vào tới thị trấn. Mặc dù có phòng vệ quân đang chiến đấu cùng bọn chúng, nhưng là một con dân của đế quốc, các ngươi nguyện ý làm một con rùa đen rút đầu trốn ở chỗ này khi có kẻ thù từ bên ngoài xâm lấn sao?
- Không muốn!
Các học viên đều gào lên đầy nhiệt huyết, nhất là các học viên quý tộc trẻ tuổi này. Từ trước đến nay bọn họ đều cho rằng: hết thảy bọn họ đều thuộc về đế quốc, cho nên, bảo hộ quốc gia cũng chính là bảo hộ chính mình! Hơn nữa, lúc này tuy rằng nguy hiểm, nhưng mọi người đều hiểu rằng: đây cũng là thời điểm tốt nhất để kiến công lập nghiệp! Một khi thật sự đánh lùi được bọn người thú đó, như vậy, tất cả những người tham dự cuộc chiến đều có thể nhận được phong thưởng của quốc vương bệ hạ! Trên phương diện này, có rất nhiều con cháu quý tộc lại không có quyền kế thừa trong các gia tộc. Nói cách khác, bọn họ đều giống nhau, cũng cần phải cố gắng chiến đấu vì tương lai của chính mình. Vì lẽ đó, còn có cái gì có thể khiến cho người ta động tâm nhiều hơn so với sự phong thưởng của quốc vương nữa chứ?
Bọn họ có gan đưa ra quyết định như vậy, có lẽ còn vì pháp lệnh của quốc gia quy định rõ ràng bằng văn bản: Ở thời điểm có kẻ thù bên ngoài xâm lấn, tất cả mọi người phải cầm lấy vũ khí để nghênh chiến! Cho dù có chết trận, đó cũng là anh hùng hy sinh thân mình vì nước!
- Các ngươi có thể sẽ có nguy hiểm, đám người thú kia không phải là thỏ trắng bé nhỏ trên thảo nguyên.
Tiêu Lâm hài hước nói một câu, kỳ thật hắn thật sự không muốn đả kích nhiệt huyết sôi trào của các học viên này. Bọn người thú kia chẳng những không phải là thỏ trắng bé nhỏ, ngược lại còn khủng khiếp hơn so với ma thú. Đêm hôm qua, mấy mươi người thú đó thiếu chút nữa đã khiến mấy người thực lực rất mạnh bọn họ phải vĩnh viễn ở lại trên thảo nguyên.
- Chúng ta không sợ!
Học viên ở phía dưới bất kể là nam sinh hay nữ sinh, đại đa số vẻ mặt đều đầy hưng phấn. Ra trận giết địch đối với rất nhiều người mà nói, quả thực đều quá mức xa xôi, bọn họ thậm chí còn không biết rõ màu sắc của máu tươi là gì nữa!
Lúc này Thượng Quan Vũ Đồng lên tiếng:
- Tốt hơn là dựa theo hợp lực của năm mươi người một tổ. Khi gặp đại đội người thú, ngàn vạn lần nhớ kỹ không được ra mặt chống cự, phải lập tức báo tin cho các đồng bạn ở chung quanh, khi có nhiều người mới được phép nghênh chiến. Ngàn vạn lần không được rời khỏi đội ngũ chiến đấu một mình, như vậy, một khi xảy ra bất cứ nguy hiểm gì, học viện sẽ không gánh nổi trách nhiệm!
- Hiểu rõ!
Ở phía dưới học viên lớn tiếng trả lời.
Trên mặt La Thiên lại không có nhiều hưng phấn như vậy, ngược lại vẻ mặt đầy lo lắng. Buổi tối hôm trước, ngay trong đêm đó hắn đã dùng bồ câu truyền tin báo mọi tin tức khác thường ở thị trấn Tạp Mai Long cho phụ thân rồi, hắn tin rằng phụ thân anh minh nhất định sẽ có quyết định chính xác.
Không ngờ đêm hôm qua đã có đại đội người thú tấn công lại đây, chúng còn tới một cách lặng lẽ không một tiếng động. Nếu không phải La Thiên hiểu biết rất rõ về phụ thân, thậm chí sẽ cho rằng đây là phụ thân cố ý để mặc cho chúng tới.
Nhưng điều này cũng không có khả năng: Một là khi thị trấn Tạp Mai Long rơi vào tay giặc, lọt vào cảnh cướp bóc, người chịu tai ương đầu tiên chính là phụ thân. Hai là Thị trấn Tạp Mai Long có của cải được xưng là giàu có bậc nhất trong nước, hơn nữa thuế khóa năm nay còn chưa có nộp lên trên. Chỉ dựa vào hai điểm này, La Thiên đã cần phải liều mạng ngăn cản đám người thú này, đồng thời có nhiệm vụ điều tra rõ ràng vì sao chúng lại tới được đây.
- Lăng huynh đệ, có chuyện này, cậu phải giúp ta!
Thấy không ai chú ý tới nơi này, La Thiên nhỏ giọng nói bên tai Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu sửng sốt, lập tức nói:
- La học trưởng, huynh nói đùa, thực lực của tôi chỉ mới tới Kiếm Sư bậc bốn, làm thế nào có thể giúp được huynh?
- Cậu nhất định có thể giúp ta!
La Thiên thần sắc có chút kích động:
- Cậu không phải còn có gã Ma Kiếm Sĩ bậc ba đi theo sao? Tối hôm nay, ta còn nhìn thấy hắn, thật ra hắn vẫn ở tại chỗ này chưa có rời đi... Lăng Tiêu huynh đệ, ta biết cậu có hiểu lầm với ta, nhưng là lần này, cậu hãy nhìn xem vô số người dân vô tội ở thị trấn Tạp Mai Long, hãy giúp ta một phen!
Lăng Tiêu gật gật đầu nói:
- Nếu như gặp Dạ Kiêu, tôi sẽ yêu cầu hắn hỗ trợ!
La Thiên thở phào một hơi, kỳ thật Dạ Kiêu có hỗ trợ hay không, một gã Ma Kiếm Sĩ bậc ba, thật ra không quyết định được chuyện gì. Chỉ cần Lăng Tiêu công tử của Đại tướng quân này và mình cùng nhau giết địch, đó chính là chuyện không còn gì tốt bằng. Đến lúc đó, cho dù thị trấn Tạp Mai Long thật sự rơi vào tay giặc, bị cướp bóc, chỉ cần tin tức này truyền ra ngoài, Thái tử điện hạ cũng không dám tùy tiện động đến phụ vương rồi!
Lăng Tiêu không thèm để ý chút nào, chỉ điềm nhiên mỉm cười. Điểm tâm tư này của La Thiên, cũng không thể gạt được hắn, tuy nhiên Lăng Tiêu dễ dàng đáp ứng, hoàn toàn là vì một nguyên nhân khác: hắn cũng rất căm ghét đám người thú chết tiệt kia!
← Ch. 094 | Ch. 096 → |